EM TRAI CỦA ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN NHÌN TÔI RẤT SAI - Chương 7: 7 Anh Gọi Em A Dư
- Trang chủ
- Truyện tranh
- EM TRAI CỦA ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN NHÌN TÔI RẤT SAI
- Chương 7: 7 Anh Gọi Em A Dư
Chuyển ngữ: Xanh Xanh
Chương 7: Anh gọi em A Dư
Hắn đang lưỡng lự không biết là có nên qua đó không, Chương Vĩnh Thịnh đã hét lên với hắn: “Ninh Nam Gia, em qua đây cho thầy!”
Ninh Nam Gia đang muốn giả vờ như không nghe thấy gì mà quay lại, Chương Vĩnh Thịnh lại nhìn thấu ý nghĩ của hắn mà tiến đến trước một bước gầm lên: “Em đừng có giả vờ không nghe thấy gì, Ninh Nam Gia!”
Chưa được mấy bước đã phải dừng lại, Ninh Nam Gia quay lưng lại vẻ cam chịu, đang muốn đi qua, Khương Bắc Dư đã bước trước một bước qua đây, cậu vừa đi Chương Vĩnh Thụy cũng đi theo đến.
“Ninh Nam Gia, đây là bạn học Khương Bắc Dư mới chuyển đến, đúng lúc bên cạnh em không có ai, em ấy ngồi sẽ ngồi cùng bàn với em, em mau đưa em ấy về lớp đi.”
Sau khi hung dữ phân phó một cách rõ ràng cho Ninh Nam Gia, Chương Vĩnh Thịnh mới quay đầu mặt mày tươi cười hỏi Khương Bắc Dư: “Cậu Khương, như này ổn chứ?”
“Được ạ.” Khương Bắc Dư nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Làm phiền chủ nhiệm Chương rồi.”
“Không có gì, không có gì.”
Chương Vĩnh Thịnh mặt mày tươi cười khiêm tốn nói với Khương Bắc Dư mấy câu rồi đi luôn.
Nhìn Chương Vĩnh Thịnh đi xa, Ninh Nam Gia mới chầm chậm thu mắt, vừa quay đầu, liền nghe thấy tiếng gọi của Khương Bắc Dư: “Anh Nam Gia.”
Khương Bắc Dư mặc đồng phục của Lục trung, bộ dáng mặc dù gầy đét phong phanh, nhưng nước da trắng tựa tuyết không những trên cơ bộ đồng phục xấu xí như cái bao tải mà còn coi ra được cái dáng vẻ thanh xuân phơi phới, giống như một thiếu niên xinh đẹp bước ra từ một bộ phim thanh xuân vườn trường.
Chắc chắn bọn Trâu Tử Khang với Chuột con mà thấy chắc tức phát khóc.
“Sao em lại chuyển đến Lục trung thế?”
“Em muốn đổi hoàn cảnh học tập.” Khương Bắc Dư nhìn hắn, một đôi mắt đen hẹp dài như làn nước thăm thẳm, giọng điệu có chút dè dặt: “Anh Nam Gia, anh không chào đón em sao? Hay là vì em là em trai của Khương Ngật, vì thế anh cũng không thích em?”
Ninh Nam Gia nhớ lại dáng vẻ thành thạo đưa tiền của Khương Bắc Dư hôm nọ, xem ra là thường xuyên bị tống tiền, đổi hoàn cảnh học tập đối với cậu mà nói cũng là chuyện tốt, hắn vỗ vỗ vai Khương Bắc Dư, giọng điệu bình thường nói:
“Lục trung cũng đâu phải là nhà anh mở, em thích học thì học thôi, anh mặc dù chán ghét Khương Ngật nhưng em là em, hắn là hắn, anh không có ý kiến gì với em cả.”
Nghe hắn nói như vậy, Khương Bắc Dư đột nhiên cười lên: “Anh Nam Gia thích em là tốt rồi.”
Mặc dù bề ngoài của Khương Bắc Dư là bộ dạng u ám nhưng lúc cười lên lại để lộ hai cái răng nanh nhỏ, làm mờ đi phần âm u trên người cậu, cả người trông như trẻ con đến là vô hại.
Ninh Nam Gia mặc dù cảm thấy cậu trai Khương Bắc Dư này với logic bốn bỏ năm lên không làm người khác chán ghét có nghĩa là thích một chút quá thần kì rồi, nhưng cái ý định muốn phản bác lại bị nụ cười của cậu đánh cho tan thành mây khói.
