EM NÀO CÓ THEO ĐUỔI NGƯỜI - Chương 34
Từ Trân phát hiện, số lần Bạch Chỉ tương tác với Tạ Tư Cẩn đang nhiều lên.
Cô tò mò muốn chết, nhân lúc hóa trang bèn hỏi một câu: “Gần đây có chuyện gì vui à?”
“Sao cô biết?” Bạch Chỉ nghiêng đầu cười với cô, “Nhìn tôi rõ lắm à?”
Rõ lắm em ơi! Từ đầu tới chân đều tỏa ra bong bóng màu hồng!
Trong lòng Từ Trân điên cuồng kêu gào, nhưng cô không dám hỏi trực tiếp. Lỡ như chìm, vậy thì cô chết mất.
Từ Trân thấp thỏm không thôi, vẫn còn muốn hỏi thêm một chút nhưng đúng lúc đó, điện thoại của Bạch Chỉ đột ngột vang lên.
“Chiều tối cậu đến?” Bạch Chỉ nói với đầu dây bên kia, vẻ mặt thoải mái thả lỏng, “Biết rồi, tớ gửi địa chỉ rồi cậu đến luôn là được.”
Từ Trân hơi thất vọng, hóa ra Bạch Chỉ vui vẻ như vậy là vì có người đến thăm sao?
Cô nuốt nước bọt, dè dặt hỏi: “Có người tới thăm phim trường à?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Tối nay Phương Hạ đến.”
Tuy cậu cũng không biết vì sao Phương Hạ lại chợt muốn đến, hơn nữa mình cũng tỏ rõ rằng gần đây bận bịu không có thời gian dẫn bạn đi chơi, nhưng Phương Hạ vẫn khăng khăng tới.
Dạo này “Tà không thắng chính” cũng đã tiến tới giai đoạn quan trọng, nhiệm vụ ghi hình ngày càng thêm nặng, hôm nay Bạch Chỉ quay đủ tám cảnh, lúc kết thúc công việc đã là 10 giờ tối.
Tạ Tư Cẩn ở bên cạnh vẫn chưa xong việc, Bạch Chỉ vốn định chờ anh cùng về, nhưng Tạ Tư Cẩn lại bảo cậu về trước, về tắm rửa sạch sẽ đợi anh.
Biết đối phương không muốn để cậu thức khuya, trái tim Bạch Chỉ xao động, đỏ mặt đáp lời: “Vâng.”
Bị Tạ Tư Cẩn ghẹo, Bạch Chỉ cũng quên luôn việc Phương Hạ sắp tới.
Bạch Chỉ tắm trong bồn chồn, vừa mới đóng vòi hoa sen lại thì chuông cửa đã vang lên. Cậu vội vàng quấn khăn tắm chạy ra, từ cổ, lồng ngực đến eo đều dính nước.
Mắt Tạ Tư Cẩn thoáng co lại, anh thuận miệng nói: “Vừa tắm xong à em?”
“Ừm, em sợ tắm không nghe thấy chuông của anh.” Bạch Chỉ nghiêng người để anh vào, liếc nhìn áo khoác trên người Tạ Tư Cẩn, hơi: “Anh mới về ạ?”
“Sợ muộn quá em lại ngủ mất.” Tạ Tư Cẩn nở nụ cười, “Muốn gặp em một lát trước.”
“Em cũng không ngủ sớm được thế.” Bạch Chỉ hơi ngượng nhưng lại có chút hưng phấn, cậu cầm khăn mặt lau tóc, “Chỉ cần em không ở trường quay thì lúc nào anh đến tìm em cũng được.”
Tạ Tư Cẩn lấy khăn trên tay cậu một cách tự nhiên, Bạch Chỉ ngẩn người nhưng không từ chối, cậu ngoan ngoãn ngồi trên sô pha để anh lau đầu cho mình.
“Hồi trước anh phát hiện, tóc của em rất mềm.” Năm ngón tay của Tạ Tư Cẩn đan vào tóc, cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo mềm mại.
“Vậy ư?” Bạch Chỉ nghiêng đầu, “Sao em không để ý nhỉ.”
Tạ Tư Cẩn: “Tóc anh thì cứng lắm.”
Bạch Chỉ sờ đầu Tạ Tư Cẩn, đúng là rất cứng, đuôi tóc còn chọc vào da.
