EM NÀO CÓ THEO ĐUỔI NGƯỜI - Chương 13
“Ha ha ha!” Lục Hòe không nhịn được, cười đến mức hạt dưa vừa bỏ vào miệng cũng rơi ra ngoài, “Hai cậu em này thú vị thật đấy!”
Tạ Tư Cẩn ngẩng đầu, tầm mắt hướng về Bạch Chỉ cách đó không xa.
Trong tấu nói chú trọng đến kể chuyện hài, đối với dáng người và khí chất của diễn viên cũng có yêu cầu nhất định.
Để tạo ra hiệu quả thị giác, Bạch Chỉ gài nút khuy áo trên cùng, bắt chước giống áo dài. Tuy chỉnh trang đơn giản nhưng không thể không thừa nhận rằng hiệu quả rất tốt. Bóng lưng Bạch Chỉ thẳng tắp, tinh thần sáng láng, chẳng khác nào một cây thông trắng sinh trưởng trong tuyết.
Thấy anh nhìn sang, Bạch Chỉ chợt nở nụ cười, lém lỉnh nháy mắt. Vừa linh động vừa ngoan ngoãn, khiến người ta không thể dời mắt.
“Này, lão Tạ, có nghe tôi nói không đấy?” Lục Hòe dùng cùi chỏ huých Tạ Tư Cẩn, “Có phải là rất thú vị không?”
Ngón tay Tạ Tư Cẩn khẽ sờ yết hầu, “Ừ” một tiếng rất nhẹ: “Đúng là rất đáng yêu.”
Lục Hòe:?
Clm ai nói bọn nó đáng yêu đâu???
【Chu choa, Bạch Chỉ thật đáng yêu quá đi! Nghiêm túc đường hoàng kể chuyện cười! 】
【Phương Hạ xàm ghê ha ha, đã cái nư! 】
【Tôi lại thấy không ổn thế nào ấy, hình như đang mắng người hả? 】
“Chờ chút.” Phương Hạ ý vị hỏi, “Cậu đang mắng ai là lão súc sinh thế?”
Mặt Bạch Chỉ vô tội: “Con khỉ ở núi Nga Mi đó.”
“Ồ, thì ra là mắng con khỉ.” Phương Hạ bỗng chợt hiểu, “Tớ còn tưởng cậu mắng ai ở đây cơ.”
Bạch Chỉ xua tay: “Ai lại dám thế.”
Không dám? Tiên sư mày chỉ vào mặt ông mà mắng, còn bảo không dám?!
Gương mặt Tiền Trung Chính lúc tái bệch lúc đỏ bừng. Chỉ vì ngại đang phát sóng trực tiếp nên không tiện xả ra, ông ta đành phải trừng con mắt hình viên đạn, hận không thể bắn thủng người Bạch Chỉ.
Ngay lúc này, Bạch Chỉ bỗng cảm nhận được một đôi tay ấm áp trên vai. Chủ nhân của chúng quay đầu liếc nhìn Tiền Trung Chính.
Ánh mắt người đàn ông trưởng thành vừa sắc bén lại lạnh lùng, tràn đầy tính uy hiếp, tựa như thú dữ che chở con non.
Phát sóng trực tiếp chưa kịp kết thúc, cái nhìn này vừa vặn bị ống kính bắt lấy, người hâm mộ đều vỡ òa trong nháy mắt.
【Cái nhìn vừa rùi của công tử Tạ hung hăng quá! Papa em ở đây huhuhu!】
【Nói thật đó, đẹp thì đẹp thật, mà tôi lại thấy hơi rợn. Mấy chị còn nhớ vai diễn sát thủ của chồng mình hồi trước không? Ổng cười như vầy đó…】
【A a a, đừng nói đến tên biếи ŧɦái kia, bây giờ tui vẫn còn ám ảnh lắm!】
【Hu hu hu đều tại lầu trên đó! Tui không có cách nào nhìn thẳng nụ cười của anh chồng nữa!】
【Nhưng anh ấy nhìn ai mà hung ác như vậy?】
【Đoán mò TTC】
Tiền Trung Chính bị nhìn như vậy, từng giọt mồ hôi rơi.
Lão chưa từng thấy dáng vẻ ấy của Tạ Tư Cẩn, lão lại nhớ tới lời đồn về Tạ Tư Cẩn, bề ngoài thì khách sáo hờ hững nhưng thật ra vô cùng bao che khuyết điểm, lòng dạ độc ác.
