EM NÀO CÓ THEO ĐUỔI NGƯỜI - Chương 26
Bạch Chỉ chạy vào thang máy như trối chết, mãi đến khi về tới nhà, đôi má vẫn rần rần nóng hổi, trái tim bổi hổi đập liên hồi.
Cậu có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới kết quả này.
Người tỏ tình rõ ràng là Tạ Tư Cẩn, nhưng vì sao anh ấy thì thành thục ung dung, còn cậu đây lại hoang mang rối rắm?
Bạch Chỉ chờ rất lâu mới bình tĩnh trở lại, mở WeChat lên trả lời tin nhắn.
Mao Văn Thành nhắc tới hai người trong nhóm lớn của “Tà không thắng chính”: 【Công bố tạo hình rồi, mọi người nhớ ghé xem nhé!】
Bạch Chỉ ấn theo dõi Weibo, loáng cái đã bị chuỗi dấu đỏ thông báo làm hoa mắt, những đánh giá khen ngợi đều cao chưa từng thấy.
Không ai ngờ Tạ Tư Cẩn sẽ đóng bộ phim này. Vào thời điểm “Tà không thắng chính” công bố casting, ai ai cũng nói là không thể.
“Sao Tạ Tư Cẩn lại diễn thế?”
“Điên rồi sao? Tạ Tư Cẩn mà đóng đam sửa?”
“Tạ Tư Cẩn mà nhận Cơ Hào tôi livestream trồng cây chuối ẻ chảy luôn!”
Cuối cùng không ngờ ê kíp lại ém một quả bom lớn thế này. Tới nay chính thức công bố ảnh chụp tạo hình, phá tan mọi suy đoán của khán giả.
Dưới blog của đoàn phim náo loạn rồi, bình luận khen ngợi trong nháy mắt đã phá mốc chục nghìn, trang thứ nhất đều là “????” và “A a a a a” kêu gào.
【Có thật không? Không phải tôi nằm mơ sao? Trời ạ?! Ảnh đế Tạ cũng đóng đam rồi?】
【Công tử Tạ một thân áo đỏ đẹp trai quá? Chiếc look này gϊếŧ tui òi!】
【Clm??? Tạ Tư Cẩn và Bạch Chỉ??? Tôi có tin được chiếc bè chuối này không đây?】
【Hu hu hu tui không tin!! Chồng ơi sao anh lại có bé chó con khác như thế!!】
【Dm dm!! Nhanh đi xem! Tạ Tư Cẩn đăng Weibo rồi! Là thật! 】
Bạch Chỉ cũng chuyển phát Weibo, fan CP bị đè nén hồi lâu cuối cùng cũng có thể vênh mặt.
【 A a a a OTP real rồi OTP real rồi!!! Hai người hợp tác thật rồi!! 】
【 Cá voi trắng mãi đỉnh! 】
【 Hu hu hu tui biết ngay là họ có một chân mà! Hồi “Ẩm thực bốn mùa” đã phát một đống đường rồi! Mấy người còn nói lúc đó là tương tác bình thường! Mấy người tới mà xem! Công tử Tạ nhúng chàm vì Bạch Chỉ rồi kìa! 】
【 Tin mật, ban đầu là tìm vai Vệ Linh Quân trước. Kết quả thì sao, ảnh đế biết đó là Bạch Chỉ thì tự mình ra tay, quét sạch mọi chướng ngại! 】
Internet huyên náo một hồi, cũng không thiếu những lời nghi ngờ chê bai.
【 Không phải chứ? Mắt Mao Văn Thành có vấn đề à? Đi chọn người mới như thế để diễn cặp với ảnh đế sao? 】
【+1, kỹ năng diễn xuất một trời một vực với ảnh đế, nhìn mặt để chọn vai à?】
【 A a a a hình tượng gốc tốt như vậy mà! Sao lại chọn Bạch Chỉ cơ chứ, hu hu hu phá nát tiên quân nhỏ của tôi rồi!】
Cùng lúc đó, diễn đàn xuất hiện câu hỏi: Đánh giá ảnh tạo hình của “Tà không thắng chính” thế nào?
