EM YÊU CÔ MẤT RỒI - Chương 35
Hôm nay Khánh Băng mặc chiếc áo dài màu trắng, dưới tà áo dài có một cành hoa sen làm chiếc áo dài trở nên dịu dàng và thùy mị, cũng không kém phần tinh tế, mái tóc dài thẳng của cô được xã làm người con gái ấy duyên dáng khiến bao ánh nhìn đều đổ dồn vào cô. Bước vào lớp, ai nấy đều ngưỡng mộ vs vẻ đẹp tựa như thiên sứ của chủ nhiệm mình, từ cái cách nói chuyện đến cách cười nhẹ, hay cái cách lạnh lùng ban đầu của cô làm tất cả nam sinh đều gục ngã… không chỉ nữ sinh, còn có cả nữ sinh xinh đẹp của lớp 12A.
– Woa… người gì mà xinh đẹp chẳng thua kém gì thiên sứ hà! (bạn nữ nói)
– Cô mình từ lạnh lùng, đến duyên dáng, từ duyên dáng đến xinh đẹp, rồi cũng từ xinh đẹp trở thành 1 thiên thần trong lòng tụi em. (bạn nữ nói)
– E hèm… mấy đứa im lặng coi nè (Tuệ Lâm lên tiếng)
– Cô có một thông báo… là tin vui cho mấy đứa!
– Tin gì cô? (Cả lớp nháo nhào)
– Cô vừa đề nghị với thầy hiệu trưởng là tổ chức cho cả toàn trường ta cùng đi chơi, do là các em năm nay 12 cả rồi, cô muốn các em có những kỉ niệm vui để sau này còn gợi nhớ về thời học sinh…
– Thế thầy có đồng ý không cô?
– Thầy có đồng ý không cô?
– Chừng nào đi vậy cô (Cả lớp ai nấy đều háo hức vs lời đề nghị của cô, ai nấy đều mong là lời đề nghị của cô sẽ được thầy đồng ý)
– Thầy đã đồng ý…
– Yeahhhhhhh (Cả lớp đồng thanh hô lớn)
– Và sẽ được diễn ra trong tuần nghỉ giữa học kì của các em…
– Mà đi đâu cô? đi biển đi cô
– Đúng rồi đó, đi biển đi cô… mình đốt lửa trại ở biển vui lắm á cô (Cả lớp ai nấy cũng đều tán thành vs chuyến đi biển)
– Ừ, cô cũng đề nghị đi biển và thầy đã đồng ý. (Cô mỉm cười vui vẻ)
– Sao ra cái ý kiến quái quỷ gì cũng được đồng ý nhỉ? bà này có quan hệ gì vs cha hiệu trưởng sao? (An Chi bực bội nói thầm)
– Vậy lớp mình ai đăng kí thì có thể liên hệ vs Tuệ Lâm để lập danh sách nhé, còn bây giờ mấy đứa tự quản lớp, cô đi hợp có chút việc!
– Vâng ạ!!! (Cả lớp đồng thanh)
– À… Lâm mình muốn mờ….
