FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 37
“Một khi Di Lăng Lão Tổ mà muốn giết ai, ai dám ngăn cản? kẻ nào dám ngăn cản?”
Lam Khải Nhân hắn giọng hai cái, sau đó lên tiếng “Cứ cho là ngươi đúng đi, con đường dương quan ngươi lại không đi còn lại con đường đầy bão táp dẫn lối ngươi lại vào. Sự lựa chọn của ngươi hôm nay, xem ra….”
Bởi vậy nên ngươi ngày đó đã báo trước cho ta chuẩn bị tâm lý sao Nguỵ Anh?
Nguỵ Vô Tiện thành kính hành lễ với Lam Khải Nhân và Giang Trừng: “Lam tiên sinh, Giang tông chủ…. sự việc ngày hôm nay là do ta chọn, nếu cho ta một vạn lần làm lại ta vẫn sẽ quyết định như thế”
Hắn hung dữ quay sang nhìn những người còn lại, lớn tiếng nói “Âm Hổ Phù không phải muốn giữ là giữ, muốn huỷ là huỷ. Nó có linh tính hay không tuỳ thuộc vào tâm của kẻ dùng nó. Người đang làm * hắn giơ tay chỉ trời * trời đang nhìn. Cho dù ta có nói cỡ nào đi nữa thì các ngươi vẫn muốn tin vào những gì mà các ngươi luôn tin”
Hệ thống: [Thay vì ở đây chọc chó, ngươi về Âm Giới có khi còn sướng hơn]
Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười nhạt nhẽo, hành lễ một cái sau đó quay lưng đi “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ta còn có việc. Mạn phép cáo từ!”
Hắn hồi âm hệ thống: [Ta muốn thử đem củ cải trồng ở đất Loạn Táng Cương! Dù gì đã đến đây, ngu gì không thử trải nghiệm]
Hệ thống: [Cây củ cải bên cạnh ngươi chưa đủ hả? Chắc cho ngươi sinh đội bóng là vừa]
Nghe câu này xong Nguỵ Vô Sỉ mém một chút nữa là vấp té, gương mặt hắn đỏ [Quá khen! Kế hoạch hoá gia đình một chút. Sinh nhiều quá không bằng ngươi tự sinh]
Hệ thống tắt nguồn từ chối tiếp khách.
Nhìn Nguỵ Vô Tiện rời đi, Ôn Tình theo sau. Hàm Quang Quân không nhanh không chậm, tao nhã hành lễ sau đó nối gót theo Nguỵ Vô Tiện.
Nơi họ đi đến không đâu khác chính là Loạn Táng Cương.
Giang tông chủ hừ một tiếng xoay lưng trở về Liên Hoa Ổ, theo sau là Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân.
Đi xa một chút, đến địa bàn của Nguỵ Vô Tiện hắn mới mắng “Nguỵ Vô Tiện…. ngươi có ngon thì đừng về nữa. Bao giờ cũng xem ta như người thừa tự tiện quyết định, cục kim cương nhà ta mà có mệnh hệ xem ngươi giải thích với mọi người Giang gia thế nào”
Lam Khải Nhân thiếu chút hộc máu “Ngươi nói cái gì?”
Trạch Vu Quân lên tiếng giải thích thay cho Vãn Ngâm “Nguỵ công tử đích thực là đang có cục kim cương trong bụng”
Ông lấy tay đỡ trán, bước chân run rẩy “Hèn gì Vong Cơ nay nó bướng đột xuất!”
Giang Vãn Ngâm “Cha ta có việc muốn thỉnh giáo thúc phụ, cảm phiền người đến Liên Hoa Ổ một chuyến”
Dường như sợ hai người không hiểu bèn nói “Giang gia vốn chưa từng diệt môn, đều là do tên Nguỵ Vô Sỉ đó bày ra lừa Ôn Triều. Hừ…. hại ta lo lắng nửa đêm tức tốc tới quán trọ cãi nhau một trận”
“Chỉ giỏi gây phiền phức, đúng là có máu anh hùng. Ta có thể không lo cho hắn sao? Hắn gần ba mươi mà cứ như con nít ba tuổi, thiệt chỉ có Hàm Quang Quân mới chịu được nổi hắn”
Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân: “….”
