EM NÀO CÓ THEO ĐUỔI NGƯỜI - Chương 21
Nếu không phải thích, cớ gì cứ nhìn thấy Bạch Chỉ thì mắt lại sáng lên, còn để lộ ra vẻ khác thường kia. Có khác nào biểu cảm hưng phấn khi chìm đắm trong tình yêu không chứ?
Bạch Chỉ thì không biết cảnh giác người khác, trước mặt ai cũng ngọt ngào.
Nếu anh không quan tâm, có khi bị người ta bắt đi rồi Bạch Chỉ cũng không hay biết gì.
Tạ Tư Cẩn tự nhận mình có trách nhiệm to lớn, lập tức xem Từ Trân là đối tượng chú ý quan sát trọng điểm.
Bạch Chỉ nấu cơm, nhờ Từ Trân giúp rửa thức ăn. Từ Trân còn chưa kịp trả lời, Tạ Tư Cẩn đã đứng dậy: “Để tôi.”
Bạch Chỉ lại để Từ Trân thái rau hộ mình.
Tạ Tư Cẩn vừa mới rửa xong đồ: “Để tôi.”
Từ Trân: “…”
Bạch Chỉ: ? ? ?
Cậu đang muốn để Từ Trân có cảm giác hòa nhập, Tạ Tư Cẩn lại gây rối gì ở đây?
Lần sau khi Tạ Tư Cẩn vẫn còn muốn cướp việc, Bạch Chỉ vừa cản anh, vừa đưa cái giỏ nhỏ cho Từ Trân, cười nói: “Cô giúp tôi hái chút hoa quả được không?”
“Được!” Từ Trân như được giải thoát, nhận chiếc giỏ rồi chạy biến đi như gió.
Lục Hòe đang nhóm lửa thấy vậy thì dui dụi hai mắt, buồn bực: “Tôi bị hoa mắt ư? Sao tôi lại nhìn thấy chị Tường Lâm* thế này?”
Phương Hạ: “Chị Tường Lâm gì cơ?”
Lục Hòe hắng giọng một cái, giả vộ cuống quít:
“Chị Tường Lâm để đấy! Tôi bày.”
“Chị Tường Lâm để đấy! Tôi lấy.” **
Người nào đó bị móc mỉa: “… …”
*Chị Tường Lâm trong tác phẩm “Chúc phúc” của nhà văn Lỗ Tấn là một phụ nữ nông thôn chăm chỉ làm ăn, thật thà, lương thiện. Chị trốn nhà chồng đến làm người ở cho nhà ông Tư sau khi chồng chết, chị chăm làm và cần mẫn nên nhà chủ rất ưng. Sau, chị bị mẹ chồng bắt về gả bán cho lão Sáu Hạ để lấy tiền cưới vợ cho con trai thứ hai. Rồi chồng chị lâm bệnh qua đời, đứa con trai thì bị chó sói tha mất. Chị trở lại về nhà ông Tư làm việc nhưng không còn nhanh nhẹn như xưa, bị gia chủ coi như xúi quẩy, ghét bỏ. Cuối cùng chị Tường Lâm bị hất ra lề đường sống kiếp ăn mày và chết một cách bi thảm giữa lúc nhà nhà đương tưng bừng làm lễ cầu phúc.
** Hai câu trên trích trong đoạn chị Tường Lâm đã trở lại làm việc ở nhà ông Tư nhưng bị hắt hủi, ghét bỏ. Gia đình ông Tư quan trọng nhất việc cúng bái, khi trước đến ngày này chị làm luôn tay luôn chân, nhưng giờ người ta không cho chị đụng vào vì sợ làm dơ bẩn, ô uế.
Phương Hạ hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì nhịn không được, cười đến nghiêng ngả: “Ha ha ha, anh tệ quá, thâm hết phần thiên hạ .”
Tạ Tư Cẩn lạnh lùng quét mắt qua một cái, Phương Hạ sợ hãi không dám cười tiếp , ôm bụng trốn đến bên cạnh Bạch Chỉ.
“Cứu mạng, thầy Tạ đáng sợ quá!”
Bạch Chỉ cũng không thể kìm lòng, vừa nãy Tạ Tư Cẩn quá kỳ cục, vừa lúng túng vừa buồn cười.
