EM NÀO CÓ THEO ĐUỔI NGƯỜI - Chương 23
Không biết có phải vì mặc quần áo ướt buổi chiều làm nhiễm lạnh không mà sau khi ăn cơm tối xong, Bạch Chỉ thấy đầu mình hơi nhức.
Cậu pha một cốc thuốc cảm sốt, uống xong thì lên giường nghỉ sớm.
Không biết ngủ bao lâu, cậu bị tiếng chuông điện thoại đột ngột làm thức giấc. Bạch Chỉ mặt không hề cảm xúc ngắt điện thoại, phát hiện vẫn chưa tới 10 giờ tối.
Nhưng rất nhanh sau đó, điện thoại bên kia lại gọi tới. Bạch Chỉ chặn luôn số điện thoại, bật chế độ máy bay, lần thứ hai thiếp đi.
Nhưng lần này nằm mãi cũng không ngủ được, Bạch Chỉ bèn mở điện thoại lên xem.
“Ting ting ting”, tin nhắn liên tiếp kêu lên nghe đầy khó chịu.
[ Gửi 2 triệu đi, tao tiêu hết tiền rồi.]
[ Tao biết mày đang đọc, có phải siêu sao quên mất cha mẹ già vất vả ở quê rồi không?]
[ Có nghe không hả! Gửi tiền! Quên ai nuôi mày lớn rồi à? Không đưa là tao tung hê cho cả nước biết mày ruồng rẫy cha mẹ đấy!]
Mãi đến tận sau nửa đêm, Bạch Chỉ mới mơ mơ màng màng ngủ.
Cậu mơ một giấc mơ.
Vẫn là giấc mơ bị đuổi đánh cậu ghét nhất. Đó là khi còn nhỏ vẫn ở trong làng, ở trong mộng tất cả đều u ám và ngột ngạt.
Có bóng đen ở phía sau đuổi theo cậu, nhưng cho dù cậu chạy nhanh cỡ nào, thậm chí đã bay lên, thì một giây trước khi có thể thoát khỏi ngôi làng, cậu đều bị rơi xuống, chìm vào bóng đêm trùng trùng.
Bạch Chỉ bỗng bật dậy trên giường, trán và mấy sợi tóc trước mặt đã bị mồi hôi lạnh thấm ướt, gương mặt hoàn toàn trắng bệch.
Không quản cậu đã đi bao xa, chuyện này vẫn ở phía sau kéo cậu lại.
Bạch Chỉ mở điện thoại di động, đầu nặng trình trịch nhắn tin: [ Đợi tôi ghi hình xong khắc sẽ tự về.]
Lôi kéo lâu như vậy, nên chấm dứt một lần cho xong.
…
“Bạch Chỉ, Bạch Chỉ, tỉnh lại đi.” Một thanh âm từ xa vọng tới, có người vỗ nhẹ mặt của cậu.
Bạch Chỉ mở mắt ra, thấy khuôn mặt phóng to của Tạ Tư Cẩn.
Tạ Tư Cẩn: “Cậu có khỏe không đấy? Sốt mất rồi.”
“Sốt ư? Vẫn ổn chứ ạ?” Bạch Chỉ chống tay ngồi dậy, mũi nghẹt cứng, cổ họng nhâm nhẩm đau.
Bạch Chỉ muốn uống nước, loạng choạng đứng lên, lắc đầu: “Em uống thuốc rồi, đừng lo lắng.”
Không ngờ không đứng vững nổi, phải ngồi bệt xuống giường.
“Cậu nằm xuống trước đã, đo nhiệt độ một chút.” Tạ Tư Cẩn không nhiều lời ấn Bạch Chỉ trở lại giường, kẹp nhiệt kế vào nách cậu.
Sau năm phút, Tạ Tư Cẩn nhìn số hiển thị, nhăn mày.
38.9 độ, sốt cao.
Tạ Tư Cẩn đứng lên: “Đi bệnh viện đi.”
“Không muốn đi…” Bạch Chỉ trốn trong chăn.
Tạ Tư Cẩn cho là Bạch Chỉ đang làm nũng, không ngờ đợi hết nửa ngày, phát hiện đối phương thật sự bất động.
“Đừng quậy.” Tạ Tư Cẩn định kéo Bạch Chỉ dậy, mới vừa đụng tới cánh tay của cậu thì sửng sốt.
Nóng quá, nhiệt độ dưới tay anh nóng đến bỏng rát.
“Em uống thuốc rồi, không sao đâu.” Bạch Chỉ không phối hợp chút nào, nằm bẹp trên giường, giọng nói vừa mềm vừa dính, “Em ngủ thêm là hết thôi.”
Tạ Tư Cẩn dở khóc dở cười, anh không ngờ người này bị ốm thì lại làm nũng như thế.
Tạ Tư Cẩn vươn tay chọt mặt cậu, hơi buồn cười: “Có phải cậu sợ bệnh viện đấy không?”
Bạch Chỉ nhỏ giọng lầu bầu: “Còn lâu em mới sợ…”
“Thế sao không dám đi?”
Bạch Chỉ: “…”
Ai bảo cậu không dám đi, cậu chỉ ghét chỗ đấy thôi, mỗi lần đến đều không có kí ức gì đẹp đẽ hết.
Bạch Chỉ không định giải thích, tiếp tục giả vờ ngủ.
Mà đầu óc ong ong, cổ họng cũng đau nhức, Bạch Chỉ liếm môi một cái, hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”
“Gần mười một giờ.” Tạ Tư Cẩn đưa một cốc nước ấm đến, “Uống nước trước đi.”
“Vâng.” Bạch Chỉ uống hết nước xong thì vén chăn lên, “Phải làm cơm trưa thôi.”
“Cậu như vậy rồi mà vẫn còn muốn làm cơm trưa ư?” Tạ Tư Cẩn buồn cười, xoa đầu cậu, “Giao cho bọn tôi là được rồi.”
Bạch Chỉ không yên tâm lắm: “Nhưng chẳng phải các anh không…”
“Nhìn cậu làm nhiều ngày như vậy rồi thì cũng sẽ ổn thôi.” Tạ Tư Cẩn đứng lên, “Ngủ tiếp đi, sau khi cơm nước xong đi bệnh viện.”
Bạch Chỉ : “Không muốn đi…”
Tạ Tư Cẩn: “Không muốn đi là tôi bế cậu đi đó.”
Bạch Chỉ: “…”
“Trước camera bế cậu đi luôn.” Tạ Tư Cẩn nói, “Đến lúc đó, khán giả cả nước đều biết cậu là đứa nhóc vừa ốm là làm nũng, lại còn sợ đến bệnh viện.”