Cậu hơi bất ngờ: “Nghe nói tóc cứng thì tính cách cũng gai góc, nhưng nhìn anh lại không thấy vậy.”
Tuy bị nói là lạnh nhạt nhưng Tạ Tư Cẩn luôn khách sáo với mọi người, xưa giờ hầu như anh không bao giờ nổi giận.
“Đó là anh không cứng rắn với em.” Tạ Tư Cẩn vò đầu cậu, anh cười, “Nhưng tính cách và tóc của em thì cũng không khác lắm, đều rất mềm.”
Suy cho cùng thì thanh niên trai tráng luôn có những lúc trẻ con, Bạch Chỉ mạnh miệng cãi lại: “Đó là vì em cũng không cứng với anh mà thôi.”
Tuy họ nói về vấn đề tóc tai và tính cách, nhưng nào mềm nào cứng, thật dễ khiến người khác có liên tưởng không tốt.
Bạch Chỉ lặng lẽ nói lời ỡm ờ, nhưng da mặt cậu mỏng, sau khi nói xong liền nghiêm mặt làm bộ điềm nhiên như không. Nhưng cậu còn đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của Tạ Tư Cẩn.
“Đúng không?” Tạ Tư Cẩn không tỏ rõ thái độ, “Vậy lần sau em có thể cứng cho anh nhìn một chút.”
Bạch Chỉ : “…”
A a a, vì sao anh có thể nói câu hạ lưu một cách đường hoàng như thế!
Không được, không được để thua!!!
Bạch Chỉ mày làm được!!!
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, lấy can đảm nói: “Vậy anh… anh cũng có thể cứng cho em xem một chút…”
Một câu ngắn ngủi ngày càng nhỏ, chờ cậu nói xong chữ cuối cùng, đã nhỏ tới mức không thể nghe được.
Đáng ghét, thua khí thế rồi!
Bạch Chỉ ảo não không thôi, Tạ Tư Cẩn nhìn lỗ tai cậu đỏ lên, tốt tính không đùa cậu nữa.
Anh giúp Bạch Chỉ lau đầu rồi dùng khăn lau nước trên người Bạch Chỉ.
“Không sao, cái đó không cần.” Bạch Chỉ có chút xấu hổ, “Điều hòa thổi một lát là được.”
“Đừng để cảm.” Tạ Tư Cẩn lắc đầu, nhẹ nhàng mà nghiêm nghị, lau sạch từng giọt nước trên người cậu.
Bạch Chỉ khóc không ra nước mắt, cả người đều cứng đờ.
Xin anh, đừng lau nữa, lau nữa em cứng thật mất!
Dường như Tạ Tư Cẩn hoàn toàn không nghĩ tới phương diện kia, từ đầu đều chỉ vô tư lau cho cậu, sau đó lại lấy máy sấy cho cậu.
Bạch Chỉ chưa được người khác chăm chút như thế bao giờ nên có hơi ngại ngùng,” Anh đi tắm đi, em tự làm được.”
“Tóc em ngắn, không mất thời gian.”
“Nhưng mà…” Bạch Chỉ kéo ống tay áo của anh, ngửa đầu nhìn, “Anh bảo em tắm sạch chờ anh, mà anh…”
Lời chưa nói xong, nhưng đã đủ để Tạ Tư Cẩn hiểu rõ.
Anh ngẩn ra, rốt cuộc cũng thua trận, quay người vào phòng tắm.
Khi ra khỏi phòng tắm, Bạch Chỉ đã thay áo thun quần đùi, trên đùi đặt tập kịch bản dày, nhẹ nhàng khoan khoái lại sạch sẽ, thoang thoảng mùi cam chanh thanh mát.
“Vẫn đang đọc kịch bản sao?” Tạ Tư Cẩn hơi kinh ngạc, “Sáng mai em không đi chơi à?”
“Không, em đọc lại cốt truyện thôi.” Bạch Chỉ lắc đầu, “Sắp kết thúc rồi, em không muốn làm vướng chân mọi người.”
Trải qua mấy tháng quay phim, Bạch Chỉ cũng dần có cách đặc biệt để hiểu rõ, giải thích nhân vật, không còn ỷ lại vào sự thiên vị mỗi tối của Tạ Tư Cẩn, tần suất tìm Tạ Tư Cẩn thảo luận kịch bản cũng giảm rõ rệt.
