EM NÀO CÓ THEO ĐUỔI NGƯỜI - Chương 18
Quan hệ của Bạch Chỉ và Chu Hàm Khôn không thể nói là tốt, thậm chí có mấy lần xích mích nhỏ.
Bây giờ cậu gặp chuyện, đối phương lại chủ động giúp đỡ?
Bạch Chỉ: [Làm sao tôi biết anh có chứng cứ? ]
Chu Hàm Khôn gửi một đoạn ghi âm, đúng là khi cậu nói chuyện cùng Hà Tuấn Nghiệp tại nhà vệ sinh.
Bạch Chỉ hơi lúng túng: [… Vậy là anh đã ở bên trong từ đầu đến cuối à?]
Chu Hàm Khôn: [Cậu nên vui mừng vì đã không nói xấu tôi, nếu không thì đây sẽ không phải bằng chứng minh oan mà là tin bôi nhọ đấy. ]
Bạch Chỉ: [Cho nên anh muốn điều kiện gì? ]
Chu Hàm Khôn: [Tôi muốn làm khách mời kì tới của “Ẩm thực bốn mùa”.]
Bạch Chỉ cau mày: [Anh đổi cái khác đi, tôi chỉ là một thành viên được mời, không thể quyết định chuyện này.]
Chu Hàm Khôn: [Vậy cậu còn cái gì có thể cho tôi?]
Bạch Chỉ : [… ]
[Tôi có thể mua lại bản ghi âm này.]
Chu Hàm Khôn: [Cậu nghĩ tôi thiếu tiền ư?]
[Nói xem cậu có tài nguyên gì nào?]
Bạch Chỉ: […]
Chu Hàm Khôn: [Cho cậu ba tiếng, nếu không quyết định thì sẽ không còn giá trị gì đâu.]
“Cái này còn nghĩ ngợi làm gì nữa, đồng ý luôn đi chứ!” Lưu Nhất Hải bất lực, “Chẳng phải cậu và ảnh đế Tạ thân nhau như vậy sao? Xin xỏ anh ấy khó lắm à?”
Tạ Tư Cẩn tốt như vậy, nếu như cậu mở miệng thật, đối phương có lẽ sẽ không từ chối. Nhưng cậu không muốn vì đối phương tốt với mình mà không biết điều làm phiền người ta.
Bạch Chỉ lắc đầu, từ chối: “Bình thường, không thân.”
Vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên, màn hình hiển thị tên Tạ Tư Cẩn.
Lưu Nhất Hải cười khẩy: Không thân, như này mà mày bảo không thân? Tao ngu lắm sao?
Bạch Chỉ ngượng ngùng, nhận điện thoại gọi một tiếng: “Thầy Tạ.”
“Thử vai xong rồi à?” Tạ Tư Cẩn nói, “Vừa hay tôi và Lục Hòe đang ở gần, đến đây ăn một bữa cơm không?”
“Có có có.” Bạch Chỉ còn chưa kịp mở miệng, Lưu Nhất Hải đã cướp lời, “Tôi đưa thằng bé đến cho anh luôn bây giờ!”
Bạch Chỉ: “…”
Giọng Tạ Tư Cẩn có ý cười: “Vậy tôi gửi địa chỉ cho Bạch Chỉ, làm phiền anh rồi.”
Bạch Chỉ cúp điện thoại, liếc Lưu Nhất Hải một cái: “Anh đói khát quá đấy.”
“Lẽ nào cậu còn muốn từ chối sao?” Lưu Nhất Hải trừng mắt, “Đừng chỉ biết ăn, nhớ nhiệm vụ của mình, lúc ăn cơm tranh thủ mà làm nũng biết chưa.”
Bạch Chỉ: “… Ai làm nũng cơ chứ!”
Lưu Nhất Hải: “Õng ẹo với anh cũng vô ích, đến mà nũng nịu với ảnh đế Tạ kìa.”
Bạch Chỉ: “…”
Nơi dùng bữa là một khu tứ hợp viện vắng vẻ, bên ngoài nhìn không có gì đáng chú ý, vào trong lại thấy một chốn bồng lai. Sân trước được tạo cảnh đẹp đẽ mà đặc biệt, bọn họ không ngồi trong phòng riêng nhưng khó có thể nhìn thấy được người khác.
Mặc dù đang không ghi hình, nhưng Tạ Tư Cẩn và Lục Hòe vẫn không tỏ vẻ xa cách, Bạch Chỉ cũng không ngại ngùng gì, vừa ăn vừa hỏi: “Các anh hết bận rồi ư? Hôm qua chẳng phải vẫn còn việc sao?”
Lục Hòe: “Ừ, chỉ cần cậu đồng ý là chúng tôi xong việc.”
Bạch Chỉ ngơ ngác.