Trâu Tử Khang với Chuột con nằm bò bên cửa sổ coi chuyện thú vị lúc Ninh Nam Gia dẫn Khương Bắc Dư bước vào, ánh mắt to gan quét tới quét lui trên hai người bọn họ.
Ninh Nam Gia không phát hiện, sau khi để Khương Bắc Dư ngồi vào vị trí gần cửa sổ bèn cầm lấy bút tiếp tục làm đề.
Chưa được một lúc, Trâu Tử Khang đã nhịn không nổi mà sáp lại, vừa tiến tới đã trực tiếp vỗ vào bàn của Khương Bắc Dư, hung dữ nói:
“Ê, mày không có chuyện gì lại chuyển đến Lục trung làm cái gì?”
Cái giọng điệu này, như thể Lục trung là do nhà cậu ta mở không bằng.
Khương Bắc Dư không nói gì cả, cơ thể nhè nhẹ co lại gần về phía cửa sổ, giống như bị cậu ta dọa, nhưng Trâu Tử Khang lại trông thấy đôi mắt của cậu chứa đầy vẻ thờ ơ và u ám, không chỉ là không có sợ hãi, trái lại khiến người khác cảm thấy rất khinh thường.
Như thể bị ánh mắt của Khương Bắc Dư kích thích, sắc mặt Trâu Tử Khang thay đổi đột ngột, đang muốn nói chuyện, Ninh Nam Gia đột nhiên mở miệng:
“Trâu Tử Khang, mày xem như tao chết rồi hả?”
Anh đại chân chính đã lên tiếng rồi, khí thế mà Trâu Tử Khang không dễ dàng gì gom góp được phút chốc tiêu tán, cậu ta cào cào góc bàn, làm ra dáng vẻ hèn mọn: “Anh Gia, em nào dám, nếu anh sợ ồng, em đây liền xách cậu ta ra ngoài dạy dỗ.”
Cậu ta vừa nói vừa vươn tay định kéo Khương Bắc Dư ra ngoài, chỉ là còn chưa chạm đến người, đã bị Ninh Nam Gia tóm lấy cổ tay chặn lại.
Nhận ra được Ninh Nam Gia giống như đang bảo vệ Khương Bắc Dư, Trâu Tử Khang cừa bị hắn tóm lấy đến cánh tay đau nhức, giọng điệu hơi có chút khó chịu nói: “Anh Gia, anh thấy rõ ràng mà, cậu ta là em trai của Khương Ngật, anh bảo vệ cậu ta làm gì? Cái thằng này sao lại làm người khác ghét thế chứ.”
Ninh Nam Gia không thèm nói nhảm với cậu ta, trực tiếp nói một câu: “Ngược lại mày không chọc em ấy, em ấy lại không trêu chọc mày.”
Trâu Tử Khang trong lòng thầm nghĩ Khương Bắc Dư mà không chọc cậu ta á, cái thàng này mặt mày u ám vừa nhìn liền biết không phải người tốt lành gì rồi, hơn nữa lại còn cố ý tiếp cận Ninh Nam Gia, cố ý ở trước mặt hắn giả vờ ngoan ngoãn nữa, tóm lại chính là nuôi ý định xấu xa, cùng một đức hạnh với anh trai mình.
Mắt thấy hai người cứ giằng co mãi, Chuột con vội vàng giảng hòa, lập tức nắm lấy tay Trâu Tử Khang kéo cậu ta ra ngoài, “Khang Tử, trước đó tao không phải nói với mày tao nghe được chuyện phiếm của Chương Chó Điên à? Đến đây đến đây, chúng ta đi nói.”
Sau khi Trâu Tử Khang bị kéo đi, thế giới đều yên tịnh lại, Ninh Nam Gia cầm quyển đề tính toán tiếp tục làm bài, giọng nói của Khương Bắc Dư đã truyền tới:
“Anh Nam Gia, các anh có phải là đều rất ghét Khương Ngật?”
Câu hỏi này căn bản chẳng cần thiết phải suy nghĩ, Ninh Nam Gia vừa làm đề vừa thuận miệng đáp: “Đúng thế.”
Khương Bắc Dư im lặng, sau một lúc, cậu đè thấp âm thanh lần nữa cất giọng, dường như mang chút hận thù không rõ ràng:
“Em cũng rất ghét anh ta.”
