EM YÊU CÔ MẤT RỒI - Chương 36
– A, thoải mái quá (Tuệ Lâm nhảy lên giường nằm ngay khi bước vào phòng)
– Thoải mái ghê (Khánh Băng nói)
– *Cốc cốc*
– Ai ấy nhỉ? (Tuệ Lâm tiến về cánh cửa vừa hỏi)
– Hello!!! (Ana và Lan Anh đồng thanh)
– Qua đây làm gì đấy?
– Qua đây chơi cho vui, bển có 2 đứa buồn hiu hà (Lan Anh nói)
– Thật á! (Ana gật gật)
– Haizzzz 2 con yêu tinh vô đi (Tuệ Lâm mở cửa cho vào)
– Thôi 3 đứa ngủ đi, khoảng 2h thức dậy đi ăn uống rồi đi chơi đến tối đó!
– Yes madam!!! (Cả 3 đồng thanh)
dứt câu cả 3 ai nấy đều yên thân trên giường, không phải ngủ mà bật tivi kênh… Disney xem hoạt hình, cả 3 hào hứng thay nhau bình luận nhân vật cười vui vẻ. Cô chỉ biết lắc đầu vs bọn trẻ con ấy và đi vào phòng tắm
20″ sau cô bước ra tiếng tivi vẫn được nói đều đều mà 3 bình luận viên kia đã im lặng, cô liếc mắt sang phía bọn họ thì mạnh ai nấy đã ngủ say giấc từ bao giờ… cô khẽ tắt tivi, tiếng ồn ào được phát ra ban nãy cũng chẳng còn nữa, mọi thứ trong căn phòng im lặng cô khẽ bước lại cạnh giường của Ana và Lan Anh, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn lên đắp cho 2 con người đang co ro vì lạnh kia, trở về giường của mình và Tuệ Lâm cô nằm xuống kéo chiếc chăn lên đắp cho ấm áp, xong dần dần chìm vào giấc ngủ ngon lành.
2h10″ tất cả đều tập trung dưới khách sạn, thầy hiệu trưởng cầm chiếc loa nói
– Các em lưu ý, có sự thay đổi một tí….
– Ơ, gì vậy thầy? thay đổi gì thế thầy? có gì thay đổi vậy thầy? (Cả đám đông cộng lại gần 200 người nháo nhào)
– Các em trật tự để thầy nói tiếp, bây giờ các em có thể tự do đi chơi hoặc ăn uống hoặc có thể tham quan nơi nào cũng được, nhưng không được đi quá xa… và quan trọng 5h phải về tới khách sạn, 7h tối nay chúng ta sẽ tập trung lại tại đây sẽ cắm trại ở biển để cho các em có thể gần gũi và thân thiết vs nhau hơn, Có tán thành không? (Thầy hiệu trưởng nói)
– Dạ tán thành ạ! (Mấy trăm con người đều đồng thanh nói lớn)
– Hây ya cắm trại biển vui à nha! (Tuệ Lâm nhìn 3 người nói)
– Chắc tối nay sẽ vui đây, tự nhiên ông thầy làm nôn dễ sợ… hí hí (Lan Anh nói)
– Thôi giờ đi ăn đi, bụng cô đánh trống rồi đây nè (Khánh Băng chen vào)
– Tán Thành (Cả 3 đồng thanh)
– Chào mọi người!!!
– Ơ… An Chi? cậu không đi ăn cùng các bạn cùng phòng à? (Tuệ Lâm mỉm cười nhẹ hỏi, cái nét lạnh lùng vs An Chi đã không còn)
– À… mình ở một mình, tại mình không quen ở cùng người lạ (An Chi nói) *nhưng nếu là cậu thì mình dĩ nhiên sẽ khác*
– Vậy… em đi ăn cùng cô và các bạn luôn đi! (Khánh Băng mỉm cười nói)
– Hả? *chuyện gì đang diễn ra vậy trời* (Lan Anh và Ana nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu)
– Này, Lâm mình có chuyện muốn nói (Lan Anh ngoắc Tuệ Lâm)
– Chuyện gì vậy?
– Cậu điên à? cậu bị ngu hay giả vờ ngu vậy?
– Gì? gì mà chửi tui vậy? (Tuệ Lâm khó hiểu hỏi)
– Trời à… có ngu thì cũng biết cậu ta thích cậu đấy, đã thế chưa kể có những lúc cách cư xử của cậu ta lại giả tạo quá mức, chưa kể những lúc ánh mắt cậu ta nhìn cô Băng như muốn ăn tươi nuốt sống ấy… rũ theo chắc gia đình tan nát sớm mất!
