DUY CHỈ MÌNH EM - Chương 8: Chương 8
Mặt Giang Bảo Bình nghiêm túc hẳn, ngồi xuống đối diện anh:
– Sao?
Giang Thừa kể sơ lại tình hình lúc nãy, rồi kết luận:
– Xe thì giống, nhưng con luôn có cảm giác không phải cùng một chiếc xe, nếu con nhớ không nhầm thì khác biển số.
Nhưng mà con không dám khẳng định.
Lúc đó con không để ý biển số xe lắm, chỉ vội vàng nhìn lướt qua, ấn tượng không sâu.
Chủ yếu vẫn là xuất hiện quá trùng hợp, lại cùng một kiểu dáng, trên nguyên tắc thì không có khả năng xuất hiện trùng hợp như vậy, có lẽ ban đầu vốn dĩ là anh họ của cậu ấy, bởi vì con đến giúp nên bị hiểu lầm, lo cậu ấy giấu người nhà yêu sớm, không yên tâm nên bám theo xác nhận, chuyện này hoàn toàn giải thích được.
Nhưng điều con lo lắng chính là giả thiết còn lại.
Hai chiếc xe giống hệt nhau cùng xuất hiện trước cổng trường, xe của anh họ Lâm Giản Giản đến muộn hơn một bước, bỏ lỡ thời điểm ở trước cổng, lúc ấy đang giờ tan trường đông đúc, anh ta bị che ở sau nên con không để ý, chỉ thấy có chiếc xe theo dõi cậu ấy, về sau lúc con dẫn cậu ấy đi lòng vòng, kẻ bám đuôi phát hiện ra anh họ cậu ấy trước, để tránh bị phát giác nên bỏ đi, anh họ cậu ấy lại không chú ý, cứ tưởng do cậu ấy sợ anh ta phát hiện ra nên mới chạy lòng vòng, rồi nảy sinh hiểu lầm.
Giang Bảo Bình nhíu mày nhìn anh:
– Tại sao con lại có hai giả thiết? Giả thiết thứ nhất đã hoàn toàn giải thích được hết rồi mà.
– Chủ yếu vấn đề nằm ở biển số xe- Giang Thừa nhíu mày- Nếu cùng biển số, sao con lại không cảm giác được sự tương đồng chứ.
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng con nhớ nhầm.
Nhưng con cứ cảm thấy chuyện này nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Dù sao cậu ấy cũng vô tình vướng vào vụ án mạng, nếu có người cố tình tìm cậu ấy, thì vẫn có khả năng tìm được, vì diện mạo của cậy ấy gây chú ý quá mà.
Nếu có thể, con thấy tốt nhất chú nên cho người giám sát cậu ấy để xác nhận lại.
Giang Bảo Bình nhíu chặt lông mày:
– Chuyện này chú sẽ sai người xử lý, con đừng quá lo lắng.
Con học cùng lớp với cô bé ấy, con nên lưu tâm chút, có tình huống gì cứ báo lại với chú.
Giang Thừa gật đầu, đâu cần chờ đợi quá lâu, tình huống tự tìm đến rồi.
Lúc về đến nhà, trong nhà đã chuẩn bị xong bữa tối, chỉ chờ mỗi anh.
Ông nội anh tưởng anh bận học đến giờ này mới về, không khỏi nói:
– Học hành quan trọng thế nào cũng không bằng sức khỏe, vết thương của con chưa lành hẳn, đừng để nặng thêm.
Lúc trước anh bị thương quay về, phải nằm suốt mấy tháng mới hồi phục lại.
Ông nội tuy rất giận vì anh không thương lượng trước với người nhà, nhưng chung quy vẫn là đứa cháu ông thương nhất, nên rất xót lòng.
Chỉ bởi vì mấy năm nay Giang Thừa luôn gặp vận rủi, cứ đến thời khắc mấu chốt lại phát sinh chuyện nọ chuyện kia khiến ông bị ám ảnh trong lòng.
Anh xuất ngũ mà không báo nên cũng hết cách, nhưng chuyện thi đại học, ông nhất định phải chuẩn bị đâu ra đấy cho cháu trai, chuẩn bị thi đại học trong nước, cũng đồng thời xin học bổng du học ở nước ngoài, nếu có gì bất trắc, chí ít vẫn còn cơ hội thứ hai.
Ông sợ số mệnh đen đủi của Giang Thừa, rõ ràng ưu tú về mọi mặt, học lực cũng không có vấn đề gì, nhưng lại cứ không thi được đại học, làm sao cũng không tiếp tục học chuyên sâu được, ông vốn dĩ không cam tâm để trình độ của cháu mình chỉ dừng lại ở cấp ba.
Ăn xong bữa tối trong tiếng càm ràm của ông nội, tâm tư anh lại đặt vào chiếc xe ban nãy và người phụ nữ đuổi bắt Ôn Giản.
Anh không giải thích được đó là cảm giác gì, chỉ luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Ngày đó sau khi cô chạy bỏ lại anh, anh có vào nhà vệ sinh nữ xem xét, thế nhưng bên trong đã được xử lý sạch sẽ, không để lại bất cứ vết máu nào.
Anh tận mắt thấy lúc Ôn Giản lướt ngang qua người phụ nữ ấy, mặt cô ta biến sắc, cũng nhìn thấy cô ta ra hiệu cho hai người đàn ông khác bao vây chặn đánh Ôn Giản.