Trưởng thành luôn khiến người vui vẻ, Tạ Tư Cẩn hỏi Bạch Chỉ: “Cố gắng như vậy, muốn thưởng gì không?”
Bạch Chỉ mắt sáng rực lên: “Được thưởng ạ?”
Tạ Tư Cẩn: “Đương nhiên.”
Bạch Chỉ mấp máy, im lặng hai giây rồi xấu hổ ghé mặt tới: “Muốn hôn.”
Bạch Chỉ nhớ Tạ Tư Cẩn sắp điên rồi, không có gì mệt bằng ở bên nhau mà không được thân mật.
Nhưng gần đây quay phim đúng vào giai đoạn mấu chốt, toàn bộ đoàn làm phim đều căng như dây đàn, Bạch Chỉ đành cẩn thận khống chế tâm trạng mình, không để tình cảm riêng tư ảnh hưởng công việc. Cậu chưa từng đóng bộ phim nổi như thế, trên mạng đánh giá càng tốt, cậu càng thấy trách nhiệm càng nặng, không dám phụ lòng chờ mong người xem.
Cậu không phải thiên tài diễn xuất như Tạ Tư Cẩn, chỉ dám tận dụng cơ hội cố gắng.
Nhưng giờ…
Cậu nhịn lâu vậy rồi, muốn được hôn một cái cũng không sao nhỉ?
Bạch Chỉ nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở ấm áp trên mặt mình, sau đó đôi môi mềm mại rơi xuống.
Cảm giác kề cận da thịt khiến cậu rung động.
Làn da ấm áp, khuấy động trái tim, như giẫm trên đám mây, khiến người ta hoa mắt loạn trí.
Bạch Chỉ khẽ thở gấp, cậu không dám tiếp tục.
Tạ Tư Cẩn cũng không khá hơn cậu là bao, giọng khàn khàn, “Phục vụ đặc biệt cho em nhé.”
Phục vụ đặc biệt?
Bạch Chỉ sửng sốt một chút, phục vụ đặc biệt cái gì?
Giây lát chần chờ, tay phải Tạ Tư Cẩn đã đặt trên quần ngủ của cậu.
Bạch Chỉ: “!!”
Mặt Bạch Chỉ vọt biến thành màu đỏ, cậu túm quần theo bản năng, cả người run rẩy.
“Đừng…” Mặt mũi Bạch Chỉ bừng bừng, cậu nhắm chặt mắt từ chối, “Em, em không nhịn được.”
Tạ Tư Cẩn nghiêng đầu nhìn cậu, dường như không rõ: “Sao phải nhịn?”
“Nhưng mà…” Bạch Chỉ vùi mặt vào ngực Tạ Tư Cẩn, im lặng mấy chục giây.
Sau khi đấu tranh tâm lý thật lâu, cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu, dè dặt hỏi: “Vậy anh nhẹ nhàng được không?”
“Yên tâm.” Giọng Tạ Tư Cẩn khàn khàn, “Anh dùng tay thôi, không làm đến bước cuối cùng.”
Nửa tiếng sau, Bạch Chỉ như bị hun chín nằm trong ngực Tạ Tư Cẩn.
Người kia đứng dậy lấy giấy lau tay, trên năm ngón tay thon dài trắng trẻo hiện lên ánh nước dịu dàng.
Mặt Bạch Chỉ như bị phỏng, càng thêm thẹn thùng.
Cậu muốn nói gì đó để giảm bớt lúng túng, nhưng không ngờ một giây sau, một tiếng gọi sang sảng vang lên theo tiếng chuông cửa.
Phương Hạ kéo vali đồ đứng ngoài cửa hô to: “Em Bạch! Tớ đến nè!!!”
“…”
Cả người Bạch Chỉ cứng đờ.
Tạ Tư Cẩn: “Ai?”
“Phương Hạ đến!” Lúc này Bạch Chỉ mới nhớ ra, vội vội vàng vàng kéo quần lên, quay người mở cửa sổ, đẩy Tạ Tư Cẩn vào phòng tắm, xong xuôi mới rầu rĩ mở cửa.
“Chu choa, lâu lắm không gặp cậu rồi!” Phương Hạ tháo kính râm và khẩu trang xuống, kéo vali vào phòng, ngồi chềnh ềnh lên sô pha phòng khách, “Tớ thấy bộ phim này của cậu có tiếng ra phết, không ngờ cậu còn dám hợp tác với thầy Tạ. Cảm giác diễn chung vưới Ảnh đế thế nào?”