Bạch Chỉ…
Tiền Trung Chính còn đang lâng lâng mùi rượu, trong chớp mắt đã bị dọa tỉnh táo, ông ta nuốt nước bọt, thầm nghĩ hay là tha cho Bạch Chỉ lần này vậy.
【Bạch Chỉ hơi bị ngầu nha…】
Tối đó, trên diễn đàn ăn dưa xuất hiện một chủ đề như vậy, nhanh chóng leo lên thành tin nổi bật.
L1: Thả bờ mông ở đây.
L2: Hạt dưa đậu phộng ghế đẩu để sẵn đây.
L3: Anh hai anh ba làm sao thế? Vẫn chưa biết gì à?
L4: Dẫn link phát sóng trực tiếp tối nay của “Ẩm thực bốn mùa.”
…
L8: Đi hóng về, quá tuyệt, BC kháy TTC mời rượu, thì ra đây là mắng chửi văn minh thanh lịch sao?
L9: Cho vừa, ghét nhất loại người ép rượu như này! Bạch Chỉ EQ cao đấy.
L27: Cười chết, hỗn hào như thế mà gọi là EQ cao ư?
L44: Thưa lầu 27, EQ cao thật sự không phải là lúc nào cũng lấy lòng tất cả mọi người, mà là biết rõ mình muốn gì và đạt được mục đích mà không làm người khác khó chịu.
L49: Đương nhiên, không khuyến khích người bán mạng cho tư bản học theo Bạch Chỉ, nếu không chính bạn sẽ bị ra sa thải.
L55: Nhưng hành động của Bạch Chỉ, nói thật, tôi thật sự rất hâm mộ ẻm.
L59: Mà không thể phủ nhận có hơi lỗ mãng, không sợ bị cấm sóng sao?
…
L117: Khuyên lầu trên đọc ít tiểu thuyết thôi, giới giải trí có nhiều người tranh nhau như vậy, bọn họ cũng đâu phải cùng một công ty, TTC cũng chẳng có địa vị gì lớn, còn phải ăn mày quá khứ để sống đến giờ, có thể đì được cái gì?
L137: Ấy mới là người nên đọc ít truyện nam chính đi, giới giải trí lớn nhưng cũng chỉ là một vòng, cúi đầu không gặp ngẩng đầu là thấy. Bạch Chỉ hoàn toàn làm mích lòng TTC rồi, coi như không cấm sóng, sau này kiểu gì cũng ít nhiều bị o ép. Buồn cười thật, không phải nghĩ Bạch Chỉ cầm kịch bản nam chính thật đó chứ?
L157: Cười chết, TTC thì có thể o ép được nỗi gì? Đến mức phải đi quay phim truyền hình rác ngoài chợ rồi kia kìa.
Chuyện Bạch Chỉ có bị hạn chế hay không thu hút tận hơn hai trăm lượt phản hồi. Đến lúc này, fan của Bạch Chỉ mới thủng thẳng đến muộn.
L224: Không thấy gì, đây mà làm quá á?
L225: Fan lâu năm thấy cũng bình thường, thằng bé chẳng qua nhìn thì thấy vô hại thôi chứ không phải loại yếu đuối mặc cho người khác bóp tròn nặn méo đâu.
L248: Bà già làm fan bốn năm đây nói cho mà hay, hai năm trước lúc Bạch Chỉ tự tay xé công ty quản lí mới là một màn kịch lớn, bây giờ lành tánh Phật hệ nhiều lắm rồi đó…
L355: Xin link hóng hớt!
Bạch Chỉ xé công ty quản lí?
Tạ Tư Cẩn chụp ảnh màn hình gửi Lý Thư Hiền: “Điều tra thêm là chuyện gì xảy ra.”
Lý Thư Hiền: “…”
“Anh mà cũng đi dạo diễn đàn sao?”
Tạ Tư Cẩn: “?”
Lý Thư Hiền sợ, không dám nói nhăng cuội nữa, nhanh chóng tìm tin năm đó gửi lại cho anh.
Tạ Tư Cẩn càng đọc nét mặt càng nghiêm nghị, đến chữ cuối cùng, cả khuôn mặt đã lạnh như băng.
Tiền Trung Chính vừa lúc nhìn thấy cảnh này, sợ đến mức im như thóc, suốt buổi tối đều không dám nói một câu thừa thãi nào.
…
“Không ngờ đấy, em Chỉ nhìn qua thì dễ tính, không ngờ là rất cứng.” Buổi tối trước khi ngủ, Lục Hòe nhớ lại việc Bạch Chỉ làm, vẫn không nhịn được có chút cảm thán.
