FANBOY CỦA HÀM QUANG QUÂN - Chương 20
Nguỵ Vô Tiện rút kiếm ra, Đồ Lục Huyền Vũ có chút thê lương gào thét một tiếng.
“A Vũ…. nói Lam Trạm…. tạm không dùng Huyền Sát Thuật, ta trong đây chữa thương cho ngươi”
Lam Vong Cơ “….”
Nguỵ Vô Tiện đem Thiết Kiếm và mảnh Âm Thiết đầu tiên hợp lại, hắn dùng toàn bộ âm khí trong người mình chữa thương cho Đồ Lục Huyền Vũ mất khoảng hai canh giờ.
Trong khoảng hai canh giờ này Lam Vong Cơ có chút lo lắng không thôi cứ liên tục nhìn sang bên Đồ Lục Huyền Vũ có động tĩnh gì không.
Y cũng có chút suy nghĩ lại bản thân của hiện tại và mối quan hệ với Nguỵ Vô Tiện.
Nếu nói thân chắc chắn có!
Nếu nói chăm sóc, một mực quan tâm chắc chắn có!
Nếu nói về khoảng hiểu nhau…..
Đôi mắt lưu ly ấy mang theo một chút ảm đạm.
Tựa như chỉ có Nguỵ Anh hiểu rõ y như lòng bàn tay mà chính mình lại chẳng hiểu rõ y được bao nhiêu.
Giống như người xa lạ mà cũng chẳng phải là người xa lạ. Điều này khiến chính y không thể hiểu nổi.
Cứ như…. một mối quan hệ…. có chút mập mờ vậy.
“Không phải chỉ mỗi ngươi cảm thấy thế, mà hầu như ai cũng như thế. Ngài ấy có thể khiến cho người khác biết giữa ngài ấy và họ kì thực rất thân nhưng…. người hiểu rõ ngài ấy lại chẳng có bao nhiêu”
“Ngươi là người ngài ấy đối xử tốt nhất! Ta mong ngươi có thể đối xử tốt với ngài ấy một chút. Không chỉ ta mà là tất cả những đám ở Âm giới cũng thế”
“Ta nói như vậy không phải là muốn đè áp lực lên ngươi Lam nhị công tử, người mà có thể bầu bạn cùng ngài ấy cũng chỉ có mỗi ngươi. Chúng ta đều không mau ngài ấy sẽ xảy ra chuyện gì!”
Lam Vong Cơ thấp giọng “Ta hiểu!”
“Ngươi cứ làm trong khả năng của ngươi, bọn ta sẽ không trách ngươi. Đừng nhìn hắn bên ngoài cười nói vậy thôi…. chứ thật ra hắn rất cô đơn”
Lam Vong Cơ rũ mắt “….”
“Được rồi, chờ ngài ấy thêm một chút. Ta lành vết thương cũng kha khá rồi. Ngài ấy sẽ ra sớm thôi, ngươi đừng lo!”
Không lâu sau đó Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng xuất hiện trên lưng Đồ Lục Huyền Vũ, cả người hắn vì hao sức quá nhiều đâm ra tay chân mềm như cọng bún không giữ được thăng bằng mà ngã từ độ cao rơi xuống nước.
Lam Vong Cơ hốt hoảng nhảy xuống nước, tìm kiếm hắn khi mà kiếm được rồi y cẩn thận đưa người lên bờ, nội tâm sợ hãi mà truyền linh lực cho hắn”
“Lam Trạm…. ta không sao…. ta lạnh quá….”
“….”
“Đừng truyền nữa….giữa lại linh lực cho mình đi…. nhiều quá rồi…. hắt xì….. nóng quá”
“….”
Mãi mà không được Lam nhị công tử chú ý, hắn gượng gạo nở một nụ cười cứ hết kéo tay rồi lại thu tay liên tục mà mỗi lần như thế đều gọi một biệt danh của idol hắn.
“Hàm Quang Quân~”
“…” im lặng
“Lam nhị ca ca~”
“…” im lặng
“Lam Vong Cơ~”
“….” im lặng
“Vong Cơ huynh~ ây da…. để ý đến ta xíu đi mà~”
“….” vẫn tiếp tục im lặng
“Lam Trạm~ tiểu Lam Trạm~”
“…” kiên trì im lặng
“LAM TRẠM~” bất thình lình Nguỵ Vô Tiện lớn tiếng, Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn hắn.
