FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 29
Mọi người ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện và thưởng thức đồ ăn. Chợt hắn nghe một tông chủ nói một sự việc liên quan đến hắn.
“Ta nghe nói cách đây không lâu, các trại giám sát của Ôn Thị sau một đêm đã bị tiêu hao hơn phân nữa. Sau đó một đoạn thời gian ngắn, tên cẩu Ôn Húc móc mắt, gân tay gân chân đều bị chặt đứt. Kế đó là nghiệt nữ Ôn Kiều dùng dây thừng tự tử và sau cùng Ôn Triều không tra được nguyên nhân vì sao hắn lại chết. Sự việc này vô cùng kì lạ!”
Một tông chủ khác hùa theo “Phải đó phải đó, ai mà ra tay tàn nhẫn quá! Nhưng mà Ôn cẩu chết như vậy là đúng rồi. Gây ra tội ác tày trời, có khi chết như vậy là quá nhẹ nhàng rồi!”
Nguỵ Vô Tiện trong tấm vải che mặt khẽ nhếch mép nhịn không được mà cười lạnh một tiếng.
Diêu tông chủ lên tiếng “Nghe nói lúc đó có người nghe tiếng sáo, không biết từ đâu mà một đàn quạ kéo đến, không khí vô cùng quỷ dị. Tiếc là không ai nhìn được bộ dạng của hắn, thôn dân còn nói lúc đó bọn họ ở trong nhà tuyệt đối không dám bước chân xuống giường dù chỉ nửa bước”
Đương sự vui vẻ mà tiếp tục ăn uống, vểnh tai thỏ lên mà nghe ngóng tình hình.
Kim Quang Thiện có chút nuối tiếc nói “Đáng tiếc ta đã năm lần bảy lượt tìm cách mời người đó về, nhưng mà người đó lại từ chối. Nếu không hôm nay chắc chắn sẽ là rất náo nhiệt”
Bả vai Nguỵ Vô Tiện hơi run lên hai cái, hắn cắn môi cố nhịn cười.
“Có chuyện gì mắc cười sao?” Diêu tông chủ hỏi hắn.
Nguỵ Vô Tiện đáp “Không có! Mọi người cứ bàn tiếp, đừng để ý đến ta là được!”
Buổi toạ đàm hôm nay có chút nhàm chán, Nguỵ Vô Tiện hăng hái được lúc đầu, sau đó là màn ăn cả thế giới của hắn. Ăn uống no say, thật ra cũng không được say thì có người đánh chủ ý lên hắn.
“Ta nghe nói lúc còn ở động Huyền Vũ là Nguỵ công tử và Lam nhị công tử đã hợp lực giao chiến với con Đồ Lục Huyền Vũ. Quả là thời đại thiếu niên thế tái xuất giang hồ”
Nguỵ Vô Tiện giả vờ áy náy nhìn sang Lam Trạm nói “Không giám không giám, là do Hàm Quang Quân tuổi trẻ tài cao đấy chứ”
“Phải! Phải!” Một nhóm tông chủ khác hùa theo.
Đám môn sinh đồng môn: Ngươi đừng khoe ân ái nữa có được không?
Nhiếp tông chủ lên tiếng “Nguỵ công tử… cảm tạ ngươi đã chiếu cố A Dao và Hoài Tang thời gian qua. Nhờ có ngươi, các đệ ấy rất ngoan, ta rất yên tâm”
Nguỵ Vô Tiện ngây ngốc một chút mới tiêu hoá bèn cười gượng ha ha hai tiếng.
Nhiếp huynh…. bình giấm của huynh chua quá đấy!
Lam Vong Cơ mặt không biểu tình nhìn Nguỵ Anh một cái, thanh đạm đưa tách trà lên miệng uống.
Kim Tử Huân: “Nghe danh Nguỵ công tử đã lâu, nghe nói lần đó công tử bị Ôn Triều đẩy ngã xuống Loạn Táng Cương. Làm thế nào mà Nguỵ công tử có thể từ đó mà bò lên được hay vậy?”
Nguỵ Vô Tiện liếc hắn một cái, không mạnh không nhạt nói “Chút chuyện nhỏ lặt vặt, không đáng nhắc tới”
Hắn ra vẻ tiếc nuối “Hình như Nguỵ công tử hôm nay không mang bội kiếm thì phải, thật tiếc quá. Ta đang muốn cùng ngài so tài một phen”
Kim Quang Thiện không vui có chút lớn tiếng gọi “Tử Huân! Đây là phép tắc sao?”