Có vẻ cũng nhận ra bản thân mình quá lộ liễu, Tạ Tư Cẩn sau đó đã kiềm chế lại không ít. Mãi đến tận sau bữa cơm tối, Quý Phong bắt đầu chụp bộ ảnh thứ hai cho Bạch Chỉ.
“Tôi cũng muốn chụp.” Tạ Tư Cẩn thuận miệng nói.
Quý Phong: “Trước hỏi anh, chẳng phải anh bảo không muốn sao?”
Tạ Tư Cẩn: “Bây giờ lại muốn.”
Quý Phong: “Vậy chụp cho anh trước, chụp xong thì đến lượt Bạch Chỉ.”
“Có kịp không?” Tạ Tư Cẩn lý trí phân tích, “Ánh sáng đẹp lúc hoàng hôn chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn, nếu chụp tôi trước thì sẽ làm lỡ của Bạch Chỉ.”
Quý Phong: “Thế thì chụp cho Bạch Chỉ trước rồi lại đến anh.”
Tạ Tư Cẩn: “Vậy điều kiện quay chụp của tôi lại không tốt.”
Lắm chuyện thật, Quý Phong lườm một cái: “Rồi chụp cùng nhau được chưa?”
Tạ Tư Cẩn cẩn thận nói: “Được.”
Quý Phong lại hỏi Bạch Chỉ có thể cùng chụp một lúc hay không.
“Được ạ.”, Bạch Chỉ gật đầu, “Em thì không vấn đề gì, nhưng thầy Tạ cũng bằng lòng ạ?”
“Anh ta ấy à?” Quý Phong hừ một tiếng đầy sâu xa, không vạch trần trò vặt của Tạ Tư Cẩn.
Làm gì có chuyện anh ta không muốn, chữ muốn kia như viết lên mặt đến nơi rồi.
“Chị.” Từ Trân dè dặt ló đầu ra, “Chị có cần trợ lí không? Em có thể cầm tấm hắt sáng cho chị đó.”
“Em giúp được thì tốt quá rồi.” Quý Phong nở nụ cười, “Nhưng mà loại việc chân tay này giao cho nhân viên công tác là được, em giúp chị chọn quần áo chụp đôi cho họ đi.”
Từ Trân: “!!!”
Chọn quần áo, cô làm được!!!
Còn có gì sánh được với chuyện tự tay lựa đồ đôi cho CP của mình sao?
Hai người đều là móc treo áo, Tạ Tư Cẩn vai rộng chân dài, Bạch Chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu, xứng cao vừa thấp, trùm đại chiếc bao tải cũng đẹp.
Từ Trân xoắn xuýt muốn chết, cuối cùng vẫn phải kiềm nén chọn một bộ áo sơ mi trắng và quần bò xanh nhạt.
Lúc đầu, cô hơi lo vì thấy đơn giản quá, đến khi cả hai thay đồ đi ra, Từ Trân biết rằng mình đã quyết định đúng rồi.
Cùng một bộ đồ, nhưng hai người mặc lại mang hai khí chất hoàn toàn khác biệt.
Bạch Chỉ đem lại cảm giác thiếu niên trong sáng, còn Tạ Tư Cẩn lại là tư thái biếng nhác, xứng đôi đến mức Từ Trân hận không thể khoe ngay với cả thế giới, với các chị em chiến hữu.
Nhiếp ảnh gia chụp ảnh thời trang cao cấp thường để người mẫu tạo dáng mặt lạnh, thể hiện giá trị thời thượng của trang phục. Nhưng lần này Quý Phong chụp hình chân dung, thiên về cảm xúc hơn, đòi hỏi biểu cảm và tư thế của người mẫu phải thật phong phú.
“Được rồi, ăn miếng dưa hấu thử xem… Nào nào, sao cậu lại ăn hết cả quả thế kia?” Quý Phong để trợ lí đổi một quả dưa lớn cho Bạch Chỉ, “Bây giờ cậu dùng thìa múc ăn, đúng đúng đúng, Tạ Tư Cẩn anh nhìn cậu ấy đi, ánh mắt và tay chân tương tác một chút…”
Chạng vạng ngày hè, thiếu niên ngồi xếp bằng trên ghế salon ăn dưa hấu, ánh tà dương cam hồng xuyên qua cửa lớn, phủ lên người cậu một sắc vàng óng ánh, da thịt như men sứ giờ đây nhuận một màu ấm áp.