“Hừ… không để ý ngươi nữa” Nguỵ Vô Tiện giận dỗi phồng má xoay mặt sang chỗ khác.
Lam nhị công tử bất thình lình bị giận dỗi bất đắc dĩ thu tay lại, chuyển đổi vị trí tiếp tục truyền linh lực “….”
Nguỵ Vô Tiện “…”
“Lão công~ ngươi hát cho ta nghe đi~ nha~”
Lam Vong Cơ liếc hắn, vành tai đỏ ửng thấp giọng “Hát?”
“Ừm…. bài gì cũng được, miễn là ngươi hát cho ta nghe, nha~”
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ vừa truyền linh lực vừa hát, giọng hát vô cùng dễ nghe. Nguỵ Vô Tiện mệt mỏi nhắm mắt lại trước khi ngủ say hắn khẽ lầm bầm.
“Có ngươi bên cạnh thật tốt Lam Trạm!”
Vành tai Lam Vong Cơ đỏ ửng, y hơi hé môi nhìn Nguỵ Anh, nội tâm có chút như có một cơn gió mát lùa qua vậy.
Đồ Lục Huyền Vũ bị dọng cơm chó mỗi ngày “….”
“Còn ba ngày nữa mới vừa đủ một tuần, tới lúc đó ta chở các ngươi ra ngoài động”
“Ừ”
Đồ Lục Huyền Vũ “…”
“Cảm ơn!”
“Ừ”
Đêm hôm đó Nguỵ Vô Tiện phát cơn sốt, hắn trong cơ mê sảng cứ kêu cha gọi mẹ. Lam Vong Cơ giật mình tỉnh giấc, ôm hắn vào lòng an ủi hắn.
“Nguỵ Anh…. đừng sợ…..ta ở đây….”
“Hức….”
“Ngoan…. đừng khóc…. ta cạnh ngươi”
“….”
Nguỵ Vô Tiện vô thức nghe âm thanh và mùi hương quen thuộc thút thích một hai cái an tâm say giấc.
Hai ngày sau đó hắn thức dậy vô cùng vật vờ, về mặt linh khí lẫn âm khí hắn đều tiêu hao quá sức =.=! Ôn Tình biết được chắc chửi hắn không ra gì quá.
Ôn Tình “….” nuôi ngươi cho mập thay, trong vòng chưa tới một tuần hơn ngươi dùng hao cả âm lẫn dương khí…. mụ nội ngươi, ngươi xem nhẹ ta quá rồi phải không?
Ngoài ăn với ngủ ra cũng chỉ là ăn với ngủ.
Lam Vong Cơ cảm giác mình đang nuôi heo “….”
“Tiêu hao âm khí và dương khí quá lớn, cỡ tối nay là ngài ấy đỡ” Đồ Lục Huyền Vũ lên tiếng giải thích.
Y im lặng không trả lời “….”
Hai ngày qua, Nguỵ Vô Tiện chỉ thức được một canh giờ cũng chỉ để ăn uống, trò chuyện cùng y một chút rồi lại ngủ say như chết, đó là chưa tính những lần hắn tỉnh dậy đột xuất.
Duy trì một ngày hai lần, không thể hơn cũng không thể kém hơn.
Có lúc hắn tỉnh lại, Lam Trạm sẽ luyện đàn.
Có lúc hắn tỉnh lại, Lam Trạm sẽ luyện võ công.
Có lúc hắn tỉnh lại, Lam Trạm sẽ ôn nhu nhìn hắn khiến hắn đỏ hết cả mặt.
Có lúc hắn tỉnh lại, Lam Trạm cũng đã ngủ say.
Trong lúc hắn ngủ ở dương giới thì bên âm giới hắn lại phải chạy deadline sấp mặt vì công việc tồn đọng quá nhiều.
Đến ngày cuối cùng, hắn thức giấc sớm mà idol nhà hắn vẫn ngủ. Nguỵ Vô Tiện im lặng nhìn y, trong lòng nhớ từng kí ức của hai người phải trải qua.
“A Vũ…. những việc mà ta và y phải trải qua như Giang gia gần như diệt môn, Loạn Táng Cương và Bất Dạ Thiên buộc phải trải qua sao?”
Đồ Lục Huyền Vũ gật đầu nói “Phải, buộc phải trải qua!”
“Bên A Dương sắp xếp ổn chứ?”