“Rất tốt.” Bạch Chỉ vừa liếc nhà vệ sinh vừa đẩy Phương Hạ vào phòng cho khách, “Không còn sớm nữa, cậu rửa ráy rồi ngủ đi.’
Phương Hạ: “Phòng khách của cậu không ai ngủ đúng không?”
Bấy giờ Phương Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, vào phòng sắp xếp hành lí.
Bạch Chỉ thừa dịp sang phòng tắm mở cửa cho Tạ Tư Cẩn ra ngoài, nào ngờ cậu vừa nhấc chân, Phương Hạ cũng một hai đi theo sau.
Bạch Chỉ nhíu mày: “Cậu làm gì đấy?”
“Đi vệ sinh chứ sao.” Phương Hạ đường đường chính chính, “Tớ nhịn suốt cả quãng đường, bàng quang sắp vỡ đến nơi rồi.”
Bạch Chỉ đuổi người: “Tự sang phòng ngủ chính đi.”
“Không sao, tớ đâu ngại.” Phương Hạ vung tay trước sự ngăn cản của Bạch Chỉ, một tay khác đẩy cửa phòng vệ sinh…
Mắt to trừng mắt bé với Tạ Tư Cẩn bên trong.
Phương Hạ im lặng đôi giây, kinh ngạc: “Thầy Tạ cũng ở đây ư?”
“Vòi hoa sen phòng tôi bị hỏng.” Tạ Tư Cẩn đi ra, bình tĩnh giải thích, “Sang mượn nhờ nhà tắm của Bạch Chỉ.”
“Thì ra là thế.” Phương Hạ không nghĩ nhiều, cười toe toét đóng cửa lại.
“Ngại quá đi,” Bạch Chỉ tiễn Tạ Tư Cẩn ra cửa, chột dạ mà giải thích, “em quên nói cho anh biết Phương Hạ sắp tới.”
“Không sao.” Tạ Tư Cẩn lắc đầu, “Lần sau nhớ là được.”
…
“A ha, nhẹ cái thân.” Phương Hạ xoa bụng bước ra, nhìn thấy Bạch Chỉ đang ngồi trên ghế với gương mặt xám ngoét.
“Cuối cùng là cậu đến làm gì?” Bạch Chỉ lạnh lùng nói.
“Ôi, sợ quá.” Phương Hạ lạnh cả sống lưng, chột dạ giải thích, “Tớ đến thăm cậu mà.”
Bạch Chỉ: “Câu gây chuyện gì à?”
Phương Hạ càng giật thót: “Làm, làm gì có.”
Bạch Chỉ: “Chương trình tuyển chọn của các cậu ghi hình xong rồi?”
“Quay xong từ lâu rồi, người ta đều lập nhóm ra mắt cả.” Phương Hạ ôm ngực, mặt đầy đau thương, “Cậu không quan tâm bạn cũ nhiều hơn một tí được à?”
Bạch Chỉ im ắng: “…Cậu tốt tính đột xuất như thế, buồn ói.”
Phương Hạ: “…”
Phương Hạ chửi thề một câu rồi lại tiếp tục lải nhải, “Đúng là cậu đã thay lòng”, “Cậu thật không yêu tớ chút nào.”
Bạch Chỉ: “Tha con mẹ ơi.”
Phương Hạ: “…”
Mẹ! Mẹ nào!!!
Phương Hạ như mèo dẫm phải đuôi, nhảy cẫng lên: “Ông mày cao mét 82, cơ bụng sáu múi! Mẹ cái gì mà mẹ!”
Bạch Chỉ ngẩn người: “Làm sao mà căng thế?”
Khi trước bọn họ vẫn thường đùa kiểu này, nào có thấy Phương Hạ phản ứng như vậy.
Phương Hạ: “…”
Đệt đệt đệt!
Vậy mà cậu lại không để ý tới vấn đề này!
Trai thẳng thích nói đùa với bạn cùng giới, còn gay kín thì lại rất nhạy cảm. Khi trước cậu nói đùa với Bạch Chỉ thì là trai thẳng sắt thép không vênh. Nhưng giờ cậu lại mẫn cảm với chủ đề đồng giới…
Cậu không phải gay kín đâu!
