FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 30
Những ngày sau hắn không bước lên kia thêm một lần nào nữa, để tránh bị gọi cái gì mà khiêu với chả chiến. Hơn nữa…. hắn hơi ớn rượu ở đây, không bằng rượu ở Vân Mộng và rượu ở Cô Tô.
Giang Trừng có chút không hài lòng, cằn nhắn hắn vài câu rồi bỏ đi. Về phần Lam Trạm, mỗi lần hắn gặp sẽ có chút ngượng ngùng nho nhỏ không đáng kể. Tuy nhiên, về cơ bản không thay đổi quá nhiều. Để tránh sau này gia môn thế gia nói hắn câu dẫn y… khụ…. đúng là có thì vẫn nên giữ khoảng cách lại một chút.
Tối nay có chút hơi nóng, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được mà leo lên mái nhà nằm hóng gió cho thoải mái. Trên tay là rượu Thiên Tử Tiếu mà hắn vừa lén đến Âm Giới mua về.
Bầu trời đêm hôm nay đúng là có chút hơi đẹp nha, vầng trăng sáng tỏ bên cạnh có những vì sao sáng lấp lánh vây quanh. Thỉnh thoảng sẽ có một vài cơn gió nhẹ đến mà đùa giỡn trêu đùa hắn một chút.
Nhớ lúc xưa hễ trời đẹp thế này thì hắn hay rủ ba của hắn cùng nhau uống rượu hoặc uống bia trò chuyện. Nhà chỉ độc nhất hai cha con, không hề có thêm vị trí người mẹ nào cả. Vì ba hắn Cố Nguỵ, làm bác sĩ hầu như rất bận nhưng hễ mà ông rảnh rỗi thì sẽ tự tay chiếu cố hắn.
Sống mũi của Nguỵ Vô Tiện có chút hơi cay, mặc dù hắn chỉ là con nuôi của ông. Từng nghĩ chính mình có thể phụ giúp ông, chăm lo cho ông đến cuối đời mà cuộc đời trớ trêu, ông đã qua đời trước đây một năm. Thời điểm đó hắn cực kì suy sụp, chỉ còn bầu bạn với máy tính và những cuốn truyện này để rồi bây giờ đây hắn lại ở đây.
Có khi nào là ông không nỡ để hắn bơ vơ ở đó một mình nên mới đem mình qua đây không?
Nguỵ Vô Tiện sầu não mà uống một ngụm rượu, đưa ánh mắt nhìn về ngôi sao sáng nhất trên kia.
Khi con thấy cô đơn, không một ai bầu bạn hoặc hiểu con thì con hãy ngước nhìn lên bầu trời. Cho dù ban ngày hay ban đêm, đều sẽ có người dõi theo con. Nếu là ban ngày thì sẽ có những tia nắng hoặc làn gió đến sưởi ấm con, còn nếu là ban đêm thì sẽ có mặt trăng cùng với đám mây và bầu trời đầy sao.
Con có nhìn thấy ngôi sao sáng nhất trên kia không? – Cố Nguỵ chỉ lên bầu trời và Nguỵ Vô Tiện nheo mắt nhìn theo.
Nó đại diện cho những người thân yêu của con đấy, cho dù có những đêm nó không phát sáng thì nó vẫn ở đó luôn dõi theo con và chở che bảo bọc con. Nên con hãy nhớ, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết riêng của nó, không phải lúc này thì cũng là lúc khác.
Nguỵ Anh! Con là niềm tự hào của ba! Là bảo bối tâm can của ba, chính vì thế con cứ sống vui vẻ và thoải mái làm chính mình. Kể cả khi không thể ở bên cạnh con thì ta vẫn sẽ từ trên đó mà dõi theo con, con hãy nhớ những điều tốt đẹp mà họ đối tốt với con chứ đừng nhìn vào khuyết điểm của họ. Cuộc sống này nó mong manh lắm, hà tất gì cứ mãi ôm những thứ tiêu cực ấy để rồi tự làm khổ chính mình?
Tin tưởng chính mình! Nỗ lực tiến lên phía trước. Sẽ có người vì con mà thấu hiểu, vì con mà thầm lặng hi sinh, mà con cũng vì đối phương mà chiếu cố và nhường nhịn nhau.
