Ế QUÁ RỒI, MAU LẤY CHỒNG THÔI! - Chương 42
Anh Kiệt có muốn bỏ qua cho anh Vinh cũng không được, ai kêu anh Vinh cà khịa ngứa quá làm chi? Cái mồm dại thì cái thân đau thôi chứ biết sao giờ? Những cú đấm dồn dập của anh Kiệt khiến làn da trắng mịn của anh Vinh chuyển dần sang màu xanh tím.
Anh Vinh biết mình sức hèn lực mọn nên lí nhí xin đầu hàng.
Anh thua tâm phục nhưng khẩu không phục.
Anh già mồm bảo chị Khuê:
– Chẳng qua là thi đánh nhau nên em mới bị yếu thế thôi, chứ mà thi múa thì anh Kiệt xách dép cho em.
Chị Khuê an ủi anh Vinh:
– Ừ.
Chị biết Vinh múa dẻo nhất làng mà, nếu mà thi múa thì thằng Kiệt tuổi tôm so với mày.
– Dạ.
Chỉ cần chị hiểu thế là em thấy ấm lòng rồi ạ.
– Có đau nhiều lắm không? Chị lấy thuốc bôi cho nhá!
– Vinh đau nhiều ghê lắm ý chị Khuê ạ! Chỉ có thuốc bôi thì không thể nào mà khỏi được đâu, phải được chị Khuê thơm mới nhanh hết đau á.
– Vớ vẩn… ăn nói xằng bậy, tát cho một cái bây giờ!
– Em nói thật mà.
Không tin chị cứ thơm một cái vào má em thử xem! Hết đau liền à!
Anh Vinh nài nỉ.
Cả nhà thi nhau giục chị Khuê thơm má anh Vinh nhưng chị nhất định không chịu.
Anh Vinh đánh liều cầm tay chị Khuê, thơm trộm một cái lên mu bàn tay chị khiến mọi người cực kỳ phấn khích.
Thím Thơ còn vỗ đùi đen đét rồi khen ngợi anh:
– Thằng Vinh được của nó đấy! Đàn ông cứ phải đánh nhanh thắng nhanh như thế nó mới chất.
Cô Mộng tủm tỉm nhận xét:
– Chị Thơ nói chuẩn á.
Nom cái mặt thằng Vinh tưởng cong mà hoá ra lại thẳng tới không ngờ, các chị nhể?
Chú Mơ thêm nếm:
– Muốn biết cong hay thẳng thì phải đợi đến tối cái Khuê nó xác nhận chứ tụi mình ngồi đây đoán già đoán non sao mà trúng được, nhờ Khuê nhờ?
Chị Khuê ngượng chín đỏ cả mặt.
Chị quát ầm ĩ:
– Thôi ngay đi! Toàn các nền anh nền chị đầu hai thứ tóc rồi mà nói năng kém duyên quá đấy ạ!
Ông Khá tủm tỉm trêu cháu gái:
– Gớm! Em Khuê già bỏ bố ra rồi mà động tới mấy cái chuyện thanh xuân lại cứ giãy nảy lên như gái mới lớn thế nhở? Em thử hỏi anh Tạm chị Được nhà em xem nếu không có những cái sự kém duyên đấy thì liệu bây giờ em đang ở chốn nào?
Anh Vinh gật gù bảo:
– Ông Khá nói chuẩn đấy chị Khuê ạ.
Em nghĩ chị em mình cũng nên học cách kém duyên dần đi là vừa á.
– Mày im đi! Mồm mép tép nhảy liên hồi, bị thằng Kiệt đấm cho vẫn chưa chừa à? Tém tém lại cho tao nhờ!
Chị Khuê quát.
Anh Vinh thả thính:
– Ôi dào! Cái mồm em nó bị tăng động từ xưa rồi, em tém không có nổi á! Hay chị giúp em đi! Em tình nguyện bị khoá mõm bởi cánh môi xinh đẹp của chị!
Bà Ổn phì cười bảo:
– Thôi! Tết này con Khuê khỏi ăn bánh chưng! Nó đớp thính thôi cũng đủ no rồi!
– Đến cả chị Ổn cũng trêu em nữa thì em biết sống làm sao trong cái căn nhà này đây! Em “khộ tâm” thực sự!
