FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 31
Cả cơ thể của Ôn Nhược Hàn ngã xuống đất, một nhát kiếm xuyên tim và một nhát đao chặt đi tay đang cầm kiếm.
Nguỵ Vô Tiện đắc ý cười hì hì “Ta biết các người sẽ ra kịp mà!”
Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, Kim Quang Dao âm thầm vuốt tim.
Tiết Dương càu nhàu xuất hiện một giây vội vàng trở về ôm đạo trưởng “Kịp con khỉ, ngươi khi không tăng việc cho bọn ta. Hừ…. về đây!”
Tiết Dương thu phục đống hung thi kia cho vào pháp bảo mà Nguỵ Vô Tiện chế ra đem về. Kể cả Ôn Nhược Hàn nữa, hắn mém nữa là quên đem rồi.
“Nguỵ công tử…. đa tạ trợ giúp!” Kim Quang Dao hành lễ với hắn.
“Chuyện nên làm! Chuyện nên làm thôi!”
Cơ thể hắn lảo đảo, theo quán tính ngã về phía trước may là có Lam Trạm đỡ kịp hắn.
“Nguỵ Anh!”
“Ta không sao! Hơi choáng một tí thôi!” Giọng hắn hơi yếu, cái tật xấu đã không làm thì thôi mà đã làm thì làm như bán mạng, xong việc còn lại nửa cái mạng.
“Xong việc rồi! Ai về nhà nấy dưỡng thương, bốn ngày sau tụ tập ăn mừng!” Xích Phong Tôn lên tiếng, bế Kim Quang Dao lên mà quay về Thanh Hà.
Nhiếp Hoài Tang lật đật bị ăn cơm chó theo sau, mọi người ai về nhà nấy.
Còn lại hai nhà Giang Lam, Nguỵ Vô Tiện nhìn Giang Trừng và Lam đại công tử nở một nụ cười yếu ớt.
“Ta không doạ các người chứ? Xin lỗi…. trong trường hợp không thể cứu vãn. Ta sẽ rời đi để không liên luỵ các người”
Giang Vãn Ngâm nghiến răng liếc hắn một cái “Mơ đẹp quá nhỉ? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Bọn ta không cho ngươi đi đâu hết, ngoan ngoãn ở đây! Không thì ta đập gãy chân ngươi. Lam Hoán…. chúng ta về”
Khoé môi Nguỵ Vô Tiện giật giật, hắn hít một hơi “Kể cả khi họ muốn chiếm Âm Hổ Phù? Đem ta giết chết đem nghiền thành tro bụi? Mọi người định thế nào?”
“Nguỵ Anh…. ngươi mệt rồi!” Cơ thể của Lam Vong Cơ khẽ run rẩy.
“Được rồi! Không trêu nữa, từ từ tính! Ta buồn ngủ, ngủ chút đây có thấy ta ngủ nhiều cũng đừng lạ” Nguỵ Vô Tiện ôm Lam Vong Cơ dụi dụi vài cái ngửi mùi đàn hương thân thuộc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Câu nói của hắn khiến bọn họ sững người, đến khi đêm xuống họ vẫn suy nghĩ không xong. Bắt bọn họ nhẫn tâm xuống tay với hắn? Bọn họ đương nhiên là không thể.
Giang Vãn Ngâm trở về Liên Hoa Ổ, đôi vợ chồng Giang Phong Miên, Giang Yếm Ly và đám sư đệ chạy ra mà ôm hắn.
Hắn ôm mọi người, nụ cười nở trên môi “Cha! Mẹ! Sư tỷ! Mọi người!”
“Mệt lắm rồi phải không? Vào trong tắm rửa nghỉ ngơi, ta và Yếm Ly xuống bếp nấu thức ăn cho con!”
“Dạ!”
~o0o~
Lam Vong Cơ bế Nguỵ Vô Tiện về Tĩnh Thất cẩn thận tắm rửa sạch sẽ thay y phục cho hắn. Bộ dạng khi ngủ của Nguỵ Anh vô cùng ngoan, chỉ là đôi lúc tư thế ngủ có hơi ba chấm tí thôi.
Ngược lại, ở bên Âm Giới đang chạy deadline sấp mặt. Kể cả nam nhân hắc y kia lẫn Nguỵ Vô Tiện đều mệt đến mức thở không ra hơi, xong việc chỉ nhìn nhau ngay cả động tay động chân cũng lười. Tội cho Ôn Tình hết nấu canh Mạnh Bà giao cho Vương Linh Kiều rồi chuyển sang Diêm La điện mà chăm cho hai cái tên lớn tướng này.