“Tùy người thôi.” Bạch Chỉ cười cười, “Người khác tôn trọng em, tự nhiên em cũng tôn trọng người ta.”
Phương Hạ: “Cậu không lo hậu quả sao?”
“Cùng lắm là bị công ty mắng một trận mà thôi.” Trong lòng Bạch Chỉ đã tính kĩ càng, “Thời gian trước đạo diễn dưới trướng công ty tớ đã ganh nhau với Tiền Trung Chính rồi, từ lâu hai bên đã làm trò, nên đây cũng không phải lần đầu tiên kết thù kết oán .”
Bạch Chỉ vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên: “Xin phép, em ra ngoài một chút.”
Phương Hạ: “…”
“Cậu còn nói à! Có phải người đại diện gọi điện thoại mắng cậu rồi đúng không!”
“Đâu có đâu?” Bạch Chỉ cười, “Anh Nhất Hải chưa bao giờ mắng tớ.”
Đúng là Lưu Nhất Hải không mắng cậu, bởi vì mỗi lần mắng cậu đều là các sếp lớn đích thân ra tay, Lưu Nhất Hải về cơ bản không có chỗ để phát huy.
Bạch Chỉ nếu dám gây thù chuốc oán thì tất nhiên đã biết trước hậu quả. Khi bị mắng thì thái độ luôn thành khẩn ăn năn.
“Dạ dạ, là lỗi của em.”
“Là em bốc đồng.”
“Nhất định sẽ sửa đổi.”
“Lần sau sẽ không như thế nữa ạ.”
Bạch Chỉ đứng ở bên ruộng lúa, vừa đếm đom đóm trong bụi cỏ vừa nói đi nói lại mấy câu đối phó sếp lớn.
Cậu tưởng mình phải nghe phê bình ít nhất nửa tiếng, không ngờ mắng được một nửa, sếp lại bảo cậu chờ một chút.
Bạch Chỉ: ?
Ông mắng mỏ người ta còn muốn nghỉ giải lao giữa hiệp?
Thời điểm lên tiếng lần nữa, đối phương lại đột ngột thay đổi giọng điệu, nói lần này tuy cậu nóng nảy, nhưng cũng là để giải vây cho bầu không khí xấu hổ lúc ấy, xét mức độ nào đó còn phải khen ngợi tuyên dương.
Bạch Chỉ: ?
Tự dưng lại được khen?
Cuối cùng sếp nhắc nhở: “Nói chung chuyện này kết thúc trước đã, trên mạng nếu có điều tiếng chúng tôi sẽ hỗ trợ xử lý, cậu không cần tiếp tục đáp trả.”
Còn có chuyện tốt như thế? Gióng trống khua chiêng lên tới tận sếp lớn mà cũng chỉ mắng một nửa rồi thôi như vậy? Lại còn muốn xử lí tiêu cực cho cậu?
Bạch Chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn sếp Lương, em biết rồi, làm phiền anh lo lắng.”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Chỉ báo tin bình an cho người đại diện.
Lưu Nhất Hải chỉ tức nỗi nước đổ lá khoai: “Đầu đất, cậu thật sự tưởng rằng người ở trên tự nhiên lại hiền lành không mắng mình à?”
Bạch Chỉ lập tức hiểu ra: “Có người giúp em?”
“Cậu đoán làm gì?” Lưu Nhất Hải lải nhải, “Sếp Lương mắng cậu được một nửa thì bỗng nhận được một cuộc điện thoại, là giám đốc điều hành trên trụ sở tự mình gọi tới.”
Bạch Chỉ: “Giám đốc trụ sở?”
“Đúng thế, sau khi nhận điện thoại, giám đốc Lương mới ngay lập tức thay đổi thái độ, còn nói cậu là ngăn chặn hành vi thói quen xấu, góp phần xây dựng giới giải trí trong sạch, ha ha cmn, cậu phải nhìn tận mắt cơ, cười chết anh.”
Truyền thông Duệ Tân là nơi Bạch Chỉ lựa chọn kĩ càng cẩn thận, sau khi bị lừa vô số lần. Truyền thông Duệ Tân chủ yếu là công ty quản lí nghệ sĩ, nhưng ở trên nó còn là Tập đoàn Văn hóa Duệ Tân, mấy phòng làm việc của các đạo diễn nổi danh đều ở dưới trướng tập đoàn. Giám đốc điều hành chủ yếu làm đầu tư, ít khi lộ diện. Bạch Chỉ chỉ nhìn qua vị kia từ xa trong buổi họp thường niên của công ty, hiền hòa dễ gần, nhưng lại cảm thấy vô cùng xa cách.