Bạch Chỉ: “…”
Ác quá thể.
Tạ Tư Cẩn: “Trường mẫu giáo sẽ lấy cậu làm gương xấu, em bé ba tuổi rưỡi cũng sẽ cười cậu khóc nhè.”
“Em đi.” Bạch Chỉ khóc không ra nước mắt, “Em đi là được chứ gì…”
.
Dưới lầu, ba trợ lý thiếu mất bếp trưởng đang chuẩn bị cơm trưa hôm nay.
Đạo diễn không có ý kiến gì, thường ngày thấy Bạch Chỉ thống lĩnh phòng ăn, bây giờ nhìn ba sát thủ nhà bếp làm loạn thế này cũng rất mới mẻ.
Họ không cần mua đồ, hôm qua anh hàng xóm mang sang rất nhiều, đủ để ăn mấy bữa.
Nhìn nguyên liệu phong phú đa dạng trước mặt, trong lúc nhất thời Tạ Tư Cẩn không biết phải bắt tay từ đâu.
Chắc là làm món Bạch Chỉ thích nhỉ?
Nhưng mà Bạch Chỉ thích ăn gì?
Tới bây giờ Tạ Tư Cẩn mới phát hiện, Bạch Chỉ nắm rõ khẩu vị của anh như lòng bàn tay, còn anh lại chẳng biết chút gì về sở thích của cậu.
“Bạch Chỉ thích ăn gì?” Phương Hạ suy nghĩ một chút, cũng rất mơ hồ, “Em không biết, có vẻ như cậu ấy không đặc biệt thích một món nào đó, cũng không kén ăn, hình như là đồ gì cũng ăn được?”
Tạ Tư Cẩn cẩn thận nhớ lại sở thích ăn uống của Bạch Chỉ, cuối cùng xào một đĩa thịt bò, rồi lại xào thêm một đĩa ngó sen.
Kết quả còn tốt hơn anh tưởng, Bạch Chỉ đều say sưa ăn hai món ngon lành. Nhưng Tạ Tư Cẩn không vui được bao lâu, bởi vì anh nhanh chóng nhận ra, Bạch Chỉ cũng rất nhiệt tình ăn canh đậu phụ cá chép đắng ngắt của Phương Hạ, ngay cả món hắc ám Lục Hòe làm cậu cũng húp hơn nửa bát.
Tạ Tư Cẩn: “Không ngon thì đừng có cố.”
“Không đâu.” Bạch Chỉ lắc đầu, đôi mắt long lanh vì sốt, giọng nói vì thế cũng mềm mại hơn thường ngày, “Cháo khoai lang tím trông thì hơi ghê thôi nhưng thật ra không hề khó ăn.”
Lục Hòe: “Thấy chưa, bếp trưởng Bạch bảo không khó ăn.”
“Cậu đúng là phải đi viện thật.” Mặt Tạ Tư Cẩn đầy lo lắng, “Đầu óc sốt đến lú luôn rồi.”
Lục Hòe: “Thừa nhận tôi biết nấu ăn khó đến vậy ư?”
Bạch Chỉ: “…”
Em ngờ rằng anh đang mắng em, em còn giữ chứng cứ đây này.
Sau khi ăn xong, Phương Hạ và Lục Hòe thu dọn tàn cục, Tạ Tư Cẩn lái xe đưa Bạch Chỉ đi bệnh viện.
Nhiệt độ của Bạch Chỉ vẫn không hạ bớt, bác sĩ đề nghị họ ở lại truyền dịch hạ sốt.
Tạ Tư Cẩn ngồi ở bên giường an ủi cậu: “Không sao, ngủ một giấc dậy là ổn thôi.”
“Em cũng đâu phải trẻ con, đâu sợ tiêm hay truyền dịch.” Bạch Chỉ cười, “Cảm ơn anh đã đưa em đến.”
Chất lỏng lạnh lẽo truyền vào cơ thể, Bạch Chỉ rất nhanh đã thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, cậu bị một hồi chuông đánh thức.
Sắc mặt Bạch Chỉ trầm xuống, nghe máy: “Alo”.
“Quý con ơi…” Âm thanh khúm núm của người đàn bà vang lên, “Gần đây có ổn không?”
Không biết có phải truyền dịch đã lâu hay không mà nhiệt độ của Bạch Chỉ đã thấp đến mức khác thường, giọng nói cũng lạnh đi: “Có việc thì nói thẳng.”
Mẹ Bạch: “Ba con cũng chỉ là lo cho con thôi, bao năm rồi con cũng chưa về.”
“Tiêu hết tiền rồi sao?” Bạch Chỉ ngắt ngang mấy lời dông dài của bà.
Đầu kia im bặt trong chốc lát.
Yên lặng hồi lâu, người đàn bà hơi hổ thẹn: “Gần đây ông ấy đầu tư thất bại, cho nên mới… Nhưng con yên tâm! Ông ấy vừa tìm được một dự án mới, nói chỉ cần lần đầu tiên là sẽ kiếm được tiền đủ để bù cho lần trước!”
Bạch Chỉ không lên tiếng.
Giọng phụ nữ hơi yếu ớt: “Mẹ cũng không hiểu… Nên muốn con xem giúp.”
“Cần bao nhiêu tiền?”
Đầu kia ngập ngừng nói một con số.
“Con biết rồi.” Bạch Chỉ nói xong muốn cúp điện thoại.
“Tiểu Quý con có về không?” Đầu kia vội vàng nói, “Bà ngoại con cứ lẩm bẩm gọi con suốt, nói mình bị bệnh sao không thấy con về.”
Từ nhỏ cậu đã ghét cay ghét đắng gia đình kia, chỉ có duy nhất bà ngoại là người đối xử tốt với cậu…
Bạch Chỉ hít sâu một hơi: “Đưa điện thoại cho bà ngoại.”
“Tiểu Quý à, bà không sao, chỉ cảm sốt chút thôi.” Âm thanh run rẩy của bà truyền đến, “Bà còn xem con trên TV đây này, bây giờ lớn thế rồi, càng ngày càng khôi ngô.”
Lần cuối Bạch Chỉ về nhà, đã là ba năm trước.
“Bà ngoại, bà chờ con.” Bạch Chỉ nhắm mắt lại, hít sâu, “Con quay xong chương trình sẽ về thăm bà.”
“Không có chuyện gì, bà ở nhà ăn ngon uống ngọt, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con mà.” Bà ngoại vội vã xua tay, “Con cứ lo công việc đi, đừng để lỡ dở.”
