EM NÀO CÓ THEO ĐUỔI NGƯỜI - Chương 15
Lưu Nhất Hải tay run gửi tin cho Bạch Chỉ: “Trời xanh có mắt, cuối cùng cậu cũng phất lên rồi!”
Thời điểm Bạch Chỉ nhìn thấy tin nhắn này, cậu còn đang quay quảng cáo cho Di động Sơ Quang ở Vạn Lí Trường Thành.
Cậu nở nụ cười, nhân lúc nghỉ ngơi nhắn lại: “Lẽ nào lúc trước em không nổi sao? [đầu chó]”
Nhân viên công tác bên cạnh nhắc nhở: “Thầy Bạch Chỉ, xin hãy chuẩn bị một chút, đạo diễn nói sắp bắt đầu quay lần hai luôn bây giờ.”
Bạch Chỉ giơ tay làm dấu OK.
“Anh, uống tẹo nước nóng đi, gió thổi lạnh ghê.” Trợ lý Phương Viên đưa cốc nước tới, bởi vì quá vội vã mà văng một chút lên tay Bạch Chỉ.
“Thực sự xin lỗi, xin lỗi anh nhiều.” Phương Viên định lấy khăn giấy để lau khô, nhưng trong lúc luống cuống lại không tìm được giấy, chiếc cốc trên tay sóng sánh nước.
Bạch Chỉ lau nước trên mu bàn tay, ôn tồn nói: “Không sao, đưa anh đi.”
Bấy giờ Phạm Vi mới ngoan ngoãn bưng nước tới, chợt xấu hổ, cũng hơi đau lòng: “Hôm nay quay lâu quá, nội dung chỉ có một phút mà quay từ sớm đến tối, đã sắp mười hai giờ rồi mà vẫn chưa được nghỉ ngơi.”
“Sắp kết thúc rồi, nếu muốn thì em chợp mắt chút đi.” Bạch Chỉ uống hết nước thì đứng lên, “Mai còn có buổi thử vai, em phải đi cùng anh đó.”
Phạm Vi: “Yên tâm đi, em sẽ lái xe tới đón anh trước hai tiếng.”
“Ừ, vất vả rồi.” Bạch Chỉ cởϊ áσ khoác trên người, lần thứ hai đi vào tấm phông nền trong sân khấu.
Ngày đó khi “Ẩm thực bốn mùa” phát sóng, cả nhóm khách mời cùng nhau quay về thành phố. “Thiên Vấn” có chút vấn đề, Tạ Tư Cẩn nghe tin phải đi xử lí ngay, Phương Hạ có một thông cáo cần làm, Bạch Chỉ cũng cần quay đại ngôn điện thoại di động. Đạo diễn thoải mái thả cho họ mấy ngày nghỉ, dù sao tư liệu lúc trước đã đủ phát vài kỳ.
Quảng cáo điện thoại Cơ Quang luôn nổi tiếng vì chất lượng cao, nội dung vô cùng sáng tạo, hình ảnh đặc sắc, nước phim rất giống màu điện ảnh khiến cho mỗi video đều như một đoạn phim điện ảnh thứ thiệt.
Lần này Bạch Chỉ quay một video có chủ đề “Một ngày của Bạch Chỉ”.
Trong video, Bạch Chỉ là một nhân viên làm công ăn lương.
Sáng sớm cậu dậy trễ, vội vàng ăn bánh mì và sữa tươi, lại lóng ngóng tay chân làm đổ sữa. Sữa bò tràn khắp điện thoại di động, nhưng chủ nhân của nó lại bình tĩnh không hề hoảng hốt, bởi chiếc điện thoại này kháng nước, lau khô là có thể dùng tiếp.
Bạch Chỉ cực kỳ vui vẻ, sau đó cậu trượt phải sữa đổ trên sàn nên ngã sấp mặt.
Ăn xong bữa sáng, Bạch Chỉ ra ngoài hòa vào dòng người chen lấn trên xe buýt. Vì chạy quá vội, điện thoại trong túi bị rơi ra. Thế nhưng không sao hết, bởi điện thoại di động chống va đập, nhặt lên vẫn hoàn hảo không tì vết.