Đôi mắt long lanh làn nước, lông mi rậm dày, rõ ràng từng sợi.
Sau đó cậu dùng chiếc thìa ăn một miếng dưa hấu, hai má phồng lên, đôi môi non mềm trở nên ướŧ áŧ.
Nước quả chảy xuôi dưới ánh mặt trời, tỏa sáng lấp lóa, hơi thở tản ra càng thêm mê người.
Cổ họng Tạ Tư Cẩn không rõ vì sao mà cảm thấy khô khốc…
“Ok ok, ánh mắt này rất tốt.” Quý Phong bấm máy không ngừng, “Thầy Tạ hãy tưởng tượng rằng quả dưa hấu thật ngon, mình cũng muốn nếm một miếng.”
“…”
“Tôi biết mình nên suy nghĩ thế nào.” Tạ Tư Cẩn ngắt lời Quý Phong, dường như chê cô phá hoại bầu không khí.
“… Đấy.” Quý Phong lười nói, “Mời anh cứ tự mình phát huy.”
“Chụp xong chưa ạ?” Mới vừa ăn cơm tối xong, Bạch Chỉ vô thức đã ăn nửa quả dưa hấu, bụng căng muốn nứt.
Quý Phong giơ dấu OK: “Rất hoàn hảo.”
Theo chân Quý Phong đi chụp ngoại cảnh, một đám người vây quanh chuồng khiến lũ gà sợ chết khiếp.
“Tôi đã muốn chụp ở đây từ lâu rồi.” Quý Phong nhìn cây dâm bụt và thục quỳ mà cảm khái, “Vườn hoa nhỏ này của mấy người bố trí thật tuyệt vời.”
Lần trước ở đây cùng Tạ Tư Cẩn, là khi cậu bị chó dọa sợ đến mức không dám đi ra ngoài.
Bạch Chỉ nhìn bãi cỏ, hơi hoài niệm, hỏi: “Em có thể ngồi chụp với thầy Tạ ở đây được không ạ?”
Quý Phong điều chỉnh tham số camera: “Được đó, bối cảnh này đẹp.”
Tạ Tư Cẩn ngồi xuống bãi cỏ theo Bạch Chỉ, không biết làm sao, anh bỗng nhiên nhớ lại đôi mắt hoe đỏ vì sợ của Bạch Chỉ ngày ấy, đau lòng một chút, cũng lại hơi tiếc nuối.
Nếu lúc đó sờ một chút thì tốt rồi, hoặc là ôm đối phương vào trong ngực mà an ủi…
Khi ấy Bạch Chỉ rất sợ hãi nhỉ? Khi ấy bọn họ cũng chưa quen nhau bao lâu, chương trình có nhiều người như vậy, lại chỉ gọi mình anh tới.
Bạch Chỉ ấy…
“Thầy Tạ, tiết chế ánh mắt lại, gay quá.” Quý Phong mở miệng nhắc nhở lần nữa, “Chúng ta không chụp cái kiểu đó, đây là tình anh em đơn thuần thôi.”
“…”
Ánh mắt Tạ Tư Cẩn trong nháy mắt trở lạnh: “Cô vừa nói cái gì?”
Thầy Tạ? Gay quá?
Bạch Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu, không phát hiện có gì khác thường, vò đầu: “Vẫn ổn chứ ạ?”
Tạ Tư Cẩn: “Ừ, bản thân cô ta gay, nên nhìn ai cũng thấy gay.”
Quý Phong: “…”
Chỗ nào không gay! Ánh mắt của anh nhìn Bạch Chỉ là gay dữ dội! Cái này cơ bản là sinh tình, sinh tình được chưa!!!
Từ Trân hét ở trong lòng đủ năm phút đồng hồ, sau đó mở nick phụ lên, đăng bài gắn tag #CP cá voi trắng#
Cá voi trắng yyds: 【Mấy fan only các người hôm nay đi xuống, cuối cùng thì thiên hạ này cũng là của fan CP chúng ta.】
.
Chụp xong mấy tấm, Quý Phong bèn chụp ảnh hai người cầm hoa, ngậm hoa trong miệng.
Đều là động tác ngậm hoa trong miệng, hất cằm lên, mặt lạnh nhìn ống kính, nhưng Bạch Chỉ và Tạ Tư Cẩn cũng mang lại hai cảm giác tương phản.