“Rồi khi nào ngươi về đấy?” Nam nhân kia lên tiếng hỏi hắn.
“Chưa biết!”
Y sờ sờ cằm suy nghĩ “Vậy đi nhậu không? Không say không về!”
Nghe tới nhậu mắt hai người đồng thời sáng rỡ, tinh thần trở nên phấn chấn, đứng dậy khoác vai nhau xuống quán rượu ở Âm Giới đặt phòng riêng thi nhau ăn cay thi nhau uống Thiên Tử Tiếu vô cùng vui vẻ.
Tiền đương nhiên là Nguỵ Vô Tiện trả, gương mặt cả hai phiếm hồng mà trở về. Nam nhân kia trở về thế giới của hắn mà Nguỵ Vô Tiện thì đi trêu hoa ghẹo idol một tí. Vừa mở mắt đã qua một ngày một đêm, mà giờ này chắc là đã giờ Tỵ rồi đi.
Hắn ngồi dậy thả hai chân xuống giường, nhìn ra nơi đây là Tĩnh Thất thoáng ngẩng người một tí xong cười cười đi khoác áo ngoài mà rời khỏi Tĩnh Thất.
Đầu tiên!
Đi vấn an Lam tiền bối cái đã!
Mà giờ này ông ấy ở đâu nhỉ?
“Nguỵ Anh? Ngươi tỉnh rồi à?” Lam Khải Nhân bất thình lình lên tiếng làm Nguỵ Vô Tiện giật bắn người.
“Lam tiền bối!” Hắn vội vàng hành lễ với ông.
“Theo ta!”
Lam Khải Nhân vuốt râu dẫn Nguỵ Vô Tiện vào gian thất của mình, ngồi xuống chờ đối phương mở lời.
“Có chuyện gì muốn hỏi ta? Còn nữa…. gọi thúc phụ!”
Nguỵ Vô Tiện hơi mếu, lắp bắp gọi hai tiếng “Thúc phụ….”
Lam Khải Nhân: “Thẳng lưng!”
Hắn nháy mắt liền ngồi thẳng lưng, tư thế đoan chính gót trà cho ông trong đầu tìm cách sắp xếp lại từ ngữ.
“Thúc phụ…. con có chuyển muốn xin ý kiến từ người”
Lam Khải Nhân vuốt rầu, tay cầm tách trà tao nhã thổi nguội “Cứ nói!”
Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi định mở miệng, hệ thống chết tiệt lại phát cảnh báo ‘Chủ nhân! Không được tiết lộ chuyện thiên cơ, nếu chủ nhân vi phạm sẽ bị cấm ngôn một ngày!’
“Thúc phụ…. giả xử nếu con phạm tội tày trời thì người…. sẽ làm thế nào?”
Sắc mặt Lam Khải Nhân lập tức đanh lại nghiêm túc nói “Xử theo gia quy, trục xuất khỏi Lam gia!”
Hắn đương nhiên đoán được kết cục sẽ thế này, chỉ đơn giản dạ vâng một tiếng.
“Sao ngươi lại hỏi ta vấn đề này?”
“Con suy nghĩ vu vơ thôi, thúc phụ…. nếu có ngày đó…. Nguỵ Anh thỉnh người công xử liên minh, Lam Trạm…. mong người chiếu cố”
Hệ thống tức giận ‘Chủ nhân! Ngài vi phạm nguyên tắc ngài lập tức bị cấm ngôn trong vòng một ngày! Nếu còn tái phạm, ngài phải về thế giới thực ba ngày’
Nguỵ Vô Tiện say sẩm mặt mày, trong đầu phát ra một tiếng ong cực vang, một cỗ tanh nồng trong miệng xuất hiện. Hắn lấy một tay bụm miệng, chạy nhanh ra cửa kiếm một góc sạch sẽ mà nôn từng đợt máu đen trong họng.
“Nguỵ Anh!”
Sau khi nôn hết, cả cơ thể lại thêm một lần nữa lâm vào bất tỉnh. Xui xẻo thay hắn ngã đâu không ngã, lúc ngã xuống đầu lại đập vào tảng đá.
Kinh nghiệm xương máu: đắc tội ai đừng đắc tội hệ thống!
Một lúc sau hắn tỉnh lại, cả người đau đớn nằm trên giường.
Mụ nội ngươi hệ thống, sao từ cấm ngôn sang đau đẻ rồi?