Cũng có thể là cái chữ “ghét” này nói đến cực kỳ thâm ý, Ninh Nam Gia nhịn không được dừng bút nghiêng đầu nhìn cậu, phát hiện Khương Bắc Dư cúi đầu, lông mi che đi đôi con ngươi màu đen ấy, biểu cảm trên mặt nhìn có vẻ u ám.
Ninh Nam Gia nhớ trước đó có nghe qua Trâu Tử Khang nhắc qua rằng Khương Bắc Dư với Khương Ngật quan hệ không tốt, sợ vừa nãy Trâu Tử Khang vô cớ phẫn nộ kích thích đến Khương Bắc Dư, thế là hắn đưa tay lên vỗ nhè nhẹ đầu cậu:
“Đừng nghĩ nhiều quá, bọn họ chỉ là nhiều chuyện thích nông nổi, không phải là nhằm vào em.”
Khương Bắc Dư bị vỗ đầu bỗng ngẩng đầu lên, lông mi nhẹ nhàng nâng lên, một đôi mắt đen hẹp dài sáng lên giống như một chú mèo dễ thương được chủ nhân vuốt ve vỗ về vậy, vừa mềm mại vừa dễ thương.
Đây là lần đầu tiên Ninh Nam Gia dùng từ dễ thương với một đứa con trai mà không thấy bất hợp lí tí tẹo nào, đang muốn nói chuyện, liền thấy ánh mắt Khương Bắc Dư đột nhiên lướt qua hắn nhìn thẳng ra cửa lớp.
Bùi Hân đang ôm quyển sách từ cửa tiến vào, nhìn vị trí trống bên cạnh Ninh Nam Gia đã có người ngồi rồi, bèn lịch sự gật đầu với Khương Bắc Dư, tiếp đó quay đầu nhìn Ninh Nam Gia, giọng điệu quen thuộc nói: “Có thời gian không, đến giảng bài này, tớ làm thế nào cũng tính không được đáp án đề nâng cao của thầy Trương cho.”
Ninh Nam Gia để cô ngồi xuống chỗ trống trước mặt, sau đó bèn xem quyển sách đang mở ra trên bàn của cô, đó là một đề số học ngoại khóa nâng cao, đề bài có hơi vượt qua phạm vi hiểu biết trong sách vở, cần phải dùng đến kiến thức số học đại học mới được học, Bùi Hân mặc dù tìm hiểu rồi nhưng vẫn đọc không hiểu nguyên lí, Ninh Nam Gia vớ lấy bút và viết cho cô những phép tính trên tờ giấy nháp, sau đó đổi thành kiến thức cấp ba mà giải thích cho cô.
Đầu của hai người kề rất gần nhau, dần dần rút ngắn khoảng cách chỉ còn một nắm tay, Ninh Nam Gia vừa mới viết xong bước cuối cùng, còn chưa giải thích vì sao, Khương Bắc Dư ở bên cạnh đội nhiên kéo lấy cổ tay hắn:
“Anh Nam Gia, em muốn đi vệ sinh, anh đưa em đi được không?”
Nghĩ đến Khương Bắc Dư là học sinh chuyển trường còn chưa biết đường, Ninh Nam Gia không do dự mà đồng ý, nói với Bùi Hân rằng để cô ấy trước tiên cầm cách giải về xem trước từng bước đã, hắn liền đem Khương Bắc Dư đi vệ sinh luôn.
Mỗi tòa nhà dạy học đều có hai cầu thang, vì tránh trường hợp bối rối vì chạy vào nhầm nhà vệ sinh, nhà trường cố ý xây hai nhà vệ sinh nam và nữ riêng ra hai phía cầu thang.
Ninh Nam Gia đưa Khương Bắc Dư đến trước cửa nhà vệ sinh liền dừng bước, người phía sau cứ tưởng rằng hắn cũng theo vào.
Chân dài dừng bước đứng sóng đôi bên canh Khương Bắc Dư, Ninh Nam Gia bó tay chấm com nhìn cậu: “Em là cô gái nhỏ à? Đi vệ sinh còn cần người khác giúp một tay?”
“Em lần đầu đến Lục trung, không quen đường.”
Lông mi chớp chớp, Khương Bắc Dư đột nhiên thấp giọng hỏi: “Anh Nam Gia, anh có phải thấy em làm phiền anh lắm đúng không?”