Hình như đám phản diện đều chú ý đến mình nhỉ? Đương nhiên là trừ Kim Quang Dao ra.
“Nguỵ công tử… sao ngươi lại không mang theo bội kiếm?” Ông quay sang hỏi Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện đứng lên dâng trà thay rượu nói “Xin các vị thứ lỗi! Sức khoẻ ta gần đây không tốt, không tiện mang theo bội kiếm! Tại hạ Nguỵ Anh đành uống trà thay rượu tạ lỗi với chư vị”
Vừa dứt câu hắn tự đem chén trà trong tay mà uống sạch.
“Uống trà không tính, trừ khi Nguỵ công tử uống ba ly rượu ta sẽ tạm tha cho công tử lần này. Phàm là những người tu tiên, bội kiếm luôn theo sát chính mình như hình với bóng, lời ta nói như vậy. Chắc Nguỵ công tử đã hiểu?”
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu “Ta đã hiểu! Cung kính chi bằng tuân mệnh!”
Kim Quang Thiện hài lòng, sai tì nữ đem ba chum rượu đến trước mặt hắn. Hắn trước toàn thể mọi người mà rót rượu, sau đó hắn cùng tì nữ đi đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện cầm một ly lên.
“Chi bằng! Ta kính ngươi?”
Nguỵ Vô Tiện nhận lấy ly rượu kia, nói “Đa tạ Kim tông chủ chiếu cố!” đem ba ly rượu kia uống sạch.
Kim tông chủ hài lòng không làm khó Nguỵ Vô Tiện nữa. Hắn sai người đem những ly rượu khác mà đi kính từng người và rồi quay lại một vòng đã đến Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy điều đó trong lòng có chút không vui “Xin lỗi Kim tông chủ, Hàm Quang Quân không thể uống rượu. Để ta uống thay y được chứ?”
Mọi người đều ngạc nhiên, nếu vậy sao Trạch Vu Quân vẫn uống bình thường.
Không để mọi người thất vọng, Kim Quang Thiện nói “Được!”. Thế là Nguỵ Vô Tiện thay y uống sạch ly rượu, mà hình như hắn thấy đáy mắt lão ta có chút thay đổi nho nhỏ, hơn nữa lại bị thay đổi rất nhanh.
Trực giác hắn mách bảo là có vấn đề! Hơn nữa là vấn đề cực lớn nữa là đằng khác.
Qua loa thêm một chút, bữa tiệc cũng kết thúc Nguỵ Vô Tiện thoáng nhíu mày, một lần nữa lại lắc đầu. Cơ thể hắn không nhịn được mà nóng như lò lửa, sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi.
Mụ bà nó! Lại là xuân dược?
“A Trừng… ta về phòng trước. Từ chối mọi người hộ ta” hắn khều Giang Trừng thì thầm đủ hai người nghe.
“Ngươi ổn không đấy? Nhìn sắc mặt ngươi kém quá!” Giọng Giang Trừng có chút lo lắng, hắn sờ thử trán Nguỵ Vô Tiện một cái sau đó vội rụt tay lại.
“Ngươi….”
Hắn vội bịt miệng Giang Trừng kêu “Suỵt!” Nguỵ Vô Tiện mấp máy môi: Ta.trúng.xuân.dược!
“Đừng bức dây động rừng, ta tạm về phòng trước. Tối ta kiếm chỗ khác sau, ta đi trước. Ngươi ở lại nhớ bảo trọng!”
Giang Vãn Ngâm gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện quay sang Lam Trạm nói “Ngươi và Trạch Vu Quân giám sát hắn giùm ta, ta về phòng trước”
Lam Vong Cơ “Ta về cùng ngươi!”
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu “Ngươi cứ ở đây, ta sẽ không sao! Ngoan! Ta buồn ngủ…. về trước đây!”
Hắn cắn răng cố gắng giữ đầu óc mình thanh tĩnh, đi được vài bước cả tay chân gần như mềm nhũng cả ra. Vất vả lắm mới đến được góc khuất, hắn tan biến rồi trở về phòng mình. Cả cơ thể không chịu được nữa mà té xuống nền nhà, Nguỵ Vô Tiện thấp giọng rên nhẹ một tiếng, cố lếch lên giường nằm. Phân thân ra một chút, đem chính mình chuẩn bị sẵn y phục và nước lạnh trong thùng tắm.