Người như vậy, liệu sẽ nói đỡ cho cậu?
…
“Cảm ơn bác.” Cùng lúc đó, Tạ Tư Cẩn ở sân trong gọi điện thoại, “Trước nghe ông nội nói bác yêu thích uống trà Phổ Nhĩ, vừa hay chỗ cháu có một gói bánh trà Đồng Hưng* cũ, đợi sau khi ghi hình xong cháu sẽ gửi biếu bác.”
* Trà Phố Nhĩ: loại chè xuất xứ từ Vân Nam, Trung Quốc, được làm từ chè đen, qua một quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao, vì vậy giá cả rất đắt đỏ. Trà Phổ Nhĩ được lên men hoàn toàn ở trạng thái rắn và khô, có dạng bánh nên gọi là bánh trà. Đông Hưng là một trang trại sản xuất trà nổi tiếng lâu đời. Một bánh trà tiêu chuẩn 357g thường có giá khoảng 2 triệu VNĐ.
“Nhóc thối, khách sáo với bác làm gì.” Đầu kia là một giọng Bắc Kinh nam tính phong độ, “Nếu phòng làm việc của cháu kí với tập đoàn của bác, chẳng phải để ý nghệ sĩ sẽ dễ như trở bàn tay sao?”
Tạ Tư Cẩn: “Cháu làm đạo diễn cũng chỉ là người mới, không dám chắc lợi nhuận, đây chẳng phải là lo bác thiệt thòi sao?”
“Chê tập đoàn bọn bác nhiều trói buộc à? Nhưng mà các cháu còn trẻ, tự mình xông pha cũng rất tốt.” Người đàn ông cười nói, “Ngày chiếu “Thiên Vấn” đã định chưa? Việc phát hành giao cho bác làm đi?”
“Cháu vốn định nhờ bác hỗ trợ mà.” Lần này Tạ Tư Cẩn không từ chối, “Lúc đó cháu nhất định sẽ tìm bác.”
…
Trước khi đi ngủ, Bạch Chỉ nhận được tin WeChat của Lưu Nhất Hải.
[Anh giúp cậu nghe ngóng rồi, cậu đoán xem, ai là người nói đỡ cho cậu trước mặt giám đốc trên trụ sở ? ]
Bạch Chỉ: [ Phương Hạ?]
Sau khi nói xong thì cậu đã tự lắc đầu luôn, Phương Hạ không chu đáo đến thế.
Chẳng lẽ là…
[Là Tạ Tư Cẩn.]
Lưu Nhất Hải nhắn tin: [Không ngờ hả? Lúc đấy anh cũng giật mình, đó là ảnh đế Tạ! Bao nhiêu người muốn bám víu đều không trèo nổi, vậy mà lại chủ động nói hộ cho cậu trước mặt các sếp trên.]
[Nhớ lại đại ngôn Di động Cơ Quang lần trước cũng là nhờ anh ta đăng Weibo giúp cậu nhỉ? ]
[Như vậy thì anh ấy đúng là quý nhân phù trợ của cậu đó.]
[Cậu nghĩ xem chúng ta có cần cảm ơn anh ấytrên Weibo không?]
Lưu Nhất Hải cũng là một thiên tài marketing, càng nghĩ càng cảm thấy có hợp lý: [Dù sao cả hai người đều đang theo dõi lẫn nhau, mấy lần trước đăng bài cũng đều vì cậu. Biết không? Fan của anh ấy đang thúc giục dưới tài khoản của cậu đây này. ]
Lưu Nhất Hải gửi mấy hình ảnh, tất cả đều là fan vợ của Tạ Tư Cẩn bình luận tag Bạch Chỉ.
【Hu hu hu, xin Bạch Chỉ để cho chồng tui đăng Weibo nhiều hơn tí đi.】
【Em bé đói bụng đói bụng, muốn cơm.】
【Đi mà, nếu hôm nay chồng em đăng bài, tín nữ nguyện ăn chay ăn mặn cả đời. 】
Bạch Chỉ chau mày: [Đừng bám hơi anh ấy, em tự biết sắp xếp.]
Lưu Nhất Hải: …
[Được rồi, anh cũng nghĩ lại rồi.]