Đánh giá nhiều like nhất:
【 Tạ Tư Cẩn Cơ Hào? Nhẹ như lông hồng, không phải anh ấy thì không ai có thể diễn ra.
Ngược lại, tôi khá bất ngờ với Bạch Chỉ, tuổi còn trẻ nhưng lại có ánh mắt kiên định như vậy.
Chúng ta đều biết thiết lập nhân vật của Vệ Linh Quân. Y không phải thánh mẫu chưa trải sự đời, đó là một kẻ đã đi qua bãi bể nương dâu nhưng vẫn kiên định với lựa chọn quang minh chính đại. Cho dù ít nhiều phải nếm mùi lừa dối hay thử thách, y luôn tìm kiếm ‘đạo’ trong lòng mình, chưa bao giờ lệch khỏi ý niệm ban đầu.
Chưa từng xem phim của Bạch Chỉ, nhưng tôi chấm điểm tối đa cho ánh mắt cậu ấy trong poster này, chờ mong diễn xuất của bọn họ. 】
…
Mấy lời nghi ngờ trên mạng vẫn nhiều như trước, nhưng đến Tạ Tư Cẩn mà cũng có người không tin tưởng trình độ, vậy giải thích nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Bạch Chỉ thoát Weibo tiếp tục đọc kịch bản, cho dù cư dân mạng nói thế nào thì cũng sẽ không làm lung lay quyết tâm của cậu.
Năng lực làm việc của Mao Văn Thành rất cao, công bố tạo hình nhân vật xong thì chuẩn bị khai máy. Đoàn phim đã đến Hoành Điếm dựng bối cảnh từ lâu, diễn viên cũng sẽ sớm xuất phát.
.
Trước khi rời thành phố, Bạch Chỉ đến viện dưỡng lão thăm bà ngoại.
Trong điện thoại bà lão luôn tốt khoe xấu che, Bạch Chỉ vẫn lo bà ở không quen, cho tới bây giờ…
Lúc Bạch Chỉ đến nơi, bà ngoại đang dạy kĩ thuật trồng cây cho các ông các bà khác. Cụ ngồi xổm trong vườn, dùng giọng địa phương nói chuyện với mấy bạn già, cả đôi tay đều dính đầy bùn đất, nhưng hai mắt đục mờ lại sáng ngời.
Khác với vẻ ngại ngùng mới đến, thần thái của bà ngoại bây giờ sáng láng, gần như biến thành một người hoàn toàn khác.
Bạch Chỉ biết mình lo thừa thãi rồi.
Cậu tháo kính râm xuống, cười gọi một tiếng: “Bà ngoại, con đến thăm bà nè.”
Bà lão mới vào không nhịn được miệng, chỉ trong thời gian ngắn, chuyện cậu cháu trai hiếu thuận đưa bà đến dưỡng già đã được lan truyền khắp trung tâm.
Thấy Bạch Chỉ tới, mọi người lập tức mồm năm miệng mười bình luận:
“Ui cha, đây là cháu ngoại bà à? Trông sáng sủa quá!”
“Bà có phúc thật đó, có cháu trai ngoan ngoãn hiếu thảo như thế này.”
“Đứa trẻ tốt tính đấy, không giống con tôi, một năm cũng chẳng ghé được đôi ba lần.”
Bạch Chỉ vừa cười vừa đáp lại từng lời một, cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho bà ngoại mình. Nhưng Bạch Chỉ nào biết, thái độ của cậu càng dễ mến, đại gia đình lại càng nhiệt tình với cậu.
Đề tài nhanh chóng chuyển từ chuyện phiếm ngày thường đến việc lớn của Bạch Chỉ.
“Cháu trai, nhìn trông hơi quen nhỉ? Có phải từng gặp nhau không?”