Nó đáp “Vẫn ổn, chúng thần tuỳ thời mà bảo trợ ngài”
“Ừ! Có thể giảm thiệt hại bao nhiêu thì vẫn cứ giảm. Ta không thể thay đổi tình tiết lớn vậy thì thay đổi những thứ nhỏ nhặt vậy”
Đồ Lục Huyền Vũ, Ôn Tình không sai khác chính là NPC phân phát nhiệm vụ cho hắn làm.
Hắn hơi đau đầu khi nghĩ một đống hậu trường cần mình giải quyết.
“Nếu…. ở Bất Dạ Thiên ta rơi xuống…. thì ta ở đâu?”
“Thứ lỗi vấn đề này ta tạm thời không thể trả lời thưa chủ nhân”
Nguỵ Vô Tiện “….”
“Vậy ngươi chở bọn ta ra ngoài xong thì về Âm Giới đi, khi nào cần giúp đỡ ta sẽ gọi ngươi”
“Vâng thưa cha~”
Mấy cái đứa này…. lâu lâu vẫn thích gọi hắn là cha…. già ứ chịu nổi.
“Cảm ơn các ngươi….” Nguỵ Vô Tiện truyền âm cho khắp cả Âm Giới nghe.
Di Lăng Lão Tổ nghe từng đứa hồi âm mà dở khóc dở cười, xong kiếm cách chuồn đành đóng kênh truyền âm lại.
Hắn chờ đợi Lam Vong Cơ đúng giờ Mão thức giấc, còn hắn lấy Trần Tình thổi một khúc nhạc ổn định lại các mảnh Âm Thiết.
Đầu giờ Mão y thức giấc, nhìn vị trí bên cạnh có chút trống trải không thấy người đâu, nội tâm y sinh ra hoảng sợ.
“Ê Vũ…. tự dưng ta muốn đi bơi”
“Chủ nhân, ngài bơi từ đầm Vân Mộng sang Âm Giới chưa đủ hả chủ nhân”
“À nhắc mới nhớ hahaha ta đang tưởng tượng y ăn vỏ dưa hấu xào ớt sẽ như thế nào haha”
“Chủ nhân…. ngài bớt ấu trĩ đi”
“Mụ nội ngươi, ngươi là NPC thì cũng đừng quên ta cũng là một phần tác giả kiêm độc giả của ngươi”
“Chủ nhân ngài lại OOC rồi!”
“Hừ…. ta đây đập chết ngươi”
“Chủ nhân tha mạng, người đập ta thì ngài sẽ không có lợi ha….”
Nguỵ Vô Tiện trợn mắt, nghiến răng mà phất nhẹ tay một cái đem Đồ Lục Huyền Vũ thu nhỏ lại ném cho A Khang kêu nó đem về Âm Giới.
Đồ Lục Huyền Vũ bị thu nhỏ nhìn A Khang mà hơi mếu máo “….”
“A Khang… ngươi đưa nó về cho Tiết Thành Mỹ kêu hắn tắm rửa cho con rùa này sạch sẽ, nó mấy trăm năm chưa đánh răng rồi. Hôi đến mức ta không chịu được”
A Khang hiện hình một con quái thú to gần hai trượng, đem cái vị họ Đồ Lục Huyền Vũ kia cho lên đầu nó.
“Chủ nhân…. ta về sẽ dạy lại lão bà mình! Mà chủ nhân có cần ta hộ tống hai người rời khỏi đây không?”
“Trời nóng muốn chết, đi bơi cho thoải mái. Hạ lệnh của ta: không có sự cho phép của ta, cấm đứa nào xuống dương gian làm loạn. Ta mà biết được, một lũ các ngươi chờ mà nghe sám hối đi. Nên nhớ… lời của Di Lăng Lão Tổ một dấu câu bị lỗi…. liệu hồn!”
A Khang, A Vũ và một đám nghe truyền âm lệnh không nhịn được mà lạnh gáy toàn bộ.
Đợi hai đứa nó biến mất Nguỵ Vô Tiện xoa xoa mi tâm thu hồi lại nét giận dữ mà lầm bầm “Mụ nội nó… Âm Giới thì càng lúc càng đông, cũng may là bọn chúng nghe lời. Lúc nào cũng lo lắng không thôi, may mà có Tiết Dương với Hiểu sư thúc tạm trấn lại”
“Riết rồi như gà mái mẹ, Âm Giới không xong mà Dương Giới cũng không ổn. Một đám việc phiên nhau mà giải quyết, ai nói quan hệ rộng là khoẻ đâu… nội mà đi giải quyết những vụ lắc nhắc hết bà một ngày… ây da…. thật may là còn có một idol giải trí. Có điều…. sau này nên gọi hắn là Quân ngốc manh, trước khi hắn lớn tạm chiếu cố vậy”
Lam Vong Cơ bị bơ đầu mùa đến cuối mùa và bị nhắc tên “…”
“Mà y dậy chưa nhỉ? Dù gì giờ cũng tới giờ nên dậy rồi” Nguỵ Vô Tiện xoay lưng lại bắt gặp đôi mắt lưu ly nhìn mình.
