EM YÊU CÔ MẤT RỒI - Chương 41
Cô ấy cũng như vậy, một ngày một đêm chăm sóc cho Tuệ Lâm tận tình đến nỗi quên cả ăn uống, nếu người khác không nhắc nhở chắc chắn rằng người nằm giường bên cạnh sẽ là cô, còn Tuệ Lâm vẫn nằm im lặng như thế vẫn không động tĩnh gì cả, cô lúc nào cũng bên cạnh ngắm nhìn rồi sờ nhẹ từng đường nét trên gương mặt thanh tú ấy. Vừa chăm sóc, vừa bên cạnh, lại còn trò chuyện, dường như cô đang cố tình quên đi những cái ôm, những lúc vui đùa bằng việc phải ngồi đây nói chuyện vs một người đang “ngủ”
– Ngốc thật… em lúc nào cũng ngốc như thế, lúc nào cũng làm những chuyện khiến mọi người lo lắng cho mình, đâu cần phải vì cô mà cãi nhau vs gia đình như thế, cũng chẳng cần làm đau bản thân mình để người khác mủi lòng như vậy, làm vậy cô đau lòng… em biết không…. (cô chợt cắn nhẹ vành môi rồi vuốt vuốt mái tóc cho Tuệ Lâm)
– Nếu không ngốc, không nông cạn thì đâu phải là Tuệ Lâm, chị hiểu tính em ấy quá rồi mà!
– Ủa, em đến khi nào vậy?
– Vừa đủ để nghe những câu sến sẩm của chị
– Ừm hứm… vậy có gọi là nghe lén không nhỉ?
– Chị cứ làm như em nhiều chuyện lắm vậy đó.
– Ai mà biết. À mà nè em hôm nay ở lại chăm sóc cho Lâm nhé, hôm nay chị hơi mệt… sẵn chị có việc cần phải làm, giúp chị nhé?
– Lâm nó là em gái em mà, chị không cần phải lo lắng việc đó, vã lại là do chị đòi chăm sóc tiểu quỷ này mà đâu có ai ép buộc chị đâu chứ. À mà quên nữa… chị vốn ăn uống ít như vậy thì ráng thêm đâu sao đâu mà mệt cái gì chứ (Minh Tuệ chăm chọc)
– Em muốn ăn đá không? Chị thưởng cho vài cú.
– Bớt lại, nên nhớ cô là em dâu tui đó nhé. À thôi chị đi đi em ở đây là được rồi.
– Thôi… chị chưa muốn về… tối chị về vẫn chưa muộn.
– Vậy cũng được, ở đây cho em đỡ buồn. (Minh Tuệ mỉm cười)
– Ừm… mà… chị muốn hỏi em một điều này được không?
– Ừm hửm, chị thắc mắc gì thì cứ hỏi.
– À… ừm… chị muốn hỏi… sao chị không thấy người yêu em vậy???
– Thật ra thì đã từng có… nhưng đã khoảng thời gian ấy đã đi qua rồi…
– Hmmm ( Khánh Băng nhìn Minh Tuệ kiểu đang chờ đợi những câu tiếp theo)
– Thật ra… hơn 2 năm trước… em thích một người… con gái, cô ấy là mối tình đầu, cô ấy lớn hơn em 4 tuổi, Xinh đẹp, giỏi giang, gia đình giàu có, nhưng gia đình cô ấy có hơi cổ hủ. Tụi em quen nhau cũng khoảng 3 năm. Năm đó…
– ———————–
– Tuệ… Mẹ chị muốn chị sang nước ngoài du học và định cư ở đó…
– Vậy ý chị thế nào??? Có dự định sang đó không?
– Không… Chị hoàn toàn chẳng muốn chút nào… Mọi thứ chị đang có đều yên bình, cảm thấy như thế này đã quá đủ
– Như thế nào là đủ vs chị?
– Chỉ cần em, mọi thứ chị đều không cần… đối vs chị chỉ có em, 1 mình em là quá đủ.
– Mẹ muốn chị sang nước nào?
– Mĩ…
– Chị có thích nước Mĩ không?
– Không, chẳng có gì để thích cả… vã lại nơi đó đâu có em?
– Ngốc ạ… em thấy chị đang trái vs tiếng nói của lòng mình… đừng cố che giấu đi những thứ mình muốn làm, chị thích thì cứ đi, đó là cả 1 tương lai tươi sáng của chị, cả 1 cuộc đời của chị, cả sự mong muốn của ba và mẹ chị…
Lằ chính ai đang che giấu ai điều gì? Là chính ai đang cố đẩy người mình yêu ra khỏi cuộc sống của mình? Là chính ai đang ngu ngốc tự mình phá vỡ đi những yêu thương mà bấy lâu nay mình cố xây dựng?