Tiểu tử! Đến lúc đó phải giữ người ta thật kỹ! Ba không quan tâm đó là trai hay gái, là nghèo hay giàu sang. Chỉ cần con hạnh phúc là được. Cho dù bên ngoài có sóng gió thì hãy về bên ba! Ba nuôi con!
Nước mắt của Nguỵ Vô Tiện không nhịn được mà chảy xuống gò má, hắn thật sự rất nhớ ông!
“Ba~ con nhớ ba quá ba ơi!” giọng hắn nghẹn ngào, hệt như con thú bị thương.
Tựa như có một làn gió thổi qua, đem một hình ảnh đến với Nguỵ Vô Tiện. Mà người đó chính là người mà hắn nhung nhớ Cố Nguỵ.
‘Sao lại khóc rồi? A Anh của ba?’
Bóng dáng Cố Nguỵ ôm Nguỵ Vô Tiện vào lòng, ông ôm con trai vào lòng mà xoa lưng an ủi.
“Con nhớ ba quá ba ơi~” hắn ôm ông mà dụi, nước mắt cứ thế mà lăn dài.
Người kia ôm hắn không nói gì, chỉ đơn giản lặng lẽ bầu bạn.
‘Con nhớ bài hát ‘Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm’ chứ? Hãy hát cùng ta xem nào’
Nguỵ Vô Tiện gật đầu, sụt sịt hai cái mới bắt đầu cất giọng hát trong trẻo của mình.
“Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, liệu có nghe thấy hay không?
Người đang ngước nhìn lên trời kia, ôm nỗi cô độc và tiếng thở dài chôn dấu trong lòng
Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, liệu có nhớ hay không?
Bóng hình từng cùng tôi đồng hành, giờ đây đã biến tan trong gió
Tôi nguyện cầu mình có một tâm hồn thuần khiết và một đôi mắt biết rơi lệ
Cho tôi dũng khí để tiếp tục tin tưởng vượt qua mọi dối gian đến ôm bạn vào lòng
Mỗi khi tôi không tìm được ý nghĩa để tồn tại
Mỗi khi tôi lạc bước trong đêm tối
Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, xin hãy dẫn lối cho tôi đến bên bạn”
“Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, liệu có biết hay không?
Bóng hình từng đồng hành cùng tôi giờ đây đang chốn nào?
Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, liệu có để tâm rằng?
Đợi vầng dương ló dạng hay điều bất ngờ sẽ đến trước?
Tôi thà rằng tự chôn giấu mọi đau khổ trong lòng cũng không muốn quên đi ánh mắt của bạn
Cho tôi dũng khí để tiếp tục tin tưởng vượt qua mọi dối gian, đến ôm bạn vào lòng
Mỗi khi tôi không tìm được ý nghĩa tồn tại
Mỗi khi tôi lạc lối trong đêm tối
Ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm! Xin hãy soi sáng tôi tiến bước!”
“Tôi nguyện cầu mình có một tâm hồn thuần khiết và một đôi mắt biết rơi lệ!
Cho tôi dũng khí để tiếp tục tin tưởng vượt qua mọi dối gian, đến ôm bạn vào lòng
Mỗi khi tôi không tìm được ý nghĩa tồn tại
Mỗi khi tôi lạc lối trong đêm tối
Ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm! Xin hãy soi sáng tôi tiến bước!
Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, liệu có nghe thấy hay không?
Người đang ngước nhìn lên trời kia, ôm nỗi cô độc và tiếng thở dài chôn giấu trong lòng”
Cố Nguỵ nhìn Nguỵ Vô Tiện khẽ cười, xoa mái tóc có chút dài của con trai chờ đợi con trai mình mở lời.
“Ba! Con biết ba muốn con vẫn giữ bản sắc của mình, ba yên tâm con sẽ làm được. Ba à! Con gặp được người con muốn bầu bạn suốt đời rồi, người đó rất tốt với con và con rất quý người đó”
“Vậy sao?” Lam Vong Cơ và Cố Nguỵ đồng thanh. Chỉ có điều là trong mắt hắn hiện tại là có Cố Nguỵ thôi.
Nguỵ Vô Tiện gật đầu: “Người ta thuần khiết như một đoá mẫu đơn, chăm sóc con rất kĩ. Haha có điều vô cùng ít nói, bên cạnh y con nói đến mức mà thiếu điều dùng thanh xuân mấy chục năm cùng ba cộng lại. Trêu chọc y rất vui đó haha, đặc biệt là trêu y mà y không làm gì được con lại rất vui. Lam Trạm ấy rất tốt! Con rất thích ở bên cạnh y”
Cố Nguỵ phì cười, tự nhủ con trai đã lớn rồi, tìm được bến đỗ rồi. Người làm ba như ông đã yên tâm rồi.