Bạch Chỉ khịt mũi: “Dạ, con biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Chỉ nằm ở trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà đầy vết bẩn mà mơ màng.
Bệnh viện trên trấn còn ầm ĩ hơn so với tưởng tượng, có đứa trẻ sợ tiêm chạy loạn khắp bệnh viện, có cha mẹ cõng con đi hơn hai chục cây số đường núi đến khám bệnh, còn có cả cụ già không hiểu quy trình phải tìm y tá hỗ trợ.
Đều là những cảnh vụn vặt đời thường, nhưng Bạch Chỉ lại vô cùng thích cảm giác này.
Tạ Tư Cẩn không biết đi nơi nào, dịch truyền còn sót lại non nửa bình. Bạch Chỉ không muốn truyền tiếp nữa, tiện tay rút kim tiêm ra.
Động tác không đủ dứt khoát, làm chảy chút máu.
“Sao không gọi y tá?” Tạ Tư Cẩn vừa vào đã nhìn thấy cảnh này, sải bước đi tới, “Dịch cũng chưa truyền xong, vội vã như vậy làm gì?”
Vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Tư Cẩn khiến Bạch Chỉ vừa mới rút kim xong cảm thấy sợ rúm người: “..”
Tạ Tư Cẩn lúc nào cũng tốt tính vậy mà lại to tiếng với cậu.
Dữ dằn.
Bạch Chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sau khi em tỉnh thì không thấy anh…”
Cho nên anh không được quát em như thế, dù em sai thì một nửa tội cũng do anh.
Không ngờ Bạch Chỉ lại dính mình như vậy, không thấy anh thì không muốn truyền nước nữa.
Trong nháy mắt, cõi lòng Tạ Tư Cẩn mềm lại, anh nói giọng dịu dàng: “Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa. Thấy nhiệt độ của cậu thấp quá, ra ngoài mua cho cậu cốc trà sữa, 30% đường.”
Truyền nước xong miệng lưỡi cũng hơi đắng, Bạch Chỉ nhận trà sữa, hút một ngụm : “Em cảm ơn.”
.
Trận ốm này của Bạch Chỉ đến cũng nhanh đi cũng nhanh, ngày hôm sau đã gần như khỏi hẳn.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, bọn họ đã nằm dài ở nông thôn hơn nửa tháng, “Ẩm thực bốn mùa” cũng sắp kết thúc.
Hai ngày cuối cùng vừa hay là Tết Đoan ngọ, tất cả đều nhất trí qua tết mới rời đi.
Trứng vịt vừa muối khi mới đến, đã ăn một lần, thời gian ngắn nên chỉ hơi mặn, có thể ăn vã.
Bốn cái bánh bá trạng* ở địa phương đều là hình kim tự tháp, thoạt nhìn trông như bó đuốc nhỏ. Lá gói bánh được họ hái ở sau núi, gạo nếp, cải mén và thịt lợn làm nhân đều tự mình mua.
*Bánh bá trạng: loại bánh chưng ăn vào Tết Đoan Ngọ của người Hoa, tương tự bánh ú tro của người Việt, gồm gạo nếp, thịt, đỗ….
Chợ trên trấn bán thức ăn, sau khi Bạch Chỉ mua xong thì chuẩn bị tập trung cùng mọi người. Ngay lúc này, cậu bỗng nghe tiếng chó con ở đâu đây. Sở dĩ nói là chó con, bởi vì tiếng kêu thật sự rất non nớt, vừa ư ử vừa nức nở.
Bạch Chỉ vô thức liếc mắt thoáng qua.
Bên trong tiệm tạp hóa cạnh chợ, dưới quầy bày hàng hóa, một bà lão tức giận cầm chổi đánh con chó như muốn đuổi nó ra khỏi nhà. Chó con còn nhỏ, người còn không lớn bằng cái chổi, bị dọa đến mức lông đều dựng ngược.
Cái chổi trong tay bà già thô bạo giáng xuống người khiến nó sợ hãi trốn dưới gầm tủ. Tiếng la hét chửi bới cứ vang lên không ngớt.
Mặc dù rất đáng thương, nhưng đó là loài cậu sợ nhất. Tuy chó con vô hại, thế nhưng cứu nó xong thì làm sao? Cứu nó nhưng không thể giữ lại bên người.
Cậu không thể nuôi chó.
Bạch Chỉ cắn răng, vẫn kiên trì bước tới.
Cuộc đuổi đánh vẫn tiếp tục. Bà lão cuối cùng cũng nghĩ ra cách, cầm cán chổi quét ngang gầm tủ, chó con cũng bị đẩy theo ra. Nhưng con chó nhanh chóng thoát khỏi cây chổi, quay người chạy về hướng ngược lại. Cứ như thế mấy lần, cuối cùng nó vẫn không thoát khỏi tay bà già.
Một tiếng rít chói tai vang lên, Bạch Chỉ chợt quay đầu, chỉ thấy chó con bị bà lão ném từ trên cao xuống đất. Thân mình mềm mại lăn trên đất vài vòng, nhưng lại bò dậy rất nhanh.
Dường như không còn chút mơ mộng nào, nếu lúc trước chó con còn oan ức nghẹn ngào thì giờ nó lại gầm gừ hung hãn.
Trong nháy mắt đó, tựa như có một hình hài nhỏ bé trùng khớp với thân thể chó con. Đứa trẻ trong kí ức cũng vậy, cũng bị người đàn ông đánh đập không ngừng. Ban đầu, thằng nhóc còn tưởng mình làm sai điều gì, vẫn còn ôm mộng hão huyền với ông bố, khóc lóc cầu xin người ấy dừng lại. Thế nhưng đáp lại đứa trẻ chỉ là những tiếng cười gằn của gã đàn ông, những đòn roi hạ xuống lại càng mạnh thêm. Cậu bé cuối cùng cũng phản kháng lại, tuy rằng cậu vẫn còn rất nhỏ…
Bạch Chỉ bị tiếng kêu chói tai của con chó kéo lại lực chú ý.
Chó con cụp đuôi, vọt tới cây chổi đã đánh mình.
Mạnh mẽ cắn chặt.
Nhưng nó thật sự là quá bé, hung mãnh hơn nữa cũng không sánh bằng con người cầm vũ khí trên tay.
Sau vài phút, chổi bị bà già quất lên trời, cơ thể con chó cũng văng lên không trung. Rơi xuống từ trên cao như thế, không chết thì cũng sớm tàn phế.