– Lâm, theo cô lên phòng giáo viên có tí việc (Khánh Băng gọi nó làm cắt ngang lời của An Chi
– Vâng!!! (Nó cười tươi mặc kệ câu nói của An Chi và đi theo cô)
– Khốn khiếp… (An chi nghiến răng, trong mắt mang đầy sự tức giận và ganh ghét)
Cuối cùng cũng hết tiết 5, An Chi đang đi ngoài hành lang thấy người đi phía trước mình là Khánh Băng, An Chi vội đi nhanh hơn để đến phía trước chen ngang vài người để đi đến phía cô vs khoảng cách gần nhất, từ xa xa thấy Tuệ Lâm bước từ từ, chậm rãi về phía cô và mỉm cười rạng rỡ, xinh đẹp và nụ cười ấy ấm áp đến lạ thường nhưng tại sao nụ cười ấy không dành cho mình, An Chi lòng đầy khó chịu, ánh mắt căm ghét nhìn về phía cô đã chuyển sang hận thù từ bao giờ, thì ra trong tình yêu có thể làm con người ta ích kỉ và tính chiếm hữu lại càng mãnh liệt hơn, không cần biết tình yêu sai trái đến mức nào chỉ cần tôi có thể dành lấy được cậu từ tay cô ấy tôi có thể làm tất cả, ngay cả việc tàn nhẫn đến mức nào tôi cũng không màn, chỉ cần có cậu thôi thì mặc kệ tôi có thành người thế nào cũng chẳng sao. An Chi tiến bước về phía cô nhanh hơn, đôi chân đưa về phía tà áo dài dặm mạnh xuống nhìn cô cười khinh bỉ
– *Bực*
Chiếc áo dài trắng sáng ấy bị đứt hàng loạt nút và bị tuôn xuống, An Chi quay lại nhanh chân bước đi không ai biết cậu ta đã ích kỉ dẫm lên chiếc áo dài của cô làm hàng nút đứt tất cả, làm lộ hết phần trên hoàn hảo của người Phụ nữ xinh đẹp kia. Khánh Băng giật mình lấy tay ôm chặt cơ thể và ngồi ngay xuống đất, xung quanh tất cả các ánh mắt đều nhìn về phía cô, nước mắt vô thức rơi xuống thay cho sự sợ hãi tột độ của cô, Tuệ Lâm thấy cảnh tượng trước mắt hoảng hốt, sợ hãi, lo lắng, trong lòng nhói lên khi thấy người con gái trước mắt mình gần như lộ tất cả phần trên của cơ thể, không màng xung quanh mình chỉ biết xô đẩy tất cả những ai đang cản đường mình chỉ để chạy về phía cô thật nhanh, nhanh hết mức có thể
– Em sắp đến rồi, đừng lo, đừng sợ em đến rồi…
Tuệ Lâm chạy đến trước mặt cô vội ôm cô vào lòng, vừa che chắn tấm thân nhỏ bé của cô, vừa an ủi để cô vơi đi nỗi sợ
– Không sao, không sao đâu, có em ở đây rồi, không có gì đâu.
– … (cô im lặng nhìn nó nước mắt rơi không ngừng)
– Có ai làm ơn cho mình mượn chiếc áo khoác được không? (Tuệ Lâm ngước mặt lên nói)
– Nè, cậu cứ lấy của mình cho cô mặc đỡ đi. (An Chi ở đâu bước lại đưa chiếc áo khoác cho Tuệ Lâm)
– Cảm ơn cậu
Tuệ Lâm lấy vội chiếc áo khoác lên người cô, cẩn thận kéo chiếc khóa áo lên rồi dìu cô đến nhà vệ sinh
– Không sao rồi, ổn cả rồi… chẳng có gì to tát đâu (nó vừa nói vừa đưa tay lên khuôn mặt xinh đẹp lau đi những hàng nước mắt đang làm khuôn mặt cô trở nên lấm lem vì nước mắt)
– Cảm ơn em… lúc nào… em cũng là người xuất… hiện đúng lúc… cô cần nhất! (cô nhìn nó nói trong tiếng nấc)
– Ngoan nào, đừng khóc nữa nhé… bây giờ lại đây em rửa mặt cho nhé? mặt cứ như con mèo ấy! (nó nhìn cô cười dịu dàng ra hiệu bước lại bồn rửa mặt)
– … (Cô không nói gì, mỉm cười ngoan ngoãn bước đến chỗ nó yên tâm mà mặc kệ nó cho nó làm gì thì làm)
– ——————————-
Một Tuần Sau…
Tối hôm đó cả 4 người Khánh Băng, Tuệ Lâm, Lan Anh và Ana cùng đi mua sắm quần áo và những đồ dùng cá nhân để chuẩn bị cho chuyến đi biển của ngày mai.
– Tối nay 2 đứa qua ngủ chung cho vui, sẵn cho tiện luôn. (Khánh Băng)
– Ờ được á, qua bên đây quậy chung cho vui… haha (Tuệ Lâm vui vẻ tán thành)
– Ok, hay mình mua đồ ăn về tối mình mở tiệc tại gia đê (Lan Anh ra ý kiến)
– Được đó, ý kiến hay (cả 3 người còn lại đồng thanh)
Nói dứt câu, cả 4 người họ cùng nhau đi vòng quanh siêu thị mua những thức ăn cần thiết để về nhà nấu cho buổi tiệc tối nay.