Phương Hạ ngẩng đầu, bóp cuống họng, nhớ lại phản ứng trước kia của mình với Bạch Chỉ: “Khách quan mau tới đây, nô gia ở đây chờ người đây.”
Bạch Chỉ xạm mặt lại: “… Mày vẫn nên cút đi.”
…
Trước khi Phương Hạ tới, cả đoàn phim đều được bao trùm bởi bầu không khí đoàn kết, căng thẳng, nghiêm túc và năng động, nhưng sau khi cậu đến, ba thứ đầu đã biến mất chẳng còn tăm hơi, chỉ còn lại một năng lượng hoạt bát sau cùng.
Phương Hạ như một con khỉ hiếu động nhảy nhót khắp phim trường: “Oa, hóa ra phim cổ trang quay như thế này hả?”
“Đạo diễn, có thể cho em một vai phụ vui vui một chút được không ạ?”
Phương Hạ rất hăm hở diễn vai quần chúng, tuy thời gian lên hình chỉ có năm giây nhưng cậu diễn mười mới trúng một.
Mao Văn Thành cười híp mắt tiễn Phương Hạ đi, xoay người một cái đã thay đổi vẻ mặt, ông sẽ không bao giờ cho Phương Hạ đóng phim nữa.
Người càng phiền lòng là Bạch Chỉ và Tạ Tư Cẩn, Phương Hạ như một bóng đèn cao áp treo giữa hai người họ, nhưng người gây tội thì lại chẳng hề hay biết.
Ăn cơm cũng dính với họ, về khách sạn cũng dính lấy họ, trước khi ngủ còn quấn lấy tâm sự với Bạch Chỉ.
Gọi thêm anh lớn Lục Hòe là có thể quay tiếp “Ẩm thực đoàn phim” rồi.
Khi quay “Ẩm thực bốn mùa” Tạ Tư Cẩn đã biết Phương Hạ và Bạch Chỉ thân nhau, nhưng không ngờ lại tới mức này.
Nếu là người khác, anh còn tưởng cậu có ý phá hoại tình cảm của anh và Bạch Chỉ. Nhưng anh biết Phương Hạ không phải, cậu ta chỉ thật sự ngốc mà thôi.
Dưới ánh đèn sáng rực này, Bạch Chỉ bắt đầu làm đủ kiểu ám chỉ mình đang yêu.
Đầu tiên là từ việc đi sớm về khuya. Hôm nay lúc Bạch Chỉ về đã gần 12 giờ, Phương Hạ đang chơi game, ngẩng đầu thuận miệng nói: “Đi đâu thế?”
Bạch Chỉ: “Tới chỗ anh Tạ.”
“Ồ.” Phương Hạ không phát hiện điều gì bất thường, “Mọi người quay phim vất vả quá, muộn thế này rồi còn phải thảo luận kịch bản.”
Bạch Chỉ: “Không phải thảo luận kịch bản.”
Phương Hạ: “Tập dượt à? Thế còn mệt hơn.”
Bạch Chỉ: “…”
Tối hôm sau, Bạch Chỉ không về luôn.
Phương Hạ: “Đêm qua cậu cũng chưa về đó.”
Bạch Chỉ ám chỉ rõ ràng: “Tớ gặp anh Tạ.”
Phương Hạ: “Ồ, mấy cậu vất vả nhỉ.”
Bạch Chỉ: “Đêm nay tớ cũng không về đâu, ngủ với anh Tạ rồi.”
“Được đấy!” Phương Hạ nhảy lên, “Cuối cùng tớ cũng có thể xưng vương xưng bá ở đây rồi!”
Bạch Chỉ: “…”
Bây ngốc thêm chút nữa có được không?
Lần ám chỉ này thất bại, Bạch Chỉ quyết định làm một việc tàn nhẫn.
Sáng hôm sau trở về, Bạch Chỉ cố ý mở cổ áo tắm, để lộ một loạt dấu hôn trên ngực.
Phương Hạ vò ổ quạ trên đầu, nhìn chằm chằm đống vết đỏ kia.
Lòng Bạch Chỉ nghĩ, cuối cùng cũng mắc câu, trên mặt lại điềm nhiên như không hỏi: “Sao thế?”
