EM YÊU CÔ MẤT RỒI - Chương 40
– Á!
– Trời đất, con có sao không? Sao mà con hậu đậu vậy!!! (bà Mỹ Hà lo lắng)
– Con không sao đâu, để con đi rửa tay rồi băng lại là xong mà (cô mỉm cười để mẹ cô không lo lắng)
Bà Mỹ Hà nhớ lại lúc cô còn nhỏ chỉ cần xước nhẹ thôi là cô đã khóc um trời… huống hồ chi là đứt tay sâu như vậy, chợt bà mỉm cười nhẹ… mới đó mà đã hơn 20 năm rồi… con bé bây giờ có phải là đứa trẻ như ngày trước nữa đâu mà phải khóc lóc, bây giờ nó có thể làm mọi thứ rồi mà…
Cô bước lên phòng tìm miếng băng cá nhân dán lại, cô bật điện thoại lên xem có cuộc gọi nào không, nghĩ đi nghĩ lại chẳng hiểu có chuyện gì cô lại cảm thấy lo lắng đến tột cùng, cô vội vàng gọi cho Tuệ Lâm… sau một hồi chuông reo cuối cùng cũng nhấc máy
– Chị Băng hả?
Chưa kịp mở lời đã nghe tiếng của Minh Tuệ, đang bồn chồn, lo lắng tự dưng cảm giác bất an lại kéo đến, có một điều gì đó vô hình khiến cô sợ hãi
– Minh… Minh Tuệ?… sao không phải là Tuệ Lâm??? Có chuyện gì hả?
– À…
– Nói cho chị biết đi, chuyện gì vậy???
– Không… không có gì đâu chị… (Minh Tuệ nhìn về phòng cấp cứu, chị nghĩ… nếu có Tuệ Lâm ở đây nó cũng chẳng cho chị nói… nó chắc chắn rằng cô sẽ lo lắng và chạy đến đây ngay… chị cũng vậy… chị nghĩ mình không nên nói)
– Chị hỏi 1 lần nữa “Có Chuyện Gì” (Cô rằng giọng)
– Ờm…ờ… (Minh Tuệ đang do dự có nên nói hay không)
– WHAT HAPPENING (cô tức tói hét lên 1 câu tiếng anh)
– Chị… bình tĩnh trước đã…Lâm nó… nó đang ở… phòng cấp cứu (Chắc có lẽ chị chẳng thể nào nói dối được nữa)
– Cấp cứu? bệnh viện nào??
– Bệnh viện XXXX
– Chị đến đó ngay!!!!
– Đừng đến!!!
– Lý do?
– Ba em không thích đâu, chị… tạm thời đừng đến… nhé?
– Chị không để tâm bác ấy sẽ hành xử vs mình thế nào, điều chị để tâm nhất là lúc này… “Tuệ Lâm Cần Chị”. Chị sẽ đến ngay bây giờ!
– Chị…
– Tút…tút…
– Cô gái ngang bướng… nhưng em cũng phải công nhận rằng chị thật dũng cảm, vì người mình yêu mà không màng thể diện… vậy mà có người… vì thể diện mà không ngại rời bỏ người mình yêu thương… (đôi mắt Minh Tuệ nhìn lên bầu trời, cố gắng nuốt cái vị đắng ở cổ…)
– Xin lỗi, con có việc gấp phải đi ngay… khi nào ba mẹ đói thì tự nấu ăn giúp con nhé! (vừa nói cô vừa tìm chiếc chìa khóa)
– Ơ… con đi đâu thế? (Mẹ cô hỏi)
– Tuệ Lâm đang ở phòng cấp cứu, con phải đến bệnh viện vs em ấy (Vừa nói cô vừa dắt chiếc xe, chuẩn bị vồ ga đi)
– Thế con bé bị g…ì (bà Mỹ Hà chưa kịp nói dứt câu cô đã phóng đi khuất tầm nhìn của bà)
– Chuyện gì vậy bà?
– Con bé nó phải đến bệnh viện vs Tuệ Lâm… cái con bé mà nó… yêu ấy!
