EM YÊU CÔ MẤT RỒI - Chương 34
Tối hôm đó không những không học bài, nó còn thảnh thơi ngồi cầm điện thoại chơi game say xưa, cô vừa tắm xong từ trên lầu bước xuống thấy nó ngồi chơi game mà không học bài để ngày mai thi, cô nói
– Sao không học bài (cô đứng trước mặt nó hỏi)
– Ngày mai thi rồi để hôm nay em thư giản đi mà, vả lại ngày mai môn văn có gì khó đâu (Nó nói mà không thèm nhìn cô chỉ dán con mắt vào điện thoại)
– Mặc dù có giỏi văn nhưng cũng phải lấy tập sách ra xem để còn nhớ mà thi (giọng nói hơi bực)
– Em biết rồi, khuya trước khi đi ngủ em sẽ xem lại mà! (vẫn nhìn cái điện thoại)
– Vậy ngồi đó chơi game đi, khỏi thi cũng chẳng sao đâu
Nói rồi cô bước lên phòng vs sự bực bội, cô cũng mặc kệ cho nó ngồi đó muốn làm gì thì làm. Cô vào phòng ngồi một hồi cũng chẳng biết làm gì đành mở laptop lên lướt lướt quanh cái facebook, 30″ lướt đi lướt lại chỉ vài tin cô chán nản, nằm tựa đầu vào chiếc gối đặt cạnh chiếc laptop mà thiếp đi khi nào cũng chẳng hay.
22h nó lên phòng thì thấy cô nằm co go cạnh chiếc laptop mà ngủ ngon lành, có lẽ vì những ngày gần thi phải ôn cho học sinh quyết liệt, nên cô mệt mỏi ngủ quên khi màn hình máy vẫn còn mở, trên tay còn cầm quyển sách. Nó tiến lại gần nhìn cô cái gương mặt thiên thần ấy chẳng bao giờ ngừng xinh đẹp cả, ngay cả ngủ cô cũng làm người ta mê đắm vs vẻ mặt thiên thần đó, nó đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài, bóng và mượt của cô khẽ mỉm cười hạnh phúc, “thật may mắn…” nó tự nói vs chính mình rằng nó thật may mắn khi có được cô, một người con gái xinh đẹp, tốt bụng, người con gái hoàn hảo ấy là của nó chẳng một ai có thể giành lấy cô ấy được. Nó mỉm cười hạnh phúc rồi đôi môi nó chạm vào trán cô nhẹ nhàng, nhưng cái nhẹ nhàng như thế cũng có thể làm cô tỉnh giấc.
– Ai cho hôn tôi mà tự tiện như thế (cô nói mà khuôn mặt giận lẫy hiện ra)
– Ơ… em có làm gì đâu mà… ( nó gãi đầu)
– Ờ… thì em có lỗi đâu, nên thôi cứ xuống dưới mà chơi game tiếp đi. À mà sẵn tiện lấy cái đồ xuống dưới ngủ một ngày cũng được, khỏi ai phiền em chơi game. (cô vừa nói vừa đưa chăn và gối cho nó, nét mặt giận lẫy)
Nó nhìn cô chợt mỉm cười vì cái cách trẻ con của cô, sao mà khi giận cái nét mặt ấy thật sự vẫn rất đáng yêu, đáng yêu đến mức nó chỉ muốn cắn vào 2 đôi má ấy thôi.
– Thôi mà… em biết lỗi ời, cho em ngủ đây đi mà… mai sáng thi rồi…đành lòng nào cho người yêu mình xuống phòng khách ngủ vs cái sofa đầy muỗi ấy chứ, năn nỉ đó
nó ngồi sát vào cô đôi môi nó đặt trên đôi vai trần của cô rồi hôn nhẹ, đôi bàn tay vuốt vuốt cái lưng như muốn nói là “đừng giận nữa” cái hành động vuốt ve, hôn hít của nó làm cô rùng mình rồi sởn da gà hàng loạt, cô đưa tay cốc nhẹ vào đầu nó rồi vờ trách móc
– Mau đi tắm rửa thay đồ, lấy tập ra dò bài tới 11h rồi đi ngủ. Từ hôm nay bắt đầu bỏ ngay cái việc chơi game nữa, có nghe không hả? (Cô ra lệnh)
– Yes madam (nó đưa tay đặt lên vầng trán gần ở thái dương nói)
Sáng hôm sau
– Heo lai khỉ, dậy mau đi, chuẩn bị đến trường nhanh nào.
– Em ngủ 5″ nữa thôi, em buồn ngủ lắm (giọng ngáy ngủ nói mà mắt vẫn nhắm nghiền chc8an3g chịu mở)
– biết mấy giờ chưa mà còn xin 5″ hả?