Khánh nhìn chị Khuê bằng ánh mắt hình viên đạn.
Được trở thành trung tâm của sự chú ý, được cả nhà trêu ghẹo, quan tâm, sướng quá đi còn cứ làm màu.
Chị Khuê hơn Khánh tám tuổi mà sao chị giả nai thấy ớn à! Mới ban nãy chị còn giả bộ quan tâm anh Kiệt, kêu anh nốc một đống rượu thì hại dạ dày mà bây giờ thấy anh buồn bã đi vào nhà uống rượu tiếp, chị chỉ lạnh lùng chửi:
– Thằng ngu! Mày có giỏi thì mày nốc hết luôn cả chai rượu đó đi! Cái loại cá không ăn muối như mày thì muôn đời ươn thôi! Tao đếch thèm quản nữa!
Anh Kiệt giận sôi máu.
Anh đâu phải là con của Khuê mà cô ta dùng phép so sánh đó.
Ngu thì nó cũng một vừa hai phải thôi chứ, ngu gì mà ngu quá thể đáng, có mỗi việc hẹn hò của mình thôi cũng để người khác chi phối.
Cái ngu của con đàn bà này khiến anh phát rồ luôn.
Anh hiện tại không chỉ buồn bực vì cô ta mà còn lo cho người vợ ở kiếp trước của mình nữa.
Đêm qua, anh mơ thấy mình bị vợ chất vấn một thôi một hồi:
– Chén thuốc này có độc phải không?
Thực ra, anh không hạ độc vợ mình.
Anh chỉ ép cô ấy uống thuốc phá thai thôi.
– Trả lời thiếp!
– Nếu như đổi lại là nàng ấy, chàng có ép nàng ấy bỏ đi cốt nhục của mình không?
– Tại sao chàng tàn nhẫn với thiếp như vậy?
Anh cố nắm tay thật chặt để ngăn mình không rơi nước mắt.
Anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Trải qua một lần bị sinh non, một lần bị sảy thai và nhiều lần bị hạ độc, sức khoẻ của vợ anh cực kỳ yếu.
Đứa trẻ trong bụng của cô ấy càng lớn thì cô ấy lại càng tiều tuỵ.
Thầy lang nói nếu không bỏ nó đi sớm thì chỉ e không giữ được mạng của người mẹ.
Nếu biết sự thật, chắc chắn cô ấy sẽ liều mạng để giữ đứa nhỏ.
Anh nói dối:
– Ta chỉ có thể là phụ thân của những đứa trẻ do mợ hai sinh ra thôi.
Kể cả nàng có cương quyết sinh đứa nhỏ này ra, ta cũng sẽ không nhận nó là con.
Cả đời nó sẽ bị mang danh con hoang.
Còn nàng, với cái danh chửa hoang, nàng sinh nó ra xong sẽ bị cạo đầu bôi vôi rồi thả trôi sông, đâu thể chăm sóc được nó nữa? Nàng hẳn biết một đứa trẻ không cha, không mẹ sẽ bị kỳ thị như nào rồi đấy.
Nếu nàng thực lòng thương nó thì hãy để nó đầu thai tới một gia đình khác tốt đẹp hơn.
Vợ anh bật khóc nức nở.
Một lúc lâu sau, có vẻ như đã nghĩ thông nên cô ấy nghẹn ngào nói:
– Được.
Thiếp uống.
Cạn chén thuốc này, đời này thiếp không sinh con cho chàng, kiếp sau nếu có gặp lại, thiếp cũng sẽ vĩnh viễn không sinh con cho chàng.
Lời thề của vợ khiến lòng anh buồn tê tái.
Chứng kiến cảnh cô ấy uống một hơi cạn chén thuốc, tim anh đau đớn như bị rỉ máu.
Anh rầu rĩ bỏ về gian nhà của mình.
Khoảng nửa canh giờ sau, anh nghe thấy giọng con Đoán hoảng hốt ngoài hiên:
– Bẩm… bẩm cậu… nguy rồi… không thấy mợ cả đâu hết.
Mợ biến mất rồi.
Mợ đem hết những món đồ mợ thích đi rồi, mợ chỉ để lại cho cậu một phong thư thôi.
Anh tức tối lao ra ngoài giật lấy phong thư trên tay con Đoán.