– Con bé bị sao vậy?
– Tôi cũng chả biết… nó chỉ nói vài câu rồi chạy một mạch đi, chưa hỏi được có chuyện gì cả…
– Kệ con bé đi, người yêu gặp chuyện mà… nó lo là điều đương nhiên thôi… cũng vì điều này tôi càng tin con bé yêu chân thành… mặc dù khó chấp nhận… nhưng tôi nghĩ con bé đáng được hạnh phúc!!! (ông Hải Đăng nhìn đặt tay lên vai vợ mình mỉm cười, như muốn nói rằng chúng ta cần phải thấu hiểu con mình hơn)
– Tôi cũng nghĩ vậy (bà Mỹ Hà nhìn ông mỉm cười gật đầu)
– ———————————————————–
Khánh Băng tới bệnh viện, điều đầu tiên cô làm là chạy ngay đến phòng cấp cứu, may thay cô vừa chạy đến ở dãy phòng cấp cứu thì thấy Minh Tuệ đứng đó, dựa vào tường, người hơi khum lại, hai tay bắt chéo để đằng sau, đầu gục xuống đôi mắt như mong lung đang nhìn một điều gì đó không rõ…
– Tuệ, sao rồi? em ấy ổn chưa? có bị gì nghiêm trọng không?
– Vẫn còn đang trong phòng cấp cứu
– Chuyện gì đã xảy ra???
– Lâm nó vì nóng giận nhất thời mà không tự chủ được bản thân… nên…
– Nên sao?
– Em ấy đập vỡ kính… bằng tay… do mất máu quá nhiều nên bây giờ phải vào trong đó… (Minh Tuệ nhìn về phòng cấp cứu thở dài)
Khánh Băng không nói không rằng, bước thẳng đến phòng cấp cứu chẳng màng để ý đến ai, cô cũng chẳng thấy người phụ nữ đã mang Tuệ Lâm đến thế gian này đang khóc ròng rã vì lo lắng. Nếu nói rằng Khánh Băng có thể lo lắng cho Tuệ Lâm nhiều hơn bà Hà Thanh hay ông Hải đăng thì không đúng, nhưng nói 2 người họ lo lắng nhiều hơn cô thì cũng khó mà chấp nhận rằng điều đó đúng.
Khi 2 người yêu nhau cùng trải qua những buồn vui, trải qua những sóng gió, đau thương trong lòng thì vs họ đối phương là cả sự sống, cả một bầu trời trong xanh trong ánh mắt… nếu thiếu người đó thì có còn được thấy những ngày tháng an yên nữa không, liệu có còn đứng vững giữa cuộc đời đầy giông bão này chăng. Có lẽ ông trời đã sắp đặt cho họ đến vs nhau, nhưng thế gian này ích kỉ không chấp nhận họ, con người thì trách ông trời ích kỉ… vậy mà chẳng ai có đủ trung thực để tự đánh giá chính bản thân mình đã đúng hay sai bởi những việc đã diễn ra?
– Xin lỗi, ở đây đang thiếu máu mà cháu đang cần, gia đình có ai cùng nhóm máu thì nhanh chóng lấy máu gấp. Cô lên trên thông báo gấp đi. (Vị bác sĩ vội vã chạy ra thông báo, quay sang nói vs cô y tá)
– Tôi, bác sĩ cứ lấy máu của tôi ( ông Hải Đăng vội đứng dậy)
– Bác Sĩ cứ lấy máu của tôi ( Cả 3 người phụ nữ còn lại cũng vội vàng chạy đến)
– Do nhóm máu của cháu là AB- nên rất hiếm,mọi người ai có nhóm máu AB-không?