Bạch Chỉ chưa bao giờ là một người sợ hãi dè dặt, mỗi chuyện cậu làm đều dự trước kết quả. Tuy thỉnh thoảng trông có vẻ đăm chiêu do dự nhưng thực ra cậu đang cân nhắc ý định của mình và hậu quả sau đó.
Chuyện chỉ trỏ Tiền Trung Chính lần này thoạt nhìn xốc nổi nhưng hậu quả đó cậu có thể chấp nhận được.
Vấn đề lớn là không nhận tài nguyên liên quan tới đối phương, dù sao cậu không có ấn tượng tốt với người đó. Sau đó sẽ bị công ty mắng một trận, nhưng họ thưởng phạt phân minh, sẽ không gây khó dễ chỉ vì chuyện này. Cùng lắm bị dân mạng bôi nhọ mấy ngày, mà nghệ sĩ nào mà không có vài tin xấu cơ chứ?
Bạch Chỉ tự suy tính rõ ràng mạch lạc, nhưng cậu không ngờ tới, Tạ Tư Cẩn lại nói đỡ giúp cậu.
Đêm nông thôn không có xe cộ ồn ào như ở thành thị, chỉ có tiếng rò rò của điều hòa trong phòng, âm thanh ếch nhái, côn trùng râm ran, tất cả tạo thành tiếng ồn trắng đưa người say giấc.
Phương Hạ sợ nóng, quen chỉnh nhiệt độ điều hòa rất thấp rồi đắp chăn ngủ.
Bạch Chỉ thò đầu khỏi chăn, nhỏ giọng gọi một câu: “Thầy Tạ, thầy đã ngủ chưa?”
Dưới ánh trăng nhàn nhạt trong phòng, thân mình Tạ Tư Cẩn khẽ nhúc nhích: “Chưa, sao vậy?”
Bạch Chỉ dịch từng chút từng chút đến nệm bên cạnh, dựa đầu lên mép gối bên cạnh, hơi ngượng ngùng nói: “Cảm ơn thầy đã giúp em.”
“Là tôi nên cảm ơn cậu mới phải.” Tạ Tư Cẩn nở nụ cười, nhẹ giọng nói, “cậu diễn màn tấu nói kia chẳng phải là ra mặt vì tôi sao?”
Mặt Bạch Chỉ khẽ hồng.
Mấy lời bông đùa trước mặt Bách Kiều bị anh nghe được rồi sao?
Thật là mất thể diện, Bạch Chỉ vội vã nói sang chuyện khác: “Lúc chạng vạng anh uống rượu, dạ dày có khó chịu không ạ?”
Im lặng một lát, Tạ Tư Cẩn gật đầu: “Hình như là có một chút.”
Quả nhiên Bạch Chỉ hoảng hốt, cậu lập tức bò xuống giường, sốt sắng nói: “Vậy để em lấy cho anh ít thuốc dạ dày.”
Cách quan tâm của trai thẳng x1
Chờ Tạ Tư Cẩn uống thuốc xong, Bạch Chỉ lại đưa cốc nước tới: “Anh uống thêm xíu nước ấm, đi ngủ sớm một chút.”
Cách quan tâm của trai thẳng x2
Chờ Tạ Tư Cẩn uống hết nước, Bạch Chỉ bèn cầm túi chườm nóng bước vào: “Em cho nước khoáng nóng vào rồi, điều hòa mở thấp, anh đặt trên bụng sẽ thoải mái hơn.”
Cách quan tâm của trai thẳng x3
Tạ Tư Cẩn: “…”
“Thật đó, anh thử xem, dùng rất tốt.” Bạch Chỉ cho rằng Tạ Tư Cẩn có gánh nặng thần tượng, cố gắng khuyên nhủ: “Đừng nghĩ con gái mới có thể dùng cái này, thực ra đối với nam giới cũng có ích. Khi còn bé, em đau bụng, rót một bình nước nóng rồi ôm vào người thì tốt hơn rất nhiều.”
Nhìn ánh mắt lấp lánh của thiếu niên, Tạ Tư Cẩn thở dài, bất đắc dĩ nói: “… Đưa tôi đi.”
“Vậy em ngủ trước, cần gì cứ gọi em.” Bạch Chỉ cười híp mắt nói, “Thầy ngủ ngon ạ.”
“Ngủ ngon.”
Nửa đêm, Bạch Chỉ mơ mơ màng màng tỉnh một lần, phát hiện chăn của Tạ Tư Cẩn không kéo kín, cậu lầu bầu, tiện tay đắp cho anh.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Tư Cẩn thức dậy trong tiếng gà gáy.