“Ngươi đã nghe rồi?”
Lam Vong Cơ: “Ừ!”
“Sao không lên tiếng a~ thật ra ngươi nghe cũng không sao hết ^^ ta không ngại chia sẻ một chút cho ngươi a~” Nguỵ Vô Tiện híp mắt cười cười, đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Lam Vong Cơ tiến đến đứng bên cạnh Nguỵ Vô Tiện mà nhìn hắn.
“Thỉnh thoảng ta sẽ bận một chút nhưng khi rỗi thì sẽ kiếm ngươi”
“Ừ”
“Đợi trời sáng hẵn về!” Lam Vong Cơ lên tiếng.
Nguỵ Anh vừa khỏi ốm không nên để y xuống nước vào hiện tại.
“Nghe ngươi hì hì, một đống thuật ngữ ta nói với hai đứa hồi nãy như NPC với OOC á… ừm… đợi tí ta tìm cách diễn giải sao cho ngươi có thể hiểu đã”
Hắn kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống, họ cùng nhìn dưới mặt hồ có một vài con cá bơi qua bơi lại, phía trên đầu bọn họ là một màn đêm.
“Khụ…. NPC có thể hiểu là giống như thúc phụ giao việc cho ngươi điều tra về Âm Thiết, thì ngươi buộc phải đi không thể không đi. Còn OOC tức là…. coi như ta giả danh ngươi đi… khụ…. thôi ta tạm mượn người khác vậy”
Nguỵ Vô Tiện thử biến hoá một chút, một làn khói xanh lục vây lấy người hắn. Đem hắn thành Lam Hi Thần ==!
Lam Vong Cơ lúc này “….”
“Vong Cơ…. đệ…. đây là muốn chép phạt thay Nguỵ công tử sao?” Nguỵ Vô Tiện mô phỏng hoàn toàn giống Lam Hi Thần 100%, từ điệu bộ cho đến thần thái, biểu cảm, thậm chí là giọng nói cũng hoàn toàn không sai khác.
“Huynh… trưởng?”
“Lam Trạm~ đệ xem xem bầu trời đêm nay đẹp quá a~ chi bằng đêm nay cùng nhau uống Thiên Tử Tiếu không say không về”
Lam Vong Cơ tới lúc này liền hiểu ý của Nguỵ Anh là gì, thoáng nhíu mày một chút.
Nguỵ Vô Tiện biến về hơi chột dạ mà lảng tránh tầm mắt của y “Ta chỉ ví dụ… huynh trưởng của ngươi chắc chắn không phải bộ dạng giống ta! Vậy nên…. khụ…. OOC là vậy đó, ta sơ hở một chút thì ngươi liền biết là không phải”
“Ân” y rũ mắt nhìn xuống mặt hồ.
“Ta chỉ mới vừa mày mò thử…. trong trường hợp nguy cấp thì sẽ dùng”
“Ừm”
Mặt trời vừa ló dạng một chút, hai người họ nhảy xuống nước bơi đến Đầm Bích Linh chờ đám người Giang Trừng tới.
Vừa hay bọn họ lên bờ ngồi hong khô y phục một chút, nửa canh giờ sau Giang Trừng đã dẫn người tới đưa bọn họ về.
Thuyền vừa về tới Vân Mộng, Lam Vong Cơ đưa hắn về phòng xong phải ngự kiếm về Vân Thâm Bất Tri Xứ xử lí chút chuyện. Nguỵ Vô Tiện vừa lên thuyền không lâu đã kiếm chỗ nằm mà ngủ say như chết, tỉnh giấc thấy mình trong phòng cùng với sư tỷ đang dùng khăn lau cẩn thận lau mặt mình.
“Sư tỷ!” Hắn khàn giọng lên tiếng.
Giang Yếm Ly mỉm cười nhìn hắn, rạng rỡ nói “A Tiện! Đệ tỉnh rồi!”
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau