DUYÊN PHẬN TRỜI ĐỊNH - Chương 14
Thấy vậy, những nha hoàn liền phủ thêm quần áo cho Triệu Hòa Thanh.
Gần đây Triệu Hòa Thanh phát hiện Hạ Thầm không quay lại biên cương, nàng biết hắn cũng không phải một vị tướng quân chẳng màng đến tình hình nơi đó, liền hỏi: “Sao tướng quân vẫn còn ở trong phủ?”
Lời của Triệu Hòa Thanh vốn có ý tốt, nhưng khi nói ra thì lại như phủ tướng quân này là của nàng vậy.
Bây giờ “Chủ nhà” hỏi “Người đang ở tạm” rằng: Khi nào thì chàng mới đi…
“Người đang ở tạm” nhíu mày, vô cảm nói: “Không quay lại.”
Triệu Hòa Thanh:???
Vì đây là chuyện của Hạ Thầm nên Triệu Hòa Thanh không bận tâm đến nữa. Sau khi ăn sáng xong, nàng liền cầm cuốn tiểu thuyết đến biệt viện.
Nhờ sự chăm sóc cẩn thận mấy ngày gần đây của hắn mà tình trạng của nàng đã tốt hơn rất nhiều. Đến tối, hắn ngồi bên mép giường đợi nàng đi vào giấc ngủ rồi mới rời đi.
Dần dần, đôi bên đã trở nên ỷ lại vào nhau.
Đã vậy, Hạ Thầm còn không hề cảm thấy mất tự nhiên khi dựa vào nàng nữa chứ.
Lúc này, Triệu Hòa Thanh ngồi trên một chiếc ghế nhỏ cạnh ao đã kết một tầng băng mỏng để đọc tiểu thuyết.
Những bông tuyết nhỏ chậm rãi rơi xuống, dính trên tiểu thuyết rồi dần tan ra, cũng làm ướt nó.
Triệu Hòa Thanh cất cuốn tiểu thuyết đi, lén lút nhìn xung quanh. Khi không thấy bóng dáng của Hạ Thầm, nàng liền lấy hết can đảm chạy về căn phòng cấm kia.
Vì hắn không cho nàng vào chỗ này nên nàng chưa bao giờ bước vào.
Nàng không định vào đó xem trộm gì cả, chỉ muốn vào bên trong tránh tuyết thôi.
Miễn sao không bị phát hiện là được rồi.
Ngạc nhiên thay, căn phòng này lại không được khóa.
Triệu Hòa Thanh đẩy cửa ra, bên trong khá trống trải, chỉ có cái bàn đặt một bài vị.
Nàng bước lại gần nhìn thử thì thấy trên đó ghi: Bài vị em gái Hạ Uyển.
Triệu Hòa Thanh giật mình khi biết hắn có một cô em gái! Vậy mà nàng lại không biết!
Khoan đã!
Vì nàng bị mất trí nhớ nên nàng không biết cũng là chuyện thường.
Mà sao nàng chưa nghe hắn có một cô em gái nhỉ…
Nếu nàng ấy đã qua đời thì sao bài vị này không đặt ở từ đường, mà lại đặt ở đây?
Ngay lúc nàng đang tự hỏi, phía sau truyền đến tiếng bước chân tới gần cửa. Sau khi nhìn thấy cửa đã mở, hắn liền tiến vào, miệng còn quát to: “Kẻ nào?”
Cứ thế, Triệu Hòa Thanh chưa kịp trốn đã bị bắt gặp.
Nàng muốn giải thích khi thấy gương mặt tối sầm của Hạ Thầm nhưng không biết phải giải thích thế nào, đành há miệng thở dốc, tủi thân cúi đầu chờ bị mắng.
Hạ Thầm lướt nhanh qua nàng, nhìn bài vị một lát. Sau khi phát hiện nó không bị gì mới quay sang Triệu Hòa Thanh, giọng điệu không còn hung dữ như lúc nãy nữa nhưng vẫn có chút tức giận: “Chẳng phải ta đã dặn nàng không được vào căn phòng này rồi ư?”