Vợ anh chỉ viết vỏn vẹn vài chữ:
“Duyên nợ của thiếp và chàng chấm dứt từ đây.”
Đầu anh như muốn nổ tung.
Đồ ngốc! Một thân một mình cứ thế bỏ nhà ra đi, đến lúc thuốc phá thai phát huy tác dụng thì sao? Sức khoẻ của cô ấy đã yếu lắm rồi, giữa đường giữa chợ mà xảy ra chuyện gì thì chỉ có nước bốc cám.
Anh phát điên mất.
Anh dự định nếu như tìm được vợ, anh sẽ chửi cho cô ấy một trận.
Nhưng khoảnh khắc trông thấy những cánh hoa đào vương trên mặt đất thấm màu đỏ thẫm của máu, trái tim anh như bị đóng băng.
Người vợ đáng thương của anh đang nằm bất động dưới tán hoa đào, còn anh, chưa kịp chạy tới ôm lấy cô ấy thì đã bừng tỉnh.
Giấc mơ đó ám ảnh anh tới tận bây giờ.
Những nỗi buồn trong mơ và sự bực bội ở ngoài đời khiến anh khốn khổ.
Chẳng mấy chốc, anh đã uống hết non nửa chai rượu.
Khánh thỏ thẻ ghé tai anh thả thính:
– Em chóng mặt quá anh à.
Em đi xuống nhà dưới nghỉ ngơi trước anh nhé!
Khánh tưởng rằng anh Kiệt sẽ lo lắng cho cô rồi mau chóng chạy đến bên cô như mọi khi.
Ngặt nỗi, cô đã quên khuấy mất một chi tiết hết sức quan trọng là hồi anh Kiệt và chị Khuê còn mặn nồng, sau mỗi bữa cỗ ở nhà ông bà nội, anh chị hay xuống nhà dưới ngủ trưa với nhau.
Do đó, sau khi nốc cạn chai rượu, anh Kiệt có đi xuống nhà dưới, nhưng lại theo bản năng mở cửa đi vào phòng của chị Khuê.
Chị đang ngủ.
Chị đã mặc áo yếm đâu ra đấy rồi, chỉ cần chuông báo thức kêu một cái là chị sẽ bật dậy chạy ra ngoài đầu làng tham dự lễ hội cầu may ngay.
Anh Kiệt trong men say nhìn thấy chị Khuê mặc đồ thời xưa liền tưởng mình được gặp người vợ ở kiếp trước.
Chiếc váy màu đỏ của chị khiến anh hiểu nhầm rằng đã có chuyện kinh khủng xảy ra.
Anh hoảng hốt bế xốc chị dậy.
Thấy chị bừng tỉnh, anh vui mừng cực độ.
Anh cúi xuống hôn chị mãnh liệt.
Chị Khuê giãy giụa điên cuồng.
Ngặt nỗi, chị không đủ khoẻ để thoát khỏi anh.
Anh tháo cà vạt, trói chặt hai tay chị vào thành giường rồi quát lớn:
– Nàng có biết nàng phạm phải tội gì không?
Chị Khuê chảy nước mắt.
Anh Kiệt hạ hoả hôn lên giọt nước mắt đó, thở dài nói:
– Ta đã rất lo lắng.
Chị Khuê thoáng rùng mình.
Câu chuyện trong hiện tại sao lại có thể trùng khớp với giấc mơ đêm qua của chị đến thế? Chị mơ thấy tiểu thư Minh Khuê.
Sau khi uống thuốc phá thai, cô ấy rời khỏi biệt phủ.
Tuy nhiên, vừa đi tới vườn đào, trán cô ấy đã nhễ nhại mồ hôi.
Máu chảy từng giọt ướt đẫm những cánh đào hồng tươi thắm.
Người phụ nữ đáng thương một mình chiến đấu với cơn đau bụng dữ dội rồi kiệt sức ngất lịm.
Khoảnh khắc cô ấy tỉnh lại, người chồng mừng rỡ hôn cô ấy mãnh liệt.
Cô ấy còn hận người chồng nên giãy giụa điên cuồng.
Người chồng dùng chiếc khăn lụa màu xanh trói chặt hai tay cô ấy vào thành giường.
Anh ta quát lớn:
– Nàng có biết nàng phạm phải tội gì không?
