EM NÀO CÓ THEO ĐUỔI NGƯỜI - Chương 10
Bạch Chỉ không nghĩ nhiều, dù sao cậu nhận tiền lương từ bà chủ nhiều như vậy, nếu để người ta đến giường ngủ cũng không có thì cũng vô trách nhiệm quá.
Quan trọng là Tạ Tư Cẩn không bận thật sự, chỉ là muốn tránh hiềm nghi mà thôi, đêm hôm khuya khoắt còn để người đi lên núi là sao chứ?
Nhưng cậu không ngờ lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người xung quanh đều quay ra nhìn, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Như thể cậu không mời Tạ Tư Cẩn ở lại ngủ mà là muốn làm chuyện không tiện nói ra.
Bạch Chỉ vốn vô tư cũng hơi xấu hổ, ngập ngừng: “Là em sợ anh không có chỗ ngủ nên thuận miệng nói, anh không muốn thì…”
Hai chữ “thôi ạ” còn chưa nói ra, Tạ Tư Cẩn đã ngắt lời cậu: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
“Không hề, không phiền ạ.” Bạch Chỉ cười híp mắt nói.
Đương nhiên là Bạch Chỉ không thể để Tạ Tư Cẩn ngủ cùng mình, bởi vì phòng bọn họ là sàn tatami, thêm nệm thêm chăn là thành giường mới.
“Dọn nệm làm gì.” Phương Hạ thấy bọn họ bận bịu hơn nửa ngày, nói qua loa, “Bạch Chỉ, cậu chen chúc với tớ, nhường nệm cho thầy Tạ là được.”
Trước mặt Tạ Tư Cẩn, Bạch Chỉ khó cất lời, chỉ dám nháy mắt liên tục bảo Phương Hạ im miệng.
Cậu mời Tạ Tư Cẩn ngủ chung cùng hai người họ thì coi như có lý do chính đáng, nếu để cho đối phương ngủ nệm của mình, vậy quá là không ổn.
Tạ Tư Cẩn sửa sang lại giường chiếu, hỏi: “Các cậu từng ngủ chung à?”
“Bọn em cấp hai đã quen nhau rồi.” Phương Hạ nổi tiếng hơn Bạch Chỉ nhưng chưa từng giấu giếm mối quan hệ tốt giữa hai người, “Khi còn đi học, ngày nào chúng em cũng chen nhau trên một cái giường. Thầy không biết sức khỏe của cậu ấy tệ như thế nào đâu, vào đông, cậu ấy lạnh như cục đá vậy.”
“Đó là bẩm sinh, cơ thể tớ vẫn khỏe.”
Bạch Chỉ không thể nhịn được nữa, đẩy Phương Hạ đang lải nhải ra toa lét.
Cậu không quen nói chuyện quá khứ của mình trước mặt người khác, đặc biệt là Tạ Tư Cẩn.
Bạch Chỉ hơi ngượng ngùng, phụ giúp sắp xếp giường chiếu, lại nói: “Nếu thiếu gì thầy hãy bảo em.”
“Thêm WeChat của tôi đi.” Tạ Tư Cẩn đưa mã QR, “Gửi ảnh tối nay sang.”
Trước khi ngủ, Bạch Chỉ trốn trong ổ chăn chơi điện thoại.
Weibo của Tạ Tư Cẩn còn có vài hoạt động quảng bá nhưng bài đăng giới hạn trong danh sách bạn bè thì thật sự để hoang. Cũng không phải là chế độ hạn chế xem trong ba ngày nửa năm gì đó mà đúng là chẳng có gì, nội dung cả năm còn không nổi mười bài.
Nhìn vòng bạn bè của mình thì…
Thôi, ít ra vẫn hơn Phương Hạ dùng chức năng chia sẻ khoảnh khắc như để viết nhật ký.
Bạch Chỉ chỉnh chế độ máy bay chuẩn bị ngủ, không ngờ bên cạnh vẫn còn có ánh sáng.