Phân thân kia mở miệng trách hắn “Sao số ngươi lúc nào cũng bị xuân với chả dược vậy?”
“Ngươi còn dám nói ta? Ai mà biết ta sẽ thế này đâu” Nguỵ Vô Tiện vòng tay qua cổ người kia bắt hắn bế mình xuống thùng nước.
“Ta sai! Ta nhận sai là được chứ gì! Đúng là lần đầu nhìn chính mình khoả thân… thật sự có chút…. quái dị!” Hắn khẽ đỏ mặt, hắng giọng quay sang chỗ khác.
Nguỵ Vô Tiện liếc hắn một cái, thấp giọng rên rỉ “Còn không ngươi thay ta ra ngoài đi, ta ở trong phòng nghỉ ngơi. Chứ ngươi trong đây cũng không có ít gì”
Sắc mặt hắn có chút đen, tức giận mắng “Vậy ngươi gọi ta chỉ để phục vụ vậy thôi đó hả? Vậy ta về đây, ngươi…. ở lại bảo trọng!”
“Khoan…. làm ơn đợi ta một chút! Tắm xong bế ta lên giường rồi trói ta lại. Làm ơn! Ngươi cũng không muốn chúng ta…. ừ…. tự xử đi!”
Khoé môi người kia giật giật, tạm thời đành vậy. Hắn ngồi trong phòng chờ đợi tên kia tắm xong, đem người mặc lại trung y bế tên kia lên giường đem hai tay hai chân trói lại.
“….”
Xong việc người kia bỏ đi, mà Nguỵ Vô Tiện hô hấp khó khăn mà lăn qua lăn lại, làn da hắn đỏ ửng, khoé mắt phiếm hồng, chiếc môi đỏ mọng bị cắn đến rướm máu.
Đầu óc hắn thật sự mơ hồ, không còn linh hoạt nữa. Vị trí khó nói kia, không ngừng co thắt lại và chảy nước, phía trước thì nổi lên một túp lều nho nhỏ.
Hắn muốn được an ủi, hắn muốn…. phát tình!
Ý thức yếu dần, hắn bắt đầu tưởng tượng chính mình và Lam Trạm sẽ làm chuyện khó nói kia.
Cầu mong y đừng đến! Hắn thà chật vật còn hơn để y thấy mình ở bộ dạng này.
Mong là vậy!
Ở đại sảnh, nội tâm Lam Vong Cơ vô cùng bất an nhiều lúc không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa.
Lam Hi Thần thấp giọng nói với sư đệ “Đi đi! Y cần đệ giúp!”
Lam Vong Cơ được huynh trưởng cho phép, vội vàng rời khỏi đó. Y theo linh cảm mà đến phòng của Nguỵ Anh, mở cửa phòng bước vào y cảm thấy đầu óc của mình cũng gần như đình trệ.
Y phục đối phương sộc sệch, vai áo bị trễ xuống lộ ra xương quai xanh. Đôi chân thon dài thoắt ẩn thoắt hiện do vạt áo che chở. Bờ mũi y lẫn khoé mắt phiếm hồng, giọng lại có chút nức nở gọi hai chữ “Lam Trạm!”
Vành tai lẫn mặt Lam Vong Cơ nháy mắt liền đỏ ửng, y hít sâu một ngụn tiến đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện mà gỡ dây trói.
“Đừng lại gần đây! Hức….. đi ra….”
Mặc dù thấy cứu tinh, tâm can Nguỵ Vô Tiện vừa nóng vừa lạnh đến khó hiểu.
“Ta không muốn ngươi ở đây…. ra ngoài đi…. hức…..” giọng hắn vừa khàn vừa pha chút giọng mũi khiến nội tâm Lam Trạm trở nên dậy sóng.
“Lam Trạm….hư….ưm…..”
Hắn đẩy Lam Vong Cơ ra, ngược lại y lại hôn hắn đến tối tâm mặt mày. Vòng tay chuyển sang siết chặt eo hắn khiến hắn khó thở vô cùng.
“Nguỵ Anh…. để ta giúp ngươi!”
Mặc dù Lam Vong Cơ có chút không hiểu về tình trạng lúc này quá nhiều, y chỉ có cảm giác muốn giải thoát Nguỵ Anh khỏi tình trạng bức bách này.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng Lam Trạm khẽ run rẩy nói “Được!”