Đường nét gò má Bạch Chỉ mềm mại, khí chất dịu dàng sáng sủa, bị đóa thục quỳ che nửa khuôn mặt, người còn yêu kiều hơn hoa.
Tạ Tư Cẩn khí thế quá áp đảo, dáng vẻ ngậm hoa trong ác liệt hung dữ, chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa cợt.
Mẹ, cũng xứng quá đi mất.
Từ Trân không kiềm được cảm thán một câu: “Trông đẹp quá!”
Vừa dứt lời, Tạ Tư Cẩn bèn khiêu khích liếc nhìn ống kính.
Nồng độ chiếm hữu vượt chỉ tiêu, chẳng khác nào Alpha đỉnh cấp và cục cưng Omega của anh ấy.
Phương Hạ: “Sao em cảm thấy hơi gay…”
Lục Hòe: “Không phải hơi, là rất gay.”
Từ Trân giơ ngón tay cái: “Thầy Lục mãi đỉnh.”
.
Đợi đến khi chụp xong trời cũng sẩm tối, sắc trời xanh lam bao phủ trên người bọn họ, thêm một chút mờ ám.
“Cái kia, Bạch Chỉ này…” Nhìn lưng eo thon gầy của chàng trai, Quý Phong thấy hơi ngứa tay, “Cậu có muốn chụp ảnh kín không?”
“Ảnh kín?” Trong giây lát Bạch Chỉ còn đang lơ mơ.
“Cũng không bảo cậu phải cởi. Góc sáng ấy mà, mặc ít đi một chút thôi, cũng gần giống như thế này.” Quý Phong mở Instagram của mình lên, ngoại trừ ảnh thương mại ra, cũng không ít ảnh nude.
Dưới ống kính của cô, hình thể con người có một vẻ đẹp mắt thường khó có thể nhìn thấy, cao cấp mà tao nhã, đầy cảm quan nghệ thuật.
“Đúng là rất đẹp, nhưng…” Bạch Chỉ cười lắc đầu, “Ngại quá, cái này không được đâu ạ.”
Quý Phong cũng không ôm hi vọng gì, chỉ hơi tiếc nuối: “Vậy sau này khi nào cậu đổi ý thì tìm chị.”
Bạch Chỉ cười híp mắt gật đầu: “Được.”
“Thật đó Bach Chỉ, đường nét cơ thể cậu cực kì tuyệt vời.” Mắt Quý Phong nhìn tới nhìn lui xương cánh bướm trên lưng Bạch Chỉ, “Quyết định chụp sớm một chút, qua mấy năm nữa thì không còn cảm giác thiếu niên này đâu.”
Bạch Chỉ cười không nói.
Cảm giác thiếu niên rất tốt, thế nhưng không có người đàn ông nào lại mong muốn mình mãi như đứa trẻ chưa trưởng thành.
Thực ra Bạch Chỉ lại ước ao vóc người như của Tạ Tư Cẩn hơn, hình thể này, mặc đồ thì gầy cởi đồ lại có thịt.
Lúc trước Tạ Tư Cẩn từng đóng cảnh đánh võ trong một bộ phim điện ảnh. Khi ấy nửa thân trên để trần, tràn đầy mùi vị nam tính, được fan cắt ghép, nhìn ngắm u mê vô số lần.
Không có đấng nam nhi nào không muốn trở thành như vậy.
“Thầy Tạ.” Bạch Chỉ liếc nhìn Tạ Tư Cẩn bên cạnh, hơi ước ao, “Dáng người này của thầy phải rèn luyện rất lâu mới được đúng không?”
“Khi quay phải chăm chỉ tập tành nhiều, nhưng sau đó chỉ cần duy trì sức vóc nên cũng thoải mái một chút.” Tạ Tư Cẩn nói, “Nếu cậu muốn tập thể hình, tôi sẽ giới thiệu huấn luyện viên và chuyên gia dinh dưỡng cho cậu.”
“Không cần đâu ạ.” Bạch Chỉ vung vẩy tay, “Tạm thời em vẫn chưa đổi hình tượng.”
Chỉ là chút mơ ước nhỏ nhoi thôi.