“Cẩn thận!” Đầu óc Bạch Chỉ căng thẳng, phản xạ có điều kiện mà nhào tới. Trước khi chó con chạm đất, cậu đã kịp ôm con vật nhỏ mềm mại vào lòng. Chạm tới da thịt của con chó, thân thể Bạch Chỉ khẽ cứng đờ. Nhưng phản ứng của con vật còn dữ dội hơn cậu, nó hoàn toàn hoảng loạn, giãy dụa trong lòng cậu, sủa inh ỏi mãi không thôi.
“Suỵt… Không sao rồi, không sao rồi.” Bạch Chỉ phục hồi tinh thần, ôm chó con vào lòng, vuốt nhẹ cơ thể đang run rẩy.
Thật sự quá nhỏ, gần như chỉ bằng bàn tay của cậu.
Dưới sự vuốt ve của Bạch Chỉ, con vật cũng dần dần yên lặng, móng vuốt mềm mại khẽ cào lên ngực Bạch Chỉ, kêu những tiếng oan ức nghẹn ngào.
“Không có chuyện gì, không sao rồi. Đừng sợ, không ai dám làm tổn thương mày nữa.” Bạch Chỉ ôm chó con đứng lên, lặp đi lặp lại. Không biết là động viên chó con hay đang an ủi bản thân từng hốt hoảng sợ hãi trong quá khứ.
…
Đến khi tụ tập lại, mọi người thấy Bạch Chỉ ôm chó con thì đều giật mình, nghe đầu đuôi sự việc xong lại trở nên trầm lắng.
Bạch Chỉ đưa chó đến bệnh viện thú ý duy nhất trên trấn để kiểm tra. May là được cứu đúng lúc nên chó con không bị thương nặng.
Nhìn thấy Bạch Chỉ ôm chó con xuống xe, đạo diễn hơi bất ngờ: “Đây không phải là con chó lần trước chúng ta định nuôi ư? Sao lại mang nó về?”
“Là nhóc con lần trước?” Bạch Chỉ ngơ ngác.
Lúc đó cậu quá sợ, hoàn toàn không nhớ được dáng dấp con chó ra sao.
“Đúng vậy, cậu mang nó về từ đâu thế?” Đạo diễn tò mò, “Chúng tôi đã gửi nó cho một gia đình trên trấn rồi mà.”
Bạch Chỉ kể lại ngắn gọn một lượt.
“Đúng là lừa đảo!” Đạo diễn giận dữ, “Đâu phải chúng ta không đưa tiền cho bà ta cơ chứ!”
“Sao có thể như vậy chứ!” Một nữ trợ lí bên cạnh nghe đỏ cả mắt, “Hôm qua tôi hỏi trên WeChat, bà ta còn bảo con chó rất tốt! Thì ra đã để nó lang thang ngoài đường từ bao giờ rồi! Nếu không nhờ cậu…”
“Em có thể giữ nó lại không?” Bạch Chỉ hỏi đạo diễn, hơi ngượng ngùng, “Em xin lỗi, trước thì nói sợ chó, giờ lại tự tiện dẫn nó về đây…”
“Không sao, nó đáng thương như thế, gặp được cậu cũng tốt”, đạo diễn lắc đầu, “Nhưng chương trình sắp kết thúc rồi, cậu sẽ nuôi nó luôn ư?”
Dường như biết có người đang nói nói về mình, chó con âm ư kêu vài tiếng. Nó hếch chiếc mũi ẩm ướt, giương đôi mắt như hạt đậu đen lên nhìn Bạch Chỉ. Thấy Bạch Chỉ nhìn mình, đôi mắt kia sáng lên, lập tức thè lưỡi liếm lòng bàn tay cậu, mang đến một xúc cảm ấm áp, vừa mềm vừa ngứa.
Tay Bạch Chỉ nựng cằm chó con, cậu cười nói: “Không biết ạ, đến lúc đó rồi xem sao, kiểu gì cũng có cách.”
Bạch Chỉ quyết định gọi chó con là bé Nưa*, bởi vì con vật vừa mềm vừa non nớt, bộ lông cũng màu nâu thuần.
*Củ (khoai) nưa: được trồng phổ biến ở các nước Trung Quốc, Nhật Bản, Philippin và Việt Nam, là một loài dược liệu và nguyên liệu ẩm thực.
Hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, Bạch Chỉ hầu như đã hoàn toàn hết chứng sợ chó. Cậu dành cả buổi chiều cho bé Nưa, tắm rửa, làm đồ ăn cho nó, chơi đùa cùng bé, lại còn phải dọn dẹp hiện trường.
Rõ ràng chỉ to hơn bàn tay một chút mà con chó con lại nghịch như quỷ sứ. Không có tí tẹo ý thức tự giác của đứa ăn nhờ ở đậu chút nào, tên giặc cỏ chẳng bao lâu đã cắn hết đồ đạc trong nhà. Bực nhất là nó còn muốn chọi nhau với bầy gà mái, cứ đứng sủa về phía chuồng gà, đến khi gà mái hung dữ xông đến thì lại chui ngay ra sau lưng Bạch Chỉ. Đúng đồ hùm gan sứa.
“Bạch Chỉ.” Tạ Tư Cẩn gọi cậu.
“Gì ạ?” Bạch Chỉ ôm bé Nưa đi tới, trên mặt là nụ cười còn vương trên khóe môi, “Thầy Tạ, anh xem này, nó rất đang yêu phải không?”
Dưới ánh mặt trời, nụ cười thiếu niên long lanh xán lạn, đôi mắt chan chứa nắng hè như hai viên ngọc sáng rỡ.
“Đáng yêu lắm.” Tạ Tư Cẩn gật đầu rồi nói, “Thả con chó xuống rồi lên phòng tôi một lát.”
“Dạ?” Bạch Chỉ không hiểu lắm, “Sao ạ?”
“Có việc.” Tạ Tư Cẩn lại nói, “Tốt nhất là thay một cái quần rộng đã.”
Bạch Chỉ: ???
Quần rộng? Lần này Bạch Chỉ hoàn toàn không hiểu gì.
“Chuyện gì ạ? Sao lại phải thay quần?” Bạch Chỉ đi cùng Tạ Tư Cẩn vào phòng.
Tạ Tư Cẩn đưa lưng về phía cậu, vừa tìm thứ gì đó trong tủ ngăn kéo vừa nói, “Vén quần lên cho tôi xem một chút.”
Bạch Chỉ đang mặc một chiếc quần bò ống đứng, cậu căng thẳng kéo quần lên, tới khi lớp vải sượt qua đầu gối mới cảm giác đau. Cậu cẩn thận vén quần từng chút một lên đến đầu gối, hai đầu gối đỏ hồng để lộ cả một mảng lớn đều trầy da.