“Kết hôn chưa? Bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái không?”
“Thích nam hay thích nữ nào? Đừng ngại, bà nội đều có đủ tất.”
Nụ cười trên mặt Bạch Chỉ sắp không kéo lên được nữa, nhưng vẫn phải kiên trì trả lời từng câu một.
“Con chưa có đối tượng đâu.”
“Chưa muốn yêu ạ.”
“Cảm ơn bà đã hỏi thăm.”
“Nào có ai lại không muốn yêu? Mấy đứa bây kén cá chọn canh chứ gì, bà đây quen nhiều mối tốt lắm, đảm bảo vừa mắt con.”
“Thằng nhỏ này da mặt mỏng quá nhỉ?” Một bà lão cười ha hả, “Dễ ngại quá, theo đuổi con gái nhà người ta không thẹn thùng thế được đâu.”
“Đừng nghe bà ấy, ngại ngùng cũng rất tốt.” Một cụ bà khác lắc đầu, “Hồi trẻ bà chẳng nhìn vừa mắt người nào chủ động cả, lại đi thích một ông hay xấu hổ.”
Bạch Chỉ: “…”
Con đâu có hay xấu hổ đâu, là mọi người dạn dĩ quá thôi!
Mười mấy người vây quanh giới thiệu đối tượng cho con, da mặt con chịu không nổi!
“Bà ngoại.” Bạch Chỉ nhìn bà cầu cứu.
Bà đứng sau cười sảng khoái: “Tại họ quý con đó, mọi người ai cũng ước ao có đứa cháu ngoại như con đấy.”
Xung quanh càng ngày càng nhiệt tình, cũng bắt đầu quan tâm đến cơ thể cậu.
“Nhìn qua có hơi gầy, phải ăn nhiều lên đi nhớ.”
“Rắn chắc lắm.” Có người nắn bóp một cánh tay của Bạch Chỉ, nói năng hùng hồn, “Tuổi này thì gầy thôi, chờ lớn một tí là phốp pháp ngay.”
“…”
Bạch Chỉ muốn sụp đổ lắm rồi nhưng không dám nhúc nhích, chỉ sợ hơi đụng chút là làm ngã cụ già giòn xương.
Vào lúc cậu đã mất hết can đảm, Bạch Chỉ chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tạ Tư Cẩn mặt vest giày da đi về hướng này, bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc đồ tây, đi cung với hai nhân viên y tế mặc áo choàng trắng.
“Thầy Tạ!”
Hai mắt Bạch Chỉ sáng lên trong nháy mắt, cậu không kịp nghĩ ngợi lí do anh xuất hiện ở đây nữa, chào hỏi bà ngoại xong thì lập tức vọt tới.
Tạ Tư Cẩn nhíu mày, có vẻ hơi bất ngờ.
Viện trưởng không nghe rõ Bạch Chỉ gọi gì, cho là Tạ Tư Cẩn tò mò vì sao có nhiều người tụ tập ở đó như vậy, bèn chủ động giải thích: “Đó là giờ hoạt động làm vườn ngoài trời, có thể tự mình làm vườn trồng rau dưa, trải nghiệm niềm vui ruộng vườn.”
Tạ Tư Cẩn gật đầu, không tỏ ý kiến gì. Ông của anh cũng nhìn trúng điểm này, tuy là thân thể kia của ông, muốn khom lưng cũng mất nửa ngày.
“Hơn nữa lớp làm vườn có một người là đặc biệt được mời vào. Vì cháu trai bà ấy giúp đỡ chủ tịch nên trung tâm đã tặng gói chăm sóc miễn phí trọn đời cho bà ấy.”
Viện dưỡng lão cao cấp của bọn họ luôn lấy thái độ nhân văn để giữ vững danh tiếng.
Viện trưởng giới thiệu việc làm trọng nghĩa của nhà họ Bạch rồi nói thêm: “Người cháu trai kia cũng làm nghệ thuật, có thể anh cũng biết mặt.”