Tiểu thư Minh Khuê chảy nước mắt.
Người chồng hạ hoả hôn lên giọt nước mắt đó, thở dài nói:
– Ta đã rất lo lắng.
Người chồng cũng tên Kiệt và cũng hành động tương tự anh Kiệt bây giờ.
Anh Kiệt cởi trói cho chị, dùng môi mình cọ lên vết bầm trên cổ tay chị.
Một lát sau, anh cởi bỏ luôn chiếc áo tứ thân của chị, gấp gáp hôn lên lưng chị.
Nhận thấy cơ thể chị khẽ run lên, anh thủ thỉ bảo:
– Đừng lo, ta sẽ không làm gì quá trớn cả đâu.
Chỉ là… ta… ta muốn ở gần nàng hơn một chút… bởi vì trong lòng ta có chút bất an.
Khoảnh khắc trông thấy nàng nằm bất động dưới tán hoa đào… ta đã rất sợ… ta sợ sẽ để vuột mất nàng… tim ta… đau lắm…
Anh Kiệt nói giống hệt như người đàn ông cùng tên.
Anh cũng biết giữ lời giống anh ta.
Anh không làm gì quá đáng cả.
Anh chỉ ép chị nằm nghiêng rồi ôm chị từ phía sau, tình cảm hôn lên khắp lưng chị thôi.
Phải chăng anh cũng từng mơ thấy những giấc mơ giống hệt như những giấc mơ của chị nên trong cơn say anh có hành động bất thường? Cảm xúc của chị lúc này không khác cảm xúc của người phụ nữ trong giấc mơ đêm qua là mấy.
Có oán, có hận nhưng vẫn còn yêu, vẫn còn rung động với người chồng của mình.
Chị… hiện tại… không thể lạnh nhạt với người đó như cái cách chị thể hiện trước mặt người khác.
Chị nằm im để mặc người ta âu yếm mình.
Bàn tay to lớn của người đó siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của chị.
Đôi môi kia liên tục chạm vào làn da mịn màng của chị.
Thi thoảng, chị bị nhá nhẹ ở lưng, nhưng chị chưa kịp cảm thấy đau thì có người đã dùng chiếc lưỡi ấm nóng của mình xoa dịu nơi đó.
Đã rất lâu rồi, chị và cái người này không ở gần nhau đến vậy.
Hơi ấm của người ta, chị cố gắng thế nào cũng chẳng quên được.
Mùi hương quen thuộc của người ta, chị mãi vẫn cứ nhớ nhung.
Ở bên người ta, chị vẫn luôn cảm thấy bình an.
Chị lim dim chìm vào một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mơ, chị thấy mình đang đọc thư của A Đào:
“Tiểu thư, khi người đọc được những dòng này tức là đã sang một mùa xuân mới rồi.
Em rất buồn khi phải rời đi một mình.
Lẽ ra người cũng phải rời đi trước giao thừa với em, nhưng người vẫn cứ ngoan cố ở lại.
Hẳn người cũng biết, đó là cơ hội cuối cùng của chúng ta.
Em đã nắm lấy nó, còn tiểu thư đã bỏ qua.
Bởi vậy, nếu như đi hết kiếp này người vẫn không có được trái tim của người đàn ông đó thì người sẽ không chỉ ra đi đơn độc như kiếp trước mà sẽ hoá thành cát bụi, vĩnh viễn không được đầu thai nữa.
Em tất nhiên mong tiểu thư được như ý nguyện.
Nhưng ngộ nhỡ trong quãng thời gian sau này, có một ngày tiểu thư cảm thấy kiệt quệ, em chỉ mong người buông bỏ duyên nợ với người đó, bình bình an an sống trọn một kiếp người rồi thanh thản hoá hư vô.
– A Đào.”
Đợt chị Khuê nằm viện, rất nhiều lần chị mơ thấy A Đào bảo chị rằng đã đến lúc phải rời đi rồi, nhất định phải rời đi trước giao thừa năm nay thì mới được đầu thai chuyển kiếp.
Chị không hiểu vì sao A Đào lại nói với mình những điều lạ lùng như thế nữa? Phải chăng trông chị giống tiểu thư Minh Khuê của cô ấy? Hay kiếp trước của chị chính là tiểu thư Minh Khuê? Nếu thế thì hoang đường quá, chị chẳng dám tin đâu.
