EM MUỐN GẶP LẠI ANH - Chương 47
Beta-er: Rine
Bài kiểm tra được phát ra, Hàn Khâm sửa lại những câu sai cho cô và sắp xếp thành từng loại. Thời Nghiên lột vỏ quả nhót tây, cười híp mắt nói: “Bà lão ấy không gạt tớ, thật sự không phải chua mà là ngọt.”
Vừa nói, cô vừa lột vỏ, đưa nó đến trước miệng anh. Hàn Khâm liếc mắt rồi cắn một miếng nhưng tay thì không ngừng ghi chép.
Quả nhót chín đỏ, vỏ cũng dễ lột, vỏ nhẹ nhàng được lột ra, làm dịu cơn khát, thịt mềm và nước rất nhiều.
Thầy Tống bước vào, thấy hai người nhức mắt nhưng Thời Nghiên thi được vào top 50 là rất tiến bộ. Hàn Khâm vẫn đứng vững ở vị trí đầu tiên, nói nhiều lại sợ hai đứa nó tức giận rồi thành tích giảm xuống thì không tốt.
Ông chỉ có thể nhẫn nhịn trừng mắt hai người bọn họ, đi lên bục giảng, hắng giọng nói: “Tháng sau bắt đầu thi thể dục, việc học của các em cần phải nắm chắc, kỳ thi kiểm tra bổ sung môn thể dục cũng phải cố gắng. Có thể nhận thêm điểm, đừng có xem thường nó.”
“Biết rồi.” Một nhóm người ở phía dưới thấp giọng thở dài nói.
thầy Tống nhìn bọn họ than thở: “Mệt, chuẩn bị thi đại học từng người một đều than thở. Lúc trước khi thầy thi đại học cũng rất mệt. Bây giờ vào mỗi năm thi đại học cũng mệt, thầy còn mệt hơn các em đây. Ít nhất các em chỉ cần quan tâm bản thân, thầy không chỉ quan tâm đến các em, còn quan tâm đến ba mẹ các em. Đợi thi xong rồi các em sẽ được nghỉ, còn thầy phải nhận lớp mười mới vào…”
“Học chăm chỉ vào, tôi hy vọng các em học tài chính, kinh doanh và ngoại ngữ, không hy vọng các em học sư phạm. Thứ nhất, các em giống như một vũng bùn, đi theo cũng sẽ làm hư thế hệ sau. Thứ hai là rất mệt…”
“Thầy Tống, thầy đừng nói như vậy, em cũng muốn học sư phạm nữa. Nghe nói năm nay điểm của sư phạm lại thấp.” Tề Gia Tắc đột nhiên lên tiếng, thầy Tống lấy một cục phấn ném xuống: “Chỗ tốt của em cũng chỉ có điểm thấp, em như thế này còn muốn đi học sư phạm, ba năm cấp ba, có bài tập về nhà nào mà em chăm chỉ làm hả?”
Tề Gia Tắc hừ hai tiếng: “Không thể trở thành một học sinh giỏi, không có nghĩa không thể làm một giáo viên giỏi.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Thầy Tống trừng mắt nhìn hắn.
Thời Nghiên ngồi cười ở phía dưới, Hàn Khâm phân tích đề cho cô xem.
Thầy Tống đột nhiên gọi Thời Nghiên: “Thời Nghiên, em là học sinh chuyển trường cũng phải chú tâm vào học hành, có trường đại học hoặc mục tiêu nào mà em muốn không?”
Thời Nghiên đứng dậy không chút do dự nói: “Em muốn học Đại học Y.”
Mọi người đều sững sờ, thở dài thành tiếng, thầy Tống vỗ bàn: “Ồn ào cái gì?”
“Rất tốt đó nhưng điểm có hơi cao, em cố gắng hết sức nhé.” Thầy Tống bảo cô ngồi xuống rồi ra hiệu với Hàn Khâm: “Còn Hàn Khâm thì sao?”
Hàn Khâm đứng dậy cau mày nói: “Em cũng giống như bạn ấy.”
Tiếng thở dài ở phía dưới càng lớn, thầy Tống trợn mắt: “Nhất định phải thi cùng nhau sao?”