“Thầy Tạ?” Bạch Chỉ dụi mắt, giọng nói vì buồn ngủ cũng trở nên mềm nhũn, “thầy chưa ngủ sao?”
“Xin lỗi, ảnh hưởng đến cậu sao?” Tạ Tư Cẩn hạ độ sáng của tablet: “Tôi sắp xong rồi đây.”
“Không sao ạ, không ảnh hưởng.” Bạch Chỉ kéo chăn xuống đến cằm, chỉ lộ đúng gương mặt, “Em chỉ hơi tò mò, đã muộn thế này rồi, anh vẫn phải làm việc sao ạ?”
Tạ Tư Cẩn: “Một đoạn biên tập của “Thiên Vấn” vừa gửi đến nên tôi xem qua chút.”
“Thiên Vấn?” Cơn buồn ngủ của Bạch Chỉ tan biến, “Hậu kỳ xong rồi sao? Vậy thì lúc nào có thể ra rạp ạ?”
“Chắc sẽ kịp chiếu dịp Tết.”
“Vậy thì tốt quá.” Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, “Em đã xem đi xem lại trailer rất nhiều lần rồi.”
Tạ Tư Cẩn tháo một bên tai nghe Bluetooth xuống, đưa tới, hỏi: “Muốn xem cùng không?”
Đôi mắt Bạch Chỉ chợt sáng lên: “Em có thể xem sao?”
“Đoạn ngắn thôi mà, cậu không tiết lộ ra ngoài là được.” Tạ Tư Cẩn cười, “vừa hay đóng góp ý kiến.”
Bạch Chỉ ngập ngừng cầm tai nghe, cuối cùng cũng không thể kháng cự sức cám dỗ của phim ảnh. Cậu dè dặt xem bên cạnh Tạ Tư Cẩn, lại không dám ở quá gần, chỉ như mèo con tò mò ghé vào nhìn.
“Không sao cả, ngồi lên đi.” Tạ Tư Cẩn khẽ nhích sang một bên.
“Thiên Vấn là sản phẩm điện ảnh khoa học viễn tưởng trong nước được Tạ Tư Cẩn đổi nghề bắt tay vào sản suất sau khi đã giành một loạt giải thưởng Nam chính xuất sắc nhất. Bộ phim chủ yếu kể về câu chuyện thành lập trạm vũ trụ khi xưa của Trung Quốc, với số vốn đầu tư khổng lồ sáu trăm triệu nhân dân tệ, bộ phim lọt top đầu được tìm kiếm trong vài ngày khi được khởi quay.
Phim đã quay xong từ hai năm trước, lúc đó tuyên truyền là một năm sau ra rạp, vậy nhưng lại hoãn vào Tết năm ngoái, lùi thời gian đến tháng 6 năm nay. Nhưng không ngờ vào ngay đầu tuần, “Thiên Vấn” lại bị hoãn một lần nữa.
Thông cáo chính thức là do nhóm sáng tạo nội dung chưa thống nhất về phần hậu kỳ CG, tiếp tục chỉnh sửa kĩ lưỡng để mang lại hiệu quả tốt nhất tới khán giả.
Đến giờ Bạch Chỉ còn nhớ, lúc đó trên mạng có rất nhiều bình luận mắng chửi Tạ Tư Cẩn, còn có cả những lời bóng gió mỉa mai.
Nhưng bây giờ xem ra, Tạ Tư Cẩn không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Anh chỉ từng bước, từng bước làm tốt công việc của mình mà thôi.
Bạch Chỉ chưa từng quay phim điện ảnh, cũng chưa viết được câu chuyện hay ho nào, nhưng từ lúc bước vào nghề, cậu đã dành hết hai năm để xem toàn bộ TOP250 phim chiếu rạp trên douban. Một cốt truyện có tốt hay không, Bạch Chỉ vẫn đánh giá được.
