FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 27
Nguỵ Vô Tiện cho một luồng gió khiến nó cứ đóng mở liên tục, hắn hiện hình ung dung bước vào, thậm chí là vừa đi mà vừa huýt sáo khiến không khí vốn dĩ đã quỷ dị lại càng quỷ dị hơn.
Ôn Trục Lưu ớn cả da gà, hắn biết Ôn Triều chắc chắn sẽ không sống được qua khỏi đêm nay. Bài hát đó…. chính là khuyên hắn đừng xen vào, vì Di Lăng Lão Tổ thật sự rất tức giận.
Ôn Triều vừa nghe tiếng huýt sáo, cơn đau đầu của hắn lại bắt đầu xuất hiện. Hắn co ro lại ở một góc, ôm đầu gào thét, miệng lầm bầm “Đừng tới gần ta….ta sai rồi…. ngàn vạn lần ta sai rồi!”
Tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa, tiếng huýt sáo ngưng bặt.
“Hoá đan thủ…. chúng ta mau chóng về với cha đi. Ông ấy chắc chắn sẽ có cách, ta không muốn thế này….. ta không muốn thế này”
Ôn Trục Lưu mím môi, không trả lời, đứng im nhìn Ôn Triều.
“Ngài đừng sai lại càng thêm sai, nếu ngày đó ngài không ba lần dồn ép hắn vào đường cùng thì ngài sẽ không sao”
Không nhắc thì thôi, mà đã nhắc thì con ngươi Ôn Triều xuất hiện một tia bệnh hoạn.
Nguỵ Vô Tiện đọc được nội tâm của Ôn Triều, tạm phong ấn âm thanh cho ra ngoài chỉ để mỗi một mình hắn và ba người trong phòng nghe.
“Ngươi không biết đâu, cơ thể của hắn…. thật sự rất ngon!” Ôn Triều bắt đầu cười quỷ dị.
“Trước khi tống hắn vào ngục, thì khoảng một thời gian trước đó…. ta đã xông vào Liên Hoa Ổ cùng với Ôn Húc mà ăn hắn một lần rồi. Hahahaha làn da trắng sứ không tì vết, cả chất giọng đấy nữa hahahahaha”
“Hoá đan thủ…. ngươi cho rằng mỗi ngươi là biết đánh tan kim đan của người khác thôi sao? Ôn Húc cũng biết đó, lần đó để ngăn ngừa hậu hoạ, bọn ta đã đánh tan một nửa kim đan của hắn từ lâu rồi!”
“Ây da…. nhắc lại vẫn còn tiếc, cơ thể ấy…. thật sự ăn vào một lần vĩnh viễn không bao giờ quên huống chi ta đã ăn hắn tận hai lần ha ha ha”
Nguỵ Vô Tiện đứng ở bên ngoài, sắc mặt đen như đáy nồi, từng câu nói của Ôn Triều tựa như từng thước phim mà chiếu cho hắn xem. Tay hắn siết chặt Trần Tình đến run rẩy, con ngươi Nguỵ Vô Tiện hoá đỏ cả người toả ra một luồng âm khí vô cùng đáng sợ. Hắn mở ra âm thanh mà chính hắn đã phong ấn.
Đem Trần Tình kề môi, Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại mà thổi lên một khúc nhạc vô cùng tà đạo.
‘Mau đi!’
Ôn Trục Lưu trước mắt ba người họ mà tan biến, Ôn Triều không còn ai bên cạnh hoảng sợ tột độ mà điên cuồng gào thét.
“Nguỵ Vô Tiện…. ta biết ngươi ở đây. Ngươi tu luyện con đường tà đạo, sẽ có ngày ngươi bị phản phệ. Ngươi mau ra đây Nguỵ Vô Tiện” Ôn Triều rút thanh kiếm bên người mình, run rẩy nhìn xung quanh mà gào lớn tên hắn.
Nguỵ Vô Tiện trong bộ dạng Di Lăng Lão Tổ đạp cửa bước vào, vẫn tiếp tục thổi sáo quỷ Trần Tình.
Từng đàn khói đỏ, từ dưới nhà bay lên. Tượng trưng cho những người mà bị hắn giết hại đến đòi mạng.
“Ôn Triều trả mạng lại cho ta!”