– Trời à… cô nương, cô lo xa quá… vả lại chắc do cậu nghĩ quá nhiều thôi, cậu ta cũng tốt lắm chứ… cậu đã biết vụ cô Băng bị đứt nút áo chưa?
– Biết, gần như cả trường đều biết chứ không phải riêng mình
– Lúc ấy, chả có gì để che cho cô Băng… cũng may lúc đó có An Chi cậu ta cho mượn chiếc áo khoác…
– Có gì lạ đâu, chẳng lẽ thấy vậy không cho mượn được chiếc áo khoác sao? chưa kể cậu là người cậu ta để ý… chắc là chỉ muốn cho cậu thấy điểm tốt thôi ấy mà (Lan Anh nhìn về phía An Chi đang nói chuyện)
– Không, có ai ngu đến mức cho người yêu của người mình thích mượn áo khoác che lại… trong khi… cậu ấy cũng bị đứt chỉ phần eo mà còn bị đứt vài chiếc nút áo, có ai ngu đến mức thân mình không lo đi lo cho người yêu người khác không?
– Ơ…. Sao cậu biết cậu ta bị đứt nút áo? mà trùng hợp nhỉ…
– Không, cậu ấy nói bị đứt khi còn trong lớp học nên mới mặc áo khoác…
– Cậu ấy tốt vậy sao? (Lan Anh cau mày nhìn An Chi)
– Nghĩ nhiều quá đấy, cậu ta tốt bụng đấy chứ… đáng để chơi, đa nghi vừa thôi cưng à! (Tuệ Lâm cốc đầu Lan Anh và quay về chỗ lúc nãy)
– À, đi ăn thôi… đói quá rồi, bụng mình đánh trống rồi! (Tuệ Lâm nói tay chỉ vào bụng)
kết thúc cuộc nói chuyện cả 4 người họ và An Chi đi đến những quán ăn gần đó và dạo xung quanh biển cùng nhau vui đùa… chỉ An Chi luôn dõi theo Tuệ Lâm
– Cậu… cứ như là một thiên thần… nhưng tại sao thiên thần xinh đẹp như cậu lại không thích một người xinh đẹp như tôi? tôi không bằng cô ta ở điểm nào chứ? (An chi nhìn Tuệ Lâm không rời mắt)
– Này… đứng đó làm gì? cậu có định đi không hả? (Lan Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của An Chi)
– Ờ… ờ…
An Chi vẫn ánh mắt yêu thương nhìn về phía Tuệ Lâm, nhưng ánh mắt yêu thương đó nhanh chóng chuyển sang ánh mắt đầy ganh ghét khi vô tình nhìn xuống đôi bàn tay kia, đôi bàn tay đang nắm chặt đôi bàn tay khác…. chặt đến mức như sợ bị ai đó cướp họ đi mất. An Chi tim bỗng nhói lên từng cơn… như có ai đó bóp nghẹt trái tim mình lại chặt đến mức không thở nổi, khó chịu đến mức muốn chạy đến trước mặt 2 người họ gỡ bàn tay đang nắm chặt bàn tay kia ra…
– Ui da… đau (An Chi mặt nhăn nhó, xoa xoa đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra)
– Ố… ồ… chắc em nó ghét cậu đấy (Lan Anh phì cười khi thấy trái banh văng trúng phóc ngay đầu cô gái đáng ghét trước mặt)
An Chi bước đến bé trai đang có vẻ e dè, cúi đầu nhìn có vẻ đầy hối lỗi, 2 tay bấu chặt vào 2 cánh tay của cậu bé đầy khó chịu, bực dọc nói
– Nè nhóc, em làm trúng vào người khác rồi chỉ biết đứng đó thì thôi à?