“Còn ngươi chỉ có Trạch Vu Quân mới chịu được tính ngươi. Bớt nói xấu ta tí đi, ta chết linh lắm” Nguỵ Vô Tiện càu nhàu, xuất hiện huýt vai sư đệ cau có một tí. Sau lưng hắn là Ôn Tình và Lam Trạm.
“Mẹ nó…. ngươi nhẹ tay chút coi, đến bây giờ ngươi vẫn chưa nói với ta tại sao ngươi lại dùng Trần Tình” Giang Vãn Ngâm liếc hắn một cái, hung hăng đập vào vai hắn một cái thật mạnh.
Nguỵ Vô Tiện cười cười không trả lời, nhìn xuống bụng dưới của hắn.
Giang tông chủ trợn mắt, né Nguỵ Vô Tiện xa xa quát “Ngươi nhìn cái gì?”
“Có những thứ đã mất rồi, đã hư rồi thì không còn cách nào khôi phục lại nữa” Hắn thong thả quăng lại một câu gợi ý cho Giang Trừng.
“Lam Trạm à…. ngươi nay gan thật…. dám đứng kế bên ta mà nói những lời đó. Đúng là…. ngươi đi mà giải thích với huynh trưởng và thúc phụ đi”
Ôn Tình mắng hắn “Ngươi bớt doạ ta chết khiếp đi, ngươi chơi hay thật giữa đường thì bắt bọn ta ẩn thân theo ngươi tới đây. Chạy mệt chết ta rồi”
Hắn vờ sợ sệch núp sau lưng Hàm Quang Quân, đưa ánh mắt cún con nhìn y, giả vờ run rẩy nói “Lam Trạm…. Ôn Tình dữ quá!”
Y đáp: “Đừng nháo! Chờ về Liên Hoa Ổ giải thích một thể”
“Ò! Đều nghe ngươi Lam Trạm!”
“Suốt ngày show ân ái, ta thà về Âm Giới lo việc còn hơn. Ngươi đừng có dồn việc cho y quá, hắn mà đình công là ngươi tự đích thân giải quyết” Ôn Tình mắng hắn thêm vài câu mới quyết định về Âm Giới.
Hắn bước nhanh lên phía trước vài bước, điểm danh số người “Khoan đã… mọi người dừng lại một chút”
“???”
1!
2!
3!
5!
“Được rồi! Phiền mọi người nhắm mắt lại nhé” Hắn cười hì hì, nhìn ai nấy đều khó hiểu nhắm mắt lại.
“Bóc!”
Năm người họ liền xuất hiện ở Liên Hoa Ổ, Nguỵ Vô Tiện gọi tiếng “Sư tỷ…. đệ thèm canh sườn”
Giang Yếm Ly phì cười một tiếng “Đệ mới ăn cách đây không lâu mà?”
Bọn họ nghe tiếng Giang Yếm Ly, bèn mở mắt liền nhận ra mình ở Liên Hoa Ổ. Sắc mặt Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần có đôi chút ngạc nhiên.
“Đệ lại đói rồi! Đi thôi…. đệ phụ tỷ làm”
Ngu phu nhân và Giang Phong Miên nghe tiếng Nguỵ Vô Tiện bước ra.
“Cha/nương con đem hắn về rồi!”
Bọn họ hành lễ với nhau, Ngu phu nhân nhìn đứa đầu sỏ đi trốn đành mặc kệ. Dẫn ba người Lam gia vào trong.