Cho dù điều đó là sự thật, chị cũng sẽ không rời đi đâu cả.
Ở nơi đây còn có gia đình chị, cho dù không có kiếp sau, chị vẫn muốn sống trọn vẹn kiếp này với người thân của mình.
Bức thư của A Đào rất nhanh đã biến thành những cánh đào hồng thắm bay lượn trong gió xuân.
Tiếng chuông đồng hồ rộn rã kéo chị ra khỏi giấc mộng huyền ảo.
Thấy anh Kiệt đang ngủ ngon nên chị vội vã tắt chuông để anh nghỉ ngơi thêm.
Chị bật dậy búi tóc gọn gàng, trang điểm qua, mặc lại chiếc áo tứ thân rồi hối hả chạy ra đầu làng tham dự lễ hội cầu may.
Khánh cay cú nhìn theo bóng lưng chị Khuê.
Ban nãy, đợi mãi không thấy anh Kiệt đâu, Khánh sốt ruột lao đi tìm anh.
Lúc đi ngang qua phòng chị Khuê, do nghi ngờ chị sẽ nhân cơ hội anh Kiệt say để trục lợi nên Khánh mở hé cửa sổ để nhìn trộm vào bên trong.
Những dấu hôn đỏ đậm chi chít trên lưng chị Khuê khiến Khánh ghen tím mặt tím mày.
Đồ đàn bà trơ trẽn, dám nẫng tay trên của Khánh.
Cũng may dạo này đầu óc anh Kiệt không minh mẫn, anh hiếm khi nhớ được chính xác mọi chuyện xảy ra lúc say.
Khánh lẻn vào phòng của chị Khuê.
Hiện tại, cô cũng đang mặc trang phục thời xưa.
Nhưng Khánh sẽ không tham dự lễ hội cầu may như dự tính nữa, bởi vì cô nhận ra may mắn của mình đang ở trước mặt rồi.
Khánh đổ nước vào gối.
Cô cởi áo tứ thân và váy ra, tự xé nát rồi vứt xuống dưới cuối giường.
Cô trèo lên giường nằm ngay cạnh anh Kiệt, tự véo lên người mình để tạo thật nhiều những dấu hôn.
Cô còn cố ý làm cho chiếc yếm đào và chiếc quần hình tam giác bằng lụa của mình trở nên xộc xệch rồi dùng cà vạt của anh Kiệt siết chặt quanh hai cổ tay của mình tạo vết bầm tím.
Cô cũng không quên tự trói tay mình vào thành giường.
Mấy đứa ngu dốt như chị Khuê chẳng biết cách tự trói mình đâu, chỉ có những người giỏi giang như Khánh mới làm được chuyện siêu khó đấy thôi.
Thực ra là có mẹo cả đấy, phải thông minh mới nghĩ ra cơ.
Nhiều lúc Khánh thấy tự phục mình quá đỗi.
Cô phấn khởi cười tươi như hoa.
Ấy vậy mà khi anh Kiệt vừa thức giấc, nước mắt của cô cứ đua nhau chảy xuống gối, ánh mắt thì vô thức nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ như thể ấm ức lắm.
Anh Kiệt hoảng hốt hỏi cô:
– Khánh! Anh… anh đã gây ra chuyện gì vậy? Anh… đã rất tệ phải không?
Khánh buồn bã thở dài.
Anh Kiệt áy náy bảo:
– Anh xin lỗi… anh đã mơ hồ tưởng rằng mình được gặp lại người vợ ở kiếp trước.
Có lẽ là do cách ăn mặc của em khiến anh hiểu nhầm… anh đã rất xúc động… hình như… anh đã hôn lên lưng của cô ấy… rồi sau đó… anh không nhớ rõ được chuyện gì đã xảy ra sau đó nữa.
Khánh khóc nấc.
Cô diễn như thể cô đã phải chịu đựng cả một ngàn nỗi bi thương.
Anh Kiệt khổ sở nhìn chiếc áo tứ thân và chiếc váy rách tươm ở cuối giường.
Anh tưởng mình đã xé nát chúng nên cảm thấy tội lỗi lắm.
Người Khánh run lên vì lạnh.