– Em… em… xin lỗi… chị… em không cố ý… (bé trai nói mà ánh mắt rưng rưng như sắp khóc vì sợ cái thái độ của chị gái hung dữ đang đứng trước mắt)
Khánh Băng ôn nhu tiến về phía bé trai đang sợ sệt kia nhẹ nhàng mỉm cười, cô vỗ nhẹ vào vai An Chi và gỡ tay cậu ta ra khỏi đôi cánh tay của bé trai kia
– Em đừng như thế, em nó sợ xanh mặt rồi đây kìa!!! (Cô nhẹ nhàng nói mà ánh mắt vẫn đang dịu dàng nhìn bé trai, như đang gặp một thiên thần hiền lành cậu bé tin tưởng vào chị gái xinh đẹp trước mắt mình, vội tiến lại chị như sợ chị gái lúc nãy lại bấu tay mình nữa)
– Em gì ơi… em đừng sợ, chị ấy chỉ đang trêu em thôi mà…
– Chị ấy… đáng sợ quá ạ!!! (bé trai nói trong những giọt nước mắt)
– Em trai ngoan, mình là con trai mà… phải mạnh mẽ lên, đừng khóc nhé? có chị ở đây thì chị ấy không trêu em nữa đâu… ngoan nhé, không khóc nhé? (Khánh Băng cười hiền hậu như cô tiên)
– Dạ vâng ạ! (bé trai đưa tay gạt đi nước mắt và cười tươi rối đưa hàm răng bị sâu ăn ra khiến mọi người nhìn mà không nhịn được cười)
– Ngoan quá, thế em xin lỗi chị gái lúc nãy mà em làm trúng nhé?
– Chị ơi… em xin lỗi chị… (bé trai bước lon ton lại An Chi cúi đầu xin lỗi)
– Từ nay về sau nhớ nhìn trước nhìn sau, nhớ xin lỗi khi trúng người khác
– Chị… sao chị không hiền hậu như chị xinh đẹp kia, lúc nào chị cũng thích ăn hiếp con nít cả… em hông thích chơi với chị đâu! (bé trai mặt nhăn nhó chạy về phía Khánh Băng)
– Cái thằng nhóc đáng ghét này… ( An Chi bực dọc)
– Này cậu đừng cứ mãi ăn hiếp con nít như thế chứ, em nó nói đúng đó… xin lỗi rồi mà cứ trách thằng bé mãi… đúng là nhỏ nhen mà (Lan Anh nói)
– Thôi mà… các cậu cứ trách nhau hoài. Này em nhỏ… em đi nãy giờ lâu rồi, chị vs chị gái xinh đẹp này đưa em về chỗ ba mẹ em nhé? nếu không ba mẹ em sẽ tìm em đó, để người lớn đi tìm là không tốt đâu đó, người lớn sẽ nói em không ngoan đâu! (Tuệ Lâm dịu dàng xoa đầu bé trai cười hiền hòa tạo cảm giác thân thiện và hiền hòa cho bé)
– Dạ vâng ạ! (bé trai gật đầu cười tươi, 2 tay dắt 2 chị xinh đẹp 2 bên tiến bước về phía biển)
– Gia đình hạnh phúc chưa kìa… hí hí (Ana và Lan Anh trêu chọc)
– 2 đứa này, nhà có khách mà không ý tứ gì hết à (Tuệ Lâm thấy Khánh Băng cười ngượng ngùng đành bào chữa giúp cô)
– Ờ… quên nhỉ! có “khách” mà… phải chi có “người nhà” tụi mình thì dễ rồi (Lan Anh nhấn mạnh)
– Thôi, đừng chọc tức cậu ấy nữa (Ana nói nhỏ vừa đủ 2 người nghe)
– ——————————-
20h, mọi người đã tập trung đầy đủ từ bao giờ, ngọn lửa trại đã bắt đầu cháy cao lên… mọi người đã chuẩn bị xong xuôi từ lều trại cho đến thức ăn hay những cây đàn, trống thậm chí mọi người còn chuẩn bị cả tinh thần để vui chơi trong không khí vui vẻ như thế này….
– Mọi người đã chuẩn bị cho buổi cắm trại tối nay chưa ạ? (bạn nam làm Mc của trường hỏi lớn)
– Rồi (mấy trăm con người đồng thanh)
– Vậy giờ các bạn đã sẵn sàng chưa ạ?
– Sẵn sàng!
– Hãy mở nhạc lên nào
– Hú…ú…ú
Tất cả mọi người đứng xung quanh ánh lửa rực đỏ nhảy múa vui đùa với nhau, những nụ cười đều nở trên môi ai nấy cũng đều vui vẻ và mỉm cười đáp lại với nhau, những điệu nhảy đầy nghiêm túc, cũng có những điệu nhảy đầy điên dại, Khánh Băng và Tuệ Lâm hay tất cả mọi đều thích thú với bầu không khí đầy tiếng cười như thế.
Vẫn có một người từ đầu đến cuối đều để ý tới Khánh Băng, nhìn chăm chú mà chẳng thể nào rời mắt khỏi cô gái đầy cá tính, đôi khi tính cách lại trầm lắng, vậy mà lúc này cô ấy lại vui đùa bên học trò của mình, nét mặt đầy hớn hở vui tươi trên khuôn mặt ấy khiến anh chàng thầy giáo điển trai Lý Gia Minh và biết bao nhiêu người khác phải chìm đắm, say mê mà ngắm mãi khuôn mặt cô, đôi lúc nở nụ cười nhẹ như hài lòng với người con gái đáng yêu trước mắt mình.
