EM NÀO CÓ THEO ĐUỔI NGƯỜI - Chương 29
Câu “hôn nhiều hơn mới được” của Tạ Tư Cẩn không phải nói đùa, vì những cảnh hôn sắp tới còn rất nhiều. Lời fan nguyên tác dành cho cặp này chính là “Đánh thì mạnh tay mà hôn nhau thì cháy”. Tuy động cơ của Cơ Hào không trong sáng, nhưng vào thời khắc quan trọng lại rất có trách nhiệm, vì cứu Vệ Linh Quân mà hắn đỡ cho y một đòn hiểm chí mạng.
Sau khi đánh bại chướng ngại cuối cùng, mấy người chật vật dìu nhau ra khỏi bí cảnh, lại không may bị hộ pháp của Ma tôn vây chặt.
Các hộ pháp thừa dịp Vệ Linh Quân thế yếu, cướp Cơ Hào đã hôn mê và linh chi trên người hắn. Vệ Linh Quân thân mang thương tích đánh một trận với đám hộ pháp, sau đó bị Linh Khoa Linh Vân kéo chạy trốn.
Trở lại tông Ngọc Uyên, Vệ Linh Quân một mình chịu hết thảy trừng phạt. Nhưng trước khi chịu phạt, y lại phát hiện ra một đóa Kỳ Lân Ngọc hồn trong phòng mình.
Vệ Linh Quân lập tức xông ra ngoài: “Vừa nãy có ai tới đây?”
Đệ tử: “Sư huynh Linh Khoa mới tới.”
Không thể nào là Linh Khoa, gã không có bản lĩnh lớn đến thế. Thế nhưng linh chi Ngọc hồn Kỳ Lân này đúng là đồ thật, vậy chỉ có một khả năng…
Vệ Linh Quân giao linh chi cho trưởng lão xong, đầu cũng không ngoảnh lại mà đi xuống núi.
Thứ này nhất định là Cơ Hào cho y, lén đặt ở phòng của y, việc làm này rất giống với tính cách bên ngoài hung ác bên trong lề mề của hắn. Vì y mà có thể đến tận đây, lại có thể lấy được linh chi từ tay của hộ pháp Ma tôn, nói cách khác…
Không nghi ngờ gì nữa, Cơ Hào là Ma tôn.
Vị tiên quân dùng kiếm vạch mây, bắt được hộ pháp Thiên Hồng của Ma tôn cải trang thành Linh Khoa. Y trói tên Thiên Hồng thành cây giò, bóp chặt bùa truyền âm: “Không muốn hắn ta chết thì lăn ra đây cho ta.”
“Người này cũng thật là…”
Đất Ma Vực khô cằn. Cơ Hào ngâm mình trong suối băng, trên gương mặt là nụ cười cưng chiều bất đắc dĩ: “Được lòng ta nhiều hơn ta nghĩ đấy.”
…
Cảnh quay sau đó là màn gặp lại của Vệ Linh Quân và Cơ Hào, một tình tiết rất quan trọng.
Vệ Linh Quân là đại diện cho người chính trực thiện lương, nhưng trong xương cốt vẫn có nét điên rồ. Cơ Hào là kẻ điên cuồng, nhưng lúc ở chung với Vệ Linh Quân thì rất nhẹ dạ mềm yếu.
Ở cảnh này, Vệ Linh Quân xác nhận thân phận Ma tôn của Cơ Hào Ma, vô cùng khiếp sợ.
Y không thể khoan dung Cơ Hào đã lừa mình, nhưng thứ khiến y càng tức giận chính là, cho dù đã biết chân tướng sự thật, y vẫn không thể từ bỏ tình cảm bản thân đối với Cơ Hào.
Vệ Linh Quân xông lên làm một trận với Cơ Hào. Đáng tiếc tài nghệ không bằng người, bị Cơ Hào trói cả tứ chi.
Nhìn ánh mắt hung hãn và không phục của Vệ Linh Quân, Cơ Hào dùng quạt vỗ mặt của y, cười đến hờ hững: “Bây giờ muốn đấu với ta thì vẫn hơi sớm, chờ đến lúc ngươi có thể đánh thắng ta thì lại… A..”
Lời còn chưa dứt đã bị chặn nơi cổ họng, chẳng ai ngờ, Vệ Linh Quân lại đột ngột hôn Cơ Hào. Giống như lần đầu ở trong ảo cảnh, khi Cơ Hào cưỡng hôn y.