“Đúng là có quen biết.” Tạ Tư Cẩn gật đầu, chẳng trách tháng trước Bạch Chỉ bận rộn đến nỗi không cho anh được một cuộc hẹn, thì ra là đang xử lí chuyện này.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Chỉ đã chạy lại đây. Bước chân có phần vội vàng khiến mặt cậu thoáng ửng hồng.
Cậu đứng dưới tán nắng, vừa thở dốc vừa hỏi: “Thầy Tạ, sao thầy cũng ở đây ạ?”
Hai vệ sĩ hơi đứng ra ngăn cản. Đây là vệ sĩ của ông nội anh bên này, không phải mấy người thường đi cùng anh, họ không biết mặt Bạch Chỉ.
Tạ Tư Cẩn: “Không sao, bạn tôi.”
Vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức nghiêng mình lùi dang một bên.
Lần đầu tiên Bạch Chỉ thấy Tạ Tư Cẩn phô trương thanh thế đến vậy, cậu khẽ rụt cổ: “Có phải em quấy rầy thầy không ạ? Em cũng không có việc gì, thôi em xin phép đi trước…”
Lời còn chưa dứt, cổ tay Bạch Chỉ đột ngột nóng lên, Tạ Tư Cẩn loáng cái đã nắm lấy tay cậu.
Bạch Chỉ không khỏi bất ngờ.
Tạ Tư Cẩn nói với viện trưởng: “Hôm nay phải cảm ơn anh đã giới thiệu, cụ thể về vấn đề quyên góp sẽ có bộ phận chuyên trách đến làm việc sau, giờ tôi tự đi về là được rồi.”
“Được, nếu có vấn đề gì cứ liên hệ với chúng tôi.”
Viện trưởng hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng xoay người đi mất, chỉ còn lại hai nhân viên y tế và vệ sĩ đi theo Tạ Tư Cẩn.
Tạ Tư Cẩn lưng dài vai rộng đứng trước trước mặt bọn họ, tự nhiên sinh ra cảm giác ngột ngạt. Bạch Chỉ e dè cẩn thận xem xét vẻ mặt của Tạ Tư Cẩn, thử hỏi dò: “Thầy xong việc rồi ạ?”
Tạ Tư Cẩn không lên tiếng, chỉ lành lạnh liếc nhìn cậu.
Bạch Chỉ: “…”
Chuyện gì vậy, đây là tức giận sao?
Bạch Chỉ mắt to trừng mắt bé với anh vài giây, dường như chợt nhớ ra gì đó, vội vã mở miệng: “Anh đang bận đấy ạ?”
“Cũng tạm.” Cuối cùng Tạ Tư Cẩn cũng mở miệng ngọc, “Có việc riêng cần xử lí.”
Bạch Chỉ: “…”
A a a anh là đứa trẻ con à? Có mỗi cái xưng hô mà ghim đến tận giờ!
“Vậy thầy..” Thói quen dùng kính ngữ làm Bạch Chỉ nhịu miệng, “Anh cứ đi đi, em không làm phiền nữa.”
Tạ Tư Cẩn: “Muốn đi cùng tôi không?”
Bạch Chỉ hơi trợn mắt.
“Ông nội tôi mới vừa chuyển tới.” Tạ Tư Cẩn nhìn cậu, giọng điệu lịch sự gần như thương lượng, “em có đồng ý đi theo tôi thăm ông ấy không?”
Bạch Chỉ hé miệng: “Nếu như không phiền…”
Khác với nơi bà ngoại ở gồm một phòng khách một phòng ngủ, khu bên này là những căn biệt thự nhỏ có thể nhìn thấy cảnh hồ, thi thoảng lại có người già đi dạo cùng hộ lí, nhìn qua cao cấp hơn nhiều.