Hết trò này đến trò khác mọi người truyền nhau một cái cây cho đến khi người hát dừng lại đến tay ai thì người đó bị phạt, những hình phạt của người hát khiến ai nấy cũng đều thích thú… mà người hát đó chính là những người đã bị phạt, thú vị là ở chỗ người bị phạt đều độc ác ra những hình phạt thật không thể ngờ. Cái cây đang chuẩn bị truyền đến về phía Tuệ Lâm, mọi người dần truyền nó đi nhanh hơn vì sợ bị phạt thì sẽ ngượng mất…
– Cháu lên ba, cháu vô mẫu giáo cô thương cháu thì cháu không khóc nhè không khóc nhè thì… dừng! (người bị phạt đã ngừng hát và cái cây đã vừa đến tay Tuệ Lâm)
– Ôi trời phật mẹ ơi…sao lại là tui vậy trời?
– À ha, bây giờ hình phạt là… là… là gì ý nhỉ? bạn muốn là hình phạt dễ dàng một chút hay là vui vui một chút nhỉ?
– Dễ thôi bạn ạ, vui chắc tui ra tui nhảy sεメy quá… (Câu nói nói khiến mọi người bật cười)
– Vậy chọn rồi là không đổi được bạn nhé!!! bạn chắc chắn chưa ạ?
– Dạ chắc rồi bà chế MC ( tất cả mọi người đều cười trước sự chọc phá của Tuệ Lâm)
– Vậy thì… thì… bạn hôn người ngồi bên phải của bạn 1 cái, hehe (bạn MC cười đắc thắng)
Tuệ Lâm giật mình nhìn qua Khánh Băng, cô vẫn chưa hết ngạc nhiên trước hình phạt quái ác của bạn MC thâm độc kia thì mọi người đều đồng loạt hô to
– Hôn đi, hôn đi, hôn đi… hôn đi hú…ú…ú
Tuệ Lâm không biết làm thế nào để từ chối, đành nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương, ánh mắt chất chứa đầy yêu thương nở nhẹ một nụ cười dịu dàng, tiến sát đến khuôn mặt xinh như thiên thần của Khánh Băng và đặt nhẹ một hôn trên gò má bên trái, mọi người như hài lòng vỗ tay rầm rộ pha lẫn tiếng vỗ tay lại có những tiếng hú hét làm 2 người họ càng ngượng ngùng đến đỏ mặt, An Chi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cảm xúc của cậu ấy đau lòng, ganh ghét và… tức giận, ánh mắt đã hằn lên một ngọn lửa như muốn thiêu đốt tất cả mọi người, ngọn lửa chẳng phải của lửa trại… mà là ngọn lửa thù hận.
đã hơn 10h30 mọi người ai nấy đã trở về lều để ngủ, kể cả Khánh Băng… nhưng thật lạ, Tuệ Lâm không ngủ được nên đã đi dạo một vòng biển, bóng ai phía xa nhìn thấy quen quen nên tiến lại gần… càng gần càng nghe rõ tiếng khóc của cô gái ngồi phía trước, nó cất tiếng
– Bạn gì đó ơi…bạn… bạn gì ơi, bạn có sao không vậy?
– Lâm?
– Ơ… An Chi? sao cậu ngồi đây khóc vậy?
– Mình đau… (nước mắt giàn giụa)
– Cậu đau ở đâu đưa mình xem?
– Đau ở tim, cậu… muốn… xem không? (An Chi chỉ tay vào ngực trái)
– Ơ… xin lỗi… vậy mình ngồi ở đây với cậu một chút nhé?
– … (An Chi không nói gì, gật đầu)
Ngồi một hồi lâu An Chi tựa đầu vào vai Tuệ Lâm, nó cau mày nhưng rồi cũng im lặng để cho cậu ấy tựa vào, *Chắc là cậu ấy đang cô đơn nên mới cần có một người ngồi ở đây để cậu ấy tâm sự*
– Cậu… cậu có tin vào tình yêu sét đánh không?
