EM NÀO CÓ THEO ĐUỔI NGƯỜI - Chương 35
Phần cao trào cuối cùng của “Tà không thắng chính” là đại chiến tiên ma, những bí mật bị chôn vùi và khúc mắc hiểu lầm đều được giải đáp, bao gồm cả lí do khiến Cơ Hào khăng khăng tiêu diệt giới tu tiên và chân tướng đại chiến thần ma 500 năm trước.
Nhiều năm trước, thế gian có các vị thần viễn cổ. Nhưng theo thời gian, lực lượng thần tộc dần suy yếu, các môn phái tu tiên lớn lại thêm hưng thịnh. Tình thế đảo ngược làm nảy sinh nhiều du͙ƈ vọиɠ và xung đột. Đám người thế lớn không còn chịu bị thần thống trị, bọn họ muốn đứng lên, lật đổ cổ thần trên thần đàn xuống.
Hai bên mẫu thuẫn càng ngày càng lớn, cuối cùng khi vị trụ thần cuối cùng mất đi, thế cân bằng tràn đầy nguy hiểm bị phá vỡ.
Có người phát hiện thịt thần tiên của trụ thần đã chết có tác dụng tăng trưởng tu vi, đám tu tiên xẻ huyết nhục của ông. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, thế lực mạnh khiến lòng người sinh ma chướng, đám tu tu tạo thành liên minh gϊếŧ thần, bắt đầu nhắm vào cổ thần còn sống. Sau khi trụ thần mất, lực lượng thần giới giảm đi rất nhiều, một nhóm cổ thần yếu ớt dần biến mất.
Cũng có vô số người tu chân chết trong trận chiến với cổ thần, đám người liều mạng đi kiếm thịt thần tiên được gọi là mồi lửa, khích lệ nhiều người gia nhập chiến đấu. Song phương xung đột càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng vào 500 năm trước, các môn phái tu chân lớn liên hợp tấn công thần giới, đó chính là trận “Tiên Ma đại chiến” trong miệng giới tu chân.
Ác chiến năm năm, hai bên đểu tổn thương vô số, tộc Kỳ Lân diệt vong, vùng đất của thần thất thủ, thương vong quá nhiều, bị nguyền rủa thành Ma Vực.
Tiên hạc mọc răng nanh, nước hồ dịu dàng biến thành dung nham nóng rực, linh khí biến thành chướng khí, ngăn cản mỗi vị tu chân tiến vào.
Cùng lúc đó, thần tộc dùng sức mạnh cuối cùng bảo vệ Cơ Hào để hắn bình an. Nhưng hắn lại chọn cách báo thù.
Vị cổ thần cuối cùng của thần giới chọn sa đọa thành ma, lắc mình biến thành Ma tôn Cơ Hào. Từ nay về sau, tính mạng của hắn chỉ có một mục tiêu, báo thù giới tu chân.
“Tiểu Linh Quân yêu quý của ta, đây chính là chính nghĩa ngươi liều chết bảo vệ.” Trong chiến trường, Cơ Hào toàn thân đẫm máu nâng cằm Vệ Linh Quân, cười càn rỡ mà đường hoàng, “Vậy bây giờ, người còn có thể không thẹn với lòng được sao?”
Tất cả quá khứ hiện lên trong mắt, sau đó sụp đổ.
“Sư tôn?” Vệ Linh Quân cứng nhắc quay người, nhìn thanh niên tóc trắng y dùng hết tính mệnh để bảo vệ, “Đúng là như vậy sao?”
Thanh niên tóc trắng, thân thể đã bị loang lổ mục rữa, nhưng hắn vẫn lạnh lùng như băng như sương, tàn nhẫn lạnh nhạt: “Thần tộc đã định gục ngã, chúng ta chỉ tận dụng thời cơ.”
Vệ Linh Quân ngơ ngác sững sờ tại chỗ, leng keng một tiếng, kiếm trong tay rơi xuống.
“Ta đã thề từ lâu, phải gϊếŧ sạch người tu chân.” Cơ Hào nhìn về phía Vệ Linh Quân, dịu dàng đến tàn nhẫn, “Nhưng ngươi không đáng chết.”
500 năm này, Cơ Hào tự biến mình thành một vũ khí có lực sát thương lớn nhất, không có kẻ nào có thể chống lại đòn tự hủy của hắn.
Ngoại trừ chính hắn.
Cơ Hào rút xương sường làm thành vòng bảo hộ trên người Vệ Linh Quân, tay phải khép lại đâm mạnh vào trái tim mình, sau đó bóp nát.
Vệ Linh Quân bỗng trừng mắt: “Cơ Hào!”