Hắn hít sâu một hơi nói “Ba! Đừng lo lắng, y tên Lam Vong Cơ, người mà con muốn…. bầu bạn tới thiên hoang địa lão. Ba sẽ đồng ý cho tụi con quen nhau chứ?”
Cố Nguỵ khẽ gật đầu, lau mắt cho con trai nói ‘Con yêu! Hãy giữ lấy hạnh phúc, ba ủng hộ con. Chăm sóc chính mình và y cho tốt!’
Nguỵ Vô Tiện ôm ông dụi dụi thêm vài cái, làm nũng đáp “Dạ!”
‘Ba đi nhé! Nhớ ba thì nhìn lên trời, hoặc nhìn vào trái tim con. Ba luôn ở đó và luôn dõi theo bảo vệ con. Tạm biệt cục cưng!’
Khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, thì chính mình đã nằm trên đùi của Lam Vong Cơ. Hắn nheo nheo mắt, sau đó nở nụ cười với y, ôm y dụi dụi đến xù lông thỏ.
“Lam Trạm ~ ngươi đến rồi! Thật tốt quá!”
Hàm Quang Quân thật ra đã ở đây từ lâu, những gì nên nghe cũng đã đều nghe hết rồi.
“Ừ, ta cạnh ngươi!”
“Hì hì, Lam Trạm…. ngươi biết không? Ta rất thích nhìn bầu trời, thật sự chúng rất đẹp. Không quan trọng ngươi xuất thân từ đâu, ngươi là người thế nào…. bất cứ khi nào ngươi cũng nhìn thấy chúng”
“Ừ!”
Nguỵ Vô Tiện thở nhẹ một cái, ánh mắt thâm tình pha chút tinh nghịch vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh “Nằm với ta! Trả rượu lại cho ta!”
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ đưa rượu cho y, nằm xuống bên cạnh “Không thể uống nhiều!”
“Haha có người bên cạnh giám sát thì ta uống”
Khoé môi đối phương khẽ nhếch lên một chút “Ừm!”
Hắn rót rượu vào miệng xong cho nó vào không gian kia, thôi…. thà mình uống chứ Lam Trạm uống chỉ có nước phá làng phá xóm.
“Ngươi thấy ngôi sao sáng nhất trên kia không?” Nguỵ Vô Tiện đưa tay chỉ lên bầu trời cho y xem.
Lam Vong Cơ nhìn theo hướng y chỉ đáp “Có thấy!”
“Nãy ta mơ gặp ba ta, rất vui! Thật muốn sẽ có lúc dẫn ngươi đi gặp ông. Ta…. thỉnh thoảng sẽ nhớ ông một chút. Ông rất vĩ đại, dạy bảo ta rất tốt. Ông ấy cho chúng ta tìm hiểu nhau! Hì hì, ông rất hiền đừng lo, sẽ không tinh quái như ta đâu haha”
“Xưa á…. đôi lúc ta và ông sẽ kiếm một chỗ hơi cao một tí hoặc nằm trên một cánh đồng mà nhìn những vì sao kia mà tâm sự uống rượu. Hai cha con sẽ cùng nhau hát một bài hát, lúc ấy vô cùng vui!”
“Ta thích nhất đoạn này trong bài hát ấy, muốn nghe thử không?”
Y “ừ” một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện lăn vào lòng Lam Trạm khe khẽ hát vừa đủ hai người nghe.
“Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, liệu có nghe thấy hay không?
Người đang ngước nhìn lên trời kia, ôm nỗi cô độc và tiếng thở dài chôn giấu trong lòng
Tôi nguyện cầu mình có một tâm hồn thuần khiết và một đôi mắt biết rơi lệ
Cho tôi dũng khí để tiếp tục tin tưởng vượt qua mọi dối gian, đến ôm bạn vào lòng
Mỗi khi tôi không tìm được ý nghĩa tồn tại
Mỗi khi tôi lạc lối trong đêm tối
Ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm! Xin hãy soi sáng tôi tiến bước!”
“Rất hay!” Lam Vong Cơ nhìn hắn nói.