Hệ thống: ‘Thỉnh chủ nhân ngưng khẩu nghiệp, chủ nhân nhập vai không phải là Trừng ế nên không cần khẩu nghiệp. Không được bất kính với hệ thống thưa chủ nhân’
Hệ thống ho một cái ‘Sao chủ nhân không xem lại chính mình, ngài chỉ đập đầu vào đá một cái, không phải là bị hỏng đầu đó chứ?’
Nguỵ Vô Tiện từ chối trò chuyện cùng hệ thống, hắn tắt màn hình trò chuyện.
Hệ thống bị cho vào lãnh cung “….”
Hắn chật vật ngồi dậy, chớp mắt vài cái nhìn lại xung quanh sao toàn tối thui như mực thế này?
Nguỵ Vô Tiện muốn mở miệng gọi Lam Trạm, thì lại không phát ra tiếng. Con ngươi hắn trợn lớn, hắn thử giơ tay hươ hươ trước mặt cũng không thấy gì.
Đã mù rồi lại còn câm?
Đã câm rồi lại còn mù?
Thử try hard một tí kết quả quá liều và cái kết?
Khoé môi hắn giật giật, miễn cưỡng sài chức năng nhìn trong đêm cũng vô dụng.
Lỡ chơi ngu trúng thưởng lớn rồi! Cầu trợ giúp!
Trong đầu chợt loé lên tia truyền âm, hắn mừng rỡ tìm kiếm thử người kia.
‘Lam Trạm…. ngươi đâu rồi?’
‘Hức…. Tiện 3 tuổi sợ…. người đâu hộ giá! Ô ô!’
*cạch*
“Nguỵ Anh!”
Tai nghe thấy âm thanh quen thuộc, Nguỵ Vô Tiện mừng như trúng vé số, vội vàng bò xuống muốn chạy đến chỗ đối phương cầu an ủi mà khổ nổi quên mất chuyện quan trọng… tạm thời hắn bị mù.
*rầm*
Lam Vong Cơ “….”
Hức! Đau quá!
Y thở dài, nhẹ nhàng đặt mâm cơm lên bàn, cẩn thận đỡ người kia lên giường.
Người kia đôi mắt ửng đỏ, đôi tai thỏ rũ xuống, sụt sịt một cái mấp máy môi nói ‘Cảm ơn!’
“Sao không cẩn thận?” Giọng người kia pha lẫn chút đau lòng.
Cẩn thận kiểm tra Nguỵ Anh từ sang trái lại sang phải rồi lại từ phải sang trái khiến hắn chóng hết cả mặt.
Hắn lập tức truyền âm sang đối phương, uỷ khuất nói ‘Lam Trạm…. ta chóng mặt!’
“Ngươi….”
Nguỵ Anh chớp mắt nhìn y mà tựa như không nhìn mấp máy môi ‘Sao?’
Chợt ngửi đến mùi hương vô cùng thơm, hắn hít hít mũi vài cái, bụng phối hợp phát ra tiếng “ọt ọt”
Hàm Quang Quân bắt mạch cho hắn, sắc mặt chợt tối đi một chút, mạch không đều lúc mạnh lúc yếu, hơn nữa lại nói không được, mắt như không thấy đường.
‘Lam Trạm! Sao vậy?’ Y mấp máy môi, truyền âm tới người kia.
Bất thình lình bị ôm chặt, Nguỵ Vô Tiện có chút không hiểu, để yên cho người kia ôm lấy mình.
“Xin lỗi! Ta không bảo vệ được ngươi!”
Hắn cong khoé môi, dụi dụi vào người Lam Trạm hai cái. ‘Ngươi chỉ cần bình yên, vui vẻ sống! Vết thương ta rồi sẽ lành thôi, từ từ trưởng thành…. ta không vội đâu tiểu cũ kĩ’
“Ọt ọt ọt” bụng của Nguỵ Vô Sỉ lại réo lên thêm một lần nữa.
Lam nhị công tử thả Nguỵ Anh ra, cẩn thận từng muỗng từng muỗng đút cho đối phương ăn.
‘Tay nghề của ngươi thật tốt nha! Ăn ngon thật đấy! Yêu ngươi chết mất Lam Trạm!’
“Ừ! Ăn nhiều một chút!”
Một người thích chăm sóc đi kèm một người thích được chăm sóc. Một sự lựa trọn hoàn hảo nhỉ.
‘Đừng mãi chỉ lo cho ta, ngươi cũng ăn một chút đi!’
‘Ăn một mình ta buồn! Ăn cùng ta đi~ nha~’
Lam Vong Cơ thấp giọng ừm, chờ đợi Nguỵ Anh ăn no mới đến lượt mình.