– Tôi, tôi mang nhóm AB- bác sĩ cứ lấy bao nhiêu cũng được miễn là cứu em ấy cho bằng được (Khánh Băng giọng lo lắng, sợ hãi… ánh mắt như đang cầu xin phải làm tất cả mọi cách để cứu sống người mình yêu)
– Cô cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức. Bây giờ cô theo tôi nhanh lên! (Bác Sĩ gật đầu vẻ cương quyết cả 2 bước đi)
– Cảm ơn cháu (chị) (bà Hà Thanh và Minh Tuệ rưng rưng nước mặt vọng theo bước chân của cô)
– *Lâm… Em sẽ ổn mà… em còn phải chăm sóc cô mà, đợi cô nhé!* (Cô chẳng nói gì, cũng chẳng quay đầu lại vì sợ sẽ không đủ thời gian, nên cô vội vã đi thật nhanh chỉ đưa đôi tay lên ra hiệu ok)
Trong giấc mơ Tuệ Lâm đang đi dạo ở một nơi yên bình, bầu trời trong xanh, không xô bồ, ích kỉ, cũng chẳng có một ai cả, chỉ duy nhất một mình nó đang đi trên một con đường đầy hoa hồng và hoa hồng tím… phía cuối con đường ấy là một con sông lớn, nhưng cơn sóng đang vỗ nhè nhẹ vào bờ, có cô gái nào đó đang dang đôi tay chào đón nó, nhanh chóng nhận ra người đó là Khánh Băng, nó vội vàng chạy đến vào ôm cô chặt vào lòng. Họ cùng nhau ngồi xuống trên bãi cỏ mịn màng, nó đan chặt tay nó vào đôi bàn tay của cô, im lặng lắng nghe nhịp tim đang đập cùng chung một nhịp…
– Chúng ta về thôi, đừng ở đây nữa nhé! (Khánh Băng nhìn vào ánh mắt của nó nói)
– Em không về đâu… nơi đó ồn áo lắm, mọi thứ đếu chẳng đâu vào đâu… ai nấy cũng đếu ngăn cảng chúng ta… mặc dù ta không sai, mặc cho ta đau khổ, mặc những đớn đau dày vò lòng ta… vậy mà họ cũng đành lòng chia cắt chúng ta… đừng về nữa được không? ở đây cùng vs em được không. Chúng ta yêu Nhau không được thì chúng ta cùng nhau đến vs khung trời riêng… khung trời chỉ có chúng ta, chẳng có một ai xuất hiện để tách rời ta… chẳng ai có cái quyền tạo ra giông tố cho cuộc đời ta nữa… họ không chấp nhận thì mặc kệ họ, sẽ chẳng ai ngu ngốc tự làm đau chính mình chỉ để chiều lòng họ đâu… ta yêu nhau thì chuyện của trái tim chúng ta mách bảo, có gì sai? mà ai cũng phản đối… (Tuệ Lâm nước khóc nức nở)
– Em biết đấy, chúng ta không sai… chỉ sai một điều là giới tính, nhưng khi sinh ra ta có được chọn giới tính bao giờ… làm sao chúng ta có thể lựa chọn được cho mình một giới tính đúng vs con người mình được… nếu không được chọn lựa thì chúng ta sống đúng vs chính mình… kiếp này chúng ta có thể bất hiếu vs ba mẹ, nhưng chẳng thể sống mà thiếu đồi phương… nhưng chúng ta cần phải đi về vs thực tại… đừng ở nơi này nữa…
– Nơi này yên bình, sẽ chẳng ai có thể làm phiền cuộc sống an yên của chúng ta!
– Nếu em ở nơi này… cô sẽ mất em, sẽ mất em mãi mãi… làm sao cô có thể để mất người mình yêu thương nhất được… chúng ta về, được chứ??? cô nhớ em, nhớ nhiều lắm! (Nước mắt Khánh Băng tuôn trào)
– Cô… em về, em sẽ về vs cô mà… dù cho đau thương thế nào… chỉ cần có cô bên cạnh em sẽ bằng lòng đón lấy những đau thương ấy, đừng khóc như đứa trẻ như thế… Em Đau Lòng…
Tuệ Lâm bước đến phía Khánh Băng cả 2 đi băng qua con đường đầy hoa hồng, những cánh hoa ở phía con đường về ấy những cánh hoa mềm mại đã rơi đầy đường… thì ra hoa hồng dù có gai nhiều đến thế nào cũng bị những giông gió, bão tố vùi dập cho đến khi rơi những cánh hồng mỏng manh ấy xuống… ở đời là vậy… chúng ta là những cành hồng còn xã hội là giông tố… chỉ cần thổi mạnh một chút là chúng ta đã tan tành trong đau thương…
– ——————-
– Bác sĩ… con tôi thế nào rồi ạ?