Anh híp mắt liếc nhìn chiếc chăn màu hồng nhạt trên người mình, hiếm khi bối rối.
Anh đổi chăn với Bạch Chỉ từ bao giờ vậy?
Không nghi ngờ gì hết, đây đúng là chăn của Bạch Chỉ.
Tối hôm qua còn đắp.
Mặt trên thậm chí còn lưu lại mùi cam quýt độc nhất trên người của thiếu niên.
Thế nhưng tại sao vậy chứ?
Tạ Tư Cẩn nắm tấm chăn hồng nhạt, nhìn chằm chằm trần nhà, chìm vào dòng suy nghĩ miên man.
Bạch Chỉ đổi chăn khi nào?
Sao cậu ấy lại muốn đổi chăn của mình?
Chẳng lẽ là…
Tạ Tư Cẩn ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Chỉ.
Trên tấm nệm bên cạnh, Bạch Chỉ che kín chăn mền của anh mà say ngủ, chỉ lộ ra một cái đầu xù và nửa cẳng chân nhỏ trắng nõn.
Tạ Tư Cẩn lại liếc nhìn Bạch Chỉ.
Cuối cùng anh quyết định thừa lúc Bạch Chỉ chưa tỉnh đem chăn đổi lại.
Tuy rằng không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nhưng anh không muốn tạo ra hiểu lầm gì đó.
Anh giúp Bạch Chỉ là tình nghĩa, chứ không có nghĩa rằng anh bằng lòng có loại tiếp xúc thân mật riêng tư này với đối phương.
Tạ Tư Cẩn kéo góc chăn một chút, Bạch Chỉ hai mắt vẫn nhắm nghiền, lôi chăn lại.
Lần hành sự sau đó, Tạ Tư Cẩn kéo lại hai góc chăn, nửa thân trên Bạch Chỉ lộ ra trong không khí lành lạnh.
Vạt áo thun co lại đến giữa, để hở một vùng bụng nhỏ trắng trẻo nõn nà, nhìn kỹ còn thấy cơ bụng lờ mờ.
Dường như cảm thấy hơi lạnh, Bạch Chỉ cong người như con tôm. Trên tấm lưng có thể nhìn thấy ba khớp xương rõ ràng.
Tạ Tư Cẩn nhìn ba khớp xương đáng yêu, bỗng chốc quên mất động tác đang làm.
Lục Hòe mới vừa rời giường đã nhìn thấy màn này, trông đến ánh mắt của Tạ Tư Cẩn, sợ đến mức cái ngáp ngủ đang dở giữa chừng bị nuốt trở lại.
Tạ Tư Cẩn: “…”
Lục Hòe: “…”
“Ôi thằng già này, ông khá lắm.” Lục Hòe sau khi ngẫm lại, mới lạ nói: “Cuối cùng ông đã để lộ bộ mặt thật của mình rồi à?”
“…”
Trong giây lát Tạ Tư Cẩn tự nhiên cảm thấy hơi chột dạ, bèn vội vàng buông tay ra. Chăn lần thứ hai được thả xuống, bị Bạch Chỉ ôm chặt trong lòng.
Tạ Tư Cẩn còn muốn lấy, nhưng lại ngại Lục Hòe làm vướng chân vướng tay.
“Ông không đi rửa mặt sao?” Anh bắt đầu đuổi người.
Lục Hòe: “Tôi đi rửa mặt? Để ông nhàn nhã tiếp tục vụиɠ ŧяộʍ hành sự hả ?”
Tạ Tư Cẩn: “…”
Lục Hòe: “Sáng sớm đã định lấy chăn của người ta, ông không muốn làm người nữa sao?”
“Im miệng!” Tạ Tư Cẩn lạnh lùng nói, “Không phải như ông nghĩ.”
Lục Hòe vòng tay trước ngực sờ cái đầu tổ quạ xem kịch vui: “Thế là như nào nhỉ?”
Tạ Tư Cẩn nhíu mày, không nói gì.
Chẳng lẽ lại bảo tối qua Bạch Chỉ cố ý đổi chăn với mình sao? Vậy nên sau khi anh phát hiện mới định đổi lại?
Anh không thể đáp lại Bạch Chỉ, chuyện này nói ra chỉ khiến người ta lúng túng mà thôi.
Tạ Tư Cẩn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tùy ông nghĩ ra sao thì ra.”
Thôi, nếu Bạch Chỉ thích chăn của anh đến thế, vậy để lại cho cậu đi.
Mình giả vờ không biết là được rồi.