Tạ Tư Cẩn để đũa xuống, mắt nhìn về phía cậu: “Đề nghị ngày hôm qua đã suy nghĩ tới đâu rồi?”
Bạch Chỉ lau miệng, uống một hớp nước.
Trước đây sự tự ti của Bạch Chỉ đến từ chính Mao Văn Thành và Tạ Tư Cẩn. Thế nhưng hiện tại, vị đạo diễn từng bắt bẻ nói cậu đã tiến bộ rõ ràng, Ảnh đế Grand slam cũng chủ động mời cậu tham gia diễn xuất.
Như vậy, có phải cậu cũng có thể thử tiến những bước cao hơn rồi không?
Bạch Chỉ ngẩng đầu, hít sâu một hơi: “Nếu như các anh tin tưởng em, em sẽ cố gắng thử một lần.”
“Vậy thì…” Tạ Tư Cẩn mỉm cười đưa tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
Tất cả mọi người còn có việc bận, bữa cơm này cũng không ăn quá lâu.
Sau khi Bạch Chỉ ra ngoài, rất nhanh đã nhận được WeChat của Lưu Nhất Hải: [Được mà được mà, biết là cậu làm được mà.]
Bạch Chỉ: ?
Lưu Nhất Hải gửi một file mp3 đến, là toàn bộ đoạn ghi âm lúc cậu và Hà Tuấn Nghiệp ở bên bồn rửa tay.
Đầy đủ chứng cứ.
“Anh tìm Tạ Tư Cẩn à?” Bạch Chỉ gọi điện thoại, “Chẳng phải đã nói đừng làm phiền anh ấy sao?”
“Anh cũng đâu dám tìm anh ấy, là thầy Tạ nhìn thấy hot search bèn chủ động liên hệ anh, hỏi có thể giúp được gì hay không.”
Vậy là Tạ Tư Cẩn biết chuyện này rồi?
Bạch Chỉ ngơ ngác, nhưng lúc ăn tối đối phương không hề tỏ thái độ gì cả.
Cậu còn tưởng rằng…
“Không phải chứ?” Lưu Nhất Hải cảm thấy giọng điệu Bạch Chỉ hơi sai sai, “Lẽ nào cậu cứ để yên như thế?”
Đương nhiên không thể.
Nếu Tạ Tư đã đồng ý, tất nhiên cậu sẽ không để lãng phí cơ hội này. Thấy phiền người khác thì thôi, để khi khác hồi đáp lại nhiều hơn là được.
Bạch Chỉ đăng bài: 【Bằng chứng các người muốn.】
Là một đoạn âm thanh chưa qua cắt nối biên tập.
“Chờ đã.”
“Có chuyện gì không?”
“Cậu cũng tới thử vai?”
“Ừm.”
“Thử ai?”
“Vệ Linh Quân.”
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Cậu chắn chỗ tôi lấy giấy lau… Đi thôi, thể hiện tốt nhé.”
Tiếng đóng cửa.
“Giỏi. Chỉ có ngần ấy can đảm mà còn dám thuê người bôi nhọ tôi?”
Đề tài #casting trong giới giải trí cũng đấu nhau rồi sao?# vẫn còn hot, chủ xị Weibo còn tốt bụng đánh dấu “Người trong cuộc đáp lại” lên bài đăng của Bạch Chỉ, dân mạng hóng hớt chốc lát đã tràn vào.
【Mẹ ưi, tình thế đảo chiều, cho nên cái này mới là sự thực?】
【Hay lắm, đây là bắt nạt mà mấy người nói sao? Màn kịch mắng người phát khóc, đè tường đâu?!】
【Giọng điệu Bạch Chỉ tốt mà?? Thăm hỏi bình thường thôi! Còn Hà Tuấn Nghiệp, từ đầu tới chân nơm nớp lo sợ, ai không biết còn tưởng cậu ta làm chuyện gì thẹn với lòng đấy.】
【Người qua đường chính hiệu, tôi không hóng hớt nữa. 】
【Vừa nghĩ tới khi trước đứng bên phe Hà Tuấn Nghiệp là buồn nôn chết rồi, tui lại còn chân thành giúp cậu ta mắng Bạch Chỉ. 】
Hướng gió dưới Weibo Bạch Chỉ đã nhanh chóng đổi chiều. Bình luận bôi nhọ cậu đều bị dẫm bẹp.
【Chờ chút, câu cuối cùng kia có ý gì? Bạch Chỉ nói Hà Tuấn Nghiệp thuê người bêu xấu anh ấy? 】
【Hai người này còn tin đồn cũ nào sao? 】
【Đoán mò là chủ đề EQ của Bạch Chỉ trước kia. 】
Cú vả mặt đưa tới tận tay, Lưu Nhất Hải đương nhiên không để vụt mất, lập tức tìm blogger chỉ rõ việc Hà Tuấn Nghiệp mua bài nói xấu Bạch Chỉ.