Giang Thừa không biết tình tiết bên trong vụ án, anh không phải cảnh sát nên không có quyền hỏi đến.
Nhưng dám giết người ở một nơi công cộng như thế, hiển nhiên không thể lên kế hoạch trước, có phải bên trong tồn tại mối liên hệ nào đó với “người ấy” không?
Với hiểu biết của anh về “người ấy”, thì người ấy không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đó được.
Giang Thừa không nghĩ ra sợi dây liên hệ bên trong, ăn cơm cũng nghĩ, đi tắm cũng nghĩ, lúc soạn tập cũng nghĩ, vô tình lấy cây bút rồi làm rơi sợi dây đỏ hạt đào ra.
Giang Thừa giật mình, cầm lên xem.
Chiếc vòng không còn màu đỏ tươi như lúc cô đưa nó cho anh, dây đeo hơi cũ, hạt đào cũng xỉn màu.
Món trang sức bình thường, Giang Thừa nhớ lúc cô đưa nó cho anh, ánh mắt cô rất luyến tiếc, nên anh đang nghĩ có nên mang trả lại nó cho cô không.
Món đồ trẻ con nhà người ta, anh giữ mãi cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghĩ vậy, anh thu nó vào lòng bàn tay, xách ba lô lên, ra ngoài.
Vừa xuống lầu, còn chưa đi tới chỗ để xe, tiếng chó sủa vang, một con chó còn mang dây cổ đột nhiên nhào về phía anh.
Giang Thừa cuộn người, con chó kia vồ hụt, lại cuộn mình vây quanh, ngửa đầu thè lưỡi ra, nhìn chằm chằm sợi dây đỏ nắm trong lòng bàn tay anh, sủa lớn.
Giang Thừa nhìn con chó Rottweiler này thấy khá quen, nhíu mày, vô thức ngẩng đầu, liền bắt gặp Ôn Giản đang sốt sắng tìm chó khắp nơi.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Ôn Giản: =.=
Giang Thừa: =.=
Ôn Giản đưa tay gãi cổ:
– Sao anh lại ở đây?
Ôn Giản lắp ba lắp bắp lên tiếng trước, bước tới, đưa tay kéo Pudding lại nhưng không kéo nổi, Pudding cứ vây quanh người Giang Thừa, thúc mõm vào bàn tay anh, làm Ôn Giản sợ hết hồn nắm cổ nó lại, vừa kéo vừa nói:
– Xin lỗi nha, bình thường nó ngoan lắm, mỗi lần tôi dẫn nó ra ngoài đều buột dây cổ, vừa rồi không biết sao nó lại vùng ra nữa- Lại sốt ruột nhìn bàn tay anh- Nó có cắn anh không?
– Không- Giang Thừa muốn mở bàn tay ra trả đồ vật lại cho cô, nhưng nhìn vào đôi mắt không có ấn tượng gì với anh của cô, lại cảm thấy tốt nhất khỏi bày vẽ thêm chuyện, chi bằng cứ ném đi cho rồi.
Ôn Giản thấy Giang Thừa cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, thấy lạ bèn hỏi:
– Sao vậy?
– Không sao- Bàn tay vốn còn đang do dự mau chóng rút về, nhìn con chó to bên cạnh Ôn Giản- Ai tặng em con chó này vậy?
Ôn Giản định nói là ba mình, nhưng lại nhớ đến chuyện hôm đó Lâm Bằng Bằng lỡ miệng nói ba cô là tội phạm bị truy nã, nên thôi, trả lời qua loa:
– Người nhà tặng.
Ai ngờ Giang Thừa lại rất chấp nhất với vấn đề này:
– Người nhà nào tặng?
– Ba tôi- Ôn Giản do dự một lát rồi đáp, sau đó nhìn thấy vẻ khác lạ lướt qua mắt anh, cô khó hiểu, hỏi anh- Sao vậy?
– Không sao- Vẫn đáp hai chữ gọn lỏn.
Ôn Giản hậm hực ờ một tiếng, Giang Thừa đã xoay người, một tay dắt xe đạp, coi bộ định đi.
Cô nhớ tới chuyện anh giúp cô hồi chiều, cô vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng nên gọi anh lại:
– Này…
Giang Thừa quay đầu nhìn cô.
– Ừm…- Ôn Giản muốn nói cảm ơn, lại cảm thấy cứ nói không không như vậy thì không có thành ý, có cảm giác không tôn trọng người ta lắm, nên cố gắng nhớ lại xem nên xưng hô với anh là gì, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra hình như mọi người trong lớp đều gọi anh là “anh Thừa”, vì vậy, cô cũng lắp bắp nói- Ờ… anh… anh Thừa, chiều nay cảm ơn anh nhé.
Giang Thừa bình thản trả lời cô:
– Là Giang Thừa, tôi tên Giang Thừa.
Ôn Giản xấu hổ đỏ mặt, gãi gãi cổ, bối rối nhìn anh:
– Chiều nay thật sự cảm ơn anh, tôi cũng không biết nên cảm ơn anh thế nào, hay là chiều mai tôi mời anh đi ăn nhé.
Giang Thừa nhìn cô:
– Không cần phiền phức như vậy, tiện tay mà thôi.
Nói xong quay người đi.
Lạnh lùng ghê!
Ôn Giản sờ mũi, mất mặt quá..