Nàng ngẩng đầu, nhỏ giọng trả lời như một đứa trẻ làm sai: “Ta sai rồi.”
Hạ Thầm:…
Hắn không thích nàng như vậy! Nhất là dùng biểu cảm và giọng nói như này!
Khi thấy người bên cạnh không có phản ứng gì, nàng lại càng tủi thân hơn: “Hạ Thầm, ta biết sai rồi.”
Hạ Thầm:…
Nếu nhịn nữa thì hắn sẽ là cháu của nàng!
Hắn nâng cằm Triệu Hòa Thanh lên, rồi ghé sát lại.
Triệu Hòa Thanh:???
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Hạ Thầm mới cắn răng nói: “Nàng!”
Triệu Hòa Thanh: “Hả?”
“Sau này nàng đừng nói chuyện như vậy nữa!”
Triệu Hòa Thanh:???
Nàng nói như thế nào cơ? Đừng nói chuyện kiểu vậy là sao?
Sau đó, nàng phát hiện tai Hạ Thầm hơi ửng hồng, trái tim bỗng đập thình thịch.
Đợi chút!
Có lẽ nào!
Đừng nói là như nàng nghĩ nhé!
Hạ Thầm không để nàng xem thêm bất kỳ biểu cảm nào nữa, nói xong liền kéo nàng đi.
Đôi chân dài sải bước rất nhanh, Triệu Hòa Thanh ở phía sau phải chạy chậm theo, khiến nàng ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của hắn.
Sau khi bước ra khỏi phòng, hắn buông nàng ra, khóa cửa lại, sắc mặt bình tĩnh như cũ: “Đi thôi.”
“Ừm.” Triệu Hòa Thanh vẫn còn ngẩn ngơ nên chỉ trả lời qua loa.
Sau đó, nàng không biết mình về lại phòng bằng cách nào luôn.
Triệu Hòa Thanh ngồi trên ghế uống ly nước không có gì rồi lại đặt xuống…
Trời ạ! Có khi nào Hạ Thầm thích nàng không!
A a a!
Tai của hắn hồng hồng… Đáng yêu quá đi mất!
Phải giữ nguyên vẻ dè dặt! Phải dè dặt!
Nhưng nàng không làm được!
Triệu Hòa Thanh che mặt, âm thầm hét lên.
Nha hoàn đang chuẩn bị bước vào: “…”
Ở bên kia, Hạ Thầm lại rất bình tĩnh.
Giờ hắn vẫn chưa phát hiện ra mình thích Triệu Hòa Thanh, mà chỉ cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Sao trước kia hắn không phát hiện nàng có một mặt như vậy nhì?
Lý Cảnh Lâm ngồi chờ ở đại sảnh đã lâu: “…”
Hạ Thầm biết mình hơi thất lễ, tằng hắng rồi hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Sao, ta quấy rầy ngươi à?”
“Đừng nói nhảm nữa, có chuyện gì?” Hạ Thầm thúc giục y nói thẳng vào chuyện chính.
Lý Cảnh Lâm nói ngắn gọn: “Vụ án xác cháy lại có manh mối.”
Hạ Thầm liếc Lý Cảnh Lâm ra hiệu cho y tiếp tục.
“Nghe nói hung thủ của vụ án xác cháy tung tin sẽ… Giết Triệu Văn Trác trong đợt săn bắn năm mới.”
Hạ Thầm nghe xong nhíu mày, liền hỏi: “Nghe nói? Tin tức có đáng tin không?”
Lý Cảnh Lâm sờ mũi, trả lời: “Chắc là đáng tin đấy. Bên Tiêu Khải cũng nhận được tin này, hắn ta còn cấp tốc báo lên triều đình, không chừng Triệu Văn Trác đã biết rồi.”
Hạ Thầm không nói gì.
Nghĩ sao cũng không đúng. Người dám nói thẳng ra muốn ám sát Triệu Văn Trác chỉ có hai loại: Một là có bản lĩnh này thật, hai là một tên ngu xuẩn.
Lý Cảnh Lâm cũng đồng ý.