“Không phải, học bổng của Đai học Y rất cao, mỗi năm đều có trợ cấp nghèo, hơn nữa học văn cứu nước, học y cứu người, đúng không thầy Tống?” Hàn Khâm cười nhẹ.
Thầy Tống sững người, muốn nói nhưng thấy có lý: “Thành tích của em chắc hẳn không thành vấn đề, nhưng nếu như hơi buông lỏng thì không được, phải chăm chỉ cố gắng.”
Khi tan học, Cung Tây Thi chạy đến chỗ Thời Nghiên: “Cậu muốn học Đại học Y? Ở Đế Đô đó, tớ cũng muốn đến Đế Đô nhưng mà điểm trường nào cũng rất cao.”
“Chúng ta cùng nhau đi nhé.” Đôi mắt của Thời Nghiên sáng lên nhìn cô nàng, Cung Tây Thi cau mày. Thời Nghiên hỏi Hàn Khâm: “Bọn Tạ Dương thi vào trường nào?”
“Tạ Dương thi vào Đại học quốc lập Thanh Hoa.” Hàn Khâm nhàn nhạt nói. Thời Nghiên với Cung Tây Thi ngạc nhiên, Thời Nghiên nuốt nước miếng hỏi anh: “Thành tích của Tạ Dương rất tốt sao?”
Hàn Khâm ngẩng đầu buồn cười nói: “Lần nào thi cậu ta cũng xếp dưới tôi.”
Thời Nghiên đứng dậy, chạy tới bảng danh sách dán trên tường. Trước mười mấy trang liên tiếp, hai cái tên đều giống y như nhau.
“Tạ Dương muốn thi vào Đại học quốc lập Thanh Hoa, cậu có thực sự muốn vào Đại học Y không?” Thời Nghiên nhìn anh hỏi, tim cô đập thình thịch.
Hàn Khâm gật đầu: “Sao cũng được, cũng không phải không thích.”
Thời Nghiên ngây người nhìn anh, mở điện thoại ra tìm kiếm các trường đại học ở đó, trường tốt rất nhiều. Tuy Đại học Y cũng là trường trọng điểm, nhưng mà so ra thì các trường khác tốt hơn nhiều.
“Hàn Khâm, chúng ta suy nghĩ lại nhé.” Thời Nghiên đột nhiên cảm thấy hơi đáng tiếc.
“Được rồi, một trường học không thể cho ra một học sinh Thanh Hoa. Tạ Dương chưa hẳn được, tớ càng không chắc, đừng lo nữa.”
“Hàn Khâm, điểm của cậu luôn chênh lệch có một ít, sao không được?” Thời Nghiên nói cái gì cũng không quan tâm, chỉ lo nhìn trong điện thoại, Hàn Khâm bất lực đoạt lấy điện thoại của cô, gõ xuống tờ giấy: “Mau lên, làm đề của cậu đi, lo nghĩ bậy bạ.”
Thời Nghiên buồn bực không vui, bắt đầu làm đề, Hàn Khâm lấy trái nhót tây lột vỏ cho cô ăn, nhẫn nại giảng bài cho cô.
Kỳ thi kiểm tra bổ sung môn thể dục thống nhất được tổ chức ở trường Trung học Cơ sở số 1 thành phố, Thời Nghiên đi vào tập hợp cùng các bạn học, có rất nhiều học sinh ở các trường khác. Thời Nghiên mặc đồng phục trường mình và Hàn Khâm đứng ở cửa trường Trung học Cơ sở uống nước.
Hàn Khâm đột nhiên bị người ta đánh một cái, suýt chút nữa là ngụm nước trong miệng đã phun ra: “Hàn Khâm, cậu cũng đến à?”
“Lát nữa thi xong không có tiết, đi ăn không?”
Một vài nam sinh trường khác đang nói chuyện với Hàn Khâm, anh mỉm cười: “Không. Thi đại học xong rồi nói. Tao phải về nhà dạy bù cho cô ấy.”
“Chăm chỉ như thế, được rồi, cố lên nhé.”
