DUY CHỈ MÌNH EM - Chương 2: Chương 2
Vòng tay hạt đào trải qua năm tháng phủ mờ, trông có hơi cũ.
Khâu Mộng Kỳ, mẹ của Giang Thừa, lôi vòng đeo tay hạt đào này từ trong ngăn kéo của cậu ra, quay sang Giang Thừa đang đứng dọn dẹp gần đó:
– Đây là gì? Có vứt không?
Giang Thừa ngẩng đầu nhìn lại, vòng tay dây đỏ hạt đào treo lủng lẳng ngược sáng trên ngón tay mẹ cậu, trong đầu chậm rãi hiện lên đôi mắt tròn xoe ngây thơ:
– Ngoại nói “cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn”, nhận đồ của người khác rồi thì phải giúp đỡ lại.
– Lát nữa mẹ em đến ngay…
Bất thình lình bị chặn họng nên cậu nhanh tay ném trả vòng tay cho cô, lòng không muốn nhưng vẫn phải gật đầu:
– Chỉ được phép ở lại một lát- Sau đó nghiêm túc đặt ra quy tắc cho cô- Tuy nhiên, em không được đụng vào đồ của anh, không được đụng vào bàn của anh, không được đụng vào giường của anh, không được đụng vào quần áo của anh, không được nói chuyện, không được ra khỏi phòng, không được khóc, không được gọi, không được để người ta phát hiện, nếu không mẹ anh mà biết rồi đuổi em ra ngoài, anh không chịu trách nhiệm đâu.
Cô sợ sệt gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cậu chỉ vào chiếc ghế dựa sau bàn học, bảo cô ngồi đó chờ, cô lẹ làng chui ra khỏi tủ đồ, leo lên ghế, ôm chặt cặp táp, ngồi yên không dám nhúc nhích.
Cậu làm xong bài tập, cô vẫn duy trì tư thế ngồi ấy, khuôn mặt nín nhịn đến đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước tủi thân đảo quanh.
Thấy cậu nhìn, cô mới lí nhí nói:
– Anh ơi, em muốn cử động một chút.
…
Khoảng cách mười hai năm ký ức có chút xa xôi.
Giang Thừa nhớ cô bé ấy ở phòng mình bốn ngày, bốn ngày sau mẹ cô mới đến đón đi, trước khi đi cô còn dúi vòng tay hạt đào lại cho anh, cô đưa cậu, cậu ném vào ngăn kéo, kể từ đó về sau cậu chưa từng gặp lại cô bé ấy.
Cậu nhớ mẹ cô tên Ôn Tư Bình, thời điểm ấy bà làm giúp việc nhà cậu được hơn một tháng.
Sau khi bà đón cô bé đi cũng biến mất khỏi thành phố này.
Căn nhà họ từng sống bỏ trống từ dạo ấy.
– Bỏ đi- Giang Thừa đáp, quay đầu tiếp tục lau dọn kệ sách, đuôi mắt vẫn liếc nhìn chiếc vòng tay cũ đung đưa trong không khí.
“Anh ơi, ngoại em nói đồ đã tặng đi thì không được lấy lại.
Cám ơn anh đã chờ mẹ cùng em.”
“Anh không lấy.”
“ Thì… Ông nói hôm nay là sinh nhật anh, xem như quà sinh nhật em tặng anh đi?”
Dáng vẻ cô bé cầm nó đưa cho cậu khi ấy bỗng nhiên hiện lên trong đầu.
– Khoan đã- Giang Thừa quay đầu lại, ngăn Khâu Mộng Kỳ ném nó đi- Giữ lại cũng không choáng chỗ lắm- Giang Thừa nói, cúi người, rút chiếc vòng ra khỏi ngón tay bà, nhét vào trong túi.
Hôm nay là chủ nhật, tối nay còn có giờ tự học.
Trời tối Giang Thừa vừa ra khỏi cửa, một tay dắt xe đạp, một tay vác balo lên vai, lên xe, đạp đi.
Quay về trường, Giang Thừa vẫn chưa quen với nếp sinh hoạt nhàn hạ này.