Đoạn trước cũng không có vấn đề gì, thế nhưng…
Bạch Chỉ nhìn câu ‘Khi buông ra, khóe môi Cơ Hào rỉ một vệt máu tươi.’ viết trên kịch bản mà đau đầu: “Đạo diễn ơi, phải cắn thật ạ?”
“Cậu còn muốn làm giả sao?”
“Ý em không phải thế.” Bạch Chỉ hơi lúng túng, “Em sợ mình cắn nát môi thầy Tạ…”
“Muốn cắn nát môi tôi?” Tạ Tư Cẩn nhướng mày, “Anh bạn này có dã tâm không nhỏ nhỉ.”
Bạch Chỉ : “…Em đâu có ý đó!”
“Vậy ý em là gì? Em không nói thì tôi đâu biết.” Tạ Tư Cẩn chống cằm nhìn cậu. Anh mặc trên người trang phục đỏ thẫm, cặp mắt phong lưu dụ người, tựa như Cơ Hào lưu manh đùa cợt Vệ Linh Quân.
A a a sao mấy người này dữ vậy trời!!
Bạch Chỉ xù lông, lành làm gáo vỡ làm muôi: “Cắn thì cắn, có mỗi anh đau thôi!”
“Không sao, cứ việc cắn.” Tạ Tư Cẩn thu lại vẻ mặt hài hước, xoa gáy cậu: “Đau đến mấy tôi cũng chịu.”
Bạch Chỉ ngẩn ra, “ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Xông tới, đánh nhau, bị trói, hôn môi, cắn rách môi người ta.
Ba cảnh đầu tiên đã quay xong, giờ cậu chỉ cần bắt đầu từ phần bị trói là được.
Bạch Chỉ tưởng tượng bối cảnh trong đầu, cảm thấy có lẽ cũng không quá khó khăn?
Tạ Tư Cẩn trói tay cậu, lải nhải trên đầu Bạch Chỉ.
“Bây giờ muốn đấu với ta thì vẫn hơi sớm, chờ đến lúc ngươi có thể đánh thắng ta thì lại… A..”
Bạch Chỉ chặn môi Tạ Tư Cẩn. Xúc cảm mềm mại khiến cậu sững sờ. Lần đầu diễn cảnh hôn với Tạ Tư Cẩn, đúng là cậu không nhớ được là cảm giác gì.
Khi đó hết thảy nhịp điệu đều bị đối phương nắm giữ, từ đầu đến cuối cậu đều trong trạng thái chóng mặt, gần như dựa vào bản năng mà phản ứng.
Nhưng mà cho tới bây giờ, cậu chủ động hôn Tạ Tư Cẩn…
Cảm quan quanh người đều bị phóng đại lên vô số lần, rung động đầu tiên là thật mềm mại, non nớt làm con tim sững sờ. Một loại xúc cảm mang theo nhiệt độ thư thái lòng người, tựa như đụng phải rặng mây trên trời.
Bạch Chỉ chỉ sửng sốt trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng thu lại tâm trạng của chính mình, nhập vai Vệ Linh Quân.
Y căm hận Cơ Hào đã lừa dối, nhưng kẻ hắn càng phẫn nộ chính là bản thân, khi mà sự thật đã phơi bày trước mắt, tâm trí vẫn chẳng thể nào vứt bỏ hoàn toàn tình cảm dành cho Cơ Hào.
Yêu hận đan cài, Bạch Chỉ “hung hăng” cắn môi Tạ Tư Cẩn. Cậu nghe thấy hô hấp chợt dồn dập của đối phương.
Bạch Chỉ do dự chốc lát, cảm thấy Vệ Linh Quân không thể kết thúc như vậy, vì thế lại cắn thêm một chút. Cậu ngồi dậy trong ánh mắt kinh ngạc của Tạ Tư Cẩn, khiêu khích nhìn đối phương, miệng thốt ra lời thoại đã nằm lòng.
Mao Văn Thành: “Cắt.”
Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cực kỳ thấp thỏm.
Thực ra diễn nửa chừng thì cậu đã mất trạng thái rồi, nhưng đạo diễn lại không hô dừng, Bạch Chỉ đành phải cố tìm lại cảm xúc, thực hiện nốt cảnh quay.
Mao Văn Thành cau mày xem chiếu lại, nhìn từ đầu tới cuối, lại không nói một câu nào.
Bạch Chỉ hơi thấp thỏm: “Đạo diễn, thế nào ạ?”