Nguỵ Vô Tiện chỉ cười cười, dường như suy nghĩ gì đó hắn lại nói.
“Ta để ý một điều này Lam Trạm!”
Lam Vong Cơ: “Điều gì?”
“Hầu hết những lúc ta cần ngươi nhất, thì ngươi vẫn luôn có mặt rất đúng lúc. Nói xem… ngươi theo dõi ta có đúng không? Á à…. Hàm Quang Quân quang minh chính đại thì không nên theo dõi người khác nhé”
Lam Vong Cơ đảo mắt nhìn sang chỗ khác, vành tai y ửng đỏ “…”
Trêu được đối phương khiến tâm tình Nguỵ Vô Tiện trở nên tốt hơn, hắn chồm người lên hôn nhẹ lên gò má kia làm người kia vốn đã ngại lại càng thêm ngại.
“Thật tốt khi ngươi vẫn ở đây Lam Trạm!”
“Thật tốt khi ngươi vẫn ở đây Nguỵ Anh!”
Họ nhìn nhau một lúc tự động cong khoé môi, cọ cọ mũi nhau và trao nhau một nụ hôn trong đêm tối.
Được một lúc sau đó, Lam Vong Cơ bế Nguỵ Anh say giấc xuống phòng mà ngủ.
Chẳng mấy chốc cuộc chiến Xạ Nhật đã đến, Nguỵ Vô Tiện cùng mọi người đến Bất Dạ Thiên.
Kim Quang Dao theo lời Nguỵ Vô Tiện mà làm nội ứng trong đó, Nhiếp Minh Quyết hỗ trợ Kim Quang Dao ở trong. Đồng thời ở bên ngoài, mọi tình huống đều do Lam đại kiểm soát.
Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh bước ra chiến trường, hắn đứng ở trên một vị trí vô cùng cao mà nhìn xuống. Nắm sơ tình hình cục diện, hắn mới cầm sáo quỷ Trần Tình mà bắt đầu thổi.
Tiếng sáo vừa cất lên, đám hung thi kia dừng lại mà tiến lại gần người thổi sáo. Chỉ cần Nguỵ Vô Tiện theo đâu chúng sẽ theo đó, con ngươi hắn hoá đỏ, lạnh lẽo hạ lệnh “Bất động!”
Đám hung thi kia vừa bất động, hắn khẽ nhếch môi. Trong tích tắc bóng dáng hắn lướt qua từng hung thi khiến chúng chưa kịp định hình đã bị Di Lăng Lão Tổ tiễn về Âm Giới. Thậm chí là nhanh đến mức kể cả người có tu vi cực cao cũng không thể nào mà nhìn được hắn đã làm bằng cách nào, hơn nửa cả người hắn lại không dính một giọt máu nào hết.
Từng nơi hắn đi qua, đều sẽ có tiếng sáo kề cạnh. Hắn cứu Giang Trừng xong đến những nơi khác và sau cùng đứng ở trên chiếc cột vô cùng cao kia mà ngự thi.
Những người chứng kiến Nguỵ Vô Tiện lúc đó không ai không khỏi nổi lên nhiều lớp ớn lạnh, tựa như là hắn mà tựa như không phải hắn.
Ôn Nhược Hàn liên tục sử dụng Âm Thiết để sai khiến con rối, cứ tốp này vừa diệt xong tốp khác lại đến. Cuộc chiến cứ như vậy bảy ngày bảy đêm, Nguỵ Vô Tiện bình thản tiếp chiến bảy ngày bảy đêm như thế.
Những con rối một khi hắn đã cho xuất đi thì sẽ không còn đường trở lại. Nguỵ Vô Tiện sang ngày thứ ba đã bắt đầu lười giết chỉ đem con rối mình thu hoạch hai ngày trước mà tấu khúc hạ lệnh chúng “Giết!”. Đêm cuối cùng của ngày thứ bảy, hắn ta nhịn không được mà bước ra ngoài.
Di Lăng Lão Tổ chỉ chờ có thế, hắn im lặng quan sát boss cuối phần một.
“Ngươi…. hơi lùn so với trí tưởng tượng của ta đấy Ôn Nhược Hàn! Thích quà ta đối xử với Ôn Triều và Ôn Húc chứ?” Nguỵ Vô Tiện đứng khoanh tay, kiêu căng ngạo mạn nhìn Ôn Nhược Hàn mặt hết xanh rồi lại đỏ.