Y chốt lại bằng một câu: “Dù sao thì cũng có Cẩm Y Vệ rồi.”
Nhưng…
Một canh giờ sau, trong cung lại truyền thánh chỉ bảo Hạ Thầm lãnh binh đến bảo vệ Hoàng thượng.
Lý Cảnh Lâm nhẹ giọng nói: “… Tên Triệu Văn Trác này đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào hắn ta không sợ chúng ta dẫn binh tạo phản sao?”
Hạ Thầm nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, nói: “Hắn ta biết chúng ta không thể làm phản.”
Lý Cảnh Lâm nhìn về phía Hạ Thầm: “Nhưng mà…”
Y còn chưa nói xong thì đã bị ánh mắt của Hạ Thầm ngăn lại.
Hạ Thầm bỗng nhiên hét to: “Nếu bệ hạ muốn thần hộ giá thì chắc chắn thần sẽ bảo vệ bệ hạ chu toàn.”
Sau một lúc im lặng, ngói trên nóc nhà mới phát ra một chút âm thanh.
Lý Cảnh Lâm nhìn lên phía trên, thở phào nhẹ nhõm: “Suýt nữa thì ta nói ra rồi.”
Hạ Thầm vẫn lặng im.
Nếu Hạ Thầm đã không đoán ra tâm tư của Triệu Văn Trác, thì hắn không đoán già đoán non nữa, cứ đi bước nào hay bước nấy vậy.
Dù sao hắn vẫn còn cần thêm chút thời gian trước khi đối phó Triệu Văn Trác.
***
Sau khi ăn xong bữa tối, Triệu Hòa Thanh vẫn không gặp Hạ Thầm.
Hắn có vẻ bận rộn trở lại.
Nghe nói trong triều lại xảy ra chuyện, Triệu Văn Trác đã loại bỏ một số người không phải phe của hắn ta.
Vì Hạ Thầm đã bị hắn ta giam lỏng ở kinh thành, nên mối nguy hại lớn nhất vào lúc này chính là Tiêu Chinh.
Nghe nói hắn còn mời Tể tướng phu nhân vào cung nữa cơ.
Bây giờ Triệu Hòa Thanh đang đi dạo ở trong cung.
Sáng nay Triệu Văn Trác đã gọi Triệu Hòa Thanh tiến cung với lý do nhớ nàng vì đã lâu không gặp.
Trong cung hiu quạnh hơn rất nhiều, đến cả Ngọc phi thích khoe khoang mình được Hoàng thượng sủng ái cũng không thấy đâu, vậy mà nàng lại thấy được các phi tần khác.
Hôm qua tuyết rơi dày đặc, nên giờ các thái giám đang dọn tuyết.
Các phi tần cảm thấy lạnh liền đi dạo Ngự Hoa Viên để phơi nắng.
Triệu Hòa Thanh cũng đi tới Ngự Hoa Viên, phi tần thấy nàng liền đơn giản hành lễ. Nàng cũng đáp lại bằng một nụ cười chuẩn mực.
Các phi tần tụm lại ngoài tám nhảm ra thì chỉ kể mỗi chuyện sinh hoạt hằng ngày.
Một phi tần nói: “Gần đây không thấy Ngọc phi ra ngoài mấy nhỉ.”
Một người khác mỉa mai: “Làm gì còn dám ra chứ? Không biết nhà nàng ta đã làm gì sao? Cả nhà đã bị bệ hạ chém đầu, không tru di cửu tộc đã là nể mặt nàng ta lắm rồi, nàng ta còn dám đi cầu xin bệ hạ cơ đấy.”
“Chậc chậc chậc, đáng đời lắm. Phượng hoàng xưa kia đã biến thành một quân cờ không có giá trị rồi.”
Triệu Hòa Thanh cắt ngang “Không phải nàng ta là phi tần mà bệ hạ thích nhất sao? Chút tình cảm này cũng không cho ư?”
Sau khi mọi người biết được chủ nhân của giọng nói đó là ai liền miễn cưỡng giải thích: “Bởi vì có tình cảm nên mới tha mạng cho nàng ta, không thì…” Phi tần kia nhỏ giọng nói tiếp: “Không thì với tội danh mưu phản này, nàng ta có chết mười lần cũng không đủ!”