– Ừ… có
– Mình thích một người ngay từ lần đầu gặp, cậu ấy xinh đẹp, lại tài giỏi, cậu ấy có biết ba nhiêu người theo đuổi, nhưng cậu ấy lạnh lùng vs tất cả mọi người… ngay cả mình…
– Thế cậu đã nói với cậu ấy chưa? biết đâu cậu ấy không biết tình cảm của cậu nên mới lạnh nhạt thì sao, mà cậu ấy là chàng trai nào thế? chàng trai nào may mắn được cậu để ý vậy? (Tuệ Lâm cười nhẹ trêu)
– Không… không phải con trai, người mình yêu không phải con trai…
– Vậy… vậy cậu thích con gái cơ á? cậu đùa vs mình đúng không?
– Không, mình nói thật!
– Vậy… vậy người con gái đó… là… là ai? (Tuệ Lâm như đang nhớ lại những gì Lan Anh nói *người cậu ta thích là cậu*)
– Là… là…cậu…
– Úi… Cậu đừng đùa chứ! (Tuệ Lâm đứng dậy mong rằng những gì mình nghe không phải là sự thật)
– Tôi luôn luôn ước rằng “cậu sẽ yêu tôi”
– Tôi cũng ước vậy…
– Vậy… cậu cũng có tình cảm vs tôi sao? (An Chi đang lóe lên một tia hi vọng,ánh mắt sáng rực chất chứa đầy hạnh phúc,hi vọng, hi vọng, và hi vọng… cậu ta đang hi vọng rằng Tuệ LÂm sẽ nhẹ nhàng đáp trả lại 1 câu duy nhất *Ừ tôi thích cậu*)
– Ừ… (Tuệ Lâm nhẹ nhàng mỉm cười)
An Chi vội vàng ôm chầm lấy Tuệ Lâm, Hạnh phúc, vui vẻ,mong ước, và cả cái cảm xúc vỡ òa trong vui mừng
– Không phải tình cảm đó, tôi thích bạn không phải là tình cảm của tình yêu… tôi cảm kích cậu, tôi thích cậu vì cậu đã giúp tôi cho cô Băng mượn chiếc áo, tôi luôn cảm kích vì điều đó, thực sự tôi cảm ơn cậu… cảm ơn cậu vì đã thích tôi, “tôi cũng ước rằng tôi yêu cậu” nhưng xin lỗi… người tôi yêu duy nhất chỉ một người, ngày hôm nay, ngày mai, sau này và mãi mãi chỉ có một mình cô ấy mà không phải là ai khác… tôi không biết tình cảm của tôi và cô ấy như thế nào, có tương lai hay không tôi không cần biết, điều tôi quan tâm là tôi và cô ấy sẽ vượt qua tất cả… bởi vì… tôi và cô ấy yêu nhau, mãi mãi là vậy… xin lỗi cậu
– Khánh Băng ư? cô ấy có gì hơn tôi chứ? cô ấy có gì hoàn hảo hơn tôi chứ? cũng chỉ là một con người giả tạo thôi.
– Hoàn hảo ư? tôi không cần biết và tôi cũng chẳng muốn biết vs người khác cô ấy có hoàn hảo hay không, nhưng với tôi cô ấy hoàn hảo là đủ. Còn hơn cậu ư? tôi nghĩ nhiều đấy… nhiều nhất là ở cái tính… cô ấy như một thiên thần, cô ấy yêu trẻ con hơn cậu… như vậy là hơn cậu rất nhiều rồi… đừng đem cậu so sánh vs cô ấy nữa… cả đời này cậu cũng chẳng thể so sánh vs cô ấy đâu… cậu giả tạo hơn tôi tưởng đấy!
Tuệ Lâm quay đi, mặc kệ cho cô gái đang giàn giụa nước mắt kia đứng ở đó… trời đã khuya, cô gái đứng đó 2 hàng nước mắt rơi không ngừng, đôi tay đã cum lại bấu chặt vào lòng bàn tay khiến bàn tay đầy dấu vết của móng tay để lại.
– Cứ chờ mà xem, tôi không có được cậu thì cô ta cũng vậy… cô ta không đáng để cậu yêu chiều và lo lắng như vậy, tôi không để 2 người hạnh phúc dễ dàng như vậy đâu! (An Chi nhếch nhẹ đôi môi cười gian manh)
– —————————————————————–
hello 500 anh em… Au trở lại rồi đây, xin lỗi mọi người vì đã để mọi người chờ chap lâu đến vậy… chắc là bỏ truyện tui hết rồi hả??? mọi người thông cảm nha tại Au bận tùm lum chuyện nên không có thời gian viết nên bây giờ mới up đc, thấy có lỗi nên au viết Chap này nhiều hơn cho mọi người đọc để đền bù đây!!! ^^
500 anh em vote cho truyện đê, vote kịch liệt, vote dữ dội lên nào!!! hehe ^^