Ánh sáng chói rát tràn ra trước mắt, đất dưới chân hóa thành bột, sông núi đều sụp đổ, ngàn vạn sinh mệnh tan thành mây gió. Cổ thần cuối cùng trong thế gian dùng cách tự hủy, lấy lại hết thảy từng bị giới tu chân cướp đoạt.
Vệ Linh Quân như phát điên gõ vòng bảo hộ, nhưng vẫn chỉ đành bất lực nhìn thế giới vỡ nát trước mắt mình.
Sợ hãi, khủng hoảng, cực kỳ bi ai… Hai mắt Vệ Linh Quân đỏ ngầu, gào thét tuyệt vọng.
Khi trước thử vai, Bạch Chỉ nói tuyệt vọng thật sự là không thể nhịn được.
Đến giờ cậu mới phát hiện, thật sự tuyệt vọng không thể dừng lại, không thể thoát ra, cậu chỉ có thể đặt mình vào trong đó, trải nghiệm chút đau đớn mãi không thôi này.
Ống kính cuối cùng dừng trên gương mặt tuyệt vọng của Bạch Chỉ, máy quay càng ngày càng cao, thân hình Bạch Chỉ co lại thành một điểm nhỏ, mặt đất bao la nát tan, toàn thế gian đều quanh quẩn trong tiếng khóc tuyệt vọng của Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ hoàn toàn đắm chìm trong bi kịch, ngay cả tiếng hô “Cắt” của đạo diễn cũng không nghe thấy.
Mãi đến khi có người tới cạnh và vỗ nhẹ mặt cậu: “Bạch Chỉ, kết thúc rồi.”
Bạch Chỉ sững sờ ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Tư Cẩn thì nước mắt càng lã chã.
“Không sao, đều kết thúc cả rồi.” Tạ Tư Cẩn ôm Bạch Chỉ vào lòng, liên tục an ủi cậu.
Cảnh khóc của Bạch Chỉ rất có sức nặng, dù nhiều nhân viên hiện trường không biết kịch bản, nhưng nhìn Bạch Chỉ khóc đến mức tan nát cõi lòng, họ cũng không kìm được mà đỏ mắt khóc theo.
Máy giám sát bên cạnh, Mao Văn Thành xem đi xem lại cảnh phim đã quay, im lặng thật lâu.
Bạch Chỉ cắn môi, cố ép mình ngừng khóc.
Cậu không dám khóc nữa, sợ chút nữa mắt sẽ sưng không thể quay tiếp.
“Đừng cắn môi.” Tạ Tư Cẩn nhẹ nhàng miết miệng cậu, đưa tay mình ra.
Bạch Chỉ nín khóc, mỉm cười: “Em nào đến mức ấy.”
Tạ Tư Cẩn: “Không khóc nữa sao?”
“Ừm.” Bạch Chỉ lắc đầu, mũi đỏ rực: “Em không sao.”
Tạ Tư Cẩn vẫn không yên lòng nhưng không nói thêm nữa.
Khi một diễn viên chọn cách đắm chìm vào nhân vật, anh ta sẽ bắt đầu một hành trình tâm lý riêng tư và cô độc. Anh ta chỉ đi một mình, vượt mọi chông gai. Sau khi đã phiêu lưu tất cả, cũng chỉ có thể tự mình tiến bước.
Đại đa số diễn viên kết thúc một bộ phim đều cần thời gian nhất định để thoát khỏi nhân vật. Nhất là những diễn viên cảm tính như Bạch Chỉ, họ đắm mình càng sâu thì càng cần nhiều sức lực để rũ bỏ nhân vật.
Sau khi từ Hoành Điếm trở về, Bạch Chỉ mất vài ngày ở nhà mới khôi phục bình thường.
Tạ Tư Cẩn cũng biết điều này, anh không quấy rầy Bạch Chỉ, chỉ liên hệ với cậu hàng ngày.
Tối ngày thứ ba, Bạch Chỉ xem xong bộ phim của Tạ Tư Cẩn lần thứ hai, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ của Tạ Tư Cẩn trên điện thoại.
Bạch Chỉ vội vã gọi về: “Ngại quá, vừa nãy xem phim không để ý điện thoại, anh gọi em có chuyện gì không?”
“Không có việc gì, chỉ hơi nhớ bạn trai mình thôi.” Tiếng của Tạ Tư Cẩn truyền tới, mang theo cả tiếng nước tí tách.
Mấy ngày không nghe lời tình tự, mặt Bạch Chỉ lại đỏ lên.
Cậu cắn răng, lấy hết can đảm, nói: “Em, em cũng nhớ anh.”
Tạ Tư Cẩn cười: “Có nhớ anh à?”