Hắn vòng tay qua cổ Lam Trạm, đem y nhấn chìm trong nụ hôn từ từ hắn dời tay xuống đem y phục của đối phương mà trút xuống. Cứ thế mà Nguỵ Vô Tiện đem tiểu Lam Trạm kiêm idol một phát ăn sạch.
~o0o~
Đến khi hắn tỉnh dậy cũng đã trời tối, chợt nhớ lại hồi ức lúc vừa rồi khiến cả người hắn lạnh toát.
Mẹ nó…. củ cải trắng mới mười lăm năm chỉ vì vậy mà ăn sạch bách?
Lam Vong Cơ phát hiện hắn thức giấc, nhìn bộ dạng thất thần lẫn ngượng ngùng của hắn mà khoé môi khẽ nhếch lên một chút.
“Ngươi….ngươi…. và ta…. đã…”
“Ừ!….đã….!”
Nguỵ Vô Tiện há miệng một chút, trợn mắt nhìn Lam Vong Cơ một lúc. Hắn mím môi lấy hai tay che mặt mà lầm bầm “Rồi xong…. còn đâu cái thân già nữa! Eo với cúc thành hướng dương rồi!”
Lam Vong Cơ ôn nhu nhìn hắn, không nói thêm bất cứ lời gì. Vì y thật sự có chút bất ngờ, không nghĩ rằng mình và đối phương có thể….
“Ta sẽ chịu trách nhiệm!”
Nguỵ Vô Tiện hé mắt lén nhìn đối phương, tựa như có chút giận dỗi mà hứ nhẹ một tiếng. Một lát sau mới dám “Ò!” một tiếng.
“Vậy…. ngươi phải chiếu cố nam tử yếu đuối ta đây một chút. Kim đan ta không có, bất đắc dĩ mới đi con đường này!”
Trái tim của Lam Vong Cơ tựa như bị bóp nghẹn khi nghe câu nói này. Con ngươi lưu ly của y lay động, bàn tay đang mát xa eo cho hắn khẽ dừng lại.
“Lam nhị ca ca! Ta đã tiết lộ bí mật to lớn nhất cho ngươi rồi. Ngươi phải giữ bí mật cho kĩ đó”
Nguỵ Vô Tiện tựa như thông suốt, vuốt ve vài sợi tóc của y, ôm y an ủi một chút.
“Đây là…. ngươi…. lúc đó không cho ta nghe sao?”
Nguỵ Vô Tiện không trả lời, coi như đó là khẳng định.
“Hờ…. hay thật…. giờ ta khỏi bệnh, ngược lại không thể xuống giường. Cho nên là Lam Trạm…. ngươi đi nấu một chút thức ăn thanh đạm cho ta đi. Không thôi ta lại xỉu cho ngươi xem” Nguỵ Vô Tiện thấp giọng cười, không nhịn được mà bán manh trêu chọc Lam Vong Cơ một tí.
“Ừ! Chờ ta một tí!” Lam Vong Cơ hôn nhẹ lên mái tóc của Nguỵ Vô Tiện sau đó cẩn thận rời đi.
Cánh cửa vừa khép lại, Nguỵ Vô Tiện kiểm tra lại thân thể của mình. Hoàn toàn sạch sẽ, không có chút nhớp nháp gì.
“Chu đáo quá rồi! Thật ra ngươi không chịu trách nhiệm cũng không sao. Ta cũng đâu phải nữ tử nhưng mà ta rất vui. Cảm ơn ngươi Lam Trạm!”
Hắn trở người mà nằm sấp, vùi mặt vào gối không nhịn được mà tưởng tượng ra trong đầu vài cảnh 18+ =.=!
“Aaaaa!” Hắn gào nhẹ trong đầu.
Trời đất quỷ thần thiên hột vị lộn ơi! Ta cũng idol lăn giường con mẹ nó rồi!
Hưng phấn quá giờ không ngủ được T^T.
Nguỵ Vô Sỉ hâm dở mà hết lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng là ngã xuống đất một cái “Rầm” hắn hít một tia lãnh khí, xoa xoa cái eo vài cái mới chịu bò lên giường nằm.
Cứ thế lăn qua lộn lại té giường cũng được chục lần thì người kia quay trở về.
Lam Vong Cơ “….”
_112_