Khi đạp xe ra khỏi khu khố chuẩn bị vào đường chính, Giang Thừa gặp được cậu bạn ngồi cùng bàn, Hà Thiệu.
– Anh Thừa- Giọng chào hỏi sang sảng tới trước, chủ nhân của giọng nói ấy đã đạp tới gần, chừa ra một tay khoác lên vai Giang Thừa.
Giang Thừa không thích cách xưng hô kiểu giang hồ này lắm (nguyên văn là Anh Thừa = đại ca Thừa), cũng không thích tiếp xúc cơ thể với người khác.
Cậu kéo bàn tay đang đặt trên vai mình xuống.
– Là Giang Thừa.
Lách đầu xe ra ngoài, kéo dài khoảng cách với cậu ta.
Hà Thiệu lại đạp xe đuổi theo, cười khà khà:
– Gọi anh Thừa cho khí thế.
Đối với đàn anh cùng bàn vừa được chuyển vào lớp này, Hà Thiệu không chút nào che giấu sự sùng bái của mình.
Giang Thừa lớn hơn họ hai lớp, Hà Thiệu vừa nhập học đã nghe danh Giang Thừa.
Dù Giang Thừa khiêm tốn đến mức nào, thì cả giang hồ đều là truyền thuyết của anh, một cậu học sinh cao một mét tám mươi ba, diện mạo xuất chúng, thành tích ưu tú, toàn giành quán quân các hạng mục mình dự thi trong đại hội thể dục thể thao hay các trận bóng rổ giao hữu giữa các trường.
Truyền thuyết kể rằng năm cuối cấp ba, Giang Thừa đã thông qua kỳ thẩm tra chính trị của trường quân đội, đã phỏng vấn và kiểm tra sức khỏe, chỉ chờ thành tích thi đại học.
Không ngờ năm ấy đàn anh bỏ thi, do đó đã bỏ lỡ điều kiện chỉ sinh viên mới có thể đăng ký vào trường quân đội.
Trong truyền thuyết, Giang Thừa từng gia nhập quân đội, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết.
Trong truyền thuyết không hề đề cập đến nguyên nhân Giang Thừa bỏ thi đại học, cũng không có lý do anh đột nhiên biến mất, Hà Thiệu chỉ biết sau hai năm mất tích Giang Thừa bỗng nhiên trở về, bị thương rất nặng, sau đó được xếp vào chung lớp chuẩn bị thi đại học.
Thật ra tuổi tác của Giang Thừa cũng xấp xỉ họ, nhưng có lẽ bởi vì giang hồ có quá nhiều đồn thổi về anh, so với đám học trò ngây ngô chưa trải sự đời như họ, thì lý lịch của anh đã bỏ xa bọn họ cả mấy con đường, vì vậy trong mắt bọn họ anh tồn tại như một “đàn anh lão làng”, nhưng cũng chính vì thế Giang Thừa không giao du và luôn giữ khoảng cách với bạn cùng lớp, vừa tan học là về ngay, không tham gia hoạt động của lớp, ngược lại là đám trẻ trâu bọn họ lại ôm lòng kính ngưỡng với Giang Thừa trong truyền thuyết này, sau giờ học là vây quanh anh, nhất là Hà Thiệu, ngay cả giờ đi học cũng ráng chắt chiu để đi cùng với anh.
Giang Thừa chẳng buồn phản ứng, đánh tay lái chạy vòng qua bưu điện, Hà Thiệu đạp xe đuổi theo.
Trên đường đi ngang qua khu ăn chơi, các quán bar và sàn nhảy san sát nhau, ánh đèn rực rỡ muôn màu, đây là thời gian náo nhiệt nhất của các hộp đêm.
Giang Thừa vốn dĩ chỉ vô tình liếc mắt sang bên ấy, chợt bóng dáng một cô gái đeo baloo bước vào quán bar lọt vào tầm mắt, Giang Thừa thắng gấp lại, một chân chống xuống đất.
Hà Thiệu tò mò quay đầu nhìn Giang Thừa, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào sâu trong hẻm, đầu mày hơi nhíu, như đang suy tư điều gì.
Hà Thiêu nhíu mày gọi:
– Anh Thừa?