Mao Văn Thành trầm tư chốc lát, vẫy cậu: “Mấy cậu tự ra mà xem.”
Tạ Tư Cẩn là khách quen của màn hình giám sát từ lâu, bình thường anh cũng sẽ thảo luận cùng Mao Văn Thành để tìm ra cảnh có hiệu quả tốt nhất, nhưng đây mới là lần đầu Bạch Chỉ lại gần nơi này.
Màn hình nho nhỏ đang chiếu lại cảnh cậu hôn Tạ Tư Cẩn.
Động tác và biểu cảm của bọn họ cũng không có vấn đề gì, trạng thái cũng rất tuyệt, chẳng qua là nguyên nhân quay hỏng cũng rất rõ ràng.
Bạch Chỉ không nỡ mạnh miệng, sợ làm đau người mà cắn nửa nạc nửa mỡ.
Vì vậy không thấy hung hăng, cũng không thấy vẻ tức tối, mà nhìn chỉ thấy nét e dè do dự, dinh dính nhơm nhớp.
Như là lần đầu hôn người mình thích, thấp thỏm và lo lắng, vừa xấu hổ vừa phải lấy can đảm hôn tiếp.
Trời ạ! Lúc nãy cậu cắn Tạ Tư Cẩn như này sao?
Mặt Bạch Chỉ thoáng cái đỏ lựng.
Không ác liệt chút nào mà lại rất mờ ám. Giây phút tách ra còn nhìn thấy cả sợi tơ bạc!
A a a!!! Cái quỷ gì vậy!!! Tại sao lại để cậu xem lại cảnh này cơ chứ!!
Mao Văn Thành: “Biết vấn đề của cậu ở chỗ nào chưa?”
Bạch Chỉ cúi đầu, thẹn đến mức ngón chân cũng co quắp.
Cậu luống cuống quá độ, ấp úng nửa ngày vẫn chưa xong một câu.
Mao Văn Thành: “Thanh niên thẹn thùng cũng không phải chuyện xấu, nhưng đóng phim mà, phải thoải mái lên.”
Bạch Chỉ gật đầu như gà mổ thóc, “Vâng… em biết rồi…”
Mao Văn Thành còn muốn nói gì, nhưng Tạ Tư Cẩn đã đứng dậy, nói: “Đạo diễn, để tôi đi.”
Bạch Chỉ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Tạ Tư Cẩn: “Cho tôi mười phút, một lần là qua.”
Bạch Chỉ trợn mắt khó tin.
Một lần là qua?!
Sao Tạ Tư Cẩn lại dám bảo đảm chắc nịch như thế!
Phải biết lúc Mao Văn Thành soi mói nhất, một cảnh cũng phải quay mất mười mấy lần!
“Được.”, Mao Văn Thành phất tay, “Mười lăm phút nữa quay tiếp.”
Tạ Tư Cẩn quay người nhìn cậu: “Bạch Chỉ, đến phòng hóa trang với tôi.”
Bạch Chỉ thoáng đứng thẳng lưng, tay chân cứng đờ đi theo.
Bên trong phòng hóa trang không có ai, Bạch Chỉ chân trước vừa mới vào, Tạ Tư Cẩn đã nhanh tay đóng cửa lại, ngăn cách hoàn toàn với tầm mắt của người ngoài.
“Em xin lỗi…” Hai tay Bạch Chỉ xoắn vào nhau, “Lại còn làm phiền anh chỉ bảo thêm.”
“Sao không dám dùng sức?” Tạ Tư Cẩn hỏi cậu, giọng điệu giải quyết công việc.
Bạch Chỉ trù trừ giải thích: “Em sợ cắn xấu anh.”
Tạ Tư Cẩn: “Vậy đổi thành người khác thì sao?”
Bạch Chỉ ngẩn ra, hơi bất ngờ: “Chắc là không ạ.”
“Đừng thần thánh tôi như thế.” Tạ Tư Cẩn thở dài, “Dù tôi đã đóng rất nhiều phim, nhận rất nhiều giải thưởng, nhưng tôi cũng giống em, chỉ là một người bình thường. Dưới ống kính, mỗi diễn viên đều bình đẳng như nhau.”
Bạch Chỉ mím môi, khẽ gật đầu.
Đúng là như vậy, bởi vì cậu xem Tạ Tư Cẩn như tiền bối nên mới cẩn thận từng li từng tí khi ở cạnh đối phương, bất kì hành vi vượt quá nào đều là bất lịch sự.