Vừa lúc có gió thổi qua, Triệu Hòa Thanh cảm thấy hơi lạnh, buộc chặt áo choàng trên người. Nàng không nhiều chuyện nữa, vội vàng đi gặp Hoàng thượng.
Nàng biết mối quan hệ giữa Hạ Thầm và Triệu Văn Trác chứ.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Thầm vẫn luôn ở kinh thành chứ không đi ra ngoài. Vả lại, mỗi khi hắn muốn đi ra ngoài thì phải có khẩu dụ của Triệu Văn Trác hoặc là nàng…
Từ đó có thể đoán được, thế nào bọn họ cũng sẽ tạo nên một cuộc chiến khốc liệt và đẫm máu.
Mấy ngày nay, Hạ Thầm luôn đi sớm về trễ…
Không đúng, hình như hắn vẫn luôn như vậy, nhưng gần đây sắc mặt của hắn khá tệ, có lẽ là vì những chuyện này.
Nàng đột nhiên nhớ tới những lời khó hiểu về lập trường gì đó mà Triệu Văn Trác đã nói với mình…
Phiền quá đi mất! Xem ra, nàng không thể sống một cuộc sống bình yên rồi.
***
Lúc Triệu Hòa Thanh đến bên ngoài điện của Triệu Văn Trác thì thấy cửa lớn đóng kín, bên ngoài cũng không có ai canh giữ, nàng khoan thai đi lại.
Bên trong có giọng nói của Triệu Văn Trác và một người khác truyền đến.
Vì Triệu Hòa Thanh không dám tới quá gần, nên chỉ nghe được một số chi tiết nhỏ nhặt.
“… Chỉ cần hắn dám ra tay thì chúng ta có thể nhân cơ hội này để bắt hết những tử sĩ của hắn…”
“Nhóm người ở biên cương không có thủ lĩnh mà hoảng loạn lên thì… Phe Hạ Thầm coi như xong đời.”
“Chỉ tiếc cho Thành Bình… Nếu lúc ấy nàng ta thông minh hơn thì đã không như vậy rồi.”
Triệu Văn Trác nói: “Lúc đó nàng ta vẫn còn một chút giá trị.”
Người kia tiếc nuối nói: “Còn có giá trị gì nữa? Năm đó nàng được chính tay lão Hà bồi dưỡng thành một thanh đao sắc bén.”
“Đao gì rồi cũng sẽ bị mài mòn thôi. Nàng oán ta cũng là chuyện thường tình, dù sao đó cũng là ân sư của nàng….” Triệu Văn Trác dừng một chút khi nghĩ tới chuyện không vui, rồi nói tiếp: “Đừng nhắc tới nữa, dù sao cũng qua rồi. Tuy giờ nàng ta nhìn vô tội như thỏ trắng nhưng thật ra lại là bước cuối cùng để dụ con cọp tấn công.”
Triệu Văn Trác nhấp một ngụm trà: “Chỉ cần mất đi cái đuôi, thì hắn sẽ mất đi lí trí.”
Gió lạnh bên ngoài khiến đầu nàng đau như búa bổ, chưa kịp nghe xong đã xoay người rời khỏi. Sau đó, nàng bảo thái giám báo cho Triệu Văn Trác rằng nàng đã hồi phủ.
Nàng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Nàng không muốn biết ân sư hay Hà sư phụ, đao rồi cái gì mà một hành động chắc chắn cả.
Triệu Hòa Thanh thở hổn hển, bước đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng lại thành chạy.
Trời lại đổ tuyết, gió lạnh từng cơn.
Triệu Hòa Thanh chạy một mạch ra khỏi cổng hoàng cung giữa trời tuyết, cúi người thở dốc trước cổng, cổ họng cũng ho khan.
Lòng nàng giống như bị tảng đá đè lên, dù nàng có cố gắng cách mấy vẫn không lấy xuống được.
