FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 24
Khoảng khắc mất đi kim đan trong người, Nguỵ Vô Tiện không ngờ nó lại đau đớn đến thế. Khi được thả khỏi thánh giá kia, cả người hắn mềm nhũng như cọng bún, ngã xuống đất tạo vang tiếng động khắp Âm Giới.
‘Đừng….qua….đây!’
Ôn Triều nắm lấy tóc Nguỵ Vô Tiện giật lên, thoả mãn cười lớn “Gì mà Di Lăng Lão Tổ? Ta xem ngươi chỉ là hàng nhái. Báo thù gì chứ? Hahaha được… ta chờ ngươi báo thù”
Tiếc là không thể thưởng thức cơ thể này một lần nữa, không sao! Đêm qua quả thực đã rất ngon lành rồi.
Ôn Triều không yên tâm để những tên khác chạm đồ của mình, hắn trực tiếp áp giải người đến Loạn Táng Cương.
Mất vài canh giờ để đến Loạn Táng Cương, Nguỵ Vô Tiện từ trên cao nhìn xuống mà đầy đủ cả loại cảm xúc ngổng ngang trong lòng.
“Loạn Táng Cương này các đại thế gia lẫn Ôn gia ta độ cũng không nổi, hầu hết nơi này chỉ có vào mà không ra. Người chết nơi đây không kể siết, đem ngươi an táng ở đây là tốt nhất. Nguỵ Vô Tiện ngươi còn gì muốn trăn trối không?” Ôn Triều bóp cằm hắn siết chặt, bắt hắn nhìn rõ nơi này.
“Đờ.eo.đeo.sắc.đéo!”
Ôn Triều tức run người đạp hắn xuống, thoả mãn rời đi.
Nguỵ Vô Tiện rơi từ trên cao cả mấy ngàn mét rơi xuống, cả người hắn một lần nữa tới cực hạn cứ thế mà ngất đi. Mà tất cả đám quỷ ở Âm Giới một lòng xuất hiện ở Loạn Táng Cương mà chờ đợi.
Hiểu Tinh Trần đỡ hắn từ trên cao đáp xuống đất hạ lệnh “Đừng để cho Hàm Quang Quân biết, khoan hãy hành động thiếu suy nghĩ. Di Lăng mà tức giận…. hậu quả không ai gánh nổi!”
“Nhưng mà….”
“Ngay cả bọn ta cũng không hiểu nổi suy nghĩ của y, hơn nữa người ở Âm Giới phải hiểu rõ luật của Âm Giới” Tiết Dương lạnh giọng nói tiếp “Ta biết các ngươi đều rất tức giận, bọn ta cũng thế mà hắn lại càng thế. Việc của chúng ta bây giờ chờ y tỉnh giấc và nghe lệnh”
Ai nấy đều bất mãn tuy nhiên vẫn miễn cưỡng đồng ý. Nếu thật sự không có Nguỵ Vô Tiện thì bọn họ đúng là không còn chỗ dung thân, nhờ có hắn bọn họ mới có lý do tiếp tục sống, nhờ có hắn cả Âm Giới mới có thể hoà bình, nhờ có hắn…. nhờ có hắn…. bọn họ mới không bị quên lãng.
Nguỵ Vô Tiện tuy có chút xấu tính một tí nhưng vẫn là người tốt tính nhất trần đời. Từ lâu họ đã xem hắn là một trụ cột gia đình. Ai cũng đều có thể có chuyện xảy ra bất trắc nhưng hắn tuyệt đối không thể.
Ôn Ninh trong bộ dạng Quỷ Tướng Quân lên tiếng: “Phân chia nhau thay ca, ta trấn phía Đông, Tiết Thành Mỹ trấn ở phía tây, Hoá Đan Thủ…. lệnh của chủ nhân nên bọn ta không trách ngươi! Ngươi quay về Ôn gia tiếp tục nằm vùng!”
“Rõ!”
Bọn họ giải tán ai về việc nấy, một nhóm chia ra hỗ trợ Quỷ Tướng Quân, một nhóm chia ra hỗ trợ Tiết Thành Mỹ, nhóm còn lại ở yên trong nhà. Tất cả đều chờ đợi hắn thức dậy, bình thường Âm Giới hoạt động vui vẻ không khác gì Dương Giới vậy mà giờ đây…. im ắng quá mức.