Về tới nhà Khánh Băng đặt những thức ăn đã mua lên bàn, xoay qua hỏi
– Có đứa nào biết nấu ăn hông?
– Em khôn…g (nó nói)
– Không hỏi em, ai mà chẳng biết em không biết nấu ngoài những món chiên, luộc, xào… tệ đến nổi cơm còn không biết nấu nữa kìa (cô cắt ngang lời nó kể 1 loạt tật xấu của nó)
– Nhục nhã chưa Lâm (Lan Anh chọc ghẹo)
– Im miệng, nói tiếng nữa ăn tát nha!
– Em biết chút chút, để em phụ cô cho. (Ana mỉm cười nói)
– Thôi, cậu vs Lâm ra ngoài coi quét sân, dọn chén đũa thì tốt hơn, để mình phụ cô cho. (Lan Anh chỉ ra sân)
– Duyệt (cả 2 đồng thanh)
Tuệ Lâm và Ana ra ngoài sân còn lại Khánh Băng và Lan Anh loay hoay trong bếp
– Ana lúc nào nhìn em ấy cũng có nét buồn buồn Lan Anh nhỉ? (Cô nói)
– Ờ, cậu ấy có nỗi buồn riêng của mình… khó ai mà nhìn ra được nỗi lòng trắc ẩn bên trong cậu ấy… (Lan Anh nói mà giọng buồn hẳn đi)
– Nhưng em nhìn ra được mà, đúng không?
– À… Có lẽ vì em vs bạn ấy quá thân nên dễ hiểu mà.
– Nhưng cô thấy… em không phải đối vs Ana đơn thuần là tình bạn…
– … (Lan Anh đang cắt quả cà rốt trên tay, câu nói của cô làm một nỗi lo pha lẫn nỗi sợ hãi, khiến cậu ta ngừng hẳn việc đang làm còn dở trên tay, quay sang nhìn cô bằng cặp mắt ngạc nhiên)
– Cô nói đúng chứ?
– Em…
– Em không cần phải sợ, tình yêu không có gì là sai cả… em chỉ cần biết em yêu có đúng người, đúng thời điểm và người ấy có xứng đáng để em yêu hay không. Tình yêu thì không phân biệt giới tính lẫn tuổi tác, quan trọng rằng… đối phương có yêu em hay không thôi!!!
– Nhưng em không dám thổ lộ vs bạn ấy
– Em khờ quá, nếu em yêu người ta mà em không thổ lộ… vậy đến một ngày nào đó có người đến và nói vs Ana rằng người ấy yêu Ana vậy có phải em mất bạn ấy vì mình nhút nhát hay không… Can đảm lên em, nếu người ấy cũng yêu em thì sao… nếu lỡ như người ấy không yêu em thì em cũng nhẹ lòng khi nói ra được tình cảm của mình… còn tốt hơn em yêu đơn phương một người mà em giấu kín nỗi lòng của mình… vậy thì đau thương lắm em! (Cô vừa nói vừa cắt miếng thịt trên thớt, dứt câu quay sang nhìn Lan Anh mỉm cười)
– Cảm ơn cô, em hứa đến một thời điểm nào đó thích hợp thì em sẽ nói vs bạn ấy (Lan Anh nhìn cô cười tươi)
– Ừ, cố lên nhé!!!
– Vâng. Em thấy Lâm không chọn lầm người đâu… Hehe
Cô không nói gì mỉm cười hạnh phúc, cô không cần nghe ai nói vì chính cô đã thấy mình mới là người không chọn lầm người để yêu, để đặt hi vọng, và hơn hết cô coi Tuệ Lâm là tất cả… ngay cả lúc cô cần nhất chẳng ai hiểu cô, chẳng ai quan tâm cô thì nó lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc và bên cạnh cô, chỉ bấy nhiêu thôi… cô đã biết mình yêu đúng người, đúng thời điểm rồi!
