FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 32
Ngồi trên giường thơ thẩn một chút, lại nghe tiếng mở cửa, hắn có chút căng thẳng vì thường ngày Lam Trạm mở cửa sẽ gọi tên hắn.
Hắn mấp máy môi hỏi “Ai?”
“Đệ đỡ hơn chưa? Ta kiểm tra lại sức khoẻ cho đệ nhé?”
Nghe tiếng của Trạch Vu Quân, Nguỵ Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm mấp máy môi “Trạch Vu Quân!”
“Vong Cơ giờ gặp thúc phụ một chút, đệ ấy nhờ ta qua chăm sóc đệ!” Lam Hi Thần bước lại gần giường bắt mạch cho y.
Hắn gật đầu một cái, thả lỏng cơ thể mấp máy môi một chút “Trạch Vu Quân! Ngài có kẹo ngọt không? Thuốc hơi đắng!”
Y khẽ cười một tiếng “Sức khoẻ Nguỵ công tử tầm vài ngày là hồi phục. Hiện tại không có kẹo chỉ có mứt đào, đệ có muốn dùng không?”
Nguỵ Vô Tiện mừng nguẫy đuôi gật đầu lia lịa, mấp máy môi phấn khích “Đa tạ Trạch Vu Quân!”
Chẳng trách tại sao Vong Cơ bên cạnh y lại có thể vui vẻ như vậy. Chắc có lẽ là do Nguỵ Vô Tiện luôn phát ra năng lực tích cực tựa như ánh nắng ban mai, bất kì ai kề cạnh cũng được lan toả năng lượng đó sưởi ấm vui vẻ cả ngày.
Lam Hi Thần đặt viên mứt đào vào tay Nguỵ Vô Tiện, chậm rãi quan sát y.
Nguỵ Vô Sỉ cho mứt đào vào miệng, chép miệng vài cái. Vị ngọt lan toả trong miệng, xua tan đi vị đắng vẫn còn đọng lại từ nãy đến giờ.
Ngồi chơi được một lúc với Lam Hi Thần thì vị thuốc bắt đầu ngấm, Nguỵ Vô Tiện bắt đầu buồn ngủ.
Hắn truyền âm với Lam đại nói ‘Ta hơi buồn ngủ, khi nào Lam Trạm về huynh gọi ta nhé’
“Đệ ngủ đi, ta gảy Thanh Tâm Âm cho đệ” Lam Hi Thần lấy đàn cầm của mình để trên bàn, chậm rãi tấu Thanh Tâm Âm.
Nguỵ Vô Tiện nằm xuống giường, đắp chăn lại chỉ chừa mỗi cái đầu đưa lưng lùi sát vào tường co người lại hướng cửa mà mấp máy môi gọi hai tiếng “Lam Trạm!”
Không lâu sau đó ai kia cũng đã về, Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng động lờ mờ mở mắt nhìn hướng cửa khẽ trở người một tí.
“Huynh trưởng!” Lam Vong Cơ hành lễ với Lam Hi Thần.
“Tạm thời đừng để đệ ấy kích động!”
“Ân! Đa tạ huynh trưởng!”
“Được rồi! Ta đi trước, hai đệ cứ nghỉ ngơi đi!”
Lam Vong Cơ mở cửa tiễn huynh trưởng về Hàn Thất sau đó quay trở về cầm cuốn sách lên mà đọc.
Vài canh giờ sau, người trên giường có chút cử động hắn mở mắt. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh có chút không quen, vô thức hắn quay sang vị trí mà Lam nhị hay ngồi đọc sách hoặc gảy đàn mà nhìn.
Vẫn là bộ dáng áo tang y hệt, vẫn thần thái đó. Nguỵ Vô Tiện cười gian một cái, đem thân ảnh biến mất xuất hiện sau lưng người kia ôm y thật chặt.
‘Lam nhị ca ca! Bắt được ngươi rồi a~’
Lam Vong Cơ cong môi, thấp giọng “Đừng nháo!”