Toàn trường ồ lên, vô số cư dân mạng tràn vào Weibo của Hà Tuấn Nghiệp, làm bùng nổ trang chủ tin tức của y.
Tiền Trung Chính trước đây bị mắng lên hot search tức tối chuyển phát: 【Lòng dạ đáng chém!】
Fan Hà Tuấn Nghiệp lại không muốn tin, nhao nhao đáp lại.
【A Nghiệp ngoan ngoãn như vậy, làm sao làm chuyện như thế! 】
【Mắng người ta bắt nạt đều là lời của blogger, mấy người muốn chửi thì đi mà chửi blogger ấy! Mắng A Nghiệp làm gì? Anh ấy cũng là người bị hại được chưa?】
Bạch Chỉ công khai đoạn chat với Hà Tuấn Nghiệp, toàn mạng náo loạn, fan Hà Tuấn Nghiệp hoàn toàn câm nín.
Lý Dịch Cư sắp điên rồi.
Gã không ngờ tất cả những thứ kia đều là giả, còn gã thì lại hiểu lầm Bạch Chỉ sâu đến vậy!
Gã như phát rồ muốn tìm người xin lỗi, nhưng Bạch Chỉ đã chặn hết các phương thức liên lạc của gã, đến Weibo cũng đóng. Lý Dịch Cư dùng số của trợ lý gọi tới, mới vừa nói một câu lại bị chặn.
Gã không có cách nào, ầm ĩ với Hà Tuấn Nghiệp một trận, lái xe đến dưới nhà Bạch Chỉ tự mình chặn người.
Tiếc là Bạch Chỉ vốn không trở về, cậu trực tiếp thu dọn hành lý gia nhập phim trường của Tạ Tư Cẩn.
Thời gian cách lúc công chiếu phim chưa tới nửa năm, chi phí phục hồi nguyên trạng bối cảnh gốc rất cao, cũng không kịp thời gian lên lịch với nhóm diễn viên chính và dựng lại cảnh. Bạch Chỉ chỉ quay lại nội dung cần thiết trong studio, rồi sau mới chỉnh sửa cắt ghép hậu kì.
Trong trường quay, Tạ Tư Cẩn chỉ đạo hạng mục công việc cần chú ý xong, vỗ vai Bạch Chỉ, an ủi: “Tôi biết điều kiện gian nan, độ khó cũng hơi cao, cậu đừng căng thẳng, thử xem hiệu quả trước đã.”
Bạch Chỉ đã thay trang phục, dáng vẻ cậu trong trang phục công sở lại thêm vài phần gọn gàng: “Vâng, em hiểu rồi.”
Tuy Tạ Tư Cẩn nói rằng điều kiện nghèo nàn, nhưng bối cảnh trong nhà vẫn đầy đủ mọi thứ. Những thứ này là cậu biết được, sau vụ việc của Tiền Quân Hạo, anh đã tìm công nhân làm ngày làm đêm.
Phần lớn vai phụ đều tới, chỉ có nam chính bận lịch trình không thể đến được, Tạ Tư Cẩn đảm nhiệm đóng thế.
Bạch Chỉ vào vai một thanh niên tài năng, cống hiến hết mình cho sự nghiệp hàng không, không có nhiều đất diễn, tổng thời gian xuất hiện chỉ vỏn vẹn vài phút, nhưng đều là những nội dung cốt yếu.
Mấy phút nội dung ngắn ngủi, bọn họ quay trọn ba ngày mới xong.
Quay xong, họ cũng không có thời gian nghỉ ngơi, lập tức tới sân bay đi quay kì tiếp theo của “Ẩm thực bốn mùa.”
Bạch Chỉ rút kinh nghiệm lần mắc kẹt ở trên cao tốc lần trước, kì này xuất phát sớm tận ba tiếng. Không ngờ đường sá lại thông thoáng, khi cậu đến sân bay còn cách thời gian cất cánh hai tiếng.
Không biết là ai tiết lộ lịch trình, trong ngoài sân bay đều có rất nhiều người hâm mộ. Phần lớn là fan của Tạ Tư Cẩn và Phương Hạ, có người tinh mắt nhận ra Bạch Chỉ, chào hỏi rất lễ phép: “Bạch Chỉ, anh tới rồi!”
“Ừ.” Bạch Chỉ gật đầu, “Kì trước bị nghẽn đến mức phải đi tàu điện ngầm nên lần này đi sớm một chút.”
Nghe vậy, người hâm mộ xung quanh đều nở nụ cười.
Có người mạnh dạn đặt câu hỏi: “Hôm nay công tử Tạ công tử không đi cùng cậu sao?”
