FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 21
Ngay cả Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên vừa trở lại cũng trêu chọc Di Lăng Lão Tổ một phen.
“….”
Tui hiền quá mà…. có phải không?
Hắn dưỡng thương chưa được hai ngày thì đã nhảy xuống giường đi phá làng phá xóm. Người dọn đống chiến trường không sai khác chính là Giang thiếu tông chủ – Giang Vãn Ngâm.
Nào là trêu hoa ghẹo nguyệt!
Nào là hái hoa bắt bướm!
Nào là so sánh giữa sen có cuống và sen không cuống cái nào ngon hơn 🙂
Nào là trộm gà (bắt) chọc chó xong rồi chạy 🙂
Riết rồi Giang Trừng muốn phát điên mà bắt gặp bộ dạng nai tơ trong lớp da cáo già kia thì lại cho qua.
Chơi đùa chán chê, Di Lăng Lão Tổ lôi kéo một đám đi thả diều. À mà…. cái con mà diều của A Lục có biểu tượng kia hắn liền đổi sang cho chính mình.
“Nghe nói chọc chó sướng lắm mà đứa nào cũng mê :)”
Giang Vãn Ngâm hận không thể lôi kéo một đám hội đồng Nguỵ Vô Sỉ.
“Phải đấy… ngươi nhất rồi…. chọc xong toàn chạy nhanh là giỏi” Giang Trừng trừng mắt với hắn.
“Hô hô quá khen, ta biết ta giỏi rồi. Cảm ơn sư muội nha~”
Đám sư đệ đã quá quen với cảnh này “…”
“Muội cái đầu ngươi”
*leng keng*
*leng keng*
*leng keng*
Bên tai Nguỵ Vô Tiện là một chuỗi tiếng leng keng, hắn huýt gió một tiếng những cơn gió mạnh bắt đầu kéo tới ném sợi dây lẫn con diều lên trên cao.
“Tiểu Lục mượn chút”
Nguỵ Vô Sỉ nhếch môi, giương cung ra bắn một lần bốn mũi tên làm con diều kia rơi xuống đúng vị trí mà nó nên nằm.
“Đi thôi… về chọc chó nào!”
Mặc dù không hiểu gì nhưng cả đám đồng lòng quay về. Nguỵ Vô Tiện cho người gọi Ngu phu nhân ra, để nàng ngồi trên ghế chủ toạ.
“Ngươi lại gây rối gì rồi?”
“Ngu phu nhân…. đã đến lúc đó rồi”
Ngu Tử Diên thoáng nhíu mày, ngón tay run bần bật ,hất đầu nhìn hai thủ vệ.
Họ hiểu ý của chủ nhân, đem đám sư đệ lùa vào bên trong chỉ chừa lại Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện và nàng ở ngoài.
Di Lăng Lão Tổ hắc hoá, truyền thông lệnh cho Tiết Dương và A Khang tới đây dẫn thêm một đám rối đã chuẩn bị sẵn.
“Hai người… sao vậy?” Giang Vãn Ngâm lắp bắp, rốt cuộc điều gì đã khiến cho hai người kia hắc hoá như thế?
“A Trừng à~ đến giờ diễn xuất rồi!” Nguỵ Vô Tiện và Ngu phu nhân nở một nụ cười vô cùng “thân thiện” khiến cho Giang Trừng toàn thân nổi hết gai ốc.
Cảm tạ trời xanh, may là bình thường hắn không có hành xử gì quá đáng đối với hai người họ.
Di Lăng Lão Tổ ném một chiếc bùa tàng hình vào cửa chính Liên Hoa Ổ, biến nơi này thành vào được mà không ra được. Bên trong biết động tĩnh bên ngoài nhưng bên ngoài lại thấy trong đây vô cùng yên tĩnh.
Ở ngoài kia trời bắt đầu kéo mưa giông, báo hiệu một cuộc chiến tranh đang dần xuất hiện.
‘Màn kịch bắt đầu, mong Giang sư thúc, sư tỷ và mọi người hỗ trợ con’ Nguỵ Vô Tiện mắt khép hờ bắt đầu truyền âm.
‘Bọn ta đã biết!’
“A Trừng…. uỷ khuất ngươi nhiều chút rồi”
Đồ Lục Huyền Vũ phát ra tiếng của NPC ‘Nhiệm vụ đầu tiên: thay đổi kết cục của Giang gia bắt đầu’
.
Vương Linh Kiều dẫn theo Ôn Trục Lưu theo sau, nàng ta bước vào có chút kiêu hãnh âm thầm đánh giá nơi đây. Sẵn tiện ngồi trên ghế gia chủ không nhịn được mà xuýt xoa.
“Đẹp thì có đẹp, bày trí xấu quá. Hoá đan thủ, đợi khi nào về báo với phu quân ta sai người sửa sang lại”
“Vâng!”
“Ồ…. nghe như ngươi đang tính xây trạm giám sát ở đây đó nhỉ?” Nguỵ Vô Tiện từ bên trong bước ra, tuông ra một câu trào phúng.
“….” Vương Linh Kiều nhìn thiếu niên kia vô cùng chướng mắt.
