Ế QUÁ RỒI, MAU LẤY CHỒNG THÔI! - Chương 37
Khánh cay như bị tống cả tải ớt vào miệng.
Một câu chị Khuê, hai câu chị Khuê, chị ốm có tí mà cả nhà đưa chị lên hẳn bệnh viện thành phố để chữa trị rồi thay phiên nhau chăm sóc.
Làm màu làm mè! Cái hồi Khánh bị sảy thai bà nội nào có bị mất ngủ, bà chỉ dặn Khánh cố gắng nghỉ ngơi ăn uống bồi bổ thôi à.
Bà thiên vị chị Khuê khiến Khánh tủi thân quá.
Cô mở máy tính, đọc lại tiểu thuyết “Nỗi bi thương của Khánh An” cho khuây khoả.
Khánh đã đăng tải hơn ba trăm chương truyện lên mạng rồi.
Chương có tương tác cao nhất miêu tả cảnh cảnh nữ chính Khánh An bị chính người mình yêu nhất cưỡng ép.
Tâm trạng Khánh An bị giằng xé.
Tuy cô yêu H, có thể cho anh tất cả, nhưng cô không thể làm chuyện có lỗi với M.
Cô khốn khổ khóc lóc, cầu xin H dừng lại, nài nỉ anh đừng biến cô thành người thứ ba.
Ngặt nỗi, nam chính không chịu nghe sự khẩn cầu của cô.
Anh hôn cô cuồng nhiệt.
Khoảnh khắc hai người hoà quyện làm một, nước mắt của anh chảy ra hoà quyện với nước mắt của cô.
Trái tim cô nhói đau, nhưng cô không thể phủ nhận được nó đang bị rung động mãnh liệt.
Anh khuyên cô đừng vì người khác nữa mà hãy bắt đầu học cách sống vì bản thân mình.
Khánh An lắc đầu nói với anh cô không thể ích kỷ như thế được, cô không muốn dùng bi thương của người khác để đổi lấy hạnh phúc của mình.
Cô cương quyết từ chối tình cảm của nam chính.
Khánh An thậm chí còn gọi điện để thú tội và xin lỗi M, nhưng M không những không hiểu cho cô mà còn chửi rủa cô thậm tệ, bơm đặt nói xấu cô với ông bà nội, khiến ông bà tức giận từ mặt cô.
Khánh kết thúc chương truyện bằng cách để nữ chính Khánh An tự chất vấn lương tâm rằng mình đã làm gì sai? Mọi rắc rối có phải từ cô mà ra, liệu cô có nên biến mất? Nếu cô vĩnh viễn rời xa nơi này, M sẽ có được H, mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Ở dưới phần bình luận của chương đó, mọi người bàn tán rất cuồng nhiệt:
“Khánh An ơi! Đừng nghĩ quẩn nha Khánh An! Tớ thương Khánh An phát khóc đấy!”
“Thương thật các mẹ ạ, em nằm đọc truyện mà khóc thút thít, chồng em còn tưởng em bị làm sao.”
“Em nghĩ Khánh An nên mạnh mẽ đón nhận hạnh phúc của mình.
Bởi vì, cô ấy chưa bao giờ là người thứ ba cả.
Ngay từ đầu, cô ấy và H vốn đã là của nhau, chỉ vì hiểu nhầm nên mới xa cách.
M mới chính là người thứ ba đã cướp H của Khánh An.
M là con nữ phụ ác độc, hỗn láo, khốn nạn, bởi vậy nên nó chưa bao giờ có được tình yêu của nam chính.”
“Đúng đấy bạn ạ.
M dành cả tuổi thanh xuân để sân si với Khánh An nên nó cứ mãi phèn như thế, cái tầm của nó làm gì có cửa để so với Khánh An?”
“Công nhận.
Khánh An thuần khiết bao nhiêu thì nó vẩn đục bấy nhiêu, mọi người nhỉ?”
“Ừ.
Bây giờ, tớ chỉ mong Khánh An bớt sống vì người khác đi một chút để nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn.
Cô ấy đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.”
“Em cũng mong thế, nhưng chỉ sợ Khánh An sẽ vẫn chứng nào tật nấy thôi.
Cô ấy lương thiện quá mà.