‘Lam Trạm ta ăn no rồi!’
“Ngươi ăn chỉ mới một chén!”
‘Há… ít vậy cơ à? Sao ta lại cảm giác mình ăn hai chén?’
Hai người chớp mắt, sự thật đúng là Nguỵ Vô Tiện chỉ mới vừa ăn đúng mới một chén. Hắn bĩu môi giơ 1 ngón tay cười hì hì mấp máy môi ‘Phu quân cho ta thêm một bát nữa!’
“Hai bát! Không được thiếu! Ngươi gầy!”
Đối phương hơi đứng hình vài giây, đưa tay muốn cầm gì đó Lam nhị công tử đành đưa tay mình cho y nào ngờ y lật ngược bàn tay lại bĩu môi uỷ khuất nói ‘Một chén rưỡi, ngươi đừng bắt nạt người bệnh là ta chứ!’
Hàm Quang Quân ho nhẹ một tiếng, đảo mắt sang nhìn chỗ khác.
‘Không phải ngươi đang ngại đó chứ Lam nhị ca ca?’
Dù không nhìn thấy nhưng mà ít nhiều hắn cũng cảm nhận được đối phương đang ngại ngùng có chút lẫn tránh mình.
“Không có!” Y đáp.
Đoán không chừng là vanh tai y đã đỏ như máu đi? – Nguỵ Vô Tiện nghĩ.
“Nguỵ Anh!”
Vô thức hắn hé miệng ra, người kia tiếp tục gắp thức ăn cho hắn.
Cảm nhận vị rau xào trong miệng, hắn nhai một chút tiếp tục hé miệng.
Lam Vong Cơ khẽ nhếch môi một chút, tiếp tục việc đúc thức ăn, mà Lam đại ở ngoài nhìn thấy cảnh bên trong mà xoay lưng lại.
Lát nữa đến sau vậy!
~o0o~
Mất thêm một lúc nữa mới cho Nguỵ Anh uống xong chén thuốc, Lam Vong Cơ đem mâm thức ăn trở về bếp.
Nguỵ Vô Tiện nằm xụi lơ trên giường, trong đầu toàn những từ ngữ có chút hơi đẹp đẽ.
Chu choa moạ ui! Đắng khiếp! Đến khổ qua cũng không đắng như này! Ô ô ô đắng chết miệng lão tổ ta rồi! Aaaaa thuốc của Ôn Tình đã đắng gặp tiểu khả ái pha lại càng đắng gấp bội.
À ú à ú…. ta chu tiếng choá cho vừa lòng T^T
Hệ thống à! ta phải chịu như này hai ngày à?
Hệ thống: Thân thiện chào quý khách! Ngài đã nhớ tới tôi rồi à? Ai kêu ngài bơ tôi! Có tin tôi gia tăng hình phạt thêm một ngày không?
Hắn khóc không nên lời!
Hệ thống nhìn chủ nhân kiểu: thấy cũng tội mà thôi kệ 🙂
‘Đổi hình phạt khác được không?!’
Hệ thống đắn đo suy nghĩ: ‘Vậy ngài đồng ý cày chay nhiệm vụ không?’
‘Ờ! Có nhiệm vụ gì?’ Nguỵ Vô Tiện hỏi.
‘Cày độ thân mật giữa ngài với nam chính lẫn cày cốt truyện, cày độ danh tiếng lẫn cốt truyện! Ngài chỉ được chọn một trong hai! Tuy nhiên nếu ngài cày độ thân mật với nam chính đương nhiên sẽ có tác dụng đối với việc sau khi ngài rơi xuống Bất Dạ Thiên. Nếu ngài cày độ danh tiếng lẫn cốt truyện thì sau này ngài tự trọng!’
Hơ hơ, trời ạ! Vậy cũng được sao?
Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ gì đó bèn đưa tay chọn số 2 ‘Số 2!’
Hệ thống: ‘Chúc mừng ngài đã chọn cày nhiệm vụ số 1! Chúc ngài vui vẻ! :> hệ thống sẽ tuyên bố nhiệm vụ vào ngày mai’
Hắn gãi gãi đầu suy nghĩ, sao có cảm giác hệ thống nó gài bẫy mình ý nhỉ? Vì theo tính của nó cho dù mình có bấm số 2 thì nó vẫn ra số 1 như thường.
Hệ thống đừng tưởng tôi không biết ý ngài, nhiệm vụ số 1 ngon nghẻ như thế? Ngu đâu mà không chọn. Đúng là khẩu thị tâm phi hờ :>
_412_