– Chúng ta cách nhau khoảng hơn 12.000 km… khoảng 16 giờ… làm sao chúng ta có thể chịu đựng được nỗi nhớ âm ỉ đây hả em? (Bảo Thư ngước mắt lên nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn về phía xa của Minh Tuệ)
– Rồi chúng ta sẽ quen…
– Vậy đến bao giờ chúng ta mới quen?
– Mọi thứ sẽ trở về như cũ… như những ngày mà… em và chị chưa từng biết nhau trong đời…
Rồi chúng ta sẽ quen sao?
– Ngày đó khác… bây giờ chị có em rồi thì làm sao chị có thể chịu đựng được nỗi nhớ em cứ dâng trào theo từng giờ?
– Tương lai là của chị… tốt đẹp cũng của chị… bên cạnh em chị sẽ vui vẻ, bình yên trong bao lâu, chị có đủ can đảm để cùng em bước qua những thị phi, giông bão, hay thậm chí là sự phản đối của 2 gia đình
– Chị nghĩ chị sẽ cùng em vượt qua được tất cả… chị làm được mà!
– Chị làm được… nhưng em… thì… không… em không đủ can đảm đứng trước mặt ba mẹ để nói… vã lại nếu em có đủ can đảm thì… ít nhất cũng 2 năm… 2 năm để thành công, 2 năm để có thể tạo ra tất cả, lúc đó em mới có can đảm để cùng chị về nhà tuyên bố em sẽ chăm lo được cho chị…
– Vậy chị không đi, chị sẽ chờ em cho đến khi nào em dắt chị về nhà 2 bên để nói có thể tự lập và chăm lo cho chị thật tốt.
– Chị… em xin lỗi… em nghĩ chúng ta không thể như thế này nữa… không phải em muốn đẩy chị ra, cũng chẳng muốn trốn chạy điều gì cả… em chỉ muốn tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất sẽ đến vs chị… gia đình em sẽ k thể chấp nhận chúng ta được, em cũng không đủ sức để có thể chống lại 2 bên để cùng chị…
– Vậy ra… rốt cuộc em muốn đẩy chị ra càng xa càng tốt đúng không? Vì không đủ can đảm em có thể đánh mất người mình yêu, vì em không dám đứng dậy đấu tranh em có thể mất chị… em biết không???
– Em xin lỗi… em không thể… em còn gia đình… em xin lỗi… thật lòng xin lỗi… em không thể làm họ thất vọng vì em được… không thể được chị à…
– Được… chị sẽ nghe theo ý em, chúng ta sẽ không cần đấu tranh nữa đâu… chị nghĩ chúng ta nên dừng lại là được rồi, không cần phải tiếp tục che giấu hay cần can đảm gì cả, mọi thứ chúng ta đều chấm dứt ngay tại đây, chị sẽ không trở về nữa… (nói xong Bảo Thư chạy đi mà không màn nhìn lại)
– Xin lỗi chị… mọi thứ em chỉ muốn tốt cho chị, em không thể nào làm gì khác… thà là em có thể để chị đi, rồi em sẽ tìm được chị về… còn hơn… để chị lấy người khác…. người mà chị không yêu thương, cũng chẳng biết gì về họ… thà là em đẩy chị ra xa còn hơn… để chị phải cam chịu lấy người không có cảm giác an toàn, em ích kỷ… nhưng thà là ích kỷ còn hơn là cao thượng để mất chị mãi mãi…
– 1 ngày không gặp chị cũng giống như em mất đi năng lượng sống của ngày hôm đó, yêu đấy, thương đấy, lo lắng đấy, nhung nhớ đấy, đau lòng đấy… rồi cũng im lặng đấy… biết làm gì đây chị? Em thế nào cũng được… miễn chị vui vẻ, chị hạnh phúc, không phiền muộn là em đã vui rồi… chị nghĩ em đẩy chị ra xa là em muốn sao? Em sợ… nếu em giữ chị em sẽ vĩnh viễn mất chị, vĩnh viễn nhìn yêu thương của mình, hạnh phúc của mình đang trong vòng tay của một người khác… em yêu chị… nhưng bây giờ em phải làm gì đây???