Bạch Chỉ đi cùng Tạ Tư Cẩn đến một căn nhà ngập tràn hoa tươi. Mới vừa mở cửa thì một con vẹt đã eo éo kêu lên.
“Không mang con dâu về!”
“Không mang con dâu về!”
“Không mang con dâu về!”
Bạch Chỉ: “…”
“Vẹt của bà nội tôi, bị ông mang theo giải sầu.” Tạ Tư Cẩn nghe con vẹt công kích mãi đã thành thói quen, vừa đi vào trong vừa nói, “Mỗi lần nhìn thấy tôi đều phải gào một hồi, cố nhịn đi qua là được, ngoài câu này nó cũng không biết nói gì nữa đâu.”
Con vẹt:
“Hôm nay cũng lưu manh!”
“Hôm nay cũng lưu manh!”
“Hôm nay cũng lưu manh!”
“Hôm nay cũng lưu manh!”
Tạ Tư Cẩn: “…”
Bạch Chỉ: “…”
“Câm mồm!” Trước cửa sổ phòng khách, một cụ ông đập gậy xuống đất.
Con vẹt oai phong lẫm liệt giương cánh bay đi, xung quanh cuối cùng cũng yên ả trở lại.
Bấy giờ Bạch Chỉ mới để ý thấy có người ở bên kia.
Một ông lão cao to ngồi trên chiếc xích đu, mặc áo sơ mi màu xám sạch sẽ, trông khỏe mạnh và uy nghiêm, đang minh mẫn ngồi nghe đài. Thấy Tạ Tư Cẩn đến nơi, cụ ông nhướng mắt nhìn anh: “Đến à?”
“Dạ.” Tạ Tư Cẩn gật đầu, “Tháng sau cháu phải ra ngoài quay phim rồi, sợ là không có thời gian.”
Ông lão không tỏ ý kiến gì, khi sắp sửa nghe đài tiếp, ông lại chợt liếc thấy bóng Bạch Chỉ sau lưng cháu mình, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú: “Dẫn người đến rồi hả?”
“Bạch Chỉ.” Tạ Tư Cẩn chủ động giới thiệu, “Ông biết.”
Bạch Chỉ há miệng, cậu cũng biết ông nội của Tạ Tư Cẩn. Có nằm mơ cậu cũng không nghĩ đây là ông nội của Tạ Tư Cẩn, người đã từng lên vô số tin bài tài chính và kinh tế của thành phố.
Nhưng vì chuyện này xuất hiện trên người Tạ Tư Cẩn, hình như có nhiều điều kinh ngạc hơn nữa cậu cũng có thể hiểu thông được.
Bạch Chỉ lấy lại bình tĩnh, lễ phép nói: “Cháu chào ông ạ.”
“Bạch Chỉ cũng tới à?” Ông lão hài lòng gật đầu, thái độ dễ mến hẳn lên, “Ông xem cháu nấu ăn rồi, sắp theo kịp ông luôn, lần sau cho cháu nếm thử tài nghệ của ông đây nhé.”
“Thôi ông nghỉ đi ông ơi.” Tạ Tư Cẩn để bác sĩ làm kiểm tra hằng ngày cho ông nội, không nể mặt mà nói, “Cái thân mình này của ông đi hai bước còn là vấn đề nữa là, để cháu làm cho.”
“Ta thà ăn cơm dinh dưỡng ở phòng ăn còn hơn ăn mấy món thúi bây làm.” Ánh mắt ông nội liếc qua liếc lại trên người Tạ Tư Cẩn, cuối cùng đột nhiên nói, “Trừ khi bây để Bạch Chỉ đến.”
Tạ Tư Cẩn lắc đầu: “Ông ơi, không hợp lẽ.”
Ông cụ hơi trừng mắt: “Người bây cũng dẫn về nhà rồi, còn kêu không hợp lẽ?”
Tạ Tư Cẩn: “Nào thể để khách nấu cơm cho ông được chứ?”