Bạch Chỉ phấn khởi kiểm tra điện thoại mà không nhìn đường, đụng đầu vào cột điện.
Lúc trưa ăn cơm, Bạch Chỉ nhận được tin WeChat của mẹ, hỏi cậu sinh nhật ăn gì. Bạch Chỉ chụp hộp cơm gửi đi.
Mẹ: Ăn đơn giản vậy sao, có ngon không?
Bạch Chỉ: Ngon ạ, sắp ngon bằng cơm mẹ nấu rồi.
Trong phòng ăn, Bạch Chỉ nhíu mày nuốt miếng khoai tây tiếp theo, cả khuôn mặt đều hiện lên hai chữ: Khó nuốt.
Bây giờ Bạch Chỉ đang quay cảnh cuối trong quảng cáo, đó là sau khi tan làm, cậu lái xe thẳng ra ngoại thành, chụp mưa sao băng.
Khung hình cuối cùng, là cảnh cậu giơ điện thoại, bắt lại ánh sao trên trời.
Những ngôi sao băng vụt qua trên màn ảnh di động, gió ở Vạn Lí Trường Thành thổi bay mái tóc và vạt áo chàng thanh niên.
Cuối cùng, trong video chậm rãi hiện lên một hàng chữ
“Di động Cơ Quang, khiến mỗi ngày bình thường đều trở nên đặc sắc.”
Lúc Bạch Chỉ kết thúc công việc về nhà, đã là hừng đông.
Thói quen ngủ sớm dậy sớm khiến mắt cậu không mở ra nổi, vậy nhưng điện thoại lại còn rất nhiều tin nhắn chưa hồi đáp. Bạch Chỉ nằm dài trên xe bảo mẫu, căng mắt nhắn tin trả lời.
Ngay khi cậu chuẩn bị bỏ điện thoại xuống để nghỉ ngơi, Weibo thông báo một tin vắn nổi bật.
【#Tiền Quân Hạo bị bắt chơi ma túy# Sáng sớm ngày 11 tháng 6 năm 2021, quần chúng quận Triều Dương báo cáo tin diễn viên trẻ Tiền Quân Hạo đang sử dụng ma túy tại nhà. Anh bị lực lượng cảnh sát Triều Dương bắt tại hiện trường, tạm giữ hành chính 15 ngày. Tiền Quân Hạo, diễn viên, từng tham gia phim truyền hình (XXX), (XXX) và phim điện ảnh chưa ra mắt “Thiên Vấn”. 】
Sớm bình minh, hotsearch Weibo nổ tung một lần nữa. Bộ phim điện ảnh của Tạ Tư Cẩn cũng bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Phòng làm việc của Tạ Tư Cẩn rất nhanh đã ra thông cáo, gửi văn bản bày tỏ thái độ tích cực phối hợp điều tra cùng lực lượng chức năng. Phòng làm việc tỏ rõ kiên quyết bài trừ nghệ sĩ làm trái pháp luật, đồng thời cảm ơn công chúng quan tâm đến bộ phim, “Thiên Vấn” sẽ ra mắt đúng hạn vào dịp Tết năm nay.
Vì thế hôm qua Tạ Tư Cẩn vội vội vàng vàng rời đi, là để trở về xử lý chuyện này?
Trong nhóm chat bốn người của “Ẩm thực bốn mùa “, mọi người cũng đang nói về vấn đề kia.
Phương Hạ: [Em mới vừa thấy tin tức, thầy Tạ không có chuyện gì chứ… ]
Lục Hòe: [Cậu ta không sao, chỉ có nỗi bận đến hói đầu, bây giờ còn đang trao đổi với kĩ sư CG ở Thuận Nghĩa đây này.]
Phương Hạ: [ Vất vả vậy ạ. ]
Lục Hòe: [Còn phải nói, bận bịu một buổi tối, cơm cũng không kịp ăn. ]
Nhìn đến đây, Bạch Chỉ bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Phương Viên, có phải dì ở nhà nấu cho anh hai bình canh gà không?”