Bết bát hơn là cậu vẫn đem thái độ này vào cảnh quay…
Mà quan hệ giữa Vệ Linh Quân và Cơ Hào rõ ràng không phải kiểu này. Bọn họ vô cùng bình đẳng, cho dù Cơ Hào ỷ thế hiếp đáp Vệ Linh Quân, nhưng về cơ bản hai người vẫn luôn ngang hàng.
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, ánh mắt khi ngẩng đầu đã kiên định trở lại, “Em biết rồi, em sẽ cố gắng.”
“Hơn nữa em biết không?” Tạ Tư Cẩn chợt nói, “Thật sự yêu một người, đúng là sẽ có lúc không nhịn được mà muốn thô lỗ với đối phương.”
Bạch Chỉ mơ hồ: “Gì ạ?”
Vài giây sau, Tạ Tư Cẩn áp lên môi cậu.
Bạch Chỉ trừng lớn mắt. Cậu có thể nhìn thấy đôi mắt đang khép hờ của Tạ Tư Cẩn, còn có thể thấy hàng mi đang run nhè nhẹ.
Như suối tóc đổ ập lên mặt cậu, lên cổ cậu, tràn trên cả tay… Từng sợi từng sợi quấn quýt lấy nhau, cọ quậy cõi lòng mờ mịt.
“A… Thầy Tạ…” Bạch Chỉ hơi hoảng loạn, đẩy ra theo bản năng.
Nụ hôn rơi xuống càng thêm mãnh liệt.
Tạ Tư Cẩn dùng hàm răng cắn môi dưới của cậu như thể đang trách phạt.
Đau, mà cũng không phải quá đau, mềm mềm tê tê.
Chân Bạch Chỉ nhũn ra, tựa như không thể tự mình đứng thẳng. Nhưng cậu không dám túm áo Tạ Tư Cẩn, làm nhàu nát đồ diễn sẽ bị chị gái tổ đạo cụ chém đầu.
Giây lát chần chờ, một cánh tay mạnh mẽ đã đặt ở eo cậu, thân mình Bạch Chỉ bị kéo áp lên trên, cả người đều dính sát vào ngực Tạ Tư Cẩn.
Một tay khác của Tạ Tư Cẩn nâng cằm Bạch Chỉ, cậu bị ép phải ngẩng đầu, hoàn toàn đánh mất quyền kiểm soát cơ thể. Trong lúc trí óc mơ mơ màng màng, Bạch Chỉ nhớ tới cách hình dung cơ thể bị điện giật của cư dân mạng trước đó.
Thì ra là cảm giác như vậy sao?
Muốn chết đi được.
Không biết qua bao lâu, Tạ Tư Cẩn cuối cùng cũng buông cậu ra. Bạch Chỉ vô cùng yếu ớt co quắp tay chân, gần như là treo trên người Tạ Tư Cẩn mà thở hổn hển.
Thật là đáng sợ, ảnh đế vừa dùng hết sức lực hôn cậu đấy sao?
Chẳng trách khi nãy Mao Văn Thành chê bai cậu như vậy. So với Tạ Tư Cẩn, nụ hôn của cậu chả khác nào ô tô đồ chơi đụng nhau với tàu cao tốc.
“Biết phải làm gì chưa?” Tạ Tư Cẩn buông cậu ra, giọng điệu coi như bình tĩnh, nhưng đôi mắt hoa đào long lanh sắc xuân, chắc chắn là yêu tinh dụ người.
“Rõ rồi.” Bạch Chỉ gật đầu, người ta còn dạy bảo tận miệng rồi, cậu mà còn không hiểu nữa thì thu dọn đồ đạc về ngay trong đêm cho lẹ.
Bạch Chỉ nói tiếp: “Lúc nãy khi diễn, sau khi anh giãy dụa thì em do dự một lát, khí thế về sau cũng bị đứt đoạn. Nhưng vừa rồi anh không làm vậy, em khẽ kháng cự, anh lại càng hung hãn, ừm… Em thấy như thế hợp lí hơn.”
Tạ Tư Cẩn gật đầu, giơ tay miết khóe môi cậu: “Vậy nên đừng sợ, em cứ thô bạo với tôi một chút.”
Khóe miệng ấm áp khiến Bạch Chỉ ngẩn người, Tạ Tư Cẩn đang làm gì? Sao lại miết môi của cậu?