Ông lão: “Vậy thì bao giờ ta mới được ăn?”
Tạ Tư Cẩn: “Ông đừng hi vọng, không thể đâu ạ.”
Lông mày ông cụ dựng đứng lên: “Thằng cháu thúi, lần sau đừng có đến đây nữa!”
Bạch Chỉ: “…”
Hai người này làm sao vậy? Không phải khi nãy vừa mới ông hiền cháu thảo ư? Bây giờ lại cạnh khóe nhau thế này?
Mãi đến tận khi cửa lớn lần nữa được mở ra, bà nội mặc chiếc sườn xám tối màu, tao nhã thanh lịch đi vào, tình cảnh mới được giải quyết.
Bạch Chỉ như nhìn thấy cứu tinh, vọt tới: “Bà mau đến xem xem đi ạ, họ đang cãi nhau.”
Dường như bà lão không còn bất ngờ gì nữa, bà nheo mắt nhìn Bạch Chỉ trong giây lát, lập tức nở nụ cười: “Cháu là Bạch Chỉ?”
Không ngờ cả nhà người ta đều biết đến mình, nhưng ngẫm kĩ lại, chương trình “Ẩm thực bốn mùa” kia là làm cho họ xem, hai người nhớ tên cậu cũng rất bình thường.
Bạch Chỉ gật đầu: “Cháu sang đây thăm bà ngoại, vô tình gặp thầy Tạ ở ngoài.”
“Không thể tin được, mấy người tiếp khách thế này sao?” Bà lão đeo bao tay, đạp giày cao gót, dáng vẻ nhã nhặn đi tới, dùng một câu nói kết thúc trận chiến của hai ông cháu nọ.
“Sướng nhé.” Bà nội để túi lên bàn, dáng vẻ người ở trên cao xuống nước với kẻ dưới, “Tôi đây phải bỏ hẹn với hội chị em để đến nấu cơm cho lão già nhà ông đấy.”
Tạ Tư Cẩn: “…”
Ông nội: “…”
“Tự nhiên cháu nhớ ra tí việc bận.” Tạ Tư Cẩn đứng dậy chỉnh vạt áo, “Cháu không quấy rầy ông bà giao lưu tình cảm nữa, chúc ông ăn cơm vui vẻ.”
“Khụ khụ.” Ông lão ho khan, “Ông cũng nghĩ ra, hôm nay hẹn ông già nhà bên ra phòng ăn ăn cơm, không ăn ở nhà đâu.”
Bạch Chỉ:?
Chuyện gì vậy?
Vừa rồi mấy người chỉ hận không xé được nhau mà giờ lại cùng chung chiến tuyến rồi?
Bạch Chỉ nhanh chóng biết được nguyên nhân.
“Vì sao lại để dầu nguội xào rau?” Bà nội đeo vòng tay phỉ thúy mấy chục triệu, vừa đổ nguyên liệu dì giúp việc đã thái sẵn vào chảo, vừa cây ngay không sợ chết đứng nói, “Đương nhiên là bởi sợ dầu bắn tung tóe nên mới cho rau vào khi dầu nguội rồi.”
Bạch Chỉ: “…”
Dầu của bà bắn tung tóe vì trong chảo của bà có nước đó bà ơi.
Bạch Chỉ nhịn cơn phập phồng trong bụng, nhưng nhịn được một lúc thì không nén nổi nữa: “Sao bà đang xào mà lại tắt bếp thế ạ?”
Bà nội: “Bà phải cho gia vị vào nữa, sợ xào thêm thì hơi quá lửa.”
Bạch Chỉ: “…”
Logic này không cãi được.
Bạch Chỉ được chiêm ngưỡng rất nhiều thao tác của sát thủ phòng bếp, lấp đầy điểm mù tri thức về kiểu người làm nổ nhà bếp của cậu.
Sau một tiếng, giữa tiếng còi báo động của phòng bếp, bà nội bưng năm món sở trường lên bàn.