Buổi chiều vẫn mải bận việc khác, Bạch Chỉ cũng không để ý, bây giờ nhìn vết thương mới cảm thấy đau rát.
“Em cảm ơn…” Bạch Chỉ thấy hơi xấu hổ, thân mình còn không biết tự lo, lại làm phiền người khác giúp đỡ.
Khi cồn iốt lạnh lẽo tiếp xúc da thịt, Bạch Chỉ hít sâu một hơi theo bản năng.
“Đau à?” Tạ Tư Cẩn nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Bạch Chỉ, ngẩng đầu nhìn cậu.
Bạch Chỉ lắc đầu, khả năng chịu đau của cậu không tệ: “Chỉ là hơi lạnh thôi ạ.”
“Nhịn một tí, sẽ ổn ngay thôi.”
Tạ Tư Cẩn nói, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn. Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Bạch Chỉ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả lên đầu gối của mình.
Sau khi dùng cồn iốt sát trùng xong, Tạ Tư Cẩn lấy gạc băng lại cho cậu. Đôi mắt Bạch Chỉ không biết nhìn đi đâu, cuối cùng tầm nhìn đành dồn lên gương mặt của Tạ Tư Cẩn. Cho dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa, nhan sắc của anh vẫn luôn khiến người ta phải hâm mộ.
Phải nói là lông mi của anh thật dày, vừa đen vừa rậm, để lộ ra đôi mắt sâu hút. Bạch Chỉ rảnh đến mức buồn chán, bắt đầu đếm từng sợi lông mi của đối phương. Mà lông mi của Tạ Tư Cẩn quá dày, anh chớp mắt một cái là cậu lại quên mất mình đang đếm tới chỗ nào.
Cậu không chịu thua, cố hết sức đếm lại lần nữa.
144, 145, 146…
“Sao thế?” Tạ Tư Cẩn đột nhiên giương mắt.
“Không, không có gì.” Bạch Chỉ rầu rĩ quay mặt đi.
A a a đáng ghét, rõ ràng một chút xíu nữa là đếm xong rồi!!
Khi cậu và Tạ Tư Cẩn cùng xuống lầu, Phương Hạ và Lục Hòe đã bắt đầu gói bánh chưng. Đây là livestream cuối cùng của “Ẩm thực bốn mùa”, tất cả bình luận trên màn hình đều là những lời tiếc nuối.
【 Hu hu hu, vậy mà đã là lần cuối cùng rồi! Sao lại nhanh thế chứ!】
【 Nữa đi mà nữa đi mà, live kiểu này thì tôi có thể xem cả đời!】
【 Chờ đến đoạn Q&A!】
Mục hỏi đáp là phần ê kíp mới thêm vào, “Ẩm thực bốn mùa” đã phát sóng được 3 kì, nhận được rất nhiều câu hỏi và phản hồi.
Khi tập thứ ba được chiếu, trên diễn đàn xuất hiện một chủ đề như sau:
Xem đến tập 3 của “Ẩm thực bốn mùa”, rõ ràng thong dong tự tại như vậy, nhưng không hiểu vì sao, càng xem càng muốn khóc.
L1: Đúng, đồng cảm với bạn! Rõ ràng bọn họ cũng không làm gì đao to búa lớn, vậy mà tôi lại không thể dừng xem! Thời gian trôi qua quá nhanh.
L2: Nhìn bọn họ thật vui vẻ, mỗi ngày thu hái mỗi ngày nấu cơm, tui nhìn mà thấy hạnh phúc!
L15: Có lẽ tôi hiểu được đại khái lí do đó chủ thớt. Tôi cũng trong tình huống như thế, gần đây ở công ty sắp chạm đến giới hạn rồi. Cảm thấy những điều mình làm đều chẳng có ý nghĩa gì hết, áp lực lớn đến mức ngộp thở. Tôi gọi cho mẹ, bà ấy cũng giống mọi người, chỉ khuyên rằng hãy cố chịu đựng, cố kiên trì. Nhiều lần tôi đã úp mặt vào gối mà khóc. Mãi đến khi xem chương trình này, cuối cùng tôi đã quyết định nghỉ việc. Chịu đựng mẹ nó chứ, sinh mạng này chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, cho dù chán nản khốn cùng, cũng phải sống cuộc đời của chính mình.
L16: Hu hu hu! Chị gái dũng cảm lắm! Chúc chị hạnh phúc nha!
L17: Quá mạnh mẽ, tôi cũng cảm thấy công việc vô nghĩa, nhưng khoản nợ mua nhà trả góp còn đó, hoàn toàn không dám từ chức.
L42: Vừa hay tôi và lầu 15 lại khác nhau. Thực ra tôi lại rất muốn làm ở công ty tư nhân. Khi còn làm công chức, tôi không thể chịu được các loại tiệc tùng và quan hệ xã giao, ầm ĩ với gia đình rất lâu, cuối cùng tôi cũng đã nghỉ việc. Tôi thích được cống hiến vì sự nghiệp, làm việc cũng chỉ chọn làm ở các công ty. Sếp ở nơi làm mới rất tốt, không hề chảnh chọe, công việc cũng không quá khó, mặc dù là 996*, nhưng bản thân thật sự vui vẻ.
* Chế độ làm 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần.
L55: Thi nghiên cứu sinh lần hai, năm ngoái thiếu mất 2 điểm. Lần này nghe nói chỉ tiêu đầu vào bị giảm bớt, vốn định sẽ từ bỏ, nhưng không hiểu sao khi xem xong “Ẩm thực bốn mùa”, tôi lại thấy mình nên cố gắng kiên trì thêm chút nữa.
L88: Đúng vậy, đây chính là chữa lành tâm hồn, nhìn bọn họ lao động, nhìn họ nấu cơm cảm thấy tràn đầy năng lượng. Chương trình này đơn giản, nhưng lại rất dịu dàng.
…
Toàn bộ ê kíp của “Ẩm thực bốn mùa” đều không nghĩ tới, chương trình của họ lại có khả năng chữa lành như vậy.
Tổ tiết mục muốn tri ân khán giả, vì vậy quyết định tập hợp các câu hỏi của cư dân mạng trước buổi phát sóng trực tiếp, chọn lựa vài vấn đề tiêu biểu làm Q&A, coi như một cái kết vui vẻ.
Nhân viên công tác: “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nhé?”
Bốn người gật đầu, không thành vấn đề.