Sẽ không phải là…
Nhớ lại bản thân lộn xộn khi nãy, còn có hình ảnh sợi chỉ bạc trong miệng trên màn hình giám sát… Như có luồng nước nóng xông lên hai má, từ vành tai đến cần cổ Bạch Chỉ đều hiện một sắc hồng hồng. Cậu hít sâu nhiều lần mới ổn định được biểu cảm mà đi ra ngoài.
“Về rồi à?” Tầm mắt của Mao Văn Thành lướt qua mặt hai người, nói: “Chỉnh lại trang điểm trước đã.”
Bạch Chỉ: “…”
Không phải là nhìn ra rồi chứ?
Chuyên gia trang điểm tưởng Bạch Chỉ bị Mao Văn Thành dọa đỏ mặt, tốt tính an ủi: “Lúc nãy anh thể hiện rất tốt rồi, đạo diễn yêu cầu cao, trước ổng còn có truyền kì mắng nữ diễn viên trời phú diễn xuất đến khóc đó.”
“Ừ, tôi không sao.” Bạch Chỉ tự chột dạ trong lòng, lơ đãng gật đầu.
“Ồ, môi anh hình như hơi sưng thì phải.” Nhân viên hóa trang nói, “Em chườm lạnh cho anh một chút nha.”
“Xin lỗi…” Bạch Chỉ theo bản năng xin lỗi, không nhịn được lại muộn phiền. Biết thế đã không để Tạ Tư Cẩn hôn ác liệt như vậy, mặc dù đúng là có học được một ít, nhưng mà…
A a a điên mất thôi! Hóa ra hôn môi cũng lau mất lớp makeup à!!
Chuyên gia trang điểm không nhịn được nở nụ cười mẹ hiền.
Bạch Chỉ thật đáng yêu quá, sao mặt lại dễ đỏ như vậy?
Cô vừa đắp băng cho Bạch Chỉ, vừa an ủi: “Đừng lo, quay cảnh hôn là thế mà, mất thời gian kinh khủng.”
Đúng là vậy, sau nửa tiếng trì hoãn, trạng thái hai người nhìn đã biết đang lên cao. Thời điểm quay chính thức, họ diễn liền một mạch, mười phân vẹn mười.
Có mỗi một vấn đề là, cậu cắn rách môi Tạ Tư Cẩn.
Bạch Chỉ xấu hổ muốn chết, đạo diễn lại rất hài lòng, tuy diễn viên phải hi sinh một chút nhưng tự nhiên chắc chắn hiệu quả hơn nhân tạo nhiều.
Về phần Tạ Tư Cẩn, anh chẳng hề bận tâm điều đó. Anh từng vì đóng phim mà bị thương rất nặng, vết rách nho nhỏ ngoài miệng thế này có đáng là bao.
Mà Bạch Chỉ dù như thế nào cũng không an tâm. Buổi tối hôm đó, cậu cầm theo tuýp thuốc tiêu viêm sang phòng bên cạnh. Không ngờ trước cửa phòng Tạ Tư Cẩn lại có người, đó là Ôn Văn, diễn viên đóng vai hộ pháp Điệp Tiệp của Cơ Hào.
“Thầy Tạ, em có tình tiết này chưa hiểu lắm, anh có thể tiện tay giảng cho em một chút không?” Thanh niên có một mái tóc xoăn lộn xộn, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào, khác hẳn dáng vẻ hộ pháp Điệp Tiệp trong phim.
Bạch Chỉ không ngờ lại có người tìm Tạ Tư Cẩn, nhất thời sửng sốt.
Cậu vừa định rời đi, cửa phòng đã bị mở ra.
Tạ Tư Cẩn đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
Ôn Văn ngẩng đầu cười với anh: “Có một tình tiết trong kịch bản em không hiểu lắm, anh chỉ bảo cho em được không ạ?”
Tạ Tư Cẩn liếc mắt nhìn y, không nói gì.
Bạch Chỉ lén lút đem thuốc tiêu viêm giấu ở sau lưng, từng bước một lui về phòng của mình.
Tạ Tư Cẩn: “Bạch Chỉ, đợi đã.”
Bạch Chỉ: “…”
Ôn Văn cũng đang nhìn cậu, con ngươi màu hổ phách của Ôn Văn chợt co lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Y cười nói: “Thầy Bạch cũng tìm thầy Tạ sao? Thế thì ngại quá, em đang cần thảo luận kịch bản với thầy Tạ…”
“Không tiện, có vấn đề thì tự đi tìm thầy dạy diễn xuất đi.” Tạ Tư Cẩn lạnh lùng nói.