“Là.ngươi?” Ôn Nhược Hàn nghiến răng nghiến lợi nói, kế hoạch của lão nếu không có thằng nhóc này chắc chắn sẽ thành công vang dội, kể từ khi nó xuất hiện thì tất cả mọi thứ đều trở nên công cốc.
“Phải! Là ta đấy! Ngươi làm gì được ta?” Nguỵ Vô Tiện cười lớn nâng bảo bối Âm Hổ Phù lên không trung, một đám người ở dưới không nhịn được mà ngóc đầu lên nhìn.
“Kẻ giữ Âm Thiết và thao túng chúng là ngươi?” Lão ta nghiến răng ken két, tay siết chặt đến bật máu.
“Bingo! Đúng rồi đấy! Ngươi giết người, hại người vô số như vậy. Tự đoán xem…. khi chết, ngươi sẽ trả lại thế nào đây?”
Tưởng đâu boss cao tay, ai dè cũng chỉ có thế. Thật cụt hứng quá! Uổng công ta lót dép chờ từ lâu 🙁
Con ngươi hắn hoá đỏ, trừng mắt nhìn Ôn Nhược Hàn và rồi hắn đứng im không thể nhúc nhích. Kế đó, thả nhẹ từng đợt sát khí để nó vây quanh mình, Nguỵ Vô Tiện sử dụng thêm vài luồng âm khí để nó đem Âm Thiết lại đây.
“Ngươi quý nó như vàng ta hiểu, có điều…. mơ mộng hảo huyền rồi!” Hắn nhếch mép một cái, từng mảnh Âm Thiết vào tay hắn dần trở nên nát vụng tan vào mây khói.
Ôn Nhược Hàn hoá điên lại không thể điên cuồng gào thét, cả cơ thể run bần bật vì tức giận nhìn kẻ thù trước mặt lần lượt đem các mảnh Âm Thiết mà phá huỷ.
Di Lăng Lão Tổ huýt sáo một cái, một đám hung thi đồng loạt quỳ xuống vô cùng thẳng hàng.
“Muốn giết ta sao? Muốn nghiền ta ra làm trăm mảnh sao? Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi giết được ta thì cứ làm, còn nếu không…. ta để những kẻ mà ngươi mắc nợ, họ sẽ đến đòi mạng ngươi. Kể cả khi ngươi có một trăm cái mạng cho đến hàng vạn cái mạng cũng trả không hết!” Hắn lạnh lùng nói, đi dạo xung quanh Ôn Nhược Hàn một vòng. Búng tay một cái “póc” giải thuật cấm ngôn cho hắn.
“Nguỵ Vô Tiện…. ngươi không phải con người!Ngươi cũng chỉ là con của nô bộc mà dám giương oai với ta? Ta thề sẽ giết ngươi” đôi mắt của Ôn Nhược Hàn đỏ ngầu, từng đoạn gân cứ thế mà nổi lên hết cả mặt.
“Ờ!”
Hắn lạnh nhạt, vỗ vai Ôn Nhược Hàn một cái. Lão ta được phóng thích, cầm kiếm mà lao đến người trước mặt, kể cả hắn chém hay dùng cách nào đi nữa cũng vô dụng. Hoàn toàn không trúng Nguỵ Vô Tiện một cái, ngay cả chạm nhẹ mái tóc hoặc làn da kia cũng đều không thể. Thân ảnh đó cứ chớp nhoáng rồi lại chớp hiện chỉ trong tích tắc, rất nhiều lần gã đã tưởng mình tiếp cận được rồi hoá ra chỉ là không khí. Cứ thế mà Ôn Nhược Hàn càng tung ra những đòn đánh vô cùng hiểm ác có thể đoạt mạng đối phương bất cứ lúc nào.
Càng tức giận, tư duy càng suy yếu, hành động cũng vì thế mà trở nên bốc đồng.
Lão chống kiếm khuỵa xuống đất mà thở dốc, run rẩy nâng tay chỉ vào mặt hắn lắp bắp “Ngươi…. ngươi….!”
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi một cái, trêu đùa lão ta thêm vài cái nữa rồi chán. Hắn đứng yên trước ánh mắt hoảng hốt của Lam Vong Cơ và Giang Trừng.
Ôn Nhược Hàn đắc ý cười lớn, dùng hết sức lực cuối cùng mà lao thẳng vào người đối phương.
*keng*
_212_