– Ờ…
– Dậy nhanh lên 6h15 rồi đấy! (Cô vừa nói giật tung chăn gối để lôi nữa dậy)
– Haizzz (nó ngồi dậy rồi lại nằm lên đùi cô, hai tay dang rộng rồi thu lại đặt vòng qua eo cô ngáp ngắn ngáp dài và lại nhắm mắt)
– Con bé này…thôi được rồi, 5″ nữa thôi đấy! (Cô nhìn nó bật cười vì sao có đứa lại lười biếng mà đáng yêu như con mèo con thế này)
– (Nó ôm eo cô chặt hơn và mỉm cười)
Cô bị nó ôm chặt chẳng thể đi đâu được, mà rời đi thì không nở, cô chỉ biết ngồi đó tay vuốt vuốt nhẹ mái tóc thẳng và dài của nó rồi mỉm cười nói ” cái con người trẻ con này đã mạnh mẽ che chở cho cô bấy lâu nay sao? con người này chưa bao giờ làm cô buồn, chưa bao giờ làm cô khóc, nhưng con người này luôn luôn xuất hiện lúc cô cần nhất, luôn nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương, cũng con người này… đã làm cô thay đổi từ 1 người khó gần, lạnh lùng, và trầm lặng thành cô gái xinh đẹp, đáng yêu, và hoàn mỹ nhất” ngồi suy nghĩ bâng quơ thì cô chợt nhìn lên đồng hồ đã 10″ trôi qua rồi, cô nhẹ nhàng nói
– Dậy thôi em, không dậy sẽ trể đó (Cô nhẹ nhàng gọi và hôn nhẹ lên trán nó)
– Vâng!!! em dậy rồi! (nó ngước lên nhìn cô và vươn vai nở 1 nụ cười hạnh phúc rồi bật dậy hôn nhẹ lên má cô)
– Xuống dưới tắm đi, cô trên này (nói rồi cô vội chạy vào nhà tắm như biết thế nào cũng tranh nhau cái phòng tắm cho xem)
– Ơ… nhanh thế! (Nó ngơ ra vì chưa kịp đã bị cô giành trước rồi)
6h45 nó và cô chuẩn bị xong xuôi, đến trường là 6h55 nó vào trường mà thấy ai nấy đều cầm nào là sách vở, nào là tài liệu, đã vậy còn có 1 số đứa ngồi chép phao mà lo lắng thở dài cầu mong sẽ không bị bắt tài liệu, còn nó đi đến lớp vào vị trí ngồi rồi quăng c;lặp sang 1 bên ngồi thảnh thơi bấm điện thoại, mà chẳng thèm lấy sách vở ra dò chữ nào, thấy vậy Lan Anh và Ana nhìn nó hỏi
– Này, không dò bài sao? (Ana hỏi)
– Cần gì dò, môn văn thì có gì để dò đâu, thà thoải mái đầu óc để cho khỏi bị căng thẳng thì hay hơn đấy cô bạn của tui! (Tuệ Lâm đáp)
– Haizzz, cậu mặc kệ cậu ấy đi, có bao giờ cậu ấy dò bài trước khi vào phòng thi đâu. (Lan Anh nói)
– Vẫn là cậu hiểu rõ mình nhất! (Tuệ Lâm nhìn Lan Anh nháy mắt)
7h15 tất cả đều trở về phòng thi của riêng mình, nó bước vào phòng thi thì 5″ sau giám thị 2 bước vào ghi số báo danh, Tuệ Lâm ngồi bàn nhất đối diện bàn giáo viên.
7h25″ giám thị 1 bước vào, chiếc áo dài màu tím, chiếc cổ rộng áo tròn vừa đủ mà không khoe da thịt, những đường nét quyến rũ của đường cong cơ thể, cô gái mặc chiếc áo dài này làm biết bao nhiêu người say đắm với vẻ đẹp yêu kiều của một cô giáo, cô ấy không ai khác ngoài Khánh Băng, Tuệ Lâm ngạc nhiên hỏi cô bằng ánh mắt của mình
– *Ơ… sao cô ở đây * (Tuệ Lâm nhìn cô hỏi bằng ánh mắt)
– *Để canh chừng xem em có gian lận không đấy! * (cô liếc nhìn mỉm cười thách thức nó bằng ánh mắt)
Tuệ Lâm tự đặt câu hỏi trong đầu mình *Do tình cờ thầy hiệu trưởng đặt vào lớp này, hay là cố tình đẩy cô ấy vào đây để canh chừng mình ư? *
7h30″ đã bắt đầu làm bài thi thời gian làm bài 150″ Tuệ Lâm làm khá nhanh, lâu lâu lại nhìn thẳng vào ánh mắt cô rồi mỉm cười, rồi lại cầm viết, viết rất nhiều
– Cô ơi! (Tuệ Lâm giơ tay)
– Gì đấy Lâm? ( Khánh Băng nhìn nó thắc mắc hỏi)
– Em muốn xin thêm giấy
– Được rồi, để cô đem xuống cho.