Nàng cảm thấy mình như một đứa ngốc, từ khi tỉnh lại đến giờ mỗi ngày đều có vẻ nhàn nhã nhưng thực tế lại rất trống rỗng.
Một thể xác không có linh hồn…
Lúc Hạ Thầm trở về là đã khuya, Triệu Hòa Thanh đã đi ngủ từ sớm.
Vì gần đây Triệu Văn Trác không trông chừng hắn quá kỹ, nên hắn đang định tìm cách để trở về biên cương. Dù biên cương còn đang tương đối ổn định nhưng doanh trại không thể không có tướng lĩnh. Bình thường, nếu hắn không ở đó thì vẫn còn Lý Cảnh Lâm nhưng bây giờ cả hai người họ đều vắng mặt.
Hạ Thầm theo thói quen đi đến viện của Triệu Hòa Thanh trước. Lúc thấy trong phòng tối thui, hắn không định làm phiền nàng, nên chuẩn bị quay về viện của mình, ai dè lại thấy một nha hoàn bưng chén gì đó vào trong viện của nàng.
Hắn ngăn nàng ta lại thì biết được đó là canh gừng, nha hoàn còn nói thêm Triệu Hòa Thanh ở trong cung chạy một lát nên đã bị ho khan.
Hắn cau mày cầm chén canh gừng vào trong phòng Triệu Hòa Thanh.
Ở trong cung mà nàng chạy làm gì, không sợ bị cảm à?
Trong căn phòng tối om, người trên giường không được yên giấc.
Nhìn nàng bây giờ giống như những đêm gặp ác mộng, tỉnh giấc vẫn còn hoảng hốt vậy.
Hạ Thầm nhẹ nhàng đặt canh gừng xuống bàn và thắp một ngọn nến.
Ánh sáng dìu dịu chiếu vào khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Triệu Hòa Thanh, lông mày nàng nhíu chặt, hai tay nắm chặt chăn, sắc mặt tái nhợt đến lạ thường.
Hạ Thầm khẽ khàng bước đến lau mồ hôi trên mặt nàng, ai dè mới chạm vào nàng thì nàng đã bừng tỉnh.
Triệu Hòa Thanh thở hổn hển, Hạ Thầm nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng.
Một lúc lâu sau, nàng mới phát hiện người đang đứng cạnh mình.
Nàng sững sờ, nhẹ bẫng hỏi: “Sao tướng quân lại ở đây?”
Hạ Thầm đưa khăn cho nàng, đứng dậy bưng bát canh gừng còn nóng ở trên bàn đến trước mặt nàng, không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ nhẹ giọng nói: “Mau uống đi.”
Triệu Hòa Thanh còn chưa kịp hoàn hồn, Hạ Thầm kêu nàng làm gì thì nàng liền làm theo.
Sau khi nàng uống sạch bát canh gừng, dạ dày đã trở nên ấm hơn rất nhiều.
Hạ Thầm thấy nàng ngoan ngoãn uống xong liền kêu nàng nằm xuống ngủ tiếp.
Bây giờ Triệu Hòa Thanh không muốn ngủ nữa, mà lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Hạ Thầm không thể làm gì khác, bèn nói mình tiện đường đi ngang qua nên mới vào xem nàng mà thôi.
Triệu Hòa Thanh hỏi: “Trước kia khi chàng đi ngang qua cũng không tới xem, sao lần này lại vào?”
Hạ Thầm: “…”
“Không vì cái gì cả, nàng mau ngủ đi.”
Triệu Hòa Thanh càng không chịu ngủ, nàng không muốn lãng phí thời gian hạnh phúc này.
Nàng nói chuyện không theo chủ đề gì, Hạ Thầm lúc trả lời lúc thì không.
Khi nàng nói đến mệt mới kéo chăn lại, để lộ hai ngón tay như mọi lần.
Hạ Thầm nhìn nàng, mỉm cười đưa tay mình ra, Triệu Hòa Thanh liền thuận thế nắm lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”
Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngủ của nàng, tiếng hít thở đều đều và cả hàng lông mày thả lỏng, rồi cười khẽ nói: “Ngủ ngon.”