EM YÊU CÔ MẤT RỒI - Chương 42
Suy cho cùng… tình yêu thật khó khăn… cần phải có lòng tin, sự bao dung, hiểu nhau, quan trọng nhất… là trân trọng nhau, Hạnh Phúc lại càng khó hơn nếu không có những điều mà tình yêu cần.
Năm đó chị đã đẩy người con gái mình yêu đến nơi khác, khác bầu trời của chị, là chị yêu người ấy quá nhiều hay là chị hèn nhát? Nên trách chị ngốc hay là trách chị không dám cùng người mình yêu đối mặt vs những chông gai và thử thách… 2 năm… là 2 năm không liên lạc, 2 năm không một chút tin tức, liệu Cô gái mang tên Bảo Thư ấy có còn nhớ chị là ai hay không? Cô ấy có nhớ đến chị hay không? Dù chỉ một lần trong suốt 2 năm xa cách đó thôi. Cô ấy… có còn yêu chị hay không? Đó là câu hỏi mà chị luôn đặt ra trong đầu của mình. “Chị có còn yêu em hay không?”
Đặt chuyến bay xong mà lòng chị cứ thấp thỏm, lòng đầy trĩu nặng, sau những ngày tháng ấy có lẽ điều làm vật rào cản lớn nhất chính là tự tin, chị mất tự tin, mất can đảm, nỗi lo sợ bây giờ chính là người chị yêu, cô ấy có còn giữ nguyên tình cảm ấy hay không thì còn là một dấu hỏi. Chân trời góc bể chị không sợ, xa xôi thế nào cũng chẳng lo…. Chỉ sợ rằng người con gái ấy một chút tình cảm cũng không còn, một chút cảm giác cũng chẳng có dành cho chị.
– ——————————————-
Ông Thế Vĩ cùng bà Mỹ Hà bước vào phòng bệnh của con gái mình, gương mặt của ông tỏ vẻ khó chịu khi nhìn thấy Khánh Băng.
– Con chào bác trai, bác gái (Khánh Băng nhỏ nhẹ lễ phép gật đầu chào)
– Chào cháu, Lâm nó có chuyển biến gì không cháu? nó tỉnh dậy chưa? (bà Mỹ Hà lo lắng hỏi)
– Dạ… Lâm chưa t…
– Cô về được rồi, ở đây có tôi và vợ tôi lo cho con bé sẽ tốt hơn… cảm ơn cô giáo đã tận tình quan tâm đến học sinh nhiều như vậy, xin phép mời cô giáo! (ông Thế Vĩ cắt ngang lời Khánh Băng đưa bàn tay về phía cánh cửa giọng khó chịu nói)
– Kìa ông, sao lại ăn nói vs Khánh Băng như vậy… ông không thể thân thiết như gia đình thì có thể lịch sự, làm sao mà ông có thể nói chuyện vs con bé cách khó nghe đến như vậy?
– Bà… sao bà…
– Bác gái, con có thể thấu hiểu được bác trai… rất khó có ai mà chấp nhận được con cái mình đồng tính. Cháu có thể nói vs bác vs tư cách là người yêu của Tuệ Lâm được không ạ?
– Cháu cứ nói (bà Mỹ Hà mỉm cười dịu dàng)
– Dạ thưa 2 bác, đồng tính cũng là con người, đồng tính không sai chỉ là… chúng cháu yêu đúng người nhưng sai giới tính, tình yêu nào ai có phân biệt tuổi tác, chủng tộc, hay màu da và thậm chí là giới tính? giữa 2 người nữ yêu nhau cũng giống như bao tình yêu khác, cũng giống như giữa nam và nữ, vẫn mãnh liệt và biết yêu thương lẫn nhau, hiểu nhau hơn giữa nam và nữ, chúng cháu thậm chí có thể hi sinh tính mạng vì nhau nếu có thể… cháu không phải là cố ý dạy đời bác, cũng chẳng phải là đang nói tốt về chúng cháu, nhưng bác thử nghĩ xem… giữa 2 người yêu nhau mà không đến được vs nhau, bác hãy giúp cháu đặt tình huống vào câu chuyện này một lần… có đau lòng không bác?