“Chủ…..chủ nhân….” Ôn Trục Lưu có chút lắp bắp run rẩy gọi ra hai từ chủ nhân.
“QUỲ XUỐNG!” Nguỵ Vô Tiện lạnh giọng, con ngươi hoá đỏ. Cả người được Âm Khí bao phủ khiến người khác hít thở không thông vô cùng bức người.
Ôn Trục Lưu tự giác quỳ gối, Vương Linh Kiều định mở miệng quát hắn thì cơ thể lại ngoan ngoãn bất thường tự giác quỳ gối khiến ả ta bàng hoàng.
Nguỵ Vô Tiện đi một lòng, chậc chậc vài tiếng âm thầm đánh giá hai người trước mặt nhìn cơ thể cô ta không ngừng run lên mà muốn phì cười trong lòng.
“Luật thứ 708 trong Âm Giới là gì?”
Vương Linh Kiều trả lời trong vô thức “Không được cậy quyền chính mình có chân sau ức hiếp những kẻ yếu hơn. Kẻ ở Âm Giới mọi thứ đều phải nghe theo sắp xếp của Di Lăng Lão Tổ”
“Không đúng…. Âm Giới là nơi chết tiệt nào chứ? Ta vốn chưa hề nghe cái tên này. Ngươi giảo ngôn xảo quyệt định múa rìu qua mắt thợ?” Nàng ta hét lớn, cố gắng cử động thân thể có điều hoàn toàn vô ích.
Di Lăng Lão Tổ bày vẻ ta đây lười so đo “Vốn dĩ ta định đại khai sát giới, mà nhớ ra một chuyện….”
“Là…. chuyện gì?”
Không biết tại sao Vương Linh Kiều có chút ớn lạnh từ trong xương tuỷ.
“Ta lười!” Hắn đi lên vài bước khẽ khoanh tay xoay đầu lại chun mũi bĩu môi trả lời, hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ thiếu niên ban đầu.
“Nghịch đủ chưa?” Ngu phu nhân vén rèm bước ra, sau lưng nàng là hai vị tuỳ tùng quen thuộc cùng với Giang Trừng.
Nàng đi đến ghế của mình mà khoan thai ngồi xuống, thật khác một trời một vực so với hồi nãy Vương Linh Kiều có chút ẻo lả kia.
Nguỵ Vô Tiện chợt nhớ đòn roi Tử Điện hắn hơi rùng mình, ngoan ngoãn mà đứng bên cạnh Giang Vãn Ngâm.
Lòng thầm mắng: mụ nội nó…. sao ta quên trong bản gốc nó có phần này T^T. Chợt hiểu cảm giác của Thẩm Viên khi xuyên vào Thẩm Thanh Thu khi nhận nhiệm vụ từ con hệ thống rồi. Đẹo má nó…. xin chào trụ trời, tạm biệt trụ trời /lấy khăn chậm nước mắt/
Thẩm Thanh Thu: Ta không cần, xin cảm ơn!
“Ngươi đến đây là có việc gì chăng?” Ngu Tử Diên nhìn nữ nhân hống hách trước mặt.
“Ngươi dạy môn sinh của mình kiểu gì vậy? Gặp trưởng bối còn không biết lễ phép. Hơn nữa…. hắn ở Kì Sơn Ôn Thị tác quai tác quái khiến cho Ôn công tử suốt ngày đau đầu vì những hậu quả hắn làm” ánh mắt Vương Linh Kiều loé lên một tia tàn ác khi nhớ đến những lần mình bị sỉ nhục bởi cái tên hắc y trước mặt.
“Ngươi tự mình yếu kém đổ thừa ai? Nếu không phải vì ngươi tâm địa độc ác thì Nguỵ Vô Tiện hắn có bị vết Thiết Lạc ở trên người không? Mẹ nó… bây giờ còn dám đi cáo trạng với nương ta? Thần kinh à?” Giang Vãn Ngâm chịu không được bất bình mà lớn tiếng cãi.
Nguỵ Vô Tiện đứng đó lôi hạt dưa ra cắn.
“Ê Trừng…. đừng cãi…. chó không hiểu tiếng người, ăn hột dưa hạ hoả”
“….” Giang Vãn Ngâm lấy hột dưa trong tay Nguỵ Vô Tiện ra cắn.
Ngu phu nhân vờ trừng mắt với Nguỵ Vô Tiện “Ý ngươi là hắn làm Ôn Húc liệt giường, ngươi bị cung tên bắn trúng và Đồ Lục Huyền Vũ bị giết chết và con quái thú kia bị thả ra có đúng không?”
Sắc mặt Vương Linh Kiều có chút hơi tái đi, nàng ta hoàn toàn không muốn nghe mấy cái này.
“Với lại…. Nguỵ Vô Tiện nói ngươi tính xây trạm giám sát ở đây? Ngươi xem ngươi là ông trời con thích toả nắng là toả à…. còn không xem bây giờ là mấy giờ?”
“Ồ vậy con diều đó của ngươi à?” Vương Linh Kiều tức giận nhìn Giang Vãn Ngâm, một nhà cả ba người họ đều ức hiếp nàng. Đã vậy Ôn Trục Lưu còn không lên tiếng nào, thật sự mang hắn ta quả thực vô dụng.
“Mắt thẩm mĩ ngươi kém quá, nét vẽ của ta mà không nhận ra uổng công ta tặng quà cho ngươi” Nguỵ Vô Tiện giả vờ đáng thương, thuận lợi cho Ngu phu nhân đẩy thuyền.
“Thật không biết phép tắt gì hết, ngươi câm miệng cho ta” Ngu phu nhân lớn tiếng trừng mắt với hai đứa.
“Vậy ngươi làm thế nào mới bỏ qua cho chúng nó?” Tử Điện lấp lánh tia sắc tím.
“Mẹ!!!!” Giọng Giang Trừng bất mãn thật sự, rõ ràng là ả ta kiếm chuyện, tại sao lại phải phạt Nguỵ Vô Sỉ chứ.
Nguỵ Vô Tiện vỗ vai Giang Trừng, gác cánh tay lên vai hắn nói “Khỏi cần, tính sổ mỗi ta được rồi. Chuyện ta tự làm ta tự nhận, không liên quan tới Giang gia, ta chỉ là cháu ở đây, mọi chuyện cứ tính lên đầu ta là đủ”
Ngu phu nhân mở to mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện, cái này đâu có nằm trong tính toán ban đầu của mọi người?
Vương Linh Kiều hất cằm tựa hồ suy nghĩ rất lâu, nàng nói “Thứ nhất phá vỡ Kim Đan của hắn, thứ hai chặt cánh tay phải lẫn hai chân của hắn và bắt hắn đến trước mặt phu quân ta quỳ xuống xin lỗi”
“Được thôi! Nợ ngày hôm nay ta sẽ tính sổ ngươi sau. Ngày ngươi tới Âm Giới ta khiến người thế nào sống không được mà chết cũng không xong” Nguỵ Vô Tiện nghiến răng nghiến lợi gằng mạnh sống.không.được.mà.chết.cũng.không.xong.
Mọi người không hẹn mà nổi một tầng da gà sâu tận xương tuỷ.
Ngu Tử Diên thấy không ổn, nàng vung Tử Điện để nó quấn lấy cổ chân Nguỵ Vô Tiện một phát quất mạnh xuống đất.
Nàng vừa tức giận mà vừa lo, dùng hết mọi sức lực mà trút vào đòn roi mà quất liên tục vào người hắn.
Cái gì mà chỉ tính lên đầu hắn?
Cái gì mà không liên quan đến Liên Hoa Ổ?
Cái gì mà chỉ là cháu của Giang gia?
Giang Vãn Ngâm muốn xông lên mà bị hai người hầu giữ chặt không cho hắn nhúc nhích, hắn gào khóc đến mức khàn cả giọng.
Ngu phu nhân đánh hắn chỉ đúng mười roi, Nguỵ Vô Tiện cắn răng nhẫn nhịn đúng mười roi, hắn biết cả hai người họ đều rất khổ sở. Ngay cả Kim Ngân, Ngân Châu và đám sư đệ đằng sau hận đến siết chặt tay thành nắm đấm.
Nguỵ Vô Tiện sau khi bị đánh hắn chậm rãi đứng lên không chấp nhận ai dìu cả.
“Chỉ đơn giản là đánh thôi sao?” Vương Linh Kiều có chút hụt hẫng, nàng ta bĩu môi âm thầm đánh giá nơi này thật tệ…. ngay cả trà và bánh cũng không có.
“Ngươi cho ngươi là cái thá gì? Sứ giả Ôn thị? Ngươi nửa chữ cũng không biết kiếm pháp cũng không biết, còn trèo lên giường người ta mà dâm loạn. Còn tự cho mình thanh cao, đến đây làm phản?” Ngu phu nhân vung Tử Điện quất vào mặt ả ta, khiến ả ngã lăn ra đất, gương mặt bị chảy máu.
“Tử Điện là pháp khí như thế nào ngươi hiểu được sao? Hay cho câu chỉ là đánh thôi sao cũng đã khiến ngươi liệt giường cả tuần. A Tiện bị liên tục mười roi cũng phải nằm trên giường cả tháng” Ngu phu nhân đi đến trước mặt Vương Linh Kiều giáng cho ả ta một cái tát trời giáng.
“Đánh chó cũng phải biết nhìn mặt chủ, ngươi đến đây là khách nhân nhà ta. Không biết lượng sức mình mà phê bình nhà ta, đem nhà ta làm trạm giám sát đã vậy còn muốn trừng phạt xử lý người nhà ta? Đồ tiện tì khốn khiếp” Ngu phu nhân tiếp tục bồi cho ả ta một cái tát nữa.
“Đừng có mở miệng mà nói Kì Sơn Ôn Thị và Toánh Xuyên Vương Thị với ta. Ngươi nên nhớ địa vị của người ở đâu, đừng có mở miệng nói tôn ti với ta” Ngu phu nhân đứng dậy, dùng mũi giày mà đè ép Vương Linh Kiều nằm dưới chân mình.
“Ta.là.tôn.còn.ngươi.là.ti”
_2311_