“Đúng vậy.” Phương Viên gật đầu, “Mẹ em nói anh đi công tác lâu như thế hẳn là không được ăn ngon, mặc dù em liên tục nói anh đi ăn sơn hào hải vị nhưng bà không tin. Hai ngày trước khi anh về mẹ đã hầm hai nồi nước, nếu anh ở hai tuần, có khi ngày nào bà cũng mang đến cho anh ăn. Đây là gà quê bà ngoại em nuôi dân dã đấy, em còn không nỡ ăn…”
Phương Viên lầu bầu: “Không biết ai mới là con của bà nữa.”
Bạch Chỉ cười: “Anh còn vài thẻ quà tặng của Hạp Ma* ở đây, lúc về em mang về cho dì nhé.”
*Hạp Ma (hộp ngựa): nền tảng bán lẻ mới dựa trên dữ liệu và công nghệ của Tập đoàn Alibaba. Logo là một chú hà mã bởi hà mã đồng âm với hạp mã trong tiếng Trung, đều là hema.
“Không phải đâu, em không có ý này.” Phương Viên vội vã xua tay, đôi má phúng phính, “Mẹ em chỉ là cảm ơn anh thôi, nếu không nhờ anh, giờ em cũng không tìm được việc làm.”
Phương Viên học hành không tốt, đầu óc cũng hơi lơ mơ, tốt nghiệp xong không tìm được việc làm, ăn dầm nằm dề ở nhà hơn nửa năm. Sau đó được người giới thiệu đến công ty giải trí làm trợ lí, nhưng vì không đầu óc không nhanh nhạy bị nghệ sĩ sa thải. Cô bạn nhỏ mất hết niềm tin vào cuộc sống ngồi khóc tu tu ở hành lang, vừa hay gặp được người mới đến công ty là Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ là một người độc lập cẩn thận, không cần trợ lí nhắc nhở hay chăm sóc điều gì. Cậu tuyển trợ lí yêu cầu chủ yếu là dựa vào nhân phẩm, không ầm ĩ không nói huyên thuyên. Phương Viên kém nhanh nhẹn, vừa hay đúng ý Bạch Chỉ.
Trong hai năm qua, Bạch Chỉ hợp tác cùng rất vui vẻ. Khi làm việc, Bạch Chỉ thường đưa sản phẩm nhãn hàng hay hộp quà hàng hiệu cho Phương Viên mang về nhà, vì thế địa vị của cậu trong nhà Phương Viên cùng ngày càng cao.
Bạch Chỉ mang theo bình canh gà đi tìm Tạ Tư Cẩn.
Sợ đối phương còn đang bận, Bạch Chỉ không dám liên hệ trực tiếp với Tạ Tư Cẩn, âm thầm nhắn WeChat hỏi Lục Hòe địa chỉ, chỉ mong họ giao cho nhân viên ra lấy đồ là được.
Nửa giờ sau, Lục Hòe tự mình ra cửa đón cậu.
Bạch Chỉ đưa hộp giữ nhiệt, có chút bất ngờ: “Thầy Lục, anh cần gì phải ra tận nơi ạ?”
Lục Hòe cười: “Cậu còn tự mình đi một chuyến, sao anh có thể để nhân viên ra lấy đồ được?”
Bạch Chỉ: “Có phiền anh không ạ?”
“Không sao, bọn họ còn đang ầm ĩ đây.” Lục Hòe mở nắp hộp giữ nhiệt ra, hít hà, “Cảm ơn nhé, không ngờ giờ này vẫn còn có đồ ăn dâng tới miệng.”
“Em cũng tiện đường thôi.” Bạch Chỉ cười, “Vậy em đi trước nha.”
“Gấp cái gì?” Lục Hòe túm vai cậu, “Cậu đi cả quãng đường xa tới đây chỉ để đứng hóng ở cửa thế này thôi ư? Tư Cẩn đã dặn kĩ anh rồi, nhất định phải đưa cậu vào.”
Bạch Chỉ: “Dạ?”
Bạch Chỉ bị Lục Hòe nửa kéo nửa đẩy dẫn vào trong.
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ tới nơi này, bên trong có rất nhiều nhà xưởng, hiện tại công nghiệp điện ảnh làm ăn không thịnh, chỉ có mấy khu nhà là sáng đèn, có thể nghe thấy âm thanh rò rò của điều hòa.