Từ góc độ của Ninh Nam Gia nhìn qua, vừa vặn có thể thấy sống mũi thẳng tắp của Khương Bắc Dư trong ánh sáng ánh tối, mặc dù không để lại sẹo, nhưng nói cho cùng mình đã từng làm người ta bị thương, coi như là chuộc tội đi, hắn lắc đầu:
“Không đâu, em chẳng tạo phiền phức gì cho anh cả.”
Nghe được câu trả lời của Ninh Nam Gia, tâm tình Khương Bắc Dư có vẻ tốt hơn xíu, sau đó bèn quay đầu yên tâm đi vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh không có người khác, Ninh Nam Gia trong khi chờ đợi, ánh mắt hắn không tránh khỏi mà rơi vào người anh em của Khương Bắc Dư.
Sao cứ cảm thấy một thời gian không gặp, cái thứ đồ chơi kia lại trở nên to hơn ấy, cũng không biết cơ thể nhỏ bé của Khương Bắc Dư rút cục làm sao có thể trời ban khiếu lạ như thế, dinh dưỡng toàn thân đều dồn vào chỗ ấy.
Cũng có thể là do tầm nhìn của hắn có lộ liễu, Khương Bắc Dư nhịn không được nghiêng đầu vẻ mặt hồn nhiên hỏi hắn: “Anh Nam Gia, anh đang nhìn cái gì thế?”
Ninh Nam Gia bị gọi tên không rõ lí do, lập tức tỉnh táo lại, dời tầm mắt khỏi người anh em của Khương Bắc Dư và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hắn không hề xấu hổi thuận mồm bịa chuyện:
“Gì mà nhìn cái gì, con trai đi vệ sinh, không phải đều thích nhìn ngó xung quanh à? Nhìn nhìn bên cạnh, vân vân, rất bình thường.”
“Thật à?” Khương Bắc Dư kéo khóa quần, nâng đôi mắt hẹp dài với đôi con ngươi đen láy mặt mày nhiễm ý cười hỏi hắn: “Ý của anh Nam Gia là muốn cùng với em so độ lớn nhỏ sao?”
Nghe thấy Khương Bắc Dư đáp lại bằng mấy lời thô tục với khuôn mặt mềm mại và đáng yêu ấy, Ninh Nam Gia đột nhiên cảm thấy có chút không chịu được, vì thế đưa tay vỗ nhẹ lên sau đầu cậu, giọng bình tĩnh và giả vờ nghiêm khắc: “Tuổi còn nhỏ cái tốt thì không học.”
Cậu bé này da mặt mỏng, sao có thể như thế được, ôi, đúng là quá phạm quy rồi.
Khương Bắc Dư bị vỗ một phát vội lấy tay che lại sau đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhanh chóng ửng lên màu hồng nhạt, một bộ dạng sắp khóc đến nơi.
Ninh Nam Gia cứ nghĩ mình vừa rồi không dùng sức cho lắm, thường thì hắn đánh Trâu Tử Khang dùng sức gấp đôi thế này cơ, lần này còn không phát ra tiếng cơ, nhưng mà nghĩ lại Khương Bắc Dư lại không phải người khác, là một cậu ấm làm từ đậu hũ, sau đó hắn hỏi lại bằng giọng điệu bất đắc dĩ:
“Đánh đau em rồi?”
Khương Bắc Dư ôm đầu hơi tủi thân gật nhẹ đầu.
Ninh Nam Gia nghĩ rồi nghĩ, ngập ngừng hỏi cậu: “Vậy…!mua cho em chút đồ ăn nhé? Trà Sữa? Bánh ngọt? Que cay?”
Bình thường nếu Ninh Vĩ Đồng khóc, hắn mua những thứ này là có thể dỗ giành rồi.”
Khương Bắc Dư lắc đầu, “Em không cần những thứ ấy, anh gọi em A Dư, anh gọi em A Dư, em sẽ không đau nữa.”
Xanh Xanh: Hệ hệ, “anh gọi em A Dư” á à a, ghê lắm, kĩ năng cua trai này làm tui quắn quéo lắm!
Ha ha, mấy nay bận đông bận tây khum có thời gian dịch gì cả, bà con thông cảm, ít hôm nữa cũng thi thi cử cử nên khum đảm bảo được tiến độ nhe!.