“Cậu bị muỗi cắn à? Chỗ thầy Tạ lại có muỗi, ha ha ha!” Phương Hạ cười ha hả, “Anh em tội quá, muỗi chưa cắn tớ bao giờ!”
Bạch Chỉ: “…”
A a a a, hủy diệt hết đi, cậu mệt quá rồi.
Bạch Chỉ nói thẳng: “Đây không phải là bị muỗi cắn, đây là dấu hôn.”
Phương Hạ nháy mắt sửng sốt, ôm bụng cười nắc nẻ: “Đừng khinh tớ chưa thấy dấu hôn bao giờ! Cậu muốn lừa tớ thì tìm cớ hay hơn chút đi, này rõ ràng là muỗi cắn!”
Bạch Chỉ: “Tớ và Tạ Tư Cẩn ở bên nhau.”
Phương Hạ: “Ha ha ha há?”
Phương Hạ không cười được, cậu há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc như ngáp phải ruồi.
Sau khi trầm ngâm, cậu huơ tay trước mắt Bạch Chỉ: “Cậu không sao chứ? Mộng du à?”
“… Tớ không mộng du!” Bạch Chỉ cắn răng, nếu không phải nhớ ơn năm đó bỏ nhà ra đi được trú lại nhà Phương Hạ, cậu đã lập tức đuổi sinh vật đơn bào này ra ngoài!
“Không tin cậu đi tới đây.” Bạch Chỉ dùng thẻ mở cửa phòng Tạ Tư Cẩn.
Khi họ đi vào, Tạ Tư Cẩn đã rửa mặt xong xuôi, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đang cúi đầu gài nút tay áo.
Bạch Chỉ mặc chiếc áo tắm thùng thình đi tới trước mặt Tạ Tư Cẩn, ngẩng đầu đòi hỏi: “Hôn em.”
Phương Hạ thót tim, Bạch Chỉ điên rồi ư? Sao dám nói chuyện với Ảnh đế như thế?
Nhưng giây lát sau, một màn khiến cả nhà cả cửa cậu khiếp sợ xuất hiện.
Tạ Tư Cẩn không chỉ không nổi giận mà lại khẽ cười, kéo eo Bạch Chỉ, hôn cậu.
Họ hôn nhau trong nắng sớm, rõ ràng rất đột ngột nhưng lại vô cùng hài hòa.
Cậu chưa từng thấy vẻ mặt đó của Bạch Chỉ. Dường như gỡ xuống tất cả đề phòng, cậu hoàn toàn tin cậy, dựa dẫm vào Tạ Tư Cẩn.
Phương Hạ ngơ ngác sững sờ tại chỗ, mặt đỏ như đít khỉ.
Không thể, nhất định là cậu nhìn lầm rồi.
Anh em tốt của cậu sao lại là gay?
Nhưng họ đang hôn nhau thật kìa, mặt Bạch Chỉ còn đỏ vc!
Còn cả ánh mắt tràn ngập chiếm hữu của Tạ Tư Cẩn, như đang nói “Nếu cậu còn quấy rầy bọn anh, anh làm thịt cậu.”
Phương Hạ chợt nhớ tới lúc họ quay “Ẩm thực bốn mùa”, khi Tạ Tư Cẩn chụp ảnh cùng Bạch Chỉ, anh cũng nhìn với ánh mắt đáng sợ này. Khi đó cậu còn chế nhạo Tạ Tư Cẩn gay quá, không ngờ giờ họ lại thành thật.
Vậy là khi đó Tạ Tư Cẩn cũng đã thích Bạch Chỉ rồi???
Má, người kia ủ mưu bao lâu!
Hôn xong, Tạ Tư Cẩn ôm Bạch Chỉ vào lòng, chợt liếc nhìn Phương Hạ. Người đàn ông vẫn bình tĩnh như trước, làm người khác lạnh sống lưng.
Lông tóc cả người Phương Hạ đều dựng hết lên.
Một giây đó, cậu bỗng nhận ra mình còn sáng hơn vầng thái dương ngoài cửa sổ.
Mé, vậy mà cậu lại hoàn toàn không biết gì, làm bóng đèn nhiều lần như thế!
“Rất, rất xin lỗi! Làm phiền rồi!” Phương Hạ cũng không quay đầu lại xông ra ngoài, “Hai người tiếp tục! Không cần phải để ý đến tôi!!”