“Đừng ăn.” Tạ Tư Cẩn bị ép ở lại ngồi trên ghế, thì thầm với Bạch Chỉ bên cạnh, “Đồ bà tôi làm chỉ có trứng hấp là ăn được thôi, ăn món khác phải uống thuốc đau dạ dày.”
“…”
Bạch Chỉ trầm tư đôi giây rồi đứng lên: “Bỗng dưng cháu nhớ ra, cháu có hẹn ăn trưa với và ngoại.”
“Khách sáo cái gì, mấy món rau dưa thôi mà.” Bà nội Tạ cười hiền hòa, “Mời bà cháu đến đây ăn luôn đi.”
Bạch Chỉ: “…”
Bạch Chỉ nhanh chóng phát hiện, mình đã đánh giá thấp trình độ thích ứng của bà mình rồi.
Nói thí dụ như lần thứ nhất lúc đi máy bay, bà hồi hộp đến mức tay cũng không biết đặt ở chỗ nào. Nhưng bây giờ, bà đã có thể say sưa thảo luận việc nên bay đi đâu du lịch với bạn bè.
Nói thí dụ như bữa cơm này, tất cả bọn họ đều không nuốt nổi, chỉ có bà ngoại ăn uống ngon lành, ăn xong còn khen ngợi động viên.
Bà nội Tạ rất thỏa mãn: “Bà là người tinh mắt nhất trong cái phòng này đó.”
“Đúng rồi.” Bà nội Tạ bỗng hỏi, “Có phải khi nãy có người giới thiệu đối tượng cho cháu phải không?”
“Khụ khụ…” Bạch Chỉ đang vùi đầu ăn canh nghe được, đột nhiên sặc một cái.
“Đúng nhỉ.” Bà nội Tạ dịu dàng nói, “Bạch Chỉ có bạn gái chưa?”
“Không ạ.” Bạch Chỉ lắc đầu như trống bỏi, “Không có ạ.”
“Ồ, vậy hả.” Đôi mắt bà nội đảo một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi xuống mặt của Tạ Tư Cẩn, cười cười không nói gì.
Tạ Tư Cẩn im hơi lặng tiếng nhấp một ngụm canh, không nói chen vào.
Bà nội Tạ: “Thế bạn trai thì sao?”
Đầu Bạch Chỉ càng lắc bạo.
Bà ngoại: “Tuổi nó còn nhỏ, còn chưa thấy nói đến bao giờ.”
“Vậy bà nội giới thiệu một chút cho cháu nhé?”
“Bà.” Tạ Tư Cẩn nhăn mày, “Người ta tự có ý của mình.”
“Bây không tính yêu đương thì thôi, lại còn không để cho thằng bé tìm hiểu à?” Bà nội liếc Tạ Tư Cẩn, giận dỗi nói, “Đừng có cản bà thay em, không ai nói lại tưởng bây là cái gì của nó đấy.”
“Không phải ạ, là tự cháu chưa muốn yêu.” Bạch Chỉ không muốn Tạ Tư Cẩn bị mắng, vội vã mở miệng.
“Tại sao không muốn?”
“Công việc bận bịu ạ.”
“Đợi hết bận thì đến bao giờ.” Giọng điệu bà lão đầy vẻ từng trải, “Hồi xưa ông già này gây dựng sự nghiệp, một ngày chỉ ngủ 4 tiếng mà vẫn dành thời gian viết thư tình cho bà đấy thây.”
Ông nội ngại ngùng ho sù sụ.
“Bạch Chỉ, cháu thích người như thế nào? Nếu mà sau này gặp được ai thì bà giới thiệu cho.”
Bạch Chỉ cười từ chối: “Không cần đâu ạ, cháu cũng không biết.”
“Vậy là con thích theo đuổi người ta hay được người ta tán đổ hả?
“Ừm…” Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Cháu chưa theo đuổi ai, mà cũng không thích được theo đuổi.”