“Trước không phải ở đây đâu, nhưng khu công nghiệp mới xây dựng có ưu đãi về thuế và tiền thuê nhà, nhiều công ty sản xuất hậu kì điện ảnh và truyền hình đã chuyển đến. Tiếc là vị trí quá xa, không có nổi hàng ăn tử tế. Nhìn đi, căn nhà có mái màu đen bên kia là nơi làm hiệu ứng CG đó. “Lục Hòe kể tên vài bộ điện ảnh nổi tiếng, đều ra lò từ phòng sản xuất đó.
“Còn cả cái nhà có chữ “Hỏa” kia là chỗ làm phim hoạt hình, nhân viên trong đó đều là dân sau 90 đấy.”
Mấy bộ phim kia Bạch Chỉ đều đã xem qua, không ngờ đã được sản xuất hậu kì ở đây.
Bạch Chỉ lại liếc nhìn, hơi cảm thán: “Đỉnh thật.”
“Hạng mục của bọn anh cũng rất đỉnh nha.” Lục Hòe nở nụ cười, anh phụ trách biên soạn âm thanh gốc của “Thiên Vấn”, cũng đầu tư không ít tiền vào đó.
“Lúc trước em xem qua một đoạn ngắn rồi.” Mắt Bạch Chỉ sáng rực lên, “Tất cả từ diễn xuất, nội dung hay hiệu ứng phụ trợ của bộ phim đều rất tuyệt vời.”
Lục Hòe nhíu mày: “Cậu xem rồi?”
“Dạ, lúc quay “Ẩm thực bốn mùa”, thầy Tạ có cho em coi một đoạn ngắn.” Bạch Chỉ nghĩ có gì đó không ổn, vội vàng bảo đảm: “Em cũng chưa hề tiết lộ, cả Phương Hạ cũng không biết em từng xem đâu.”
Lục Hòe nhìn Bạch Chỉ, không nói gì.
Sau đó anh lại nhìn qua một cái.
Bạch Chỉ hơi thấp thỏm, ngay vào lúc cậu nghĩ đối phương đang giận, Lục Hòe lại chợt nở nụ cười, “Đừng hốt hoảng, không phải chuyện gì to tát, chỉ là anh hơi bất ngờ thôi.”
Khi Bạch Chỉ bước vào, Tạ Tư Cẩn còn đang họp với một nhóm người. Anh cởi một khuy áo sơ mi, ống tay kéo lên đến khuỷu tay, trông càng thêm phong trần.
Tạ Tư Cẩn ngẩng đầu thoáng nhìn cậu, nói: “Chờ thêm chút nữa, tôi xong ngay bây giờ đây.”
Lần này, tất cả mọi người trong phòng đều quay ra nhìn.
Bạch Chỉ: “…”
Bạch Chỉ đứng cũng không được ngồi cũng không xong, cậu không dám nghe lén mấy người họ bàn luận gì, lại không dám đi lung tung nhìn thấy gì đó không được phép.
Vào lúc đang chật vật, một thanh niên cao gầy mặc áo phông xám đi tới.
“Thầy Bạch, anh có muốn xem bản thiết kế ý tưởng của “Thiên Vấn” một chút không? Thầy Bạch nhờ em đưa anh đi dạo chơi một lát.”
Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì làm phiền cậu.”
Chàng trai đưa cậu đến bàn dài bên cạnh, bên trên đặt hai màn hình cỡ lớn, còn có cả mô hình của Zoro và Ace**.
**Roronoa Zoro và Portgas D. Ace, hai nhân vật trong bộ truyện tranh Nhật Bản “Đảo hải tặc.” (One Piece)
Bạch Chỉ ngồi một bên, xem qua các album ảnh liên quan, nghe đối phương kể câu chuyện đằng sau bản thiết kế.
Trí tưởng tượng phong phú đến khó tin, những mô hình đầy tính kĩ thuật công nghệ, màu sắc rực rỡ… Không ai lại không yêu thích những thứ hay ho như vậy, và Bạch Chỉ cũng nhanh chóng bị cuốn theo.