– ———————————
Trước 1 tuần của năm đó….
– Chào cháu!
– Cháu chào bác! ( Minh Tuệ đứng dậy lễ phép gật đầu chào Mẹ của Bảo Thư)
– Cháu ngồi đi không cần phải đứng dậy đón tiếp tôi long trọng như vậy đâu!
– Dạ… Vâng ạ!
– Cháu có biết hôm nay tôi hẹn cháu ra để làm gì không?
– Dạ… Cháu không biết ạ…
– Vậy mà tôi nghĩ rằng cháu đã biết hay… cũng đủ thông minh để nghĩ ra điều tôi sắp nói chứ…
– Cháu…
– Tôi nghĩ mình nên nói thẳng vs cháu luôn sẽ tốt hơn để cháu ngồi đoán già đón non thế này.
– …
– Tôi muốn cháu phải tránh xa con gái của tôi ra… nó không đồng tính, cháu cũng vậy… đừng nghĩ sai lệch hướng để tương lai thêm tối… cháu và Thư đều là nữ, nên nhớ một điều nhà nước việt nam chưa công nhận hôn nhân đồng tính trên mặt giấy tờ. Cháu nghĩ kĩ đi, nếu cháu và Thư có sống chung vs nhau 2 người có được sống lâu dài bên cạnh nhau như những cuộc hôn nhân khác hay không? sẽ được mọi người ủng hộ hay không? hay khi 2 người nắm tay ra đường người ta sẽ chỉ trỏ nói này nói kia. còn nữa cháu có dám chắc là sẽ lo cho con gái tôi cả đời được không? có thể cho nó 1 cuộc sống đầy đủ không thiếu thốn được hay không?
– Cháu…
– Khoan đã, cháu đừng trả lời vội… trước khi nói cháu hãy suy nghĩ thử xem, cháu đang có gì trong tay? tiền bạc à? đương nhiên làm sao cháu có được đồng tiền của chính mình khi cháu đang còn tuổi cắp sách đến trường, tôi không biết gia đình cháu thế nào, ra sao hay tôi cũng chẳng biết gia đình có giàu có hay không? nhưng nếu ngày nào mà cháu chưa làm được ra tiền thì tôi cũng sẽ không cho cháu mơ tưởng đến con gái tôi, tôi nghĩ cháu hiểu chứ?
– Vậy ra ý của bác là chỉ cần cháu làm ra tiền, có thể chăm lo cho Bảo Thư là bác sẽ chấp thuận đúng không ạ?
– Cháu nghĩ đơn giản như vậy à? gia đình tôi tiền bạc đâu có thiếu, tôi có thể lo cho Bảo Thư cả đời mà không cần phải làm gì, ý của tôi là cháu nên tránh xa con gái của tôi ra, cháu không thấy ghê tởm khi 2 đứa con gái hôn nhau à? nhưng tôi và xã hội sẽ thấy như vậy đấy.
– Xin lỗi bác, nhưng cháu không thích người khác xúc phạm đến danh dự của mình…. bác không đồng ý, hay không tán thành cũng được… nhưng đừng xúc phạm người khác như vậy, cháu và Thư yêu nhau, cháu mong bác hãy cho con gái của mình được lựa chọn… chị ấy không phải là đứa trẻ lên 3 mà phải để ba mẹ quyết định thay như vậy… bác có thể lựa chọn cho Thư người thích hợp nhất, bác hạnh phúc vs lựa chọn của mình… nhưng Thư có yêu đó, có hạnh phúc bên người đó không?
– Đó là chuyện gia đình tôi, cháu không cần phải bận tâm nhiều quá làm gì, tôi không hiểu vì sao con gái tôi có thể chọn cháu để yêu… thật… tôi không thể nào tin cháu và nó có thể dài lâu được, thế nên dừng lại ngay đi! nếu cháu còn tiếp tục, hay Bảo Thư không sang nước ngoài tôi sẽ gã nó cho người đàn ông không quen biết, không tình cảm… Lúc đó cháu đừng bao giờ hối hận. Hãy suy nghĩ đi, ngày mai cháu phải trả lời cho tôi… còn không tôi sẽ làm theo những gì tôi sắp đặt.
– Cháu xin lỗi, nhưng bác cứ suy nghĩ đi… Bảo Thư… con gái của bác là người đau khổ nhất.
– Không cần nói nhiều, tôi đã quyết thì đừng hòng thay đổi
nói rồi Mẹ Bảo Thư quay đi, ánh mắt bà cứ nhìn thẳng về phía trước không thèm nói thêm 1 từ nào hay quay đầu sang nhìn Minh Tuệ.