– Tại sao tôi phải hiểu, tại sao tôi phải đạt tình huống mình vào câu chuyện đồng tính đó? tôi bình thường và không bệnh hoạn để cho cô ví dụ như vậy. Mời cô về cho (ông Thế Vĩ khinh bỉ nói)
– Cháu xin lỗi phải nói vs bác điều này, Đồng Tính Không Phải Là Bệnh nên cháu mong bác đừng dùng từ Bình Thường hay Không BìnhThường để nói như vậy, bác nói vs cháu… cháu có thể im lặng và cam chịu, nhưng bác đừng nói vs Tuệ Lâm… bác sẽ tổn thương con người cháu yêu. Cháu tin bác một ngày nào đó bác sẽ hiểu được tình yêu này cũng mãnh liệt và chân thành không phải nhất thời và chạy theo xu hướng hay “Bệnh Hoạn” như bác đã nghĩ… Cháu Xin phép ạ!
Khánh Băng rời đi, nước mắt cô rơi ra lăn dài xuống 2 đôi gò má… tự dưng cô thấy đau lòng vì bị xúc phạm, “Bệnh Hoạn” cái từ ấy khó nghe và chẳng thể lọt lỗ tai chút nào, nhưng… vì yêu, vì Tuệ Lâm, cô có thể sẵn sàng chấp nhận bỏ ngoài tai những từ khó nghe ấy để bảo vệ tình yêu của cô và Lâm, dám nói ra là dám đối mặt, dám đối mặt thì tất nhiên phải cố gắng cùng nhau vượt qua gia đình, xã hội thì cần gì phải màn tới… sống tốt đến đâu cũng sẽ chẳng vừa lòng họ, nên tốt nhất dư luận thì nên dẫm đạp lên họ mà mà bước qua là sẽ ổn.
– Lan Anh, cô về nghĩ ngơi và có một số việc phải làm, hiện trong bệnh viện có ba, mẹ Lâm đang chăm sóc cho em ấy, khoảng 1 tiếng nữa em vào để giúp cô vào bệnh viện để thay cho ba,mẹ Lâm nhé? khoảng 2 tiếng nữa cô sẽ quay lại bệnh viện, được không?
– Ok cô! cứ yên tâm đi, có em và Ana chăm sóc cho Lâm rồi, cô cũng nên giữ sức khoẻ cho mình nhé! (Lan Anh dặn dò)
– Cảm ơn 2 đứa nhé!
– Cảm ơn gì chứ! bạn bè vs nhau cả mà, chỉ cần cô dắt tụi em đi vào nhà hàng 5 sao ăn là được rồi!
– Để tui làm osin vài năm rồi dắt mấy cô đi ăn nhé?
– Thôi bỏ đi cô, mọc râu hết rồi. Thôi cô làm công việc gì làm đi nhé, em chuẩn bị sửa soạn rồi vào viện vs Lâm!
– Ừm, bye em!
Những ngày không có người bên cạnh, là ngày mà bầu trời có tươi đẹp đến đâu cũng chỉ là vô nghĩa, hoàng hôn có dịu dàng, có tròn, đẹp đến đâu cũng chỉ là ánh sáng tầm thường… những ngày vắng hình bóng của người là những ngày hoàng hôn đã không còn xuyên qua những tán cây, không còn những ánh nắng chiều tà, không còn ý nghĩa nữa…. hoàng hôn, có đôi khi trở nên thật đáng ghét vs người yêu thiên nhiên như tôi… hoàng hôn, tôi đặt cho nụ cười của người là hoàng hôn… vừa dịu dàng, lại xinh đẹp, vừa thơ mộng lại vừa thu hút… hoàng hôn… ngày hôm nay không còn được gọi là hoàng hôn nữa, mà chỉ đơn giản là ánh nắng của chiều tà… bởi vì… hôm nay tôi không được nhìn thấy nụ cười của người. Tôi nhớ người, nhớ hoàng hôn của tôi biết bao!!!