Hiểu Tinh Trần túc trực 24/24 thỉnh thoảng sẽ thay thế bằng người khác chẳng hạn như người bên Giang gia.
Hắn thức dậy là việc của hơn một tuần sau, người chăm sóc hắn hôm đó không ai khác chính là sư tỷ của hắn Giang Yếm Ly.
“Sư tỷ….” Nguỵ Vô Tiện mấp máy môi, tay chân cứng đờ vì ngủ quá lâu.
“A Tiện…. đệ tỉnh rồi, thật tốt quá!” Giang Yếm Ly mừng rớt nước mắt, nàng khóc như mưa mà thông báo với mọi người.
“Sư tỷ…. đệ khát nước”
Giang Yếm Ly cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, mà đưa ly trà lên tận miệng sư đệ.
“Đệ thấy thế nào rồi? Để ta gọi Ôn Tình”
“Không cần đâu, cảm ơn tỷ” Nguỵ Vô Tiện thử đổi tấm da Di Lăng Lão Tổ đem vết thương trên người kia mà chữa lành.
“Không gì mà không, đập chết ngươi bây giờ” Ôn Tình cầm chén thuốc bước vào hơi cau có nói.
“Ta chết rồi bà chị!”
Nhìn sắc mặt Ôn Tình càng xấu, Giang Yếm Ly giải vây.
“Ôn cô nương bình tĩnh đã, cái đó để ta lo cho. Ôn cô nương đi nghỉ ngơi đi”
“Giang cô nương chiều hắn quá rồi, hắn càng lúc càng hư thì có”
“Đệ ấy bên cạnh ta chỉ có ba tuổi!”
“Hắn bên cạnh ta chuẩn ba mươi ba tuổi!”
Hai người mỗi người một câu mà bơ người bệnh và rồi đồng loạt nhìn người bệnh.
Người bệnh “….”
“Hai người đừng gây nữa, muốn ta uống thuốc thì ít ra phải cho ta ăn gì đó lót bụng chứ”
Họ đồng thanh “Ờ ha!”
Nguỵ Vô Tiện “…”
Hắn thở dài định bước xuống giường liền bị nhìn, hắn sợ hãi mà co chân lại ngồi trên giường ngay ngắn “…”
“Ôn cô nương ở lại với đệ đệ ta một tí, ta đi làm chút canh. Sẽ quay lại sau!”
“Giang cô nương thong thả!”
Đợi Giang Yếm Ly đi, hắn quay sang Ôn Tình hỏi.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Gần hai tuần, ngươi mà ngủ nữa ta chắc chắn sẽ ném ngươi vào hầm cho mấy con sâu bầu bạn với ngươi”
“Ngươi lại đùa ta?” Hắn trợn mắt, liếc Ôn y sư trước mặt.
“Ta nào đùa nổi ngươi, chỉ có ngươi bị bệnh ta mới đùa nổi thôi” Ôn Tình ngồi xuống, bắt mạch cho hắn.
“Hừ… dạo này Âm Giới ổn không? Chắc không đến mức gà không thèm gáy, chó kêu meo meo đâu ha”
Ôn Tình liếc hắn một cái, bắt hắn nằm xuống giường với bộ dạng kia “Trở về hình hài kia cho ta”
Nguỵ Vô Tiện trầm mặc, trả về bộ dạng yếu ớt kia cho nàng chuẩn đoán bệnh.
“Ngươi trong bộ dạng Di Lăng Lão Tổ thì trâu bò, còn Nguỵ Vô Tiện trâu thì có trâu nhưng ngươi cũng nên tiết chế lại đi chứ? Ngươi không nhớ cơ thể Nguỵ Anh có chuyện thì Di Lăng Lão Tổ chỉ còn tồn tại ở mặt linh hồn thôi à?”
“Ta sai rồi, ngươi đừng mắng ta nữa. Gần nửa tháng qua ta vẫn xử lý công vụ đó thôi. Ôn Tình, ngươi mà như vậy ế là phải rồi”
Nàng trừng mắt “Còn không phải ta đi lo cho ngươi? Bệnh chết ngươi đi, ta không quản nữa”
Cãi thì cãi nhưng lần nào cũng là Ôn Tình chăm sóc hắn từng cử thuốc thật.
“Ngươi đó… trong vòng ba ngày lo mà tịnh dưỡng cho ta, còn lại ngươi làm gì cũng được”
“Ta biết rồi, cảm ơn ngươi Ôn Tình” Nguỵ Vô Tiện đột nhiên buông ra một câu nghiêm túc khiến nàng có chút đỡ không nổi.
“Ngươi mà bệnh đúng là ấm đầu, câu nào câu nấy ngọt sớt. Hừ… ta ra ngoài đây, ngươi nghỉ ngơi đi”
Ôn Tình cũng ra ngoài để lại Nguỵ Vô Tiện trong phòng, hắn nửa ngồi nửa nằm, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lam Trạm…. giờ thế nào rồi?
Giang Vãn Ngâm…. hắn còn giận chứ?
*cốc cốc cốc*
“Nguỵ Anh, ta vào được chứ?”
“Vâng sư thúc!” Nguỵ Vô Tiện hồi phục tinh thần, hắn ho nhẹ hai cái, sửa lại tư thế cho thoải mái một chút.
*cạch*
Hiểu Tinh Trần đem chén canh sườn, một chút cơm, một chút rau xào, một chút gà viên chiên sốt và cục kẹo vào trong.
“A…. thơm quá!” Hắn nhìn đống thức ăn trên bàn mà thèm thuồng.
Y cười nhẹ hai tiếng, đặt thức ăn lên bàn bắt mạch cho hắn một chút.
“Không sao là tốt rồi! Con cũng đừng có quậy quá, không ai gánh hậu quả nổi đâu”
“Hì hì sư thúc ăn gì chưa? Ăn cùng với con đi! Mà mọi người có hoà nhập với Tiết Dương không đó? Hắn dù gì cũng còn là con nít, đã vậy còn có chút lưu manh. Sư thúc dỗ ngọt xíu là hắn nghe à”
“Ta biết! Bọn ta không làm khó hắn, miễn hắn cũng đừng làm khó bọn ta là được!” Y đưa mâm thức ăn cho Nguỵ Vô Tiện xong nhấp chút trà.
“Dạ!”
“Hai hôm trước ta có ghé Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam nhị công tử rất lo lắng cho con!”
Tay cầm đũa của Nguỵ Vô Tiện khẽ run lên một tí “À!”
Hiểu Tinh Trần nói tiếp “Ta nói con đang nghỉ ngơi, khi nào khoẻ con sẽ liên lạc lại sau!”
“Ân!”
Mỗi người một câu chẳng mấy chốc mà Nguỵ Vô Tiện cũng đã ăn xong một đống thức ăn, hắn e dè nhìn thuốc hơi cau mày một tí đem chén thuốc kia nuốt vội cái ực.
“Đ… đắng quá!” Hắn muốn chu tiếng chó, mà thỏ chu tiếng chó cũng rất lạ lắm à nghen.
Hiểu Tinh Trần đưa y viên kẹo hương đào, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì đem kẹo lột vỏ cho vào miệng.
“Vậy sắp tới con tính thế nào?”
“Luyện Âm Hổ Phù cho chúng nhận chủ chỉ là con, lập kế hoạch cho trận chiến Xạ Nhật Chi Chinh, còn Ôn Mão nhất định phải xử lí nghiêm. Riêng Lam Trạm, Giang Trừng thì con chưa biết”
“Giang Trừng tính tình nóng vội, hiếu thắng nhưng được cái dễ giận dễ quên, hắn cũng thuộc dạng khẩu thị tâm phi, dễ khiến người khác ức chế”
“Lam Trạm quá mức khép kín, sống nội tâm, gặp chuyện gì cũng đều giấu kín trong lòng, để đọc được cảm xúc của y vô cùng khổ tâm đã vậy… còn cực kì nặng tình cảm. Nói không điêu ngoa chứ 3000 gia quy lại dưỡng ra một kẻ si tình”
“Nói đúng hơn là họ đều thuộc dạng nặng tình cảm, mỗi lần chọc họ là vô cùng vui vẻ hahaha”
Hiểu Tinh Trần thở dài nói: “Vậy còn con? Con tính hết cho mọi người vậy còn con thì sao Nguỵ Anh? Lắm lúc ta thấy con già đi chục tuổi, lắm lúc con lại như hài tử 3 tuổi. Thật sự không biết nên làm sao với con luôn”
Nguỵ Vô Tiện giở giọng tinh nghịch thường ngày “Vạn sự tuỳ duyên!”