“Ừ, cố lên.” Hàn Khâm vẫy tay. Thời Nghiên nói: “Bạn thân à?”
“Trước kia bọn họ chơi chung với Bùi Hỉ, quen biết rất nhiều người, còn có người nhà bên cạnh.” Hàn Khâm sợ cô nghĩ nhiều: “Đều là bạn bình thường, rất quan tâm tôi.”
“Ờm, tớ biết rồi.”
Chạy bộ, nam sinh chạy trước, Hàn Khâm dẫn đầu đang chạy từ từ thả lỏng, chỉ là có chút thở hổn hển. Ngay cả những thí sinh chạy ở phía sau đều bị anh bỏ lại.
Thời Nghiên nhìn đường đua liền sợ sệt. Cuối cùng, cô cố gắng hết sức xông lên, rớt lại ở giữa. Cô bị hoa mắt chóng mặt, Hàn Khâm đỡ cô vào uống nước.
“Tớ đã cố gắng hết sức rồi…” Cô yếu ớt nói. Hàn Khâm gật đầu: “Ừm, không sao đâu.”
Buổi tối về nhà, Hàn Khâm mua cho cô một con gà nướng nguyên con làm phần thưởng. Tất cả đều là của một mình cô, bởi vì răng của bà nội không tốt cùng với Hàn Hi Hi cũng chỉ ăn có một con gà.
Thời Nghiên thấy đau lòng cho anh nên đưa cho anh một cái chân gà: “Đừng lo lắng, sau này tớ sẽ làm gà nướng nuôi cậu.”
“Đừng… Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.” Hàn Khâm từ chối.
Thời Nghiên tức giận hừ một tiếng: “Vậy thì tớ mua gà nướng để nuôi cậu được không?”
Hàn Khâm mỉm cười: “Lên xe đi, về nhà.”
“Lại thêm mấy tháng nữa trôi qua, thực sự sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi. Hàn Khâm, cậu nhất định phải nhớ việc đã hứa với tớ.”
“Ừm, nhớ.”
Lần kiểm tra thử cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Khi mùa hè đến gần, mặt trời đang rất gắt. Thời Nghiên sững sờ nhìn vào danh sách, mình nắm ở vị trí số 12, số 12 do bản thân nỗ lực mà đạt được.
“Tốt lắm, thi đại học chỉ cần chăm chỉ chút nữa là được.” Hàn Khâm ở phía sau an ủi cô, cô có chút sợ hãi.
Đề Hàn Khâm giảng cho cô mấy ngày liền, cô tạm thời gác lại mọi chuyện, toàn tâm toàn ý bước vào phòng thi.
Cô sững sờ quay ra, nhìn Hàn Khâm nói cảm thấy bản thân đã thi trượt, không thể nhớ mình đã viết gì. Hàn Khâm định an ủi nhưng cô lại nói: “Nhưng mà cái này rất bình thường.”
Ở kiếp trước bản thân cô cũng như vậy, cuối cùng còn là điểm cao ngoài dự đoán.
Hàn Khâm bất lực: “Chắc là bài thi rất tốt, đi thôi, thi xong rồi thì đi ăn cơm.”
“Cậu thi như thế nào?”
“Cảm thấy rất đơn giản, đề hôm nay không khó.”
“Trong đầu tớ đang rất loạn.” Thời Nghiên cầm bản đáp án và bút: “Về nhà nấu cháo ăn đi, tớ muốn ăn cháo.”
“Cháo hải sản? Chúng ta đi chợ mua đồ ăn trước.” Anh cười nói. Thời Nghiên sờ mặt anh, trơn bóng, anh né tránh: “Sao vậy?”
“Cậu ốm đi rồi.” Vừa nói vừa dùng tay sờ. Hàn Khâm bất đắc dĩ nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Về nhà cho cậu sờ, bên ngoài có người nhìn.”
Thời Nghiên gật đầu, hai mắt sáng rực nói: “Được.”
Hàn Khâm vừa bất lực vừa đau đầu.