“Ôn Triều ngươi hại ta nhảy xong tự vẫn…. ngươi trả mạng lại cho ta”
Rất nhiều âm thanh từ oan hồn đến đòi mạng tên Ôn Triều, ngay cả Lam Vong Cơ và Giang Vãn Ngâm nghe thấy mà sống lưng lạnh toát.
Nguỵ Vô Tiện hạ lệnh “Lên!”
Đám oan hồn được cho phép liền hiện hình, đến trước mặt Ôn Triều mà chơi đùa. Ôn Triều trong tay cầm kiếm cứ nhắm những oan hồn kia mà chém nhưng những thứ mà hắn chém cũng chỉ là không khí. Nguỵ Vô Tiện ung dung đến bàn mà rót ly trà uống.
“Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo. Ôn Triều à…. ta đã chết rồi! Ta có thể tha mạng chó cho ngươi nhưng những người ngươi nhẫn tâm hại chết, họ sẽ tha sao? Ngươi nghĩ như vậy cũng thật là tự đề cao chính mình quá rồi”
“Ta đã nói ta quay trở lại, thì chắc chắn ta sẽ quay trở lại. Trong sổ sinh tử, bắt buộc hôm nay ngươi phải chết. Ôn Triều! Khi còn sống ngươi không lo tích đức chỉ lo làm việc ác. Cho dù cha ngươi cũng không thể cứu nổi được ngươi đâu”
Ôn Triều thấy có chỗ hở, lập tức phi thân đến Nguỵ Vô Tiện định đâm cho hắn một kiếm. Mà Di Lăng Lão Tổ cũng lười tránh. Tiếc cho hắn, mũi kiếm còn cách Nguỵ Vô Tiện hai cen-ti-mét. Di Lăng Lão Tổ thấp giọng “Ồ!” một tiếng.
“Chết cũng không biết hối cải!”
Một câu này của hắn làm tay Ôn Triều run rẩy, vô thức tay hắn tự xoay ngược kiếm nhắm vào tim mình mà đâm một kiếm.
“Tự làm tự chịu!” Nguỵ Vô Tiện liếc Ôn Triều một cái, quay sang nhìn đám oan hồn kia.
“Đi siêu thoát đi, ân oán hoài chừng nào xong? Thù của các ngươi, ta chỉ cho trả tới đây. Phần còn lại, các ngươi trở về miếu thờ thành kính tụng Địa Tạng mười ngày mười đêm, kế đó đến sông Vong Xuyên qua cầu Nại Hà trước Tam Sinh Thạch tự nhìn lại một kiếp người của mình và sau cùng đi lấy canh Mạnh Bà mà uống”
Đám oan hồn kia hiện hình không phải bộ dạng máu me mà là bộ dạng lúc còn sinh thời mà dập đầu với hắn miệng luôn nói tạ ơn Di Lăng Lão Tổ đã giúp đỡ.
“Tổn thọ! Kiếp sau nhớ làm việc thiện, chớ làm việc ác. Công việc của ta đã hết, áp giải hắn về thượng lộ bình an” Nguỵ Vô Tiện thở dài mỗi khi có người muốn lạy hắn.
“Mau đi đi! A Kiều ở dưới đó hướng dẫn và giám sát các ngươi” Hắn hạ lệnh đuổi khéo, đám oan hồn cùng nhau lấy hồn phách của Ôn Triều mà lôi xuống Âm Giới.
Lúc bấy giờ Lam Vong Cơ và Giang Vãn Ngâm mới từ mái nhà nhảy xuống. Hai người vẫn còn thất kinh mà nhìn Nguỵ Vô Tiện.
“Sợ ta hả? Vậy thôi ta về đây! Không tiếp các ngươi nữa” hắn đứng lên xoay người định tan biến trở về Âm Giới thì Giang Vãn Ngâm bước lại mà ôm hắn nghẹn ngào gọi hắn hai tiếng “Sư huynh!”
“Hử?”
Lam Vong Cơ gọi hắn “Nguỵ Anh….”
“Hả?”
Giang Vãn Ngâm ôm hắn đủ rồi, bắt hắn xoay người lại mà nhìn người trước mặt.
Đây là sư huynh của hắn Nguỵ Vô Tiện sao? Sao mà…. thay đổi nhiều quá!
“Nguỵ Anh theo ta về Cô Tô!” Lam Vong Cơ tiến đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện mà nắm lấy cổ tay hắn.