– “Đào Tuệ Lâm… Cô nhớ giọng nói, nhớ nụ cười của em. Cô Nhớ Em!”
–————————————-
– Anh vẫn không thể chấp nhận được 2 đứa con gái yêu nhau như vậy. (Ông Thế Vĩ nhìn về phía cửa sổ lên tiếng)
– Anh đừng cố chấp như vậy được không? Anh có cấm cản, có phản đối thế nào thì bọn nhỏ nó cũng chẳng thể thay đổi giới tính của nó được. Làm như vậy chỉ khiến bọn nhỏ nó đau khổ, nghĩ quẩn mà thôi.
– Nhưng em xem, làm sao mà… Làm sao mà chấp nhận được? Anh không phải kì thị hay ghê sợ gì bọn nhỏ… Nhưng em nghĩ xem, người đời nhìn tụi nó bằng cách khác, không phải ai cũng chấp nhận được, không phải ai cũng thấu hiểu được đâu em à! Em là phụ nữ, em phải hiểu được những điều đó để tốt cho con cái mình chứ.
– Chính vì em là phụ nữ… Nên em mới phải càng bên cạnh con, càng phải thấu hiểu con bé, người mẹ nào mà không thương con, người mẹ nào mà không đau đớn khi biết con mình banh da xẻ thịt sinh ra đồng tính. Nhưng em thương con theo cách em hành động, không phải chỉ cứ nói miệng thương con… Mà chẳng thể cho con mình được hạnh phúc, mà lại càng phải nên để nó quyết định cuộc đời của nó. Anh nói anh sợ thiên hạ khinh thường nó à? Con mình sinh ra không phải để sống vừa lòng thiên hạ, không phải để nghe miệng đời chê trách! Nó sống cho chính bản thân nó cũng có gì sai đâu anh? Thương con một chút cũng không chết đâu anh!!! (Bà Mỹ Hà bực tức khi thấy chồng mình sống quá ích kỉ, chỉ biết lo sợ thiên hạ chê trách mà quên rằng Tuệ Lâm là con mình, cũng cần được tự do, hạnh phúc)
– Em… ( ông Thế Vĩ giận đỏ mặt)
– Khánh Băng… Em đau đầu… (Tuệ Lâm mệt mỏi nói)
– Con tỉnh dậy rồi, anh gọi bác sĩ đi anh!
Ông Thế Vĩ không nói gì rồi vội vã chạy đi gọi bác sĩ
– Tuệ Lâm tỉnh dậy rồi hả bác?
– Ừm, con vào đi! Bác đi gọi bác sĩ ( ông Vĩ vẻ mặt vừa mừng rỡ rồi chạy đi)
– ————————–
– Tuệ Lâm tỉnh rồi à? Được rồi, cô sẽ chạy về nhà nấu cháo rồi cô vào viện ngay!
– Con bé ngốc này… Em khôn hồn nên mới dậy đó, em mà ngủ nữa là tới số vs cô… Cô vào bệnh viện thế nào cũng véo cho lìa cái lỗ tai của em ra mới thôi, cho bỏ cái tật nóng tính, ngu ngốc, hay làm bậy mới được! ( cô vừa nhìn tấm ảnh 2 người chụp chung vừa trách móc Tuệ Lâm)
– ————————-
– Khánh Băng đâu rồi mẹ, lúc nãy con nghe giọng cô ấy ở đây mà?
– Lúc nãy vừa về không lâu là con tỉnh dậy, Con bé về nhà tý nữa sẽ vào lại mà. Mẹ nhờ Ana vs Lan Anh gọi cho Khánh Băng rồi!