Giang Vãn Ngâm đi lấy trà với bánh, chờ đợi ở ngoài. Nhìn không khí này hắn chợt muốn trốn, vậy nên hắn nối gót theo tên sư huynh chết tiệt.
“Giang Trừng…. con ở lại đây ngồi với Trạch Vu Quân đi. Lát Nguỵ Anh nó lên giờ, trốn không thoát đâu” Ngu phu nhân sao không nhìn ra nội tâm của con trai nàng, đành chặn họng trước.
“Dạ!”
Bất đắc dĩ Giang – trốn không thành công – Vãn Ngâm ngoan ngoãn ngồi đối diện Trạch Vu Quân.
Giang Phong Miên cẩn thận rót trà cho ba người kia, nói: “Nguỵ Anh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có gây rắc rối gì cho quý vị không?”
Lam Khải Nhân lắc đầu vuốt râu nói “Không có! Hắn vẫn như cũ tựa như ngoan mà tựa như hư”
Ngu phu nhân tiếp lời “Nếu hắn có phá phách thì huynh cứ thẳng tay xử, không cần câu nệ với bọn ta. Ta biết huynh còn thắc mắc một vài chuyện, phiền huynh đợi người ra thì có thể hỏi”
“Đa tạ hai người chiếu cố!”
“Không có chi!”
Chủ yếu là các vị trưởng bối nói, còn ba người hậu bối ở đây chỉ phụ trách làm cảnh đến cho đủ sỉ số.
Lam Khải Nhân nói “Ta nghe nghe Kim tông chủ nói đêm qua Nguỵ Anh đến Kim Lân Đài, làm ra rất nhiều sự việc vô cùng ngông cuồng. Thật sự là ta có chút hơi rầu!”
Lam Vong Cơ lên tiếng “Thỉnh thúc phụ nói rõ!”
“Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện, đến Kim Lân Đài làm loạn đã đả thương rất nhiều người. Đặc biệt là còn hạ chú vô cùng tàn độc: Thiên Sang Bách Khổng Chú lên người Kim công tử Kim Tử Huân”
Lam Vong Cơ lên tiếng: “Nguỵ Anh không hề làm những chuyện đó!”
“Làm sao con biết điều đó?”
“Con tin y!”
Khoé môi của y khẽ cong lên, khiến mọi người đồng loạt đứng hình vài giây.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Yếm Ly cùng một vài sư đệ bước vào đem rất nhiều món ăn để lên bàn. Chẳng mấy chốc trên bàn dần chia thành hai sắc thái, bên màu sắc thanh đạm và bên màu sắc đỏ. Đặc biệt có hai món đỏ như chưa bao giờ được đỏ.
“Con mời mọi người dùng bữa!”
Giang Vãn Ngâm khoé môi giật giật “Nguỵ Vô Tiện…. ngươi định đầu độc mọi người à? Cay thế này ai ăn cho nổi?”
“Không cay, nhìn màu vậy thôi chứ vừa đủ ăn mà. Có khi còn không bằng sức ăn của ta ngày trước”
Lam Vong Cơ gấp thử một phần đậu hũ, tao nhã nhai trong miệng “Không cay!”
Nguỵ Vô Tiện vội rót nước đưa trước mặt Lam Vong Cơ, trách yêu hắn “Không cay với bọn ta không có nghĩa không cay với ngươi. Uống nhiều nước một chút!”
Tự dưng Lam Khải Nhân cảm thấy mình là bóng đèn sáng nhất “…”
Nhìn hai đứa lo lắng cho nhau như thế ông còn có thể nói gì nữa đây.
“Đệ ấy nên ăn thanh đạm, giảm ăn cay một chút”
Không hẹn mà Giang Yếm Ly và Lam Hi Thần cùng nhau đồng thanh.
Nguỵ Vô Tiện “….” trên bàn mà không một món cay ai chịu gì nổi.
Thức ăn hôm nay đều rất ngon, ai nấy đều phá lệ ăn hơn ngày thường vài chén. Ngồi nghỉ được vài phút, họ liền bàn đến chính sự, những chuyện trước đó hắn cần nói hắn đều đã nói.
“Đúng là đêm qua con có đến Kim Lân Đài lẫn Cùng Kỳ Đạo nhưng chuyện hạ chú chắc chắn không phải con làm” Nguỵ Vô Tiện sau khi get được trọng điểm vội lên tiếng.
“Dựa vào tình thế trước mắt, hiện tại con và Lam Trạm không thể ở Liên Hoa Ổ lẫn Vân Thâm Bất Tri Xứ được nữa. Có lẽ con sẽ về Âm Giới một thời gian ngắn, Lam Trạm…. ngươi có muốn theo ta không?”
“Ngươi lại bỏ ta mà đi?” Giang Vãn Ngâm sắc mặt không vui thấy rõ.
“Thỉnh thoảng ta sẽ về thăm mọi người mà, hơn nữa chuyện của Ôn Ninh con không thể không lo. Tu vi ta không còn, kim đan đã mất thì ta có thể làm gì đây?”
Hệ thống hí hửng đáp [Làm phu nhân nam chính!]
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy gần đây hệ thống hơi nhoi thấy rõ.
“Cha! A Nương! Hai người định ẩn cư cho sư muội làm tông chủ thiệt luôn á hả?”
Giang Phong Miên “Con cái lớn hết rồi, chúng nó tự có con đường riêng. Ta già rồi, đã đến tuổi nghỉ ngơi. Hơn nữa ta tin A Trừng sẽ làm một tông chủ tốt, Yếm Ly sẽ kiếm được tấm chồng tốt và A Anh à…. ngươi muốn ngươi 3 tuổi hay 33 tuổi?”
Nguỵ Vô Tiện bị sặc nước, họ khụ khụ liên tục. Sao hễ đến mình là lại đề cập tuổi vậy?
Giang Yếm Ly phì cười, lột hạt sen cho sư đệ, ôn nhu nói “Cha 3 tuổi quá nhiều rồi, 1 tuổi thôi!”
Nguỵ Vô Tiện “….” sao tui sống được ở đây hay vậy trời?
Hắn uỷ khuất bĩu môi, kế đó nhìn xuống thấy bên hông có Trần Tình đành cầm nó mà xoay xoay một tí.
“Ngày mai ta sẽ báo là cha và a nương đã về, ngươi không nhất thiết phải đi. Có chuyện cùng nhau gánh chứ đừng có mà đi chịu chết, ta không tin thế lực hai nhà Lam Giang không thể bảo vệ nổi ngươi” Giang Trừng bất đắc dĩ xuống nước trước, khoác vai Nguỵ Vô Tiện một cái.
“Cảm ơn sư muội, ta thích đi chơi đây đó. Sẽ không quên công sư muội xinh đẹp khả ái là ngươi đâu” hắn quay sang Giang Trừng lè lưỡi một cái.
Giang Trừng nghiến răng quát: “Nguỵ Vô Tiện! Ngươi có giỏi thì đừng có mà chạy!”
“Sư muội ta có ý trung nhân là lá la là la. Sư muội hết ế la lá la là. Đỡ mỗi ngày nghe bài ca cẩu độc thân há há há” Nguỵ Vô Tiện thấy Giang Vãn Ngâm đuổi theo mình thì co giò chạy mấy vòng.
Trong sảnh Liên Hoa Ổ tràn ngập tiếng cười, ai nấy đều vui vẻ so với trước rất nhiều.
A Khang tự dưng xuất hiện trước mặt Nguỵ Vô Tiện, khiến hắn thắng gấp không kịp mém chút nữa là ngã xuống đất.
“Chủ nhân…. Ôn Ninh công tử có biến chuyển, cầu mong chủ nhân đến xem thử”
_1012_