“Thế cháu…”
“Bà.” Tạ Tư Cẩn lần thứ hai ngắt lời của bà lão, “Lát nữa cháu với Bạch Chỉ còn có việc, đi trước đây.”
“Được thôi.” Bà nội Tạ liếc anh một cái, thở dài, “Càng lớn càng khó tính khó nết.”
Tạ Tư Cẩn đã quen từ lâu, đứng dậy đưa Bạch Chỉ ra cửa.
Chập tối, Tạ Tư Cẩn chở Bạch Chỉ về nhà.
Bạch Chỉ vốn định gọi trợ lí, nhưng trước sự kiên nhẫn của Tạ Tư Cẩn, cậu lại chần chờ, cuối cùng vẫn lên chiếc xe thể thao quen thuộc kia.
“Tôi xin lỗi em thay hai người họ nhé.” Tạ Tư Cẩn ngồi ở ghế lái nói, “Lời bà tôi nói em đừng để trong lòng, họ không có ác ý.”
“Em không giận.” Bạch Chỉ cười lắc đầu, “Tuy hơi lúng túng, nhưng em thấy vui lắm.”
Tạ Tư Cẩn hơi nhíu mày.
Bạch Chỉ gật đầu: “Thật mà, em không nói dối đâu.”
Qua nhiều năm như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai quan tâm tới việc cậu từng yêu hay thích ai, có đối tượng nào hay không, bao giờ thì kết hôn.
Những người gọi là gia đình chỉ đúng hẹn đòi tiền của cậu, mỗi lần gọi tới đều có ý đồ khác. Mấy ông lão bà lão ở viện dưỡng lão tuy lải nhải hơi nhiều, thậm chí nhiệt tình quá mức, nhưng lại khiến cậu cảm thấy ấm áp chưa từng có.
Tạ Tư Cẩn gật đầu: “Em không giận là được rồi.”
“Hơn nữa đó cũng do họ lo lắng cho anh đúng không?” Bạch Chỉ thắt dây an toàn, dựa lưng lên ghế, nói, “Anh có thể thử gặp gỡ những người khác, chờ anh yêu đương rồi, hai người có lẽ sẽ không giục nữa…”
“Bạch Chỉ.” Tạ Tư Cẩn bỗng gọi tên cậu.
Chiều tà len qua cửa kính, rọi lên gương mặt của Tạ Tư Cẩn, khiến làn da anh nhuận một sắc cam hồng.
Anh nhìn sang Bạch Chỉ, đôi mắt đen nhánh sóng sánh tia ấm, tựa như mặt hồ nước được mặt trời chiếu rạng.
Hô hấp Bạch Chỉ hơi chậm nhịp, cậu nắm lấy đai an toàn trước ngực theo bản năng: “Gì ạ…?”
Tạ Tư Cẩn cười nhẹ một tiếng, dường như có nét tự giễu: “Tôi cũng không sắt đá đến mức nhìn người mình thích đẩy bản thân cho người khác mà mặt vẫn không đổi sắc đâu.”
Người, người mình thích…
Bạch Chỉ mất một hồi lâu mới nhận ra đối phương nói gì, bên tai thoáng cái đã đỏ lên. Cậu không dám nhìn Tạ Tư Cẩn, chỉ cúi đầu nhỏ giọng áy náy: “Em xin lỗi… Sau này em không nói thế nữa…”
“Ừ.” Giọng Tạ Tư Cẩn nhẹ nhàng, “Cảm ơn em đã để ý đến cảm nhận của tôi.”
“Không, không có gì.”
Bạch Chỉ nắm chặt dây an toàn, vành tai càng đỏ hơn.
_____
Bình thường Bạch Chỉ hay gọi Tạ Tư Cẩn là ngài cho lịch sự, mình để cả thầy và anh, nhưng bây giờ ý Tạ Tư Cẩn là không gọi ngài hay thầy nữa cho nó thân mật nhe.