~o0o~
Trong vòng ba ngày, nơi nghỉ của hắn hết người này đến thăm rồi tới phiên người kia tới thăm, phải nói là liên tục không ngừng nghỉ. Thế nên hết giờ hành chính thì hắn nằm trên giường với tư thế hình chữ đại.
Khoảng thời gian sau đó, hắn lui đến thư phòng mà luyện ra Âm Hổ Phù theo ý muốn của mình, sẵn tiện chế tác những thứ như Phong Tà Bàn, Triệu Âm Kì và linh tinh một đống thứ lặt vặt khác.
Hệ thống rất ư là giữ lời, sau khi chế tác xong Âm Hổ Phù. Account Nguỵ Vô Tiện liền trao toàn quyền cho hắn như trước đây vẫn thế.
Thấm thoát qua được ba tháng, hắn trở về Dương gian đi thăm vài bằng hữu cũ lẫn kẻ thù cũ.
Nơi đầu tiên hắn ghé qua chính là Nhiếp thị, ném cho Nhiếp Hoài Tang một bộ thiết phiến pháp. Khụ… hắn là trùm cuối, tạm coi như nịnh bợ đi hô hô. Sẵn tiện ghé qua thăm Kim Quang Dao hỏi thăm hắn một chút, ngăn cản hắn bước trên con đường hắc hoá và cũng không quên ghé thăm Nhiếp tông chủ Xích Phong Tôn.
Nơi thứ hai hắn ghé qua chính là Lam gia, đi thăm Lam thúc phụ là một, huynh trưởng là thứ hai mà do hai người họ đang ngồi cùng nhau mà đâm ra thăm cùng lúc. Thăm xong hắn xuống trấn mua vài vò Thiên Tử Tiếu ra mà uống, trong Âm Giới cũng có mà hắn thích ra quán uống thế này hơn. Vui vẻ vô cùng, chứ hắn mà ghé tửu lầu Âm Giới hả, kiểu gì cũng một đám e dè sợ một hai mạo phạm tới hắn =.=! Đến nửa đêm hắn lén vào Tĩnh Thất trêu chọc tiểu Lam Trạm một tí, chắc không mất tí thịt nào đâu ha 🙁 cầu mong là vậy.
“Hờ…. lại đẹp trai ra rồi, lại gầy thêm rồi!” Hắn quỳ một bên giường nhìn y ngủ say, tay giở trò chọt má mà lầm bầm.
“Sau này không cùng đường rồi! Tiếc thật!” Nguỵ Vô Tiện ánh mắt lơ đãng, lấy hai tay mà nhéo nhéo cái mặt y coi như tò mò dáng vẻ của y khi cười thế nào.
“Tiếc cái gì?” Giọng trầm thấp của Lam Vong Cơ vang lên, Nguỵ Vô Tiện có chút giật mình mà ngã ra sau, may mà y vòng tay ra sau eo hắn mà đỡ kịp.
Hả? Lam Trạm chưa ngủ sao? Giờ đã là giờ Tí rồi a~
“Lam….Lam Trạm…. ngươi….”
Trong đầu vô thức xuất hiện hình ảnh chính mình bị cưỡng hôn kia, cả người Nguỵ Vô Tiện đỏ như trái cà chua. Hắn vô thức giãy dụa, Lam Vong Cơ gia tăng thêm một chút lực ở tay không cho hắn hồ nháo.
“Hử?”
“>///
Túng quá hoá liều, Di Lăng Lão Tổ bình thường tự nhận mình mặt dày mà hiện tại giở trò giả ngất.
Lam Vong Cơ “….”
Hình như công sức y đợi hắn cả ngày có chút vô ích thì phải.
_2611_