Bảo sao H cứ chết mê chết mệt An.
Người con gái như An quả thật đáng trân quý.”
Đọc bình luận của độc giả, Khánh cảm động rớt nước mắt.
Rõ ràng, người họ xót thương là nữ chính ở trong câu chuyện “Nỗi bi thương của Khánh An” chứ không phải là Khánh, nhưng Khánh lại chẳng thể phân biệt được giữa thực và ảo.
Mấy đứa bạn thân của Khánh chỉ hay đăng ảnh đã qua chỉnh sửa lên mạng rồi thường xuyên được mọi người khen da đẹp, trắng mịn như trứng gà bóc mà lâu dần tụi nó còn tưởng da tụi nó đẹp thật nữa là Khánh có hẳn cả một bộ tiểu thuyết để sống ảo.
Cô thích được người khác chú ý đến mức sẵn sàng bịa đủ thứ chuyện nhằm câu kéo tình thương.
Khánh hào hứng viết tiếp bộ tiểu thuyết, các chương trước cô đã viết rất kỹ về việc nam chính si tình ra sao, theo đuổi nữ chính cuồng nhiệt thế nào rồi nên chương này cô đi thẳng vào việc nữ chính rốt cuộc cũng chịu mở lòng đón nhận anh.
Nữ phụ M nảy sinh lòng đố kỵ.
M tìm Khánh An, đánh đập An tàn bạo.
Cả người Khánh An tím bầm.
Vài ngày sau, Khánh An bị bệnh nhiễm trùng đường hô hấp.
Cô ấy ho ra rất nhiều máu.
Nam chính H chứng kiến người mình yêu khốn khổ thì hận M vô cùng.
Sau khi Khánh đăng truyện, mọi người đều bình luận rằng họ khóc như mưa.
Khánh cũng cảm động khóc theo.
Khánh trộm nghĩ nếu như ở ngoài đời anh Kiệt tin rằng chị Khuê làm hại Khánh thì chắc hẳn anh cũng căm ghét chị lắm.
Cô lao ra ngoài cổng, chạy lên đồi chè, liên tục tự cấu véo, đánh đập chính mình.
Cô tát mình mạnh tay tới mức hộc máu mồm.
Đến khi cả người Khánh đã đầy rẫy những vết thương, cô mới tập tễnh đi về nhà.
Anh Kiệt trông thấy Khánh liền phát hoảng.
Anh cuống quít hỏi han:
– Khánh! Em sao vậy? Em vừa đi gặp ai về?
Khánh thều thào nói:
– Em… em… chị Khuê hẹn em lên đồi chè…
Khánh ngã khuỵ.
Anh Kiệt ôm cô, anh gào lên:
– Là con đàn bà đó đã đánh đập em ra nông nỗi này, phải không? Khốn khiếp!
– Không phải đâu, em bất cẩn nên bị ngã thôi ạ.
Em xin anh đừng nổi giận… đừng nghĩ xấu cho chị.
– Em đừng bao biện cho cô ta.
Cái thói thích hành hung người khác của cô ta anh còn lạ gì nữa?
Anh Kiệt giận dữ đúng như trong tưởng tượng của Khánh khiến cô rất vui.
Anh lo lắng đưa cô đến bệnh viện.
Bác sĩ kết luận cô chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì nguy hiểm cả nên kê cho cô ít thuốc và cho về nhà luôn.
Buổi đêm, cô bị hoảng sợ nên liên tục nói mơ:
– Em xin chị… em sai rồi… tất cả là do em… là do em quyến rũ anh Kiệt… trong chuyện này anh Kiệt không có lỗi gì cả… chị bóp chết em cũng được… chỉ xin chị đừng làm tổn thương anh.
Mắt anh Kiệt đỏ hoe.
Người phụ nữ này, tại sao lúc nào cũng nghĩ cho anh? Lòng nhân hậu, khoan dung và sự tử tế của Khánh bức anh phát điên.
Những vết bầm tím trên da dẻ của cô ấy khiến anh căm hận người đàn bà đó.
Anh lặng lẽ về phòng của mình mở điện thoại, tin nhắn cuối cùng anh nhắn cho Khuê là để thông báo đi làm ăn xa.