Bạch Chỉ không rành nói lời yêu đương, quanh co chuyển chủ đề: “Ở chỗ anh có mưa sao?”
“Không đâu.” Tạ Tư Cẩn khẽ cười, “Tiếng vòi hoa sen đấy.”
Vòi hoa sen? Bạch Chỉ ngẩn người bất ngờ, thiếu chút nữa nắm chặt điện thoại: “Anh, anh đang tắm ạ?”
“Ừ, vừa cởi đồ thì em gọi tới.” Tạ Tư Cẩn ướt sũng người, tay trái cầm điện thoại, tay phải thoa sữa tắm lên ngực và bụng, cười gian dối: “Có phải em cố tình gọi đến đúng lúc này không hả?”
“Em không hề nhé!” Bạch Chỉ đỏ mặt cự lại, “Nếu em biết anh đang tắm thì chắc chắn em không gọi đâu!
Tạ Tư Cẩn không nói gì.
Bạch Chỉ: “Vậy em cúp trước, chờ anh tắm xong thì gọi lại cho em…”
Tạ Tư Cẩn: “Không sao, nói chuyện tiếp đi.”
Bạch Chỉ không lên tiếng, nhưng trái tim lại nhảy nhót thình thịch.
Tạ Tư Cẩn đang tắm, anh còn đang nói chuyện điện thoại với mình. Lúc này ỡm ờ quá, đầu Bạch Chỉ lại bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ đang tắm của người ấy…
Không thấy ai trả lời, Tạ Tư Cẩn hỏi: “Em muốn gọi video hả?”
Hơi thở của Bạch Chỉ ngưng lại, cậu che microphone, lăn lộn điên cuồng trên giường.
A a a a! Đừng hỏi em chuyện thế này mà!!
Trong lúc do dự, một lời mời gọi video đã gửi tới.
Con tim của Bạch Chỉ đã vọt lên cổ họng, cậu nín thở, dè dặt nhấn đồng ý.
Gần như không có chút trễ nhịp nào, thân hình cường tráng của Tạ Tư Cẩn hiện lên màn hình, nước trên người anh nhanh chóng lăn xuống.
Mặc dù trước đó từng ở cùng phòng trong khách sạn, nhưng vì sợ lau súng cướp cò, tới giờ họ vẫn chưa tắm cùng nhau.
Đây là lần đầu cậu thấy dáng vẻ này của Tạ Tư Cẩn, miệng đắng lưỡi khô, xấu hổ đỏ mặt.
Nhưng Tạ Tư Cẩn vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nhẹ nhàng nói chuyện phiếm: “Mấy hôm nay em đều xem phim sao?”
“Vâng.” Bạch Chỉ dè dặt gật đầu, gần như không dám nhìn thẳng ống kính.
Tạ Tư Cẩn lại hỏi: “Xem gì rồi?”
Bạch Chỉ thuận miệng kể vài tên phim, tất cả là phim Tạ Tư Cẩn diễn chính.
“Thân anh đều giao cả cho em, em còn lén lút xem phim?” Tạ Tư Cẩn thở dài như có chút ảo não: “Khổ thân anh còn cho em thời gian để thoát vai, nếu biết em xem phim của anh, lúc xuống máy bay anh đã cắp em về nhà rồi.”
Bạch Chỉ giật mình: “Cắp về nhà làm gì?”
Tạ Tư Cẩn cười khẽ một tiếng: “”Em nói xem là làm gì?”
Bạch Chỉ không lên tiếng, cậu đã bắt đầu hối hận.
Nhất định là đầu óc cậu chập mạch, nếu không cũng không hỏi vấn đề vô cùng mập mờ kia.
Tạ Tư Cẩn đóng vòi sen, thuận miệng nói: “Anh đưa bạn trai anh về nhà, em nói anh muốn làm gì với cậu ấy?”
Trong đầu Bạch Chỉ hiện đủ mọi khả năng, mặt đỏ bừng.
Tạ Tư Cẩn: “Anh sẽ để em ấy ngủ ở phòng anh, để em ấy dùng sữa tắm của anh. Tắm xong anh sẽ nói không chuẩn bị đồ ngủ cho em ấy, cố tình để em ấy mặc áo sơ mi của anh làm áo ngủ, sau đó không cho em ấy mặc quần trong.”
Bạch Chỉ bị trêu chọc nhanh chóng nóng người, hai gò má đỏ lên, hoàn toàn không dám nhìn ống kính.
Tạ Tư Cẩn: “Em thấy như vậy thế nào?”
“Chẳng ra sao cả.” Bạch Chỉ đổi hướng máy quay nhắm lên trần nhà, nhỏ giọng cãi lại, “Em sẽ tự mang đồ ngủ và qυầи ɭóŧ.”