Nụ cười hiền hòa ngoan ngoãn trên mặt Ôn Văn cứng lại, y bối rối luống cuống tròn mắt nhìn, vừa tủi thân vừa đáng thương: “Thầy Tạ ơi?”
Bất kể lòng dạ sắt đá đến đâu, nhìn thấy cảnh này, sao có thể không đành lòng. Nhưng ánh mắt của Tạ Tư Cẩn lại bỏ qua y, anh nói với Bạch Chỉ: “Em vào đây.”
Bạch Chỉ : “…”
Bạch Chỉ đi vào phòng trong ánh nhìn muốn ăn thịt người của đối phương. Rõ ràng cậu vào căn phòng này rất nhiều lần rồi, nhưng xưa nay chưa từng nhận được cái nhìn nào phát khiếp đến thế.
“Đứng ở đằng kia làm gì?” Tạ Tư Cẩn cũng không quay đầu, “Lại đây.”
Bạch Chỉ đi từng bước khuôn phép đến gần, ngoan ngoãn hỏi han: “Anh tìm em có việc gì không?”
Tạ Tư Cẩn duỗi chân tay ngồi trên salon, nửa ngày mới nâng tầm mắt nhìn cậu: “Không phải em đến bôi thuốc cho tôi sao?”
Bạch Chỉ siết chặt túi thuốc tiêu viêm trong tay.
Cậu chỉ muốn đem đến mà thôi, sao đến miệng của Tạ Tư Cẩn lại thành định bôi thuốc cho anh ấy rồi?
Bạch Chỉ lấy thuốc, nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn đưa anh thôi…”
Tạ Tư Cẩn đột nhiên xuýt xoa, đặt chén trà xuống bàn, dường như bị bỏng nước.
Bạch Chỉ: “Có phải là chạm vào chỗ đau không?”
“Một chút.” Tạ Tư Cẩn gật đầu, “Có vẻ nghiêm trọng hơn tôi tưởng.”
Bạch Chỉ cuống lên, muốn đến gần nhìn vết thương ngoài miệng của Tạ Tư Cẩn, nhưng lại không dám bước tới.
“Thế, thế thì em đưa anh đến bác sĩ đi!” Cậu bối rối đứng lên, “Mặc dù em có mang thuốc tiêu viêm qua đây, nước bọt cũng làm dịu vết thương, nhưng em không chắc có hiệu quả thật không. Mà ngày mai cũng phải quay…”
“Bạch Chỉ.” Tạ Tư Cẩn gọi tên cậu.
Bạch Chỉ: “Em xem trên mạng rồi, nếu rách sâu quá phải khâu nữa đó, nếu anh không xử kí kịp…”
“Bạch Chỉ.” Tạ Tư Cẩn túm Bạch Chỉ đang gấp đến mức xoay mòng mòng lại, bắt cậu ngồi xuống. Anh nhìn thẳng vào mắt Bạch Chỉ, gằn từng chữ, “Em bôi thuốc cho tôi là được rồi.”
Bạch Chỉ sững sờ, tiện đà cau mày: “Em cũng không phải bác sĩ, em không yên lòng…”
“Không nghiêm trọng như vậy.” Tạ Tư Cẩn không để ý mà cười, “Đùa em chơi thôi.”
Bạch Chỉ: “Không nghiêm trọng thật ư?”
Tạ Tư Cẩn: “Vẫn ổn.”
Bạch Chỉ hơi buồn bực: “…Vậy mà mới vừa rồi còn lừa em!”
“Chẳng phải là tôi sợ em bế tôi đi bệnh viện luôn sao?” Tạ Tư Cẩn nói từ tốn, “Đến lúc đó bác sĩ chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân, mà tôi bị thương trong miệng, vậy phải nói gì đây? Nói bé con nhà tôi quá hoang dã, khi hôn đã cắn môi tôi rướm máu? Ây, tôi thì không vấn đề gì, chỉ là không tốt cho em lắm nhỉ?”
Bạch Chỉ càng nghe đầu càng chúi xuống, vành tai đã đỏ rực cả lên.
Tạ Tư Cẩn vẫn chưa muốn buông tha cậu, lại nói tiếp: “Chẳng phải công ty thiết lập cho em hình tượng hot boy tình đầu sao? Em còn có cả fan mẹ, mấy người gọi em là con trai yêu ấy, họ có biết khi hôn em cuồng nhiệt thế không? Hử, bé Chỉ?”