– Xin lỗi chị… em không thể lựa chọn…
– ————————–
Khánh Băng nhìn Minh Tuệ, cô gái mạnh mẽ này đã mỉm cười chua xót thay cho những nỗi đau được che giấu bao nhiêu lâu nay…
– Cô gái ấy có phải là người em yêu nhất không? và bây giờ vẫn còn yêu… vẫn vẹn nguyên như ngày đầu sao?
– Ừm… e vẫn yêu, yêu nhiều đến mức không ai có thể lắp khoảng trống trái tim em ngoài cô ấy…
– Vậy sao em không đi tìm?
– Ở đâu hả chị?
– Những nơi mà 2 người đã từng ước mơ tới, những nơi mà 2 người đã từng đề cập từ bất kì 1 câu chuyện nào?
– Liệu nó có qúa vô ích khi chỉ là tìm kiếm theo cảm tính và ngẫu hứng?
– Khi trong tình yêu, nếu cả 2 vô tình lạc mất nhau nhưng vẫn còn yêu… thì liệu đó có phải là vô ích hay không? “chân trời góc bể ta không sợ, chỉ sợ mỗi ngày nhung nhớ đến khuyết lòng”
– …
– Chị nói thật, còn yêu thì hãy đi tìm… đứng mãi 1 chỗ chờ họ về là do mình ngu ngốc nên đánh mất… yêu là phải giữ, dù cách xa ít nhất cũng phải giữ liên lạc… còn em mất tất cả, nếu em không tìm thì thứ duy nhất là tình yêu của em và cô ấy rồi cũng vơi dần và mất đi.
– Vậy… cho đến khi nào Lâm tỉnh dậy em sẽ an tâm đi tìm
– Không cần đâu, nếu có thể hãy sắp xếp càng nhanh càng tốt. Em quên mất ở đây có chị và gia đình em lo rồi à! đi đi nhỏ, chị sẽ lo cho Lâm! (Khánh Băng mỉm cười dịu dàng đặt tay lên vai Minh Tuệ như tiếp thêm động lực)
– Cảm ơn chị, em về thu xếp đồ ( Minh Tuệ mỉm cười rồi vội vàng chạy đi)
– Nè… đồ ngốc, người ta đi tìm người yêu rồi. còn cô ở đây, ngay cạnh bên em mà sao lại để cô ngồi nói chuyện 1 mình như vậy hả? tỉnh dậy đi nhóc, cô muốn ăn kem, muốn ăn kẹo, đi mua cho cô ăn đi, cô lại đói rồi đây!
Khánh Băng nhìn Tuệ Lâm tự khắc trên môi mỉm cười, nụ cười chợt tắt theo 1 chút nhói ở tim… người mình yêu vì mình mà tổn thương bản thân, vì mình mà phải cãi nhau vs gia đình, vì mình mà đau lòng như vậy..
– Này nhỏ, dậy đi em… Cô nhớ giọng nói của em, nhớ nụ cười của em, nhớ cả những lúc em ngây ngô và đùa nghịch nữa… dậy thôi em!
– —————————————————–
Tác giả có đôi lời: sorry mọi người vì đã Drop quá lâu, thật ra thì chap này đã ra 3 tháng trước rồi, nhưng mà Au cảm thấy không hài lòng nên muốn chỉnh lại… ai ngờ, không có thời gian… nên để cho đến tận bây giờ
thứ 2: vì phải đi làm nên công việc hầu như chiếm thời gian rất nhiều, nên không thể viết xuyên suốt như trước được, mong mọi người đừng trách và bỏ truyện nhé!
Ngoài lề nè mấy chế:
Tui kể cho mấy chế nghe… tui không thể tin được là chị người yêu của tui chị khờ đến mức là nói baby sinh ra từ… Ass, đã vậy còn nói là từ đường nách nữa cơ đấy, thế mà chị ấy còn cãi tay đôi vs tui… và thế là chị ấy lên search goolge ra kết quả xong lại bảo “Hì hì em đúng rồi” cho đỡ quê nữa chứ… chị người yêu tui ngây thơ dễ sợ, à mà chế nào, hay người yêu của mấy chế chưa biết baby sinh ra từ đâu thì liên hệ vs chị người yêu của tui chị ấy chỉ cho lên Goolge search, hoặc là chỉ trả lời cho… hahahaha