– Vâng!
Khánh Băng kí tên vào giấy rồi đem xuống cho Tuệ Lâm rồi mỉm cười nói
– Nhớ là viết đúng đề nhá, coi chừng lạc đề đấy nhá bé cưng (Cô nói nhỏ vừa đủ nó nghe)
– Để coi ai thắng nhá cô người yêu ( Tuệ Lâm nói lại)
trong vòng 90″ nó viết nhiều đến mức gần hết cả tờ giấy thứ 2, và cuối cùng cũng kết bài…
– Đã 1/3 thời gian, em nào làm xong có thể nộp bài và ra về (Khánh Băng thông báo)
Tuệ Lâm đã làm xong, nhưng vẫn không chịu nộp bài, nó ngồi đó 2 tay chống cằm nhìn cô đăm đăm và mỉm cười, cứ ngồi nhìn mãi như vậy mà không biết chán. Đôi lúc cô xoay qua nhìn nó nhưng lại bắt gặp ánh mắt của nó nhìn mình từ bao giờ cô mỉm cười rồi quay qua nơi khác, cứ thế cho đến hết giờ thi môn văn.
Nộp bài xong nó ngồi ở băng ghế cùng Lan Anh và Ana vừa tám chuyện vừa đợi cô về.
– Nè… lúc nãy làm có đúng đề hay không mà viết nhiều vậy hả? (Khánh Băng vừa gặp đã hỏi nó)
– Yên tâm đi, dĩ nhiên là em chắc chắn là cao hơn điểm mà cô đề ra rồi. (Cười đắc thắng)
– Để coi đã, mà 2 đứa làm sao rồi? ổn không vậy? (hỏi 2 người kia)
– Tạm ổn cô ơi! (Ana và Lan Anh đồng thanh)
– Ừ, về thôi… chiều còn phải thi nữa đấy! (Khánh Băng kết thúc cuộc nói chuyện)
– ———————–
Cuối cùng 1 tuần thi đã trôi qua, tất cả các môn Tuệ Lâm đều chẳng màng quan tâm, nhưng chỉ riêng môn toán cái môn làm nó bận lòng và có chút lo lắng khi nghĩ tới lời, đó là môn quan trọng nhất để đánh cược vs cô.
Hôm nay được đọc điểm thi, cái ngày mà Tuệ Lâm lo lắng nhất cũng đã đến
– Cả lớp vào chỗ ngồi và nghe cô đọc điểm (Khánh Băng nói)
– Ana 8.5,… Lan Anh 8,… An chi 8.5, Tuệ Lâm… sao…sao có thể chứ? (cô mở to mắt nhìn vào sổ điểm)
– Ủa… sao thế cô? điểm sao đấy cô? bạn ấy bị gì á? điểm bạn ấy nhỏ lắm sao cô? (Cả lớp nhốn nháo lo lắng khi thấy nét mặt của cô)
– Ơ… sao vậy cô? (Ana và Lan Anh lo lắng nhìn cô đồng thanh hỏi)
– Em…bị… điểm kém à? (Tuệ Lâm nói giọng lo lắng)
– À… à không, Đào Tuệ Lâm điểm thi môn văn của em là… 9.75 lận đấy
– Giời ạ… làm tưởng có chuyện gì xảy ra ( cả lớp đồng thanh và thở phào nhẹ nhỏm)
– Tại cô không biết đấy thôi, môn văn lúc nào mà Lâm nó chẳng cao điểm (bạn nam nói)
– Phải đấy cô, nó chỉ dốt duy nhất môn toán thôi à (bạn nữ nói)
– Chơi lầy!!! chơi quá lầy (Tuệ Lâm lắc đầu ngán ngẩm bọn lớp mình)
cả lớp phá lên cười, làm cô cũng cười theo khi thấy bộ mặt như không nói lại đành chịu thua của nó, ánh mắt nó hướng về phía cô rồi mỉm cười đắc thắng không quên kèm theo cái nháy mắt.
– Đạt chuẩn rồi nhá, à không… hơn xa rồi nhá cô giáo! (nó nói đầy hàm ý chỉ 4 người hiểu)
– Chưa đâu em, còn những môn sau nữa, quan trọng là môn Toán đấy bé! (Khánh Băng đáp trả bằng câu nói gây đầy lo lắng cho nó)
– Ờ… để chờ coi
nó mất hẳn vẻ tự tin mà nó vừa có, bởi vì nó không chắc rằng con điểm 8 môn toán có nằm trên bài thi của nó hay không. Đang suy nghĩ thì cô Mẫn Nhi bước vào lớp
– Em, cho chị 5″ để đọc điểm cho tụi nhỏ cái nhé!