Bởi vì ký ức đã bị thay đổi nên anh chẳng hề nhận ra mình không phải là người nhắn cái tin đó.
Thế nên anh vẫn tức giận mỗi lần đọc lại tin nhắn hỗn xược của người đàn bà mình căm hận:
“Chắc anh xã có mối ngon hơn rồi hả? Thế nên anh xã mới ngại em, không dám nghe máy của em, chơi trò nhắn tin hèn hạ.
Em bảo anh xã cái này này, đàn ông đàn ang không ai hành xử tiểu nhân như thế cả, có gì thì gọi điện nói chuyện với em một lần cho rõ ràng rồi cùng nhau tìm cách giải quyết.
Anh ngại bị mang tiếng bỏ vợ thì để em bỏ anh.
Làm gì phải xoắn?”
Một người đàn bà ngoại tình thì có tư cách gì mà đòi xỉa xói anh? Đã ngoại tình xong không chịu ly hôn, đặt ra thoả thuận mệnh ai nấy sống rồi mà còn mặt dày đánh đập người anh thương, quả thực khốn nạn hết thuốc chữa.
Anh điên tiết gọi cho cô ta.
Anh gọi gần chục cuộc Khuê mới bắt máy.
Cô ta ho liên tục, giọng nhỏ vô cùng:
– Ai đấy?
Anh hỏi đểu:
– Màn hình không hiển thị số à?
Nghe thấy giọng nói của anh, có vẻ như cô ta bị đơ.
Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới nói, giọng cô ta lúc này còn nhỏ hơn cả lúc trước, kiểu như sắp khóc:
– Kiệt à? Mày… vẫn… ổn chứ?
Đồ đàn bà hỗn láo, kém tuổi mà dám gọi anh là mày.
Anh bực mình mỉa mai:
– Cảm ơn cô đã hỏi thăm.
Cô đạo đức giả nó một vừa hai phải thôi, vừa lên Đà Lạt đánh người yêu tôi mà bây giờ lại hỏi tôi có ổn không? Tôi sợ cô quá!
– Đánh? Con Khánh bảo mày là tao đánh nó?
– Khánh không nói… cô ấy luôn muốn tốt cho cô nên lúc nào cũng giữ kín những chuyện xấu xa do cô gây ra.
Còn cô đó… cô cứ hết lần này đến lần khác được đằng chân lân đằng đầu là sao?
– Kiệt… tao mệt quá… có gì hôm khác nói đi…
– Cô đừng chơi trò đánh trống lảng.
Tôi nói cho cô nghe, đây sẽ là lần cuối cùng tôi bỏ qua cho cô.
Nếu chuyện này còn tiếp diễn một lần nữa, cô không xong với tôi đâu.
Anh Kiệt doạ nạt.
Ngặt nỗi, chẳng ai đáp lời anh cả.
Đồ đàn bà hâm dở, không nói chuyện cũng không tắt máy.
Anh tức mình chửi cô ta một thôi một hồi, nhưng cũng chẳng thấy cô ta lên tiếng, chỉ thấy có tiếng của người nào đó lạ hoắc:
– Nguy rồi! Nguy rồi! Cái đứa nằm ở phòng 2907 bất tỉnh rồi.
Em không thấy người nhà của nó đâu cả, gọi y tá gấp chồng ơi!
Chỉ vài giây sau, anh nghe thấy giọng nói quen quen, hình như là của ông Tạm:
– Khuê ơi Khuê! Con làm sao thế hả Khuê? Ba chỉ ra ngoài một xíu để mua sữa cho con thôi mà! Con đừng có doạ ba như thế! Ba sợ lắm Khuê ơi! Tỉnh lại đi con!
Rồi anh lại nghe thấy tiếng người nói:
– Mạch yếu, huyết áp thấp, nhịp tim rối loạn, chuyển bệnh nhân vào phòng cấp cứu ngay.
Anh nghe thấy tiếng bước chân chạy dồn dập, nhưng rồi, chỉ vài phút sau đó, mọi thứ chợt yên ắng lạ thường.
Không có thêm bất kỳ một tiếng động nào nữa cả, sự tĩnh lặng như mũi dao nhọn xuyên qua tim anh, giày xéo nó, khiến anh cảm thấy ngột ngạt đến tột cùng..