– Bác sĩ đến rồi! (Ông Vĩ nói)
Bác sĩ vừa tiến vào giường bệnh của Tuệ Lâm, đặt ống nghe vào ngực trái rồi nhìn chai nước biển, rồi đi ra ngoài cùng vs ông Vĩ
– Con bé ổn rồi, 2 ngày nữa có thể xuất viện về nhà được rồi (bác sĩ mỉm cười nói)
– Vâng, cảm ơn bác sĩ! (Ông Vĩ gật đầu nói)
– Mẹ cho con mượn điện thoại đi!
– Đây! Mà làm gì vậy con? ( bà Hà thắc mắc)
– Gọi cho người yêu con chứ làm chi! ( Tuệ Lâm mỉm cười)
– Hết nói nổi! (Ana, Lan Anh, bà Hà lắc đầu thở dài)
– Alo, Khánh Băng nghe ạ!
– …..
– Cho hỏi ai đầu dây vậy ạ?
– Tui là Heo Lai Khỉ gọi đến tìm gặp Thiên Thần của Tui
– Con Heo Mập…. Dám cả gan chọc tui nữa à.
– Chứ tui nhớ mấy người, dậy không thấy mấy người nên tui gọi nè!
– Heo Mập, ăn cháo nhé? Cô nấu cháo cho em nè, có chịu không?
– Dạ chịu, đương nhiên là chịu rồi! Love you!
– Ừm, vậy đợi xíu nha? Tí nữa đem vào cho ăn, phải ăn hết không được bỏ mứa nha!
– Nhanh đi, Em Nhớ Cô quá à! Vã lại bụng đói kêu ột ột luôn rồi!
– Ừm! Nhanh thôi! Tắt máy nha! Bye Heo Mập
– Bye Thiên Thần!
– ———————————-
– Mẹ…. Tạm thời con không muốn đối diện vs ba… Mẹ nói vs ba, khi nào con về con sẽ gặp ba nói chuyện sau được không?
– Ba quan tâm, lo lắng cho con lắm… Con đừng nói vs ba như vậy…. Ba mà nghe được sẽ buồn con lắm, biết không?
– Nhưng mà…. Dạ thôi! Không sao. Nếu như ba đừng nhắc đến chuyện giữa con và cô Khánh Băng là được. Con không muốn ba tổn thương cô ấy… Không muốn ba tổn thương cô gái mà con yêu!
– Ừm! Mẹ sẽ nói vs ba.
– Cảm Ơn Mẹ!
– Con là con của mẹ… Miễn con vui, con hạnh phúc là được. Không cần phải cảm ơn mẹ! ( bà Hà xoa đầu con gái)
– ———————–
– Thế giới này có thể quay lưng vs bạn, nhưng Gia Đình không bao giờ quay lưng vs bạn, chỉ là gia đình thương bạn theo cách nào, đúng hay sai mà thôi. Chỉ cần bạn vững tâm, chỉ cần bạn yêu thương một người chân thành… Bạn sẽ có thể đối mặt vs mọi thứ, chỉ cần bạn kiên nhẫn…. Tin chắc rằng cả 2 sẽ vượt qua dư luận, vượt qua gia đình, vượt qua thử thách. Nên nhớ, hãy yêu thật chân thành… Rồi sẽ vượt qua được tất cả, chỉ là sớm hay muộn mà thôi!!!! Cố gắng vượt qua nào các bạn còn ngần ngại, hãy là chính mình…. Cuộc sống là của mình, không phải của thiên hạ nên không cần phải làm hài lòng họ! Fighting!!!!!!!
– Mấy bà nào Ế thì tìm người yêu ăn tết đi nha mấy má, ăn tết mình buồn lắm mấy má ơi! Vì một tương lai của vợ con chúng ta…. Hãy Tìm Người Yêu đi mấy má! Fighting!