‘Ta muốn nháo đấy thì sao nào! Ta yêu ngươi nên nháo đấy thì sao nào :p ‘
Vành tai Lam nhị đỏ ửng, y đặt sách xuống xoay người lại ôm cái người đang nghịch kia.
“Ngủ ngon không?”
‘Ngon! Có ngươi lại càng ngon hơn! Ta thấy đường được một chút rồi, mai ta về lại Liên Hoa Ổ’
“Sức khoẻ ngươi còn chưa tốt, ở nhà!” Lam Vong Cơ nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt kia nơi phản chiếu chính mình trong đó.
Nguỵ Vô Tiện ngây ngốc, gương mặt chợt đỏ một cái. Trong đầu chợt nghĩ…. khi không lại nghiêm túc mà không báo trước, người ta chưa kịp đề phòng mà.
‘Vậy ta….’ ở nhà cùng ngươi!
Lời truyền âm còn chưa dứt đã nghe nhiệm vụ thông báo ‘Hôm sau trở về Liên Hoa Ổ, phương tiện: đi bộ ngao du’
Khoan… không phải ngươi nói mai mới phát thông báo nhiệm vụ sao hệ thống?
Hệ thống giả chết từ chối trò chuyện cùng với người dùng.
Lần này không có nút từ chối hay chấp nhận, Nguỵ Vô Tiện đành miễn cưỡng nhận nhiệm vụ vậy.
“Nguỵ Anh” Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Anh phản ứng gì mới lên tiếng gọi tên y.
‘Vậy phiền Hàm Quang Quân ngày mai đưa nam nhân yếu đuối là ta trở về Liên Hoa Ổ có được không?’ Hắn nắm cánh tay Lam nhị ca ca vừa bĩu môi vừa lắc. ‘Đi mà~’
‘Nha~’
‘Cho ta về nhà đi mà~ Nhị ca ca!’
Ngay khi thấy cách này không thành công hắn định đổi chiêu dỗi thì nghe người kia thấp giọng “Ừm!”
Nguỵ Vô Sỉ vui vẻ vòng tay qua cổ Lam nhị ca ca mà hôn *chụt* một cái coi như trả công.
Y hơi thất thần sau đó đè Nguỵ Anh xuống giường mà hôn đến điên cuồng, đợi đến khi đối phương mệt lã mới chịu buông tha cho đôi môi đỏ mọng kia.
Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường hé môi thở dốc, đôi mắt lấp lánh nước mà nhìn Lam Trạm.
Hàm Quang Quân bị dáng vẻ câu nhân kia làm cho phản ửng, y đỏ mặt ra sau tấm bình phong mà trốn. Ngược lại, Nguỵ Vô Sỉ nằm trên giường mà lăn ra cười đến đau bụng.
Chợt cảm thấy bụng có chút đói, Nguỵ Vô Tiện mở cửa Tĩnh Thất tiến đến phòng bếp mà làm vài món: khoai tây xào, canh cà chua, đậu hũ chiên xả.
Lam nhị công tử một lần nữa bước ra đã không thấy người đâu. Y thử đi đến phòng bếp liền thấy ai kia đang bận bịu.
Y bước vào đi nấu thuốc cho hắn. Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng động ngước đầu lên cười một cái sau đó lại tập trung chuyên môn.
Ngửi một mùi đắng từ bên kia phát ra mà Di Lăng Lão Tổ muốn mếu.
Á á á á á ú ú ú ú lại là uống thuốc!
Trời ơi cái quần què gỉ đây? Sao bên nào cũng uống thuốc hết vậy trời (cười ra nước mắt.jpg)
Khoé môi Nguỵ Vô Tiện giật giật, không ổn rồi…. Tiện Tiện cần phí bồi thường. Tiện Tiện không muốn uống thuốc T^T
Hệ thống xin phép từ chối nhận Nguỵ Vô Tiện làm người quen.