Không hề nghi ngờ gì, “Thiên Vấn” là một bộ phim hay. Chỉ trong vài phút xem thử, Bạch Chỉ cảm nhận sự nghiêm túc và cẩn thận của cả ekip, sáu trăm triệu tiền đầu tư đều tiêu đúng lúc đúng chỗ.
Trước khi Bạch Chỉ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, trong đầu vẫn hiện lên những khung hình điện ảnh, còn có cả bầu trời lạnh giá mà rực sáng ngàn sao kia.
Có thể dốc hết tâm sức làm chuyện mình thích.
Thật tốt.
…
Buổi sáng hôm sau, bọn họ tiễn chào Lý Dịch Cư và Hà Tuấn Nghiệp, nhìn gian phòng lại trở về sự yên tĩnh vốn có, Bạch Chỉ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng cũng không làm gì, nhưng vẫn thấy mệt mỏi.
Giống như khi họ hàng tới nhà hồi còn bé, mỗi lần tiếp đón đều cảm thấy mình như bị lột một lớp da.
Sau bữa trưa Bạch Chỉ ngủ một giấc, không ngờ vừa được nửa tiếng lại thức dậy vì điện thoại của Lưu Nhất Hải.
“Cậu mau lên xem Weibo đi!”
Bạch Chỉ mặc áo phông trắng và quần sooc ngồi trên giường, vẻ mặt mơ màng dụi mắt: “Sao vậy ạ?”
Lưu Nhất Hải lại gào giọng: “Điện thoại Sơ Quang muốn cậu làm người đại diện!”
“Hãng Sơ Quang?” Bạch Chỉ thấy mình như chưa tỉnh ngủ, “Bên đó cao cấp như thế sao lại đột nhiên tìm em?”
Lưu Nhất Hải: “Xem Weibo thì biết!”
Bạch Chỉ mở Weibo, giữa những bình luận chi chít gọi tên mình bèn hiểu được ngọn nguồn sự việc.
Tối qua Tạ Tư Cẩn đăng một bài: 【Ngắm sao @Bạch Chỉ [ảnh][ảnh]】
Hai bức ảnh đều là ảnh sao trời cậu chụp, bình luận nhiều like nhất là:
【Điện thoại Sơ Quang thu tiền! [54901 likes]】
【Tôi có thiếu điện thoại không? Tôi thiếu đôi tay này thì có! [29110 likes]】
【Điện thoại mượt, mua hai cái rồi, dùng thấy tốt lắm. [11092 likes]】
Vốn cũng không có chuyện gì, chỉ là Di động Sơ Quang lại thích hóng chuyện xem trò vui, trực tiếp đăng lại bình luận đâu tiên kia, cũng tag Bạch Chỉ.
【Điện thoại Sơ Quang: @Bạch Chỉ tui đến thu tiền! [đầu chó] // @Mỹ đức 999: Điện thoại Sơ Quang thu tiền! // Tạ Tư Cẩn: Ngắm sao @Bạch Chỉ [ảnh][ảnh] 】
Đến lúc này, #Điện thoại Sơ Quang thu tiền# nhanh chóng leo đầu bảng tìm kiếm phổ biến.
Không chỉ có vậy, các anh em nhà hàng xóm thân-cái-chân-không-còn của Điện thoại Sơ Quang cũng bắt đầu gia nhập góp vui.
Điện thoại di động Nguyên Nguyên: Chúng tôi cũng có thể chụp được bầu trời đầy sao, nhìn điện thoại của chúng tôi nè!
Di động Thái Sơ: Lầu trên kém lắm, bọn tôi có hẳn chế độ chụp trời sao, đứa ngốc cũng thực hiện được.
【Ha ha ha cười chết tui, mấy hãng điện thoại cũng ganh nhau sao? 】
【 Admin liều thế, nhỡ mai bị thôi việc thì sao? 】
【Nhanh nhanh! Tốt nhất là tất cả đêu giảm giá hết đi! 】
Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Vậy nên Di động Sơ Quang liên hệ cho anh?”