Mọi người ai nấy đều ăn uống no say, nói đủ thứ chuyện khiến ai nấy cũng mỉm cười vui vẻ
Đã hơn 1h sáng, mọi người đều trở về phòng mình Khánh Băng và Tuệ Lâm trên lầu, còn Lan Anh và Ana thì ở dưới… Ai nấy cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, chỉ duy nhất một người không ngủ được vì cái cảm giác hạnh phúc đến khó tả, khi người mình yêu nằm ngay bên cạnh mình ngủ thật ngon giấc, Lan Anh lén nhìn người bên cạnh mình những đường nét sắc xảo trên khuôn mặt, chiếc mũi cao chót vót đôi môi dày khiến nét đẹp phương tây của cậu ta càng nổi bật hơn, bất giác Lan Anh đưa tay sờ vào khuôn mặt thon gọn, đưa ngón trỏ vuốt nhẹ theo đường thẳng của cái mũi, lần theo cánh mũi cô đưa tay xuống đôi dày đầy gợi cảm kia… cô mỉm cười rút đôi tay lại và nhắm mắt ngủ… tự dưng có đôi tay vòng vào eo cô kéo cô sát lại gần và ôm thật chặt, Lan Anh mở mắt nhìn đối phương vẫn đang nhắm nghiền mắt, tiếng thở vẫn đều đều
– *Phù… thì ra cậu ta mơ ngủ, chắc tưởng mình là gối ôm, mà kệ… thế này vẫn ấm hơn* (Lan Anh nghĩ thầm mỉm cười, dần chìm vào giấc ngủ)
– ——————————–
9h sáng Ana thức dậy, mở mắt thì thấy mình ôm Lan Anh mặt đối mặt Ana không rụt tay lại mà đưa tay sờ vào khuôn mặt đáng yêu ngoan ngoãn nằm ngủ như con mèo được chủ ôm trong vòng tay, những sợi tóc trên khuôn mặt làm che đi đôi mi dày cong vút và chiếc mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn Ana lấy tay vén những sợi tóc vướng víu ấy lên cho cậu ta dễ chịu hơn…
– Lúc cậu ấy ngủ nhìn đáng yêu quá… (Ana nghĩ thầm)
Lan Anh nằm xích lại vùi đầu vào ngực Ana mỉm cười rồi lại ngủ ngon như là *A… êm quá* Ana đứng hình, đỏ mặt khi thấy đối phương đang nghĩ mình như cái gối êm ái để ngủ vậy, cảnh tượng vậy chỉ đành im lặng để người kia thoải mái ngủ, nếu la lên thì cả 2 lại quê chết mất.
– Haizzzz (Lan Anh thức giấc)
Theo phản xạ Ana nhìn xuống Lan anh và ngược lại, cả 2 thấy cảnh tượng thế này thì không hẹn mà đỏ mặt cùng lúc… cả 2 lại rối rít ngồi dậy lại không may vô tình va đầu vào nhau khiến đôi phương thốt lên
– A…Ui da đau! (Cả 2 đồng thanh)
Dứt câu cả 2 nhìn nhau phá lên cười làm bầu không khí im lặng ngại ngùng lúc nãy lại tan biến đi, chỉ còn lại sự vui vẻ và đùa nghịch của trẻ con. Giọng nói kêu to lại phá đi cái tiếng ồn của giọng cười
– 2 đứa ra đây ăn sáng này, ở đó mà cười đi… rồi tớ đem đồ ăn rồi đút luôn cho 2 cậu ( Tuệ Lâm nói)
– Ờ… ra ngay!!! (Ana đáp trả tiếng kêu vừa rồi)
– ———————–
Đêm hôm đó mọi người đều lên xe bắt đầu chuyến đi biển, Khánh Băng, Tuệ Lâm, Lan Anh, Ana ngồi ở hàng ghế cuối cùng, may thay chiếc xe 29 chỗ ngồi ở hàng ghế cuối cùng lại có 4 chiếc ghế liền nhau giống như chiếc xe ấy biết rằng có 4 người họ sẽ ngồi cùng hàng ghế vậy, và phía trên gần hàng ghế cuối cùng ấy là An Chi…
Sau 30″ sắp xếp chỗ ngồi, cả lớp 27 người kể cả Khánh Băng và thầy dạy lý Lý Gia Minh. Hiện tại là 23h chiếc xe bắt đầu lăn bánh… chuyến đi chơi ở biển bắt đầu….