Da dẻ cô chi chít những dấu hôn như muốn tố cáo sự độc ác của anh.
Có vài chỗ còn bị sưng đỏ, chứng tỏ anh đã giày vò cô rất dã man.
Hai tay cô bị anh trói chặt, khi tháo cà vạt ra vẫn còn vết bầm tím.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đối xử với cô tệ như vậy.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô bao dung cho anh như thế.
Không một lời oán trách, không một lời mắng chửi, cô lúc nào cũng chỉ nhẫn nhục chịu đựng những cơn phẫn nộ của anh.
Chiếc gối ướt sũng bởi nước mắt của cô.
Anh không thể sống vô liêm sỉ mãi như thế này được.
Anh phải thay đổi.
Anh cần phải có trách nhiệm với những hành động tệ hại của mình và cả với người con gái đã vì mình mà chịu nhiều uỷ khuất.
Anh buồn bã đắp chăn cho Khánh.
Chị Khuê đứng ở ngoài cửa còn buồn hơn cả anh Kiệt.
Ban nãy, chị vừa tới đầu làng thì nhớ ra trưa nay mình quên chưa uống thuốc, sợ ông nội biết ông lại cáu ầm ĩ nên chị vội chạy về nhà.
Không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà thằng Kiệt đã kịp hành hạ con Khánh tả tơi thế kia.
Chị biết rõ chúng nó yêu nhau rồi, nhưng mà được chứng kiến tận mắt cái tình yêu nồng cháy đấy sao mà nó lại đau đến thế? Tim chị buốt lạnh, đầu óc chị chuếnh choáng, tay chị run cầm cập, chân chị tê cứng.
Trong lúc chị cảm thấy rất khó thở, chị trông thấy anh Kiệt cầm tay Khánh, ngọt ngào mở lời cầu hôn:
– Khánh! Làm vợ anh, được không em? Anh sẽ dùng những năm tháng sau này để bù đắp cho em.
Khánh xúc động khủng khiếp.
Nước mắt chảy xuống gò má núng nính mỡ của cô.
Chỉ là, Khánh chưa kịp e thẹn đồng ý lời cầu hôn của anh Kiệt thì ở ngoài cửa, chị Khuê đã đột ngột ngã xuống.
Anh Kiệt chợt thấy tim mình đau nhói.
Anh vội vã lao ra ngoài.
Để che giấu cảm xúc lo lắng của mình dành cho chị Khuê, anh quát lớn:
– Ai cho cô nằm đấy?
Khánh thấy anh Kiệt to tiếng với chị Khuê thì rất vui.
Nhưng niềm vui của cô chẳng được bền lâu, bởi cô nhận ra giọng nói của anh Kiệt bắt đầu run rẩy:
– Cô định giở cái trò gì vậy hả?
– Mau đứng dậy ngay!
– Cô tự đứng dậy hay là để tôi quẳng cô ra ngoài vườn?
– Ban ngày ban mặt, giả vờ mềm yếu cho ai xem?
– Khuê!
Khánh khó chịu nhổm người dậy nhìn ra ngoài.
Đó là cảnh tượng bức cô phát điên.
Chị Khuê đang nằm dưới đất, gió cuốn theo những cánh đào đỏ thắm rồi nhẹ nhàng thổi chúng rải rác lên chiếc váy của chị.
Có vài cánh hoa vương trên mái tóc đen nhánh và gương mặt trắng bệch của chị.
Sắc hoa tươi thắm đối lập với vẻ tiều tuỵ thiếu sức sống của chị.
Anh Kiệt ngồi ngay bên cạnh chị, không hiểu sao mắt anh cũng đỏ hoe.
Không gian như bị ngưng đọng, chỉ còn lại hai người đang u uất nhìn nhau.
Khánh u uất nhìn anh chị.
Khánh buồn anh Kiệt cứ trông thấy chị Khuê liền đánh mất bản thân mình.
Khánh cay chị Khuê phá hỏng kế hoạch hoàn hảo của cô.
Cay lắm ý! Cay như kiểu vừa bị ép ăn một loại quả gì đó có độ cay gấp tỉ lần quả ớt.
Rốt cuộc là loại quả huyền bí gì mà nồng độ cay nó lại đậm sâu và dài lâu đến thế nhỉ?.