Nhân viên công tác: “Câu hỏi thứ nhất là dành cho thầy Tạ, anh có cân nhắc làm chương trình mùa hai không?”
Tạ Tư Cẩn: “Kế hoạch của chúng tôi là làm đủ các chủ đề xuân hạ thu đông, tạo thành “Ẩm thực bốn mùa” đúng nghĩa. Vậy nên đến mùa thu sẽ có một đội hình thành viên mới, cùng với những món ăn mới.”
Nhân viên công tác: “Mọi người đều bị tăng cân thật sao? Khi quay chương trình mà bị mập lên có tính là tai nạn nghề nghiệp không?”
Tất cả mọi người không hẹn mà nói có, mập lên một cân rồi cân rưỡi, Phương Hạ còn nhiều hơn, vốn cậu định đến để giảm béo, cuối cùng lại tăng tận 2kg.
【Hay lắm hay lắm, cùng nhau béo lên.】
【Ăn nhiều thế mà chỉ lên 2kg là giỏi lắm rồi đó.】
Nhân viên công tác: “Có một số bạn sau khi xem chương trình thì muốn chuyển về quê sống, xin hỏi mọi người nghĩ thế nào?”
Tạ Tư Cẩn: “Bọn tôi chỉ quay đến phong cảnh thiên nhiên hay những điều tốt đẹp, không có nghĩa là cuộc sống sinh hoạt nơi thôn quê cũng ung dung nhàn nhã như thế. Ví dụ như không thể nhận đồ chuyển phát, không đặt được đồ ăn ngoài, thậm chí nhiều chỗ cũng chưa có gas. Nếu các bạn muốn tới đây thì phải cân nhắc chuyện này trước.
【Nháy mắt bỏ ý định đó… 】
【Không có giao hàng không có chuyển phát nhanh thì tôi chết cho rồi…】
【Đúng đấy, hồi nhỏ tôi ở quê, thật sự không đẹp đẽ như trong chương trình như thế này đâu. 】
Nhân viên công tác bắt đầu hỏi riêng Lục Hòe, Phương Hạ, Bạch Chỉ mấy câu hỏi cũng có vẻ nghiêm túc. Nhưng mà dần dần, các câu hỏi đằng sau càng ngày càng không đứng đắn, cuối cùng còn gắn tên lửa bay vèo vèo.
Nhân viên công tác: “Xin hỏi Bạch Chỉ, cơ ngực của thầy Tạ thế nào?”
Bạch Chỉ: “?”
Tạ Tư Cẩn: “?”
【A a a! Thì ra còn có vấn đề này!! Không hổ là ekip chiều lòng người, lớp diu! 】
【Không được đánh trống lảng, không được đánh trống lảng!!】
“Khụ khụ.” Bạch Chỉ lúng túng hắng giọng một cái, “Rất đã.”
Tạ Tư Cẩn: “Cảm ơn.”
Cả trường quay đều cười rộ lên.
【 Có phải tôi nhìn lầm không, tai của ảnh đế đỏ kìa! 】
【 Ui, thật đó! Đáng yêu quá đi mất! 】
Nhân viên công tác: “Vấn đề tiếp theo vẫn dành cho Bạch Chỉ. Bạch Chỉ, tiêu chuẩn kén vợ kén chồng là gì? Bao giờ mới yêu đương? Sau khi yêu có nấu cơm cho nửa kia không? Tiện đây tự đề cử, tui chỉ có thể là người phụ trách ăn thôi có được hem?”
“Sợ là không được nha.” Bạch Chỉ cười với ống kính, “Nếu tôi không ở nhà mà bạn bị đói thì tôi sẽ đau lòng lắm.”
【A a a! Sao lại xốp xỉu thế trời! 】
【 Mẹ ơi ẻm tán con đó!!! 】
【 Hu hu hu mặc kệ đó tui muốn gả cho Bạch Chỉ!! 】
【 Tình mẹ biến chất!! 】
Bạch Chỉ cười: “Hỏi tiếp đi.”
Nhân viên công tác chẳng hề bị che mắt, cũng cười, nói: “Ba câu hỏi phía trước chưa chả lời xong đâu.”
Bạch Chỉ: “…”
“Em chưa cân nhắc đến chuyện yêu đương.” Biết mình không chối được, Bạch Chỉ dứt khoát nói, “Hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn, em muốn tập trung sự nghiệp nhiều hơn một chút đã.”
Câu trả lời này quá quen thuộc, cư dân mạng đều vạch trần rằng cậu đang nói dối.
“Thật mà.” Bạch Chỉ dở khóc dở cười, đẩy quả bóng sang cho người khác, “Thầy Tạ cầm đầy cúp ảnh đế còn chưa muốn yêu đương mà vẫn hăng say vì sự nghiệp, em còn kém xa anh ấy như vậy, cũng muốn cố gắng nhiều hơn trước đã.”
Tạ Tư Cẩn từ tốn ngẩng đầu: “Sao cậu biết tôi không muốn?”
“Đấy chưa, Thầy Tạ cũng không muốn… Hả???” Vẻ mặt Bạch Chỉ dần cứng miệng.
Cậu chậm chạp nâng tầm mắt, khó tin nói: “Anh vừa nói gì cơ ạ?”
“Tôi nói…” Tạ Tư Cẩn nhìn mắt Bạch Chỉ, gằn từng chữ, “Làm sao em biết tôi không muốn yêu đương?”
Bạch Chỉ kinh ngạc đến mức ngây người: “Lẽ nào anh muốn ư?”
Tạ Tư Cẩn cười, vẻ phong lưu tràn ngập trong đôi mắt đào hoa, “Đúng thế, tôi muốn.”
Trên màn hình tràn đầy dấu hỏi chấm của dân mạng, bọn họ còn kinh ngạc hơn cả Bạch Chỉ.
【Tôi không nghe lầm chứ? Tôi điên rồi sao? Hay là điếc? 】
【Thật đó!! Cô không nghe lầm! Tạ Tư Cẩn nói anh ấy muốn yêu đương!! 】
【 Trời ạ!!!! Công tử Tạ hạ phàm rồi!!!】
【 Là người nào may mắn, kiếp trước cứu thế giới vậy trời? 】
Trong nháy mắt, #Tạ Tư Cẩn muốn yêu đương# vọt lên top từ khóa tìm kiếm, nhanh chóng bùng nổ.
Tin tức này quả thực là vô cùng sốt dẻo, phần còn lại của chương trình phát sóng trực tiếp đều xoay quanh đề tài này. Nhưng mặc cho bọn họ thăm dò kiểu gì, Tạ Tư Cẩn vẫn mảy may không hé lời nào.