– Vâng, chị cứ tự nhiên (nói rồi cô đi thẳng xuống chỗ nó ngồi)
– Nè… có dám chắc là được 8 điểm hay không đấy? (Cô nhìn sang nó hỏi)
– Chả biết nữa… haizzzz chắc em dọn khỏi nhà cô rồi đó ( nói nhỏ)
– Ờ… vậy nếu mà không được điểm 8 thì về chuẩn bị đồ đi nhé!! (cô mỉm cười nhưng trong lòng lại lo lắng, nếu nó không được như cô yêu cầu thì thật sự phải đi về sao? bỏ cô lại 1 mình trong căn nhà im lặng à)
– … (Tuệ Lâm lúc này lo lắng ra mặt)
– Ana 10,… Lan Anh 9.25,… An Chi 9.5,…. Tuệ Lâm…. (Mẫn Nhi mở to mắt nhìn vào phiếu điểm)
– Thì nó lại bị điểm toán kéo xuống như những năm trước, có gì ngạc nhiên đâu cô ơi… (cả lớp xôn xao nói trong giọng buồn và lo lắng cho Tuệ Lâm)
Lúc này có ai lo lắng bằng 4 người họ, đúng ra là người lo lắng nhất không ai khác ngoài Tuệ Lâm
– Bao nhiêu vậy cô? sao mà ngạc nhiên dữ vậy? điểm cao hay nhỏ? (Tuệ Lâm lo lắng)
– Tuệ Lâm…. tận… 9.5 lận á? cô đang nhìn nhầm sao? (Mẫn Nhi nói)
– yeahhhhhhh (Cả lớp đồng thanh la lên)
– Á, em làm được rồi, em làm được rồi nhá!!!! (nó vui mừng ôm chầm lấy cô mà quên xung quanh đang rất đông người)
– Ừm, cô biết em làm được mà!!! (cô vuốt nhẹ lưng nó và mỉm cười hài lòng)
– Lớp mình năm nay tốt hơn hẳn đấy, cô có lời khen tới Tuệ Lâm đấy nhé! (Mẫn Nhi)
– Cảm ơn nhá sư tỷ (Tuệ Lâm nháy mắt)
– ———————————–
Nhà Khánh Băng
– Cô!!! (Nó đứng sau lưng cô, đặt cằm lên vai cô)
– Gì đấy? muốn nịnh bợ gì nữa (cô trả lời mà mắt không rời khỏi thức ăn đang nằm trên bếp)
– Không có gì, thích vậy thôi… chứ có nịnh bợ gì đâu mà (Nó vòng tay ôm eo cằm vẫn đặt lên vai nói)
– Thôi ra ngoài đi, đứng đây cản trở quá hà… làm không được gì hết á!
– Thôi em thích đứng ở đây hơn à! (nó mè nheo)
– Ngoan… ra ngoài đấy đi, chút nữa có đồ ăn, không thì nhịn đói bây giờ
– Vâng, thưa phu nhân (nó ngoan ngoãn ra bàn ngồi chờ)
Vào bàn ăn Tuệ Lâm và cô ngồi nói chuyện vui vẻ, gắp thức ăn cho nhau.
– Nè… nhớ là đang còn nợ 2 lời yêu cầu đó nhá!
– Vậy thì muốn sao đây?
– Em muốn đi du lịch cơ…
– Vậy để thứ 2 vào lớp thông báo cho cả lớp biết.
– Ơ… em muốn riêng tư cơ, chỉ 4 người mình thôi!
– Cả lớp sẽ vui hơn, sẽ có nhiều trò chơi thú vị hơn mà (Cô mỉm cười)
– Vậy chiều ý cô đấy! (Nó nháy mắt)
– Đáng yêu hơn rồi đấy… thế yêu cầu thứ 2 là gì?
– Ơ…. thì chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra em sẽ nói (nó cười gian)
– Tốt nhất đừng có làm gì dâm tặc là được rồi (Cô cảnh báo)
Tối hôm đó cũng như ngày bình thường, họ cũng như mọi ngày Tuệ Lâm vẫn vòng tay để ôm cô vào lòng ngủ, mỗi ngày trôi qua đều là những giấc ngủ bình yên, không biết ngày mai ra sao, miễn hôm nay họ hạnh phúc thì mọi thứ trên đời này cũng chẳng có gì quan trọng cả… họ bình yên như thế mà không biết rằng có một người vẫn luôn nuôi những hi vọng sẽ cướp nó từ tay của cô… liệu chuyện gì sẽ xãy ra???
– —————————————-
PS: mọi người thông cảm chap này chẳng có gì hay. Mà tui thấy sao nhiều lượt đọc quá… nhưng lượt vote lại ít quá…. thấy đau lòng dễ sợ…. vote đi, vote để có tinh thần để viết cho mọi người đọc nhá!!! ^^