…
Khi Bạch Chỉ trở lại, Phương Hạ còn đang đập đầu bình bịch vào tường.
“A a a tại sao bạn lại để tôi thấy cảnh này! Đáng ghét, hóa ra anh em đồng chí lại ở ngay cạnh tôi!”
Bạch Chỉ vắt chéo chân, hỏi: “Cậu ghét đồng tính à?”
“Làm gì có!” Trán Phương Hạ đỏ ửng, cậu lắc đầu, “Tớ bất ngờ quá mà thôi!”
Bạch Chỉ nhíu mày, không lên tiếng.
“Nói thế nào đây, tuy hôn nhân đồng giới đã hợp pháp một thời gian rồi, nhưng việc bạn thân của mình thích con trai…” Phương Hạ ấp úng, thanh niên thân cao mét tám mấy hiếm khi thấy thẹn, “Chỉ là tớ chưa tiếp thu được, cậu đừng để ý, tớ quen rồi sẽ ổn thôi.”
“Ừ.” Bạch Chỉ gật đầu, không tỏ rõ ý kiến, “Vậy cậu quen nhanh vào.”
“Nhưng thật là không ngờ, cậu và thầy Tạ lại ở bên nhau, đây chính là người chỉ đứng một chỗ cười nhìn cậu cũng làm cậu rợn sống lưng.”
Bạch Chỉ: “…Rốt cuộc là cậu hiểu nhầm gì Tạ Tư Cẩn?”
“Thật đó.” Bây giờ nhớ lại Phương Hạ vẫn thấy sợ, “Tớ thấy anh ấy đáng sợ lắm, ảnh càng khách sáo tớ càng sợ.”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Tạ Tư Cẩn rất tốt, tốt hơn mấy người tớ từng gặp nhiều.”
Phương Hạ: “…”
Má, đây là cơm chó! Cậu không thèm ăn!
Nhưng những năm nay Bạch Chỉ chịu nhiều cay đắng, hiện giờ có thể tiến tới một mối quan hệ, cậu cũng mừng cho Bạch Chỉ.
Phương Hạ: “Cậu chắc chắn là anh ấy sao?”
“Cứ như vậy trước đã.” Bạch Chỉ lắc đầu, “Không đi tới cuối cùng ai cũng không biết trước kết cục.”
Bạch Chỉ tính cách cẩn thận, nói như vậy tức là chắc đến tám chín phần.
“Vậy là tốt rồi.” Phương Hạ nở nụ cười, cậu muốn vỗ vai Bạch Chỉ nhưng sau khi vươn tay ra lại nhận ra điều gì, lại sờ gáy mình, có chút xấu hổ, “Cậu xác định được là tốt.”
Bạch Chỉ lại vỗ vai cậu, cười theo: “Những năm nay cảm ơn cậu.”
Phương Hạ cắn môi dưới, nước mắt đầm đìa, cuối cùng vẫn không nhịn được, ôm chặt lấy, đập liên hồi vào lưng Bạch Chỉ: “Không thể tin được! Thời gian lại trôi nhanh như vậy! Cậu đã lấy chồng rồi!”
“Cút! Mày mới lấy chồng!” Bạch Chỉ bị đánh cho không thở nổi, vừa đẩy vừa mắng Phương Hạ, “Mày buồn nôn quá, bỏ ông ra!”
Phương Hạ: “Hu hu hu không bỏ! Con trai lấy chồng! Bố già vui sướng!”
Bạch Chỉ: “Cút đi! Nước mũi mày dính lên người tao rồi!
…
Làm phiền người khác yêu đương sẽ bị sét đánh.
Kể từ khi biết Bạch Chỉ đang yêu, Phương Hạ không làm bóng đèn nữa. Nhưng cậu vẫn chưa chịu đi, mỗi ngày chỉ giao tiếp hời hợt với Bạch Chỉ như hai người bạn cùng phòng.
Mãi đến một ngày, Phương Hạ ra vẻ bí ẩn lại gần, mặt đỏ bừng: “Ừm… Hỏi cậu cái này được không?”
Bạch Chỉ: “Làm sao thế?”
“Thì là…” Phương Hạ ấp úng, “Chuyện ấy có cảm giác thế nào?”
Bạch Chỉ: “Chuyện ấy là chuyện gì?”