Sau khi trực tiếp kết thúc, Tạ Tư Cẩn nhận được cuộc gọi từ người đại diện.
“Anh thật là, đột ngột như vậy, làm tim tôi muốn rớt ra ngoài.” Lý Thư Hiền oán giận xong lại hỏi, “Đối phương là người thế nào? Cần chúng tôi chuẩn bị gì trước không?”
“Yên tâm, không phải người phức tạp.” Tạ Tư Cẩn nói, “Cũng không cần làm chuẩn bị, là một em bé rất ngoan, mọi người đừng bận tâm.”
Lý Thư Hiền: “Đủ 18 tuổi chưa?”
“Anh xem tôi là người thế nào vậy?” Tạ Tư Cẩn cười nhạo.
Dừng một chút, dường như nghĩ tới điều gì, anh không nhịn được mà cười rộ lên: “Nhưng nếu gặp được em ấy lúc 18 tuổi, có khi cũng làm gì đó thật.”
Lý Thư Hiền: “!!”
“Ông trẻ ơi, ông đừng có dọa con nha!” Lý Thư Hiền thấy mình như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, “Vậy anh định khi nào thì công khai.”
“Không chắc nữa, em ấy hay ngại, có lẽ sẽ không tiện.” Tạ Tư Cẩn nói, không giấu nổi ý cười nơi khóe miệng, “Vậy nên tôi quyết định quay chương trình xong sẽ thổ lộ.”
…
Đây là ngày ghi hình cuối cùng của “Ẩm thực bốn mùa”.
Tạ Tư Cẩn luôn để ý tới Bạch Chỉ, ngày mai mọi người sẽ rời đi, có lẽ Bạch Chỉ sẽ nói lời ám chỉ gì đó với anh, anh không muốn bỏ lỡ.
Mà tới tận đêm khuya, Bạch Chỉ đều ăn ngon uống tốt, dường như tâm trạng không hề có vướng bận gì.
“Mọi người làm sao thế? Đây có thể sẽ là lần cuối cùng chúng ta ở đây cùng nhau đó.” Phương Hạ không thể tin nổi, “Mọi người không có gì muốn nói sao?”
Bạch Chỉ liếc cậu một cái: “Nói cái gì?”
“Mấy lời tình cảm đó, lúc này chẳng phải nên nói mấy câu cảm động sao?” Phương Hạ nhìn đạo diễn, “Chẳng phải mỗi người chúng ta phát biểu cảm nhận rồi lồng thêm một bài nhạc tình yêu thì mới chuẩn bài ư?”
Bạch Chỉ im lặng hai giây, cau mày: “Nghe sến ói.”
Tạ Tư Cẩn cũng nói: “Tôi đã mua lại chỗ này rồi, nếu muốn đến đây nghỉ ngơi thì bất cứ lúc nào cũng chào đón.”
Lục Hòe: “Lúc đó cậu hãy mua hộ anh một bản album, khi nào nhớ thì nghe một chút.”
Phương Hạ: “… Các người đều là một đám không tim không phổi!”
Phương Hạ hoàn toàn giận dỗi, tức tối chạy vọt ra bên hồ.
Ai mà thèm, cậu tưởng rằng sau khi trải qua những ngày tháng vui vẻ, bây giờ mọi người phải rất tiếc nuối mới đúng chứ, cuối cùng hóa ra chỉ có mình cậu là không nỡ.
Phương Hạ ngồi bên hồ lâu thật là lâu, lâu đến mức cẳng chân bắp chân của cậu đều bị muỗi đốt chi chít. Thế nhưng cậu không muốn trở về, giống như khi còn bé hờn dỗi chạy ra khỏi nhà, nếu cậu về trước thì sẽ là kẻ thua cuộc.
Sắc trời dần tối, phía sau đường mòn bỗng truyền tới loạt tiếng bước chân.
Phương Hạ tò mò lắm nhưng không quay đầu lại. Cậu nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở bên cạnh mình.
Bạch Chỉ: “Dầu thơm hay là…?”
Phương Hạ vùi đầu, âm thanh rầu rĩ: “Cậu đến chế nhạo tớ sao?”
Bạch Chỉ không nói gì, chỉ đặt dầu thơm một bên, tự mình ngồi xuống.
“Bạch Chỉ…” Phương Hạ cảm động ngẩng đầu, thấy Bạch Chỉ cầm một vòng nhang muỗi.
Phương Hạ: “…”
Mé, lời sến súa sắp ra khỏi miệng thì lại tụt cả hứng!
Cậu đến để an ủi người khác ư? Quần què gì vậy? An ủi người ta còn mang vòng nhang muỗi!
Chỉ chốc lát sau, Tạ Tư Cẩn và Lục Hòe cũng tới đây. Họ rất hiểu ý mà ngồi ở hai bên, không nói gì.
Khung cảnh này làm cho Phương Hạ nhớ tới lần đầu bọn họ đến bờ hồ, khi ấy bốn người cũng ngồi thành hàng như vậy. Ai mà ngờ, bọn họ sắp phải rời xa nơi đây rồi.
Mọi người đang ở bên cậu đấy sao?
Phương Hạ sụt sịt cảm động: “Cảm ơn mọi người. ..”
“Chơi trò chơi không?” Tiếng của Bạch Chỉ gần như vang lên cùng một lúc, “Cậu chạy xa như thế, chúng mình chỉ chơi được ở bên hồ thôi.”
Phương Hạ: “…”
Một liễn cảm động ném cho chó.
Im lặng chốc lát, Phương Hạ rầu rĩ mở miệng: “Cậu muốn chơi cái gì?”
Bạch Chỉ: “Số bảy**?”
**Trò chơi ‘Số bảy’: bất kỳ người nào bắt đầu đếm từ 1, gặp phải bội số của 7 hoặc số chứa chữ số 7, phải bỏ qua bằng cách gõ bàn hoặc bát đũa, nếu ai đó gặp bội số của 7 hoặc số chứa chữ số 7 mà không bỏ qua thì tính là thua.
Phương Hạ: “Không chơi, trò cũ mèm!”
Bạch Chỉ: “Động tác nối dài?”
Lần này không có ai có phản đối.
Cái gọi là động tác nối dài chính là người đầu tiên làm một động tác, người tiếp theo lặp lại động tác của người trước và thực hiện một động tác của chính mình, cứ lần lượt như vậy, ai không làm được sẽ tính là thua.
Phương Hạ có khả năng vũ đạo, phản ứng Bạch Chỉ cũng không kém, Tạ Tư Cẩn… Tạ Tư Cẩn thì chả làm sao cả.