“Không muốn! Ngươi đem ta về đó để nhốt ta? Ngươi cho rằng ngươi nhốt được ta sao? Lam Vong Cơ…. chúng ta chỉ chung một đoạn đường trước đây. Hiện tại không phải!” Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng gỡ cánh tay của y ra.
Lam Vong Cơ sắc mặt mang chút đau lòng nghiến răng gọi tên hắn “Đạo này hại tâm tính! Ngươi phải cùng ta về Cô Tô!”
“Lam Vong Cơ ngươi cố chấp như thế làm gì? Hắn là người của Vân Mộng, chết làm ma Vân Mộng. Ngươi đem hắn về nơi gia quy 3000 kia hắn thật sự thoải mái sao?” Giang Vãn Ngâm hơi lớn tiếng.
Nguỵ Vô Tiện chợt cảm thấy nhức đầu nhẹ, hắn híp mắt lạnh lùng nói ra lời tàn nhẫn “Lam Vong Cơ… ngươi cho rằng ngươi là ai? Cho rằng Cô Tô Lam Thị là gì? Nơi đó chứa chấp tà ma ngoại đạo như ta sao?”
Y nghiến răng gằn mạnh tên hắn “Nguỵ Vô Tiện!”
Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, hơi nhếch mép trầm thấp gọi ba chữ “Lam Vong Cơ!”
Lam Vong Cơ rũ mắt, đây là người trước đây cùng mình dạo chơi vài bữa trước sao?
“Nguỵ Vô Tiện…. ngươi…..” không phải trước đây đối tốt với Lam nhị sao?
“Không sao, về Liên Hoa Ổ thôi! Ta hơi mệt!”
Cơ thể Nguỵ Vô Tiện lảo đảo, ngã xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của Giang Trừng và hắn… trước khi ngất nhìn ra bộ dạng hốt hoảng của Lam Vong Cơ.
“Nguỵ Anh…. tỉnh lại!”
“Đưa hắn về Liên Hoa Ổ gấp!”
Lam Vong Cơ bế Nguỵ Vô Tiện kiểu bế công chúa, hai người họ ngự kiếm bay về Liên Hoa Ổ.
Họ nghi ngờ trong lúc không nghe được âm thanh gì, ắt hẳn là do nó mà ra. Một sự thật đó bị che giấu liên quan đến Nguỵ Vô Tiện.
Tại sao hắn lại không muốn họ biết?
Nguỵ Vô Tiện ngủ hai ngày hai đêm, trong vô thức bên tai đã nghe tiếng đàn cầm. Hắn ngồi dậy, trong đầu định hình một chút nhìn ra đây là căn phòng quen thuộc của mình ở Liên Hoa Ổ.
Cách đó không xa là một Lam Vong Cơ đang ngồi tấu Thanh Tâm Âm.
Nguỵ Vô Tiện sững người vài giây, có chút ngượng ngùng không dám nhìn người kia.
Thân thể không còn sạch sẽ….. liệu còn có thể sao?
Trước đây cứ nghĩ từng có thể…. nhưng bây giờ…. hắn lại sợ hãi.
Nghĩ tới đây cơ thể hắn run rẩy, tay siết chặt cái chăn trong tay đến trắng bệch.
“Nguỵ Anh….. đừng sợ, chuyện đã qua rồi!”
Lam Vong Cơ từ khi nào đã tiến tới ôm chặt Nguỵ Vô Tiện vào lòng, xoa dịu những nỗi đau trong tìm thức của hắn.
“Nhưng mà…. lúc nãy ta đã rất nặng lời với ngươi! Ta….”
Lời nói chưa được bao nhiêu đã bị đối phương đem nuốt vào bụng. Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến đầu choáng mắt hoa, trong vô thức hắn sợ hãi cả cơ thể run rẩy kịch liệt, chợt nhớ trước mặt hắn là Lam Vong Cơ chỉ đành đấm vào ngực y nức nở phát ra vài tiếng “Lam Trạm”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng dứt nụ hôn, ánh mắt hơi khép hờ nhìn Nguỵ Anh, y chậm rãi ôn nhu hôn lên mái tóc, hôn lên trán, hôn lên đôi mắt phượng, chóp mũi và hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ kia.
“Đừng từ chối ta!” Giọng y khàn đục, có chút kiềm chế để không ăn người trên giường.