‘Lam….Trạm…. Hàm Quang Quân khả ái…. phu quân tốt nhất hệ mặt trời…. có thể không cho ta uống thuốc không?’
Nguỵ Vô Sỉ run rẩy lên tiếp, chớp mắt đáng thương trong lòng cầu n lần đừng uống thuốc.
“Không thể! Phải uống thuốc mới mau khoẻ lại!”
Nguỵ Vô Tiện K.O!
Chạy trời không trốn khỏi nắng, dù muốn dù không thì sau khi dùng xong bữa tối thì hắn bắt buộc vẫn phải uống thuốc.
Thật may là Lam Nhị ca ca an ủi hắn cho hắn hai viên kẹo mứt đào, hắn mới miễn cưỡng tạm tha không chơi trò chiến tranh lạnh.
Cơ thể ngấm thuốc, Nguỵ Vô Sỉ có chút buồn ngủ. Hắn đi tắm sơ sơ mới mắt nhắm mắt mở bò lên giường kiếm tư thế thoải mái nhất mà đánh chén một giấc.
Một lần nữa tỉnh dậy đã là nửa đêm, nhìn Lam Trạm bên cạnh vẫn còn ngủ say mà an tâm một chút. Nhẹ nhàng hôn lên môi người kia một cái, tìm tư thế thoải mái nhất đem cả đầu mình vùi vào ngực người ta nghe tiếng trái tim vì hắn mà đập loạn nhịp cùng với mùi đàn hương mà khoé môi cong lên vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, cả hai người họ thức dậy dùng bữa sáng xong đi bộ về Liên Hoa Ổ. Hắn nhận ra điều bất ngờ mới, chính là hắn có thể nói chuyện lại với Lam Trạm còn người khác thì không.
Hiện tại hắn đang hỏi hệ thống: ‘Ta đi lộ trình này đúng chứ?’
Hệ thống: ‘Đúng rồi! Thỉnh ngài đi thêm 49 bước nữa sẽ gặp người cần nên gặp!’
Nguỵ Vô Tiện gật đầu ‘Ok!’
Hắn thật sự tò mò là đi dạo kiểu này còn có thể gặp ai nha~ chắc không phải là Ôn Tình đó chứ?
Suy đoán của hắn quá đúng, hắn đích thực là gặp Ôn Tình. Nàng hôm nay không còn một bộ y phục sạch sẽ nữa mà là một bộ y phục cũ kỹ còn vài chỗ rách. Nàng mặc thêm một cái áo khoác để che giấu chính mình.
‘Ôn Tình?’
Ôn Tình ngước đầu lên, chạy lại ôm Nguỵ Vô Tiện một cái nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp ấy.
“Cuối cùng ta tìm được ngươi rồi…. cứu…. cứu lấy A Ninh…. đệ ấy mất tích rồi!”
Nói xong cơ thể nàng vì kiệt sức mà ngã trong vòng tay của Nguỵ Vô Tiện.
Hệ thống: ‘Giờ thì ngài ngự kiếm được rồi! Tạm gỡ chức năng phạt cho ngài!”
Hắn lo lắng nhìn sang Lam Trạm, sắc mặt y có hơi đen một chút.
“Đi thôi!”
“Ừm!”
Nguỵ Vô Tiện bế Ôn Tình trực tiếp ngự kiếm về Liên Hoa Ổ. Đứng trước cửa quen thuộc, hắn co chân đạp cửa bước vào. Một đám sư đệ lúc đầu còn tưởng người lạ liền cầm kiếm nay thấy đại sư huynh vội đem kiếm tra vào bao.
“Đại sư huynh!”
“Ngũ sư đệ, mau gọi y sư…. Ôn cô nương ngất rồi!”
“Vâng! Đại sư huynh!” Ngũ sư đệ lập tức chạy đi gọi y sư.
“Lục sư đệ… gọi sư tỷ và Ngu phu nhân đến căn phòng phía Tây hộ ta”
Lục sư đệ: “Vâng sư huynh!”