Vì vậy kẻ xui xẻo chính là Lục Hòe tay chân lập cập. Hầu như tất cả trò cười đều từ anh mà ra.
Khi đạo diễn vác camera tới nơi, nhìn thấy bốn người khoa tay múa chân bên hồ, trông chẳng khác gì đang tiến hành nghi thức cúng tế thần bí nào đó.
Vương Kế Dân:?
Đừng có tự ý thay đổi thể loại chương trình nhe!
Chơi thua đến chán, được mấy lượt thì Lục Hòe không chơi nữa, đòi đổi trò khác.
Phương Hạ: “Đổi cái gì?”
Lục Hòe: “Tôi yêu bạn và không biết xấu hổ.”
Bạch Chỉ : “Trò này chơi như nào ạ?”
Lục Hòe: “Rất đơn giản, nói với người bên trái mình ‘tôi yêu bạn’, nói ‘không biết xấu hổ’ với người ngồi bên phải, nói chậm hoặc sai sẽ tính là thua.”
Nghe thì cũng thấy đơn giản, không có ai có ý kiến gì, vì vậy bốn người quây thành một vòng tròn chơi trò chơi. Vị trí hiện tại là Tạ Tư Cẩn mặt đối mặt với Lục Hòe, Phương Hạ ở bên trái anh, còn bên phải là Bạch Chỉ.
Ngay trước khi trò chơi bắt đầu, Phương Hạ đứng lên: “Thầy Tạ, anh đổi chỗ cho em nhé?”
Tạ Tư Cẩn: ?
Phương Hạ: “Em ngồi bên trái Bạch Chỉ được không ạ?”
Cậu thèm được mắng Bạch Chỉ không biết xấu hổ lắm rồi.
Bạch Chỉ dùng ngón chân cũng đoán ra Phương Hạ muốn làm gì, cậu kéo tay Tạ Tư Cẩn: “Thầy Tạ, anh đừng đồng ý với nó!”
Tạ Tư Cẩn liếc nhìn bàn tay trắng nõn trên tay mình, không hé răng.
“Thầy Tạ, không đổi thật ư?” Phương Hạ ôn tồn nói, “Em chỉ không muốn nghe anh mùi mẫn với em thôi, thế thì không ổn lắm.”
Tạ Tư Cẩn: “Tôi không nói không được sao?”
Phương Hạ: “…”
Trên lý thuyết đúng là có thể, chỉ cần mỗi lần anh đều nói Bạch Chỉ không biết xấu hổ là được.
Thực tế trong lúc chơi, Tạ Tư Cẩn cũng làm như thế thật.
Phản ứng của anh vừa nhanh vừa chuẩn, chưa từng mắc lỗi. Mãi đến tận khi Bạch Chỉ đột ngột chuyển hướng, nói với anh một câu: “Em yêu anh”.
Hoàng hôn mùa hè, sắc vàng lung linh nhộn nhạo dưới đáy hồ. Thiếu niên ngồi bên hồ ngửa đầu nhìn anh, nụ cười tỏa nắng, ánh mắt sáng ngời. Cậu hé ra đôi môi non mềm, lời nói thì thầm mê hoặc “Em yêu anh”.
Trong nháy mắt, Tạ Tư Cẩn sững người.
Ba giây sau, Bạch Chỉ cười híp mắt nói: “Thầy Tạ thua nha!”
Tạ Tư Cẩn thu tầm mắt lại, “Ừ” một tiếng rất thấp.
Thua trò chơi sẽ bị phạt, đó là mô phỏng tiếng kêu của động vật.
Tạ Tư Cẩn không phải người hay trốn tránh, rút thăm được yêu cầu mô phỏng tiếng chó sủa cũng không từ chối, há mồm kêu hai tiếng: “Gâu gâu”
“Gâu gâu gâu!” Bé Nưa từ phía sau chạy như điên tới.
“Nưa, sao con cũng ra đây vậy?” Bạch Chỉ bế bé Nưa vào lòng, xoa chiếc cằm mềm mại của nó.
Chó con quấn chủ không rời, lập tức lè lưỡi liếm ngón tay cậu, cái đuôi nhỏ liên tục quẫy loạn.
Nhìn bé Nưa được Bạch Chỉ ôm ấp trong ngực, Tạ Tư Cẩn mím môi.
Rõ ràng… Rõ ràng anh cũng vừa mới kêu mà.
Thấy Tạ Tư Cẩn cứ nhìn chằm chằm vào mình, Bạch Chỉ hào phóng đưa chó con ra: “Thầy Tạ, anh muốn sờ ư?”
Tạ Tư Cẩn nắm chặt tay, lắc đầu: “Không cần.”
Bạch Chỉ: “Ồ.”
Thấy Tạ Tư Cẩn không hăng hái lắm, cả nhà cũng không chơi tiếp nữa, chỉ ngồi hóng gió ở bên hồ.
Mặt trời dần dần xuống núi, một vầng trăng lưỡi liềm trắng muốt treo lơ lửng trên bầu trời phía đông.
Bạch Chỉ: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
“Đẹp ư?” Phương Hạ ngẩng đầu, vẻ mặt mơ hồ, “Đẹp lắm ư?”
Bạch Chỉ không nói: “…Tớ đang ẩn dụ!”
“Ẩn dụ cái gì cơ?”
“Trăng đẹp đó!”
“Cũng bình thường thôi.”
“…”
Sau giây lát im lặng ngắn ngủi, Tạ Tư Cẩn đột nhiên đứng lên, giọng điệu nghiêm túc nói: “Tôi biết rồi.”
Những lời này tới đột ngột, đi cũng chóng vánh.
Sau khi nói xong thì anh đi mất, để lại Phương Hạ và Bạch Chỉ bốn mắt nhìn nhau.
Phương Hạ: “Thầy Tạ biết gì cơ?”
Bạch Chỉ: “Không biết =.= “
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Tư Cẩn: Ta biết ngươi đối với ta tỏ tình.
Bạch Chỉ : ???
________
Về “ánh trăng đêm nay thật đẹp”: Đây là một lời tỏ tình rất tinh tế của người Nhật. Đại văn hào Natsume Souseki – một trong ba trụ cột của văn học hiện đại Nhật Bản, khi còn là giáo viên tiếng Anh, nhìn thấy học sinh phiên dịch “I love you” thành “Tôi yêu bạn”, ông cảm thán người Nhật có ai treo chữ yêu đầu môi bao giờ, vậy là ông phiên dịch thành “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”