“Ừ, hôm nay nhận điện thoại sướng phát điên rồi!” Di động Sơ Quang cực kì nổi tiếng, tới bây giờ Lưu Nhất Hải còn chưa được tiếp xúc nguồn lợi tốt như vậy, “Họ sắp ra mắt mẫu sản phẩm mới đánh mạnh vào tính năng máy ảnh chất lượng cao!”
Thương hiệu di động lớn như vậy, phí phát ngôn chắc chắn không thấp. Quan trọng hơn là, đến lúc đó, gương mặt Bạch Chỉ sẽ xuất hiện cùng sản phẩm ở khắp các tuyến tàu điện ngầm lớn, nhà ga cao tốc, sân bay lớn, độ phổ biến vô cùng cao.
Bạch Chỉ cũng không ngờ vận may của mình lại tốt như vậy, nói cho cùng thì hơn phân nửa công lao lần này là của Tạ Tư Cẩn. Nếu không nhờ sức ảnh hưởng từ Weibo của đối phương tối qua, có lẽ nhà sản xuất này cũng chẳng để ý đến cậu đâu nhỉ?
Đúng ra cậu phải quan tâm săn sóc người ta, nhưng bây giờ hình như cậu mới là người được nâng đỡ…
Bạch Chỉ xoắn xuýt như con sâu lông trên giường. Cậu vừa hưng phấn vừa áy náy, nhưng vắt óc cũng không nghĩ ra cách gì để báo đáp.
Tạ Tư Cẩn không thiếu tiền không thiếu danh, điều duy nhất cậu có thể làm dường như chỉ là nấu cho người ta vài bữa cơm ngon. Nhưng mà đại ngôn di động hàng đầu như thế, vài bữa cơm của cậu làm sao mà đủ!
Bạch Chỉ bắt đầu chọc Phương Hạ bên cạnh: “Nếu cậu muốn tặng quà cho tớ, cậu sẽ tặng gì?”
Phương Hạ: “Sao tớ lại muốn tặng cậu quà?”
Bạch Chỉ: “Tớ nói nếu như.”
Phương Hạ: “Một lọ Laoganma* đi, tớ thích nhất đó.”
Bạch Chỉ: “…”
*Laoganma: Lão Can Ma, thương hiệu ớt sa tế nổi tiếng của Trung Quốc.
“Cái mặt đó của cậu là sao?” Phương Hạ nói năng thông thạo, “Quên ai tối qua vượt sài lang hổ báo, vượt núi băng đèo cứu cậu hả?”
Bạch Chỉ: “…Công dụng lớn nhất của cậu là thả một sợi dây thừng, cảm ơn.”
“Nếu tớ không thả sợi dây kia thì bây giờ cậu đang làm người khỉ trên núi đó!” Phương Hạ lải nhải, “Mà cậu cũng hay lắm, đi tìm người lạc đường còn biết đường phát trực tiếp hút fan. Tớ thì sao, đi khắp quả núi, không màng tính mạng để cứu cậu…”
Bạch Chỉ chẳng buồn ba hoa cùng cậu nữa, quay ra ngoài đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Phương Hạ không để tâm, chạy theo: “Để làm gì thế? Cậu định tặng quà ai?”
Bạch Chỉ nghĩ ngợi, nói: “Coi như là một quý nhân hoặc người cố vấn trong quá trình làm việc đi.”
“Ừm… vậy à”, Phương Hạ sờ cằm, thu lại vẻ đùa giỡn, “Mức tiêu dùng trong nghề này của chúng mình không cao, chỉ một món quà xa xỉ qua loa thì không thể hiện được lòng thành, quan trọng vẫn phải xem họ thiếu gì thôi.”
Bạch Chỉ vò đầu thành tổ quạ, nếu cậu mà biết Tạ Tư Cẩn thiếu gì, cậu còn phải sầu não như vậy sao?
Đêm đó Bạch Chỉ mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Tạ Tư Cẩn mặc trang phục màu đỏ, tóc đen tán loạn, vừa đẹp vừa quyến rũ.