“Không.” Bạch Chỉ lắc đầu, “Nhưng anh ấy và Phương Hạ có lẽ vẫn chưa đến.”
“Bé Chỉ các mẹ yêu em!” Bỗng dưng có một cô gái hét lên, ở sau lưng còn có vài người đang đứng đầy phấn khích.
Người hâm mộ của cậu cũng đến sao? Bạch Chỉ hơi bất ngờ, cười, lấy tay làm một hình trái tim: “Em cũng thương mọi người.”
Tiếng thét của các fan càng mạnh mẽ chói tai hơn.
Bạch Chỉ lại hỏi: “Các chị đến có nóng không đó?”
“Không nóng.” Cô gái lắc đầu, vội vội vàng vàng lấy một con búp bê từ trong túi ra, “Đây là bọn chị tự làm, bé nhận được không?”
“Đây là cái gì?” Bạch Chỉ lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, ngạc nhiên, “Là em sao?”
Búp bê nhìn qua thì mềm như bông, chỉ lớn hơn bàn tay của cậu một chút. Nó mặc một chiếc áo phông màu vàng và quần sooc trắng, gương mặt cười ngô nghê, thật là đáng yêu.
Tưởng Bạch Chỉ ngại nhận quà quý giá, cô gái kia bèn vội vã giải thích: “Búp bê này là bọn chị làm dựa theo ngoại hình của em, rẻ lắm, chỉ mười mấy đồng thôi.”
Bạch Chỉ chỉ không nhận quà xa xỉ chứ không bài xích đồ thủ công, cậu cười nhận lấy búp bê: “Vậy em nhận nha, chị vất vả rồi.”
Thấy Bạch Chỉ dễ nói chuyện như vậy, fan Tạ Tư Cẩn cũng đưa một búp bê khác lại gần: “Thầy Bạch, có thể giúp tụi em đưa cái này cho thầy Tạ không?”
Búp bê của Tạ Tư Cẩn cũng lớn xấp xỉ của cậu, mặc áo sơ mi trắng với quần đen. Cho dù là bản thu nhỏ chỉ còn đầu với thân thì trên người vẫn mang vẻ tao nhã lịch sự như vậy.
“Được.” Bạch Chỉ cất hai con búp bê vào trong túi, “Tôi sẽ chuyển cho anh ấy giùm các bạn.”
Không ngờ Bạch Chỉ đồng ý nhanh như thế, nữ sinh đột nhiên nhỏ giọng: “Nói nhỏ cho anh biết bí mật này nha, thật ra quần áo của bé búp bê này cởi được đó!”
Bạch Chỉ: ?
Cần gì phải thế.
Nghĩ Bạch Chỉ không tin, nữ sinh hơi ngượng ngùng, trực tiếp ra tay: “Thật đó, chỉ cần nắm đầu là có thể kéo quần áo của ẻm ra rồi…”
Mắt thấy sự trong trắng của thầy Tạ sắp mất, Bạch Chỉ đè đầu búp bê xuống: “Tôi biết rồi, tôi sẽ thuật lại rõ ràng cho anh ấy.”
Bạch Chỉ định đưa búp bê cho Tạ Tư Cẩn trong phòng chờ, nhưng thấy đối phương không cầm túi, cậu không thể làm gì khác mà tiếp tục cầm hộ.
Mãi đến tận buổi chiều khi đến nhà ở, Bạch Chỉ mới tìm được cơ hội, chủ động nói: “Thầy Tạ, người hâm mộ nhờ em đưa anh một con búp bê.”
Tạ Tư Cẩn: “Búp bê? “
“Lớn khoảng cỡ này.” Bạch Chỉ khoa tay múa chân, “rất đáng yêu.”
Tạ Tư Cẩn: “Được, lát nữa tôi sẽ tới lấy.”
Bạch Chỉ bận hai rau với Phương Hạ, để Tạ Tư Cẩn tự tới phòng cậu lấy đồ.
Kết quả, chờ cậu về vừa về đã thấy, trên bàn chỉ còn lại một bé Tạ Tư Cẩn.
Như nào mà Tạ Tư Cẩn lại lấy bé Bạch Chỉ đi mất rồi?
Ảnh đế con ruồi không lọt qua cũng có lúc lơ mơ thế này sao?
Bạch Chỉ cầm tay của bé Tạ Tư Cẩn sang phòng đổi lại. Đúng lúc đến cửa, cậu lại nhìn thấy một màn điên rồ.
Tạ Tư Cẩn vô tư nắm đầu của bé Bạch Chỉ, lột sạch áo quần của “cậu”.
Sau đó nhìn chằm chằm vào dáng người 50:50 trần như nhộng của bé Bạch Chỉ, nở nụ cười.
Cười nhạo.
Bạch Chỉ: ?
Cười cái gì mà cười, anh lột sạch thì không xấu như thế chắc?!