– Cháu bé thật may mắn, nếu không ai có nhóm máu cùng vs cháu thì chắc chúng tôi chẳng thể cứu được cháu… gia đình yên tâm đi, cháu đang hồi phục! (bác sĩ mỉm cười)
– Chúng tôi cảm ơn bác sĩ nhiều lắm ạ… (bà Hà Thanh lịch sự)
– Đó là nghĩa vụ của chúng tôi, chẳng cần phải cảm ơn đâu ạ…
Ông Hải Đăng im lặng nãy giờ, những câu nói đó ông đón được tất cả các bác sĩ đều nói đúng như bác sĩ đang đứng trước mặt ông nên chẳng có gì ông phải quan tâm, điều ông quan tâm nhất lúc này là Tuệ Lâm, con gái ông đang cô độc trên chiếc giường… nét mặt xanh xao, đôi môi hồng của con bé đã chẳng còn sức sống… ông nhìn thấy con bé qua cửa kính mà đau lòng thay nó…
– Nhưng… (Bác sĩ nói lững)
– Nhưng sao ạ? (Minh Tuệ nhau mày thắc mắc)
*Nhưng gì chứ, chẳng phải ông nói con gái tôi sẽ hồi phục sao… nếu có mệnh hệ gì tôi sẽ gϊếŧ chết ông* ông Hải Đăng nhau mày khó hiểu nhìn về phía bác sĩ chờ đợi…
– Nhưng cháu bé thật may mắn… vì trong lúc nguy cấp nhất có người cùng một nhóm máu sẵn sàng hiến. Thôi tôi phải đi làm việc, gia đình cố gắng bồi bổ cho cháu sau khi tĩnh lại nhé! (Bác sĩ gật đầu chảo rồi quay đi)
– Là do cơ duyên, hay may mắn… chẳng hay là sự sắp đặt của ông trời? cuối cùng thì chỉ có người mà Tuệ Lâm yêu nhất mới có thể cứu sống em ấy… (Minh Tuệ nhẹ nhàng mỉm cười trong hài lòng)
– Ý trời làm sao cãi… nhìn con bé kìa… dù mệt mỏi đến mấy cũng bên cạnh Tuệ Lâm quan tâm và chăm sóc, như thế thì làm sao có thể trách bọn trẻ… lại càng không thể tách rời chúng được… (bà Hà Thanh mỉm cười rồi lại thở dài)
Mọi người đều nhìn về phía cánh cửa… chỉ duy nhất một mình ông Hải Đăng vẫn im lặng chẳng nói gì cũng chẳng ai có thể hiểu nổi ông đang nghĩ gì.
Khi yêu nhau quá nhiều họ sẽ hi sinh tất cả cho đối phương… chỉ mong rằng người mình yêu nhất được yên bình và hạnh phúc, nhưng trớ trêu… ông trời tại sao lúc nào cũng muốn thử thách con người… muốn thử thách tình yêu của họ. Có những người yêu nhau, nhưng họ lại bị quá nhiều sự thử thách, họ cùng nhau vượt qua… cho đến cuối cùng họ cũng đành lòng nhìn đối phương rời xa mình… là do ông trời hay do họ chưa đủ yêu thương để có thể bên nhau mãi mãi?
Bao nhiêu yêu thương sẽ chiến thắng được thử thách? bao nhiêu ngày bình minh chúng ta sẽ bên nhau? bao nhiêu nước mắt để người đời mới có thể thấu hiểu? và… bao nhiêu may mắn để chúng ta có thể tìm được nhau trong 7 tỷ người?
– ————————————————–