“Ta thiếu cái gì?” Người đàn ông nắm cằm cậu, cười, “Đương nhiên là thiếu một áp trại phu nhân rồi.”
Bạch Chỉ sợ ngây người, sao Tạ Tư Cẩn lại trở nên như vậy?
Nhưng cậu còn chưa kịp trả lời, trời đất trước mắt lại rung chuyển, Tạ Tư Cẩn đẹp đẽ đã biến thành lão yêu tinh trên hắc sơn.
Lão yêu tinh dùng giọng điệu nửa nam nửa nữ rống to: “Bạch Chỉ, ta thiếu một áp trại phu nhân…”
“Bạch Chỉ, áp trại phu nhân…”
“Bạch Chỉ, phu nhân…”
Bạch Chỉ ngồi bật dậy, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của cậu.
Má, sao lại thế này?
Chẳng lẽ do xem phim ma trước khi đi ngủ nên mới mơ được như thế?
Bạch Chỉ gãi đầu, chuẩn bị đi uống nước để bình tĩnh lại.
Hiệu quả ngăn sáng của nhà cũ không tốt, Bạch Chỉ không bật đèn, chỉ soi đèn pin trên điện thoại rồi xuống lầu.
Nước khoáng mát lạnh đi qua cổ họng, cuối cùng cũng phá tan ý nghĩ kì quái trong đầu cậu nãy giờ.
Ừ, đều là mơ thôi.
“Bạch Chỉ.” Có người đột nhiên vỗ bả vai của cậu, âm thanh mãi mới bỏ ra khỏi đầu lúc này lại vang lên.
“A….”
Bạch Chỉ giật mình kêu lên, cốc nước trong tay hất về phía sau.
“Cậu làm gì vậy?” Tạ Tư Cẩn nhíu mày, lùi lại một bước.
“… “
Sau hai giây im lặng, Bạch Chỉ cứng ngắc xoay người, nhìn thấy gương mặt ướt đẫm của Tạ Tư Cẩn, nước chảy tí tách xuống dưới, làm ướt quần áo anh.
Bạch Chỉ nuốt nước bọt, cười xòa: “…Nếu em nói em vô tình, thầy có tin không?”
Tạ Tư Cẩn lau qua mặt, vẻ mặt coi như bình tĩnh: “Sao phản ứng mạnh như vậy? Tôi dọa cậu à?”
“Không có, không có, chỉ là mơ thấy ác mộng”, Bạch Chỉ xấu hổ và áy náy, vội mang khăn sạch đến, “Em xin lỗi, làm anh bị ướt mất rồi, anh mau lau đi ạ.”
Tạ Tư Cẩn nhận khăn mặt, vừa lau vừa hỏi: “Ác mộng gì?”
Vẻ mặt tươi cười của Bạch Chỉ cứng lại.
Tạ Tư Cẩn nhíu mày: “Chẳng lẽ liên quan đến tôi à?”
“Sao, sao thế được ạ…” Bạch Chỉ cười ngại, cười đến đơ cả mặt.
“Không phải tôi?” Tạ Tư Cẩn cầm khăn mặt, từ tốn nói, “Nếu không phải là tôi, vì sao tôi chỉ chạm nhẹ cậu đã phản ứng mạnh như thế?”
“… Không phải anh thật ạ.” Bạch Chỉ muốn khóc, nhỏ giọng xin tha: “Thầy đừng hỏi được không?”
Im lặng chốc lát, Tạ Tư Cẩn xoa nhẹ đầu cậu: “Được rồi, không đùa cậu, về ngủ đi.”
Nhìn bóng Tạ Tư Cẩn đi mất, Bạch Chỉ lại sờ đầu mình, vẻ mặt mông lung.
Sao Tạ Tư Cẩn lại sờ đầu mình?
Chẳng lẽ thấy tóc cậu xù quá?
Một phút đồng hồ sau, Bạch Chỉ đứng trước gương trong nhà tắm, đau khổ nhận ra, đúng là đầu cậu thành cái tổ quạ rồi!