Bạch Chỉ giơ ngón tay cái với chàng trai: “Mọi người thật sự rất giỏi.”
“Không đâu, không đâu.” Thanh niên hơi ngượng ngùng, “Thầy Tạ mới giỏi, tuy không học mỹ thuật, thế nhưng ý tưởng anh ấy đưa ra đều rất có trí tưởng tượng và tính logic”.
Thì ra là một cậu em sùng bái Tạ Tư Cẩn à.
Bạch Chỉ cười híp mắt chống cằm, ra hiệu chàng trai tiếp tục.
“Môi trường cho phim khoa học viễn tưởng của Trung Quốc không tốt. Một số đạo diễn chỉ vỗ đầu và nói rằng tôi muốn đất hoang tận thế, tôi muốn như Cyberpunk’, tôi muốn các hiệu ứng đặc biệt của bom tấn Hollywood, mấy cậu chỉnh cái này cái kia cho tôi. Vậy nhưng họ cũng không thèm để ý phong cách đó có phù hợp với câu chuyện hay không.”
‘ : thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự “kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao”, bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội. (theo Wikipedia)
Thế mà nói đến Tạ Tư Cẩn, đôi mắt cậu chàng sáng lên: “Còn thầy Tạ, anh ấy sẽ xem xét gu thẩm mỹ từ thực tế xã hội mà câu chuyện của chúng ta đặt ra, bởi vì anh ấy biết rằng sự phát triển của một nền văn minh sẽ tương ứng với phong cách thẩm mỹ, và không thể tách rời thành tựu khoa học kĩ thuật của xã hội. “
“Thì ra là như vậy.” Bạch Chỉ lần đầu tiên nghe nói đến cái này.
“Hơn nữa quan trọng nhất là gì anh biết không?” Chàng trai mở hai lòng bàn tay ra, kích động nói, “Anh ấy chỉ đưa ra đề xuất, không hạn chế chúng em mà để chúng em tự do phát huy khả năng.”
Bạch Chỉ: “Cho nên mấy cái kia đều do các cậu tự sáng tạo?”
“Cũng không hẳn, ý tưởng đều do mọi người cùng thảo luận, bọn em chỉ làm ra hiệu quả thị giác thôi.” Cậu thanh niên gãi đầu, “Thêm nữa dù không phải tất cả đều xuất hiện trong phim, nhưng chúng em sẽ hoàn thiện toàn bộ hệ thống thế giới giả tưởng của “Thiên Vấn”.
Bạch Chỉ còn muốn nói gì đó nhưng chợt thấy một bóng người đến gần.
Tạ Tư Cẩn đi tới: “Còn đang xem sao?”
Chàng trai nói năng từ tốn vội đứng thẳng người, mặt hơi ửng đỏ: “Thầy Tạ.”
“Xem xong rồi, nghe cậu ấy khen anh suốt nãy giờ.” Bạch Chỉ cười, “Thầy xong rồi ạ?”
“Ừ, cũng không quá thời gian nhiều lắm.” Tạ Tư Cẩn vẫy cậu, “Lại đây, giới thiệu cho cậu hai người.”
Giới thiệu người?
Bạch Chỉ ngẩn ngơ đi tới, đến nơi Tạ Tư Cẩn dẫn vào thì thấy phó đạo diễn và giám chế, đều là nhân vật lừng lẫy máu mặt trong giới.
Bạch Chỉ vừa mừng vừa lo, vội vàng gật đầu chào hỏi hai người.
Nhưng cậu cũng chỉ chào hỏi, không bắt chuyện thừa thãi, cũng không hỏi phương thức liên lạc của bên kia, thật sự ngoan ngoãn đến kỳ cục.
Điều này khiến Lục Hòe hơi kinh ngạc: “Thằng nhóc này thành thật quá vậy? Lẽ nào cậu ấy đúng là chỉ đến để đưa canh gà cho tôi thôi ư?”
Đổi thành người khác, đã sớm nhân cơ hội này bấu víu quan hệ .
Tạ Tư Cẩn cười mà không nói, một lúc lâu sau mới sửa miệng: “Là đưa canh gà cho tôi.”
Lục Hòe: “…”
Đây là vấn đề quan trọng sao?