Hai người đi chợ mua tôm và cá, Thời Nghiên trước về nhà một chuyến nói cho ba mẹ an tâm, biết cô đã thi xong. Mẹ Thời quả thực cũng không quan tâm đến cô, chuẩn bị chút đồ ăn đóng gói mang đến bệnh viện, Thời Nghiên nhìn đồ ăn ở nhà thở dài.
Mấy ngày này Thời Giai đều ở chỗ mợ, trong nhà thường chỉ có một mình cô, cô bưng đồ ăn qua cửa đối diện tìm Hàn Khâm.
Hàn Khâm đang thái thịt cá thì thấy cô bước vào: “Mẹ cậu chuẩn bị cơm?”
“Ừm, không ăn được. Tớ ăn cháo xong thì đến bệnh viện thăm bà ngoại.”
“Được.” Hàn Khâm bắt đầu nấu cháo, Thời Nghiên ôm má nói chuyện với anh: “Mấy ngày nay tớ không ở nhà, đến lúc đó chúng ta đến trường điền nguyện vọng cùng nhau nhé.”
Anh im lặng thay cho câu trả lời, Thời Nghiên mỉm cười.
Thời Nghiên đến bệnh viện để chăm sóc bà ngoại, Hàn Khâm không có việc gì thì bắt đầu tìm công việc làm thêm hè, để xem có thể phụ đạo cho bọn trẻ không. Tìm hai ba ngày trời còn tưởng là việc này có người hỏi, cho nên lúc anh nhận điện thoại cũng không nghĩ nhiều.
“Xin chào, chú là cha của Thời Nghiên. Chú có chút việc muốn nói chuyện với cháu.”
Hàn Khâm cúp điện thoại, cau mày một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Cha Thời đợi anh ở nhà hàng. Lúc anh đến, ông ấy đã bắt đầu ăn, nhìn thấy Hàn Khâm thì hơi xấu hổ, nói: “Xin lỗi, gần đây mẹ của Thời Nghiên ở trong bệnh viện cũng không chuẩn bị đồ ăn nên chú có chút đói, đã ăn một ít rồi, cháu cũng ăn ít đi.” Vừa nói vừa gọi người phục vụ để chuyển các món ăn.
Hàn Khâm yên lặng nhìn ông, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm ông.
“Việc học tập gần đây của Thời Nghiên may mà có cháu. Chú đều biết hết, thực sự làm phiền cháu rồi.”
Cha Thời bắt đầu xin lỗi, Hàn Khâm hít một hơi thật sâu: “Chú có điều gì thì nói đi, đừng dài dòng.”
Cha Thời sững sờ một lúc, người phục vụ mang các món ăn đến, khi người phục vụ rời đi, cha Thời bật cười lấy ra một tấm thẻ từ trong túi của mình: “Nói với cháu một chuyện, giao thứ trong tay của cháu cho chú thì tấm thẻ này sẽ thuộc về cháu, chú sẽ không can dự vào chuyện của cháu với Thời Nghiên.”
Hàn Khâm nắm chặt tay áo, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ông: “Thời Nghiên tin tưởng chú như vậy,… Thật tiếc chú lại là một tên cặn bã.”
“Tôi là cha của nó, nó đương nhiên sẽ tin tôi.” Cha Thời bật cười. Hàn Khâm đứng dậy, hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi, thứ cho cháu không thể nói tiếp.”
“Tên nhóc này làm gì mà gấp gáp như thế?” Cha Thời lại thong thả nói, còn không quên gắp thức ăn ăn: “Chú còn chưa nói xong, ngồi đi, nếu Nghiên Nghiên biết chú làm cháu tức giận bỏ đi, không phải gây thêm xích mích lớn cho chú rồi sao?”
Hàn Khâm nhìn ông một cách kỳ lạ, cha Thời mỉm cười: “Giữ thẻ đi, đồ thì chú vẫn muốn, nhưng có chuyện chú phải nói rõ với cháu.”
Hàn Khâm vẫn còn do dự.
Ông nói thêm: “Nghiên Nghiên là con gái của chú, cho dù như thế nào thì chú cũng sẽ không làm tổn thương nó. Đừng lo lắng, ngồi xuống đi, chú với cháu nói một vài điều.”