Hai người đi tới căn phòng khác dành cho khách, cẩn thận đặt nàng lên giường. Chờ đợi y sư, sư tỷ và Ngu phu nhân đến.
“Nàng là người thân của ta ở Âm Giới, ta bệnh thường là do nàng ấy chăm sóc!”
Rất nhanh sau đó, sư tỷ và Ngu phu nhân đã có mặt.
“A Tiện/Nguỵ Anh!”
“Giang cô nương!… Ngu phu nhân!” Lam Vong Cơ hành lễ với cả hai người.
“A Ly con lo cho Ôn cô nương, hai đứa theo ta ra ngoài!”
Ba người họ đồng thanh “Dạ vâng!”
Rời khỏi chỗ đó xa một chút, Ngu phu nhân mới dám ôm cả hai đứa vào lòng.
“Hai đứa ổn chứ? Xin lỗi vì ngày đó chúng ta không đến trợ giúp hai đứa”
“Con không sao, bữa giờ hồi sức bên Tĩnh Thất. Lam Trạm lo cho con rất tốt, Ngu phu nhân đừng lo! Người xem… con béo đi một vòng rồi này”
“Có giỏi thì ở bên đó đừng có bắt nạt Lam nhị công tử, ta mà biết ta phạt con ở trong phòng muỗi và kiến”
Nguỵ Vô Tiện mếu máo quay sang Lam Vong Cơ ánh mắt ngập nước mà gọi “Lam Trạm~”
Bộ dạng đáng yêu thế này khiến họ phì cười, không cần nói họ thừa biết là Tiện Tiện 3 tuổi lên sóng rồi.
“Được rồi, đi chơi với A Trừng đi. Ta đi nấu nướng dùng bữa xong sẽ nói chuyện với tụi con”
“Nguỵ Vô Tiện…. ngươi còn biết đường về nhà đấy à?” Giang Vãn Ngâm vừa nghe tin hắn về liền hối hả chạy đến đây.
“Trừng sư muội, đại gia về rồi đây cho ta ôm cái nào”
“Muội bà nội ngươi chứ muội, ngươi khoẻ chứ? Lần đó ta không thấy hai người xuất hiện ở Kim Lân Đài” Giang Trừng vỗ vai Nguỵ Vô Tiện một cái, từ chối không cho hắn ôm.
“Mới khoẻ lại liền về đây, hôm đó thế nào cho ta hóng chút dưa coi” Nguỵ Vô Tiện cười hề hề gỡ cái móng heo vừa đập vào vai mình một cách đau điếng ra.
“Chán chết đi được! Hôm đó chỉ mỗi ta và sư tỷ đi mà sư tỷ bị Kim phu nhân giữ, ta ở lại ngồi một mình. May là có Trạch Vu Quân đến ngồi nói chuyện phiếm nên mới đỡ cô đơn”
“Ủa Lam Trạm ngươi không đến hả?” Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nhìn sang Lam Vong Cơ.
“Ai biết đôi chim cu gáy các ngươi, hai ngươi chẳng ma nào đến. Nếu không có Trạch Vu Quân nhắc là Hàm Quang Quân ở nhà chăm sóc cho Di Lăng Lão Tổ thì ta có khi chờ cả ngày trời cũng nên. Nhắc mới nhớ hôm đó ai giải xuân dược giúp ngươi vậy?”
“A….”
Chỉ vì một câu nói mà thành công khiến cả hai người ngượng chín mặt, Giang Vãn Ngâm ý thức được câu mình vừa hỏi liền giả ngu.
Nguỵ Vô Sỉ cười hề hề, đem con bỏ giữa chợ “Có lẽ ta hơi có duyên với xuân dược…. kiếp nào cũng dính tới nó. Ta chợt nhớ ta có việc cần làm, hai người thân với nhau đi haha ta đi trước”
Lam Vong Cơ “….”
Giang Vãn Ngâm “….”
“Đánh cờ không?” Giang Vãn Ngâm lên tiếng.
“Đi!”
_512_