“Cậu không biết thật hay giả vờ đó!” Phương Hạ nóng nảy vò đầu, “Quan hệ ấy! Quan hệ với đàn ông có cảm giác thế nào!”
Bạch Chỉ ngơ ngác, nhìn cậu với ý trách móc: “Cậu nói bé thôi.”
Phương Hạ vội vàng che miệng ngóng: “Ối.”
Bạch Chỉ: “Một đứa thẳng như cậu hỏi cái đấy làm gì?”
“Cậu không cần quan tâm.” Phương Hạ dáo dác nhìn quanh rồi nói với cậu, “Nói cho tớ biết là được.”
“Không biết.” Bạch Chỉ lắc đầu, “Bọn tớ đã làm tới bước đó đâu.”
Phương Hạ ra vẻ khinh thường trong chớp mắt: “Thế thì cậu kém quá.”
Bạch Chỉ: “…”
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, nhịn cơn tức muốn đánh Phương Hạ lại, kiên nhẫn hỏi: “Vậy nên cậu hỏi cái này làm gì hả?”
Lần này đến lượt Phương Hạ thẹn thùng, cậu ấp úng nửa ngày mới nói: “Thì là đó… Tớ có một đứa bạn… Nó say rượu rồi ngủ với người ta, hôm sau tỉnh dậy sợ quá chạy luôn đi. Lần sau gặp lại, người ta bảo bị đau mấy ngày. Bạn tớ muốn hỏi nhờ cậu xem có nghiêm trọng như vậy thật không…”
Bạch Chỉ: “Bạn gì đểu thế?”
“Tớ… bạn tớ uống say mà!” Phương Hạ cũng rất oan ức, “Chẳng qua là say rượu làm loạn, nó cũng không muốn thế đâu!!!”
Bạch Chỉ: “Say thật thì đã không cứng nổi, bạn cậu có mà thừa dịp ăn hôi thì đúng hơn.”
Phương Hạ: “…”
“Vậy cậu thấy bạn tớ phải làm gì bây giờ?”
Bạch Chỉ mỉm cười: “Chúng ta tuyệt giao được không?”
Quả nhiên bị đoán ra rồi!
Phương Hạ ôm đùi Bạch Chỉ, nước mắt chảy thành sông: “Tớ cũng là người bị hại! Tớ thật sự không biết chuyện đó sẽ xảy ra!”
Bạch Chỉ: “Nếu là người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm cho ra dáng vào thằng mất nết ơi!”
Mấy ngày sau, cuối cùng Phương Hạ cũng chịu đi.
Còn gửi tin WeChat cho cậu: [Tặng cậu chút lễ, không cần cảm ơn.]
Gửi thêm một cái mặt cười hề hề nham nhở.
Bạch Chỉ: [Ok, lần sau tới chơi.]
Cậu không hỏi Phương Hạ sẽ làm gì tiếp theo, làm bạn nhiều năm, từ mức độ nào đó mà nói, lúc tách ra chỉ cần biết đối phương còn sống là đủ rồi.
Chỉ là đồ lễ Phương Hạ bảo, Bạch Chỉ tìm một hồi cũng không thấy. Hơn nữa bộ phim đang tiến vào giai đoạn cuối, lịch quay ngày một gấp rút, Bạch Chỉ bận bịu suốt ngày nên cũng quên luôn chuyện này.
Cũng lúc đó, Bạch Chỉ chuyển sang phòng Tạ Tư Cẩn.
Chặng quay cuối diễn viên nào cũng tối mày tối mặt, vậy nên dù hiếm có cơ hội ở chung nhưng hàng ngày hai người đi sớm về khuya, về đến phòng mệt đến mức đặt lưng xuống là ngủ, về cơ bản cũng không làm gì. Họ đều đang trong trạng thái căng dây, ai cũng cẩn thận duy trì thế cân bằng, không dám đâm thủng.
Mãi đến một ngày khi tắm, Bạch Chỉ phát hiện ra quần áo không đủ để đổi xoay vòng.
Lúc Tạ Tư Cẩn lấy quần áo giúp Bạch Chỉ, anh nhìn thấy một chiếc hộp màu đen nhỏ trong tủ treo của cậu.
Như có dự cảm gì đó, anh mở hộp ra. Bên trong là hai hộp bαo ƈαo sυ và một chai gel bôi trơn.
Bấy giờ còn cách lúc đóng máy “Tà không thắng chính” nửa tháng.