Trong phòng tắm mịt mờ, Bạch Chỉ nhìn cơ thể của mình trong gương, tuy rằng cũng có cơ ngực và cơ bụng, nhưng nhìn tổng thể vẫn coi như là mỏng manh như một thiếu nhiên gầy yếu.
Đây là vì thiết lập tính cách mỹ nam trường học công ty xây dựng cho cậu, Bạch Chỉ vẫn cần duy trì trạng thái này lâu dài.
Không thể béo lên, không thể tăng cơ, không thể phơi nắng.
Khi Bạch Chỉ lau tóc đi ra, nhìn thấy Tạ Tư Cẩn trong phòng thì lễ phép gật đầu: “Thầy Tạ, em dùng xong nhà tắm rồi, anh vào đi ạ.”
Nếp sinh hoạt của Bạch Chỉ rất tốt, dùng xong phòng tắm nhất định sẽ quét dọn sạch sẽ.
Lúc Tạ Tư Cẩn đi vào trong, dấu vết gì cũng đã biến mất, chỉ còn thoang thoảng mùi vị sữa tắm, là hương chanh luôn vương trên người Bạch Chỉ.
Khi Tạ Tư Cẩn ra khỏi phòng tắm, Bạch Chỉ ngửi thấy mùi hương kia thì hơi bất ngờ: “Thầy đổi sữa tắm ạ?”
“Đổi ư?” Tạ Tư Cẩn cúi đầu ngửi một cái, “Tôi tiện tay lấy, không để ý.”
“Dạ, bình thường trên người anh đều là hương mun, nhưng bây giờ lại ngửi thấy mùi cam quýt.” Bạch Chỉ hơi ngượng ngùng: “Có lẽ do em để sữa tắm lung tung, lần sau dùng xong em sẽ mang ra ngoài ạ.”
“Cậu thích mùi gì?” Tạ Tư Cẩn bỗng nhiên hỏi.
“Dạ?” Bạch Chỉ ngơ ngác.
“Không có gì…” Tạ Tư Cẩn cũng cảm thấy vấn đề vừa xong hơi đường đột, định làm như không việc gì.
“Gỗ mun.”
Bạch Chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt ngời sáng: “Có cảm giác ấm áp tin cậy giống anh vậy.”
“Vậy à.” Tạ Tư Cẩn nhíu mày.
Anh muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhịn một chút lại nhịn không được, vẫn phải nở nụ cười.
_________
Đoạn trích trong tác phẩm “Chúc phúc” của nhà văn Lỗ Tấn của dịch giả Phan Khôi (wikisource.org)
Lúc mụ mới đến, chú Tư tuy cứ theo lệ cau mày, nhưng vì thấy lâu nay thuê được đứa ở gái khó lắm, nên cũng không phản đối hẳn, chỉ dặn riêng thím Tư rằng thứ người ấy ngó như là đáng thương, có điều làm bại hoại phong tục, dùng nó đỡ bận thì được, chứ khi cúng tế không nên để nó mó tay vào, mọi sự nấu nướng chính mình phải làm lấy; chẳng thế, dơ dáy bẩn thịu, ông bà ông vải chẳng ăn đâu.
Việc lớn trong nhà chú Tư là việc cúng tế; mụ Tường Lâm trước kia, khi bận rộn lắm cũng vì việc cúng tế, lần này thì mụ lại rảnh tay. Cái bàn đặt giữa nhà, treo cái màn lên, mụ còn nhớ làm như hồi xưa đi sắp chén rượu và đũa.
“Mụ Tường Lâm, mụ buông ra thôi! Để tôi soạn cho.” Thím Tư vội vàng nói.
Mụ thụt tay không kịp, lại đi lấy cái đài cắm nến.
“Mụ Tường Lâm, mụ buông ra thôi! Để tôi lấy cho.” Thím Tư lại vội vàng nói.
Mụ xoay quanh mấy vòng, rốt lại không có việc gì làm, chỉ ngơ ngẩn đi khỏi đó. Trong một ngày ấy cái việc mụ có thể làm được chỉ là ngồi dưới bếp chụm lửa.
Mọi người ở Lỗ Trấn cũng vẫn gọi mụ là mụ Tường Lâm, nhưng cái giọng gọi không giống với trước kia. Họ cũng có nói chuyện cùng mụ, nhưng cái dáng cười đã trở nên lạnh lùng rồi.