“Tự mang?” Tạ Tư Cẩn cười khẩy, “Em thử mang tới xem anh có cho em mặc không?”
Bạch Chỉ cứng miệng, thốt ra: “Vậy em cũng không để anh mặc!”
Tạ Tư Cẩn mỉm cười: “Muốn còn không được.”
Bạch Chỉ lần nữa: “…”
A a a người này rõ ràng trước đây đứng đắn như thế, sao yêu vào cứ không biết xấu hổ như thế? Đúng là trong ngoài bất nhất!
“Đâu rồi?” Giọng cười của Tạ Tư Cẩn truyền tới: “Sợ hả?”
“Ai sợ?”
Theo tiếng kêu thẹn quá hóa giận, gương mặt Bạch Chỉ hiện lên trên màn hình.
Thanh niên kia hai gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh sóng nước, bờ môi khẽ nhếch, rõ ràng đang xấu hổ tới mức bốc khói nhưng ánh mắt lại quật cường không chịu thua, quyết không chịu bị trêu chọc.
Tạ Tư Cẩn trai tráng bừng bừng, cơ thể lập tức có biến.
Anh hít sâu một hơi, cắn răng: “Em cố tình à?”
“Em cố tình đấy.” Đối với chuyện như này, Bạch Chỉ lại cố chấp không chịu thua, “Anh qua đây mà đánh em này.”
Vừa mới bên nhau, Bạch Chỉ còn hay ngớ người, nhưng dần dà, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ phản đòn trở lại.
Dù sao cách nhau một chiếc màn hình, Tạ Tư Cẩn không thể làm gì được cậu.
Quả thực Tạ Tư Cẩn không làm gì được Bạch Chỉ, ban đầu anh chỉ muốn trêu chọc Bạch Chỉ, nào ngờ mình lại bị châm lửa đốt khói.
Anh đành phải nén ngọn lửa trong cơ thể mình, cắn răng: “Lần sau gặp em cứ đợi đấy.”
“Đợi thì đợi!” Bạch Chỉ nói xong lời thách thức, nhanh nhẹn cúp máy trước khi Tạ Tư Cẩn kịp mắng cậu.
Rất tốt, ít ra khí thế cũng không kém cạnh!
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Tạ Tư Cẩn gửi tin WeChat: [Mai đến chỗ anh nhé? Anh bảo tài xế đón em, ăn trưa ở nhà.]
Ngày mai! Nhanh vậy sao!
Tim Bạch Chỉ đập thình thịch, không nhịn được kích động, rón rén gõ chữ trả lời.
Nhưng trước khi chữ “Được” của cậu được gửi đi, Tạ Tư Cẩn đã nhắn thêm một tin nữa: [Quần áσ ɭóŧ em muốn mang thì mang, dù sao cũng không có cơ hội mặc đâu.]
Một giây sau, Bạch Chỉ trả lời: [Được.]
Nhìn qua như đang hồi đáp cho câu nói thứ hai của Tạ Tư Cẩn.
A a a gì vậy chứ! Bạch Chỉ cuống cuồng thu hồi tin nhắn, nhưng Tạ Tư Cẩn đã gửi tiếp.
[Anh chả thấy gì cả.]
Bạch Chỉ: “…”
Anh chê tôi ngu chứ gì? Anh nhìn thấy rành rành rồi!!
Tạ Tư Cẩn: [À, nhớ mang chiếc hộp nhỏ màu đen của em đến đó.]
Hộp màu đen? Đấy chẳng phải là thứ Phương Hạ nhét vào tủ quần áo của cậu hay sao? Đến tận khi dọn đồ để đi cậu mới phát hiện ra, sao Tạ Tư Cẩn lại biết?
Bạch Chỉ do dự mãi, quyết định giả ngu: [Hộp màu đen nào?]
[Lần trước lấy quần áo ngủ cho em anh thấy rồi.]
[Mặc dù chỗ anh cũng có, nhưng em đã cất công chuẩn bị thì mình không nên lãng phí.]
Bạch Chỉ: “…”
Vậy là khi đó Tạ Tư Cẩn đã nghĩ mình muốn ngủ với anh ấy rồi ư?
Tạ Tư Cẩn: [Thời gian này vất vả cho em rồi, mai sẽ đền bù em thật nhiều.]
Bạch Chỉ đen tối lại cuống cuồng lên, cậu hít sâu một hơi, cố nén kích động, giọng điệu bình thản đáp lời: [Biết rồi.]
Nhưng thực ra cậu rất hào hứng, nhắn tin xong còn không nhịn được, lăn qua lộn lại như con sâu róm trên giường.
A a a! Ngày mai, ngày mai thật sao!!