Y đan tay cả hai lại, ánh mắt thâm tình mà nhìn đối phương “Nguỵ Anh…. tâm ta duyệt ngươi! Ta thích ngươi, yêu ngươi, mến ngươi. Không phải ngươi không được”
“Đừng sợ…. ta không làm thương tổn ngươi….đừng đẩy ta!” Giọng Lam Vong Cơ có chút run rẩy.
“Ta….”
“Ta chờ ngươi Nguỵ Anh! Hãy để ta chăm sóc ngươi, yêu ngươi, thương ngươi, che chở ngươi như ngươi đã từng che chở ta, dạy bảo ta” y sợ hắn từ chối, sợ hắn sẽ chạy về Âm Giới, sợ rằng một ngày nào đó khi mà y thức giấc sẽ không bao giờ được gặp Nguỵ Anh nữa.
Nguỵ Vô Tiện thở dài, ôm lấy người kia mà an ủi “Ta không hứa trước chuyện gì, ta cần thêm thời gian”
Rõ ràng hắn là người cần an ủi, sao mà bây giờ ngược lại đi an ủi y là thế nào? Có ai giải thích hoặc hộ giá giùm hắn với?
“Ừm!”
“Lam Trạm~ ta đói bụng! Thèm món ngươi nấu!” Nguỵ Vô Tiện dựa vào người Lam Vong Cơ mà dụi dụi.
“Đợi ta một chút!” Y hôn nhẹ lên môi Nguỵ Anh, mở cửa đi nấu thức ăn.
Đợi Lam Trạm đóng cửa, hắn ngồi xếp bằng đem tay trái đặt lên đầu gối và gác một bên tai lên mà cắn môi suy tư.
“Sao có cảm giác mình làm cái gì đó mà mình không nhớ nhỉ?”
Ủa? Mình nhớ là lúc nói ra lời đó thì hài tử Lam Trạm phải tức giận chứ nhỉ? Sao giờ thái độ lại đi ngược lại vậy? Đang muốn tạo độ khó cho game mà, sao giờ thành easy như một trò đùa vậy?
“Này hệ thống…. hai ngày qua xảy ra chuyện gì vậy? Chắc không phải ta ngủ say như chết đi”
Hệ thống trả lời: “Đúng rồi! ngài ngủ say như chết vậy!”
Nguỵ Vô Tiện: “Vậy xác của Ôn Húc và Ôn Triều đâu? Đừng nói là đem đóng gói thành quà tặng gửi lên Ôn Nhược Hàn rồi nha”
Hệ thống cảm thán “Ta nói thiệt cái này chủ nhân đừng có buồn nha!”
Nguỵ Anh: “Sủa đi!”
Hệ thống trầm mặc “….”
Nó nói “Chủ nhân bớt đoán mò mà trúng giùm ta, người xuyên không nào mà cũng như ngươi. Bọn hệ thống tụi ta thất nghiệp mất”
Nguỵ Anh cười ha hả “Chứ ta nghe Thẩm Thanh Thu mắng vốn là hiền quá bị các ngươi leo lên đầu cưỡi cổ từ A tới Á đó thôi”
Hệ thống tạm bảo trì từ chối hỗ trợ người này. Đúng là trong số những hệ thống, thì nó làm hệ thống nhàn nhất, hệ thống cày mệt mỏi nhất là của Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu một lần nữa bị nhắc tên: Nhị đệ, chúng ta ra mà solo.
Hệ thống của Thẩm Thanh Thu đồng cảm với nỗi đau của Thẩm Viên: …….
“Nếu mà như ngươi nói thì chắc là hắn đang ngày đêm truy lùng ta đi ha ha ha”
Hệ thống cảm thấy mình không còn đất diễn nào kể từ khi đến bên cạnh Nguỵ Vô Tiện nữa “….”
“Nói bừa lại trúng nữa đấy à”
Hệ thống khóc tiếng thỏ “Sắp tới tại Kim Lân Đài có mở toạ đàm, người có tham gia hay không?”
Nguỵ Vô Tiện hớn hở nói “Đương nhiên tham gia rồi! Dưa lớn như vậy…. không có ta náo loạn thì thật nhàm chán đấy”
*cốc cốc cốc*
“A Tiện…. Ta vào được chứ?”
“Vâng!”
_2911_