Giang Thừa thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn cậu:
– Tôi bận rồi, cậu xin nghỉ giúp tôi nhé.
Tay anh đặt lên yên xe Hà Thiệu, đẩy mạnh một cái, Hà Thiệu có trớn đạp ra ngoài.
Giang Thừa quay đầu xe, đạp vào quán bar sâu trong hẻm.
Nhạc sàn theo cửa quán bar truyền ra, Giang Thừa nhìn vào trong, trên sàn nhảy, một đám đang múa may quay cuồng.
Trước cửa khá đông người, có cả nam lẫn nữ, tóc nhuộm vàng khè, người uống rượu, người hút thuốc, người nói chuyện hoặc tán tỉnh ve vãn nhau, không ít người vẫn còn ngồi ghế nhà trường.
Giang Thừa chần chờ một lúc mới đi vào, nghiêng người cố tránh để không va chạm vào ai, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông.
Ánh đèn nhấp nháy liên tục hắt lên những khuôn mặt phê pha và mê dại, nhưng lại không nhìn thấy gương mặt kia.
Giang Thừa ra khỏi sàn nhảy, di chuyển đến quầy bar trống trải, ánh mắt từ sàn nhảy chuyển sang cầu thang dẫn lên lầu.
Có người bưng ly rượu sà đến, mùi nước hoa rẻ tiền xộc vào mũi, hai cơ thể mềm mại, kẻ trái người phải dán vào người, ly rượu cũng kề sát lên miệng anh.
– Anh đẹp trai ơi, uống một ly không?
Giang Thừa kéo bàn tay đang đặt trên vai mình xuống, ánh mắt hờ hững không ngừng đảo quanh, sau đó dừng lại, nhìn về phía cô gái đang đeo balo đứng gần cửa.
Hai tay Ôn Giản nắm chặt dây đai balo, vừa chú tâm tránh đám người dựa sát vào mình, vừa mở to mắt tìm ai đó bên trong.
Vừa nãy hình như cô nhìn thấy ba cô, người đã mất tích hai năm nay, ôm một cô gái đi vào trong đây.
Ánh mắt kiếm tìm ấy và ánh mắt của Giang Thừa vô tình chạm vào nhau.
Giang Thừa chợt ngẩn ngơ.
“Anh ơi, cho anh này.”
“Ngoại nói “cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn”, nhận đồ của người khác rồi thì phải giúp đỡ lại.”
Ôn Giản bị anh nhìn trân trối đến nỗi hoang mang, bối rối, tầm mắt âm thầm từ mặt anh chuyển đến hai cô gái với thân hình bốc lửa đang đứng sát vào người anh, lặng lẽ nhìn sang hướng khác, xuyên qua đám đông, đi lên trên lầu.
Giang Thừa đẩy hai cô gái nọ ra, đi theo cô lên lầu.
So với ồn ào dưới lầu, trên này khá yên tĩnh.
Lối đi hẹp dài chia đôi hai dãy phòng đối diện nhau, có phòng đóng kín cửa, có phòng cửa khép hờ, tiếng nói cười thỉnh thoảng truyền ra bên ngoài.
Ôn Giản đứng ở đầu hàng lang, không dám đi vào.
Có nhân viên phục vụ đến gần, nhìn cô một cái, hỏi:
– Cô gái, đến tìm người à?
Ôn Giản lắc đầu:
– Tôi… muốn tìm nhà vệ sinh.
Nhân viên phục vụ chỉ sang đầu bên kia:
– Đằng kia.
Ôn Giản gượng cười nói tiếng cám ơn, nắm chặt dây đai ba lô, dưới ánh nhìn tò mò của phục vụ, cô ưỡn lưng đi về hướng nhà vệ sinh.
Không gian bịt kín và cũ kỹ, mùi khai nồng nặc xỗ vào mũi.
Ôn Giản nhăn mũi, ra ngoài bây giờ khôn ổn, cô kiểm tra xem có buồng trống hay không rồi bước vào đại một buồng.
Vừa ngồi xổm xuống liền trông thấy máu, đang chảy từ buồng bên cạnh qua tấm ngăn, tù từ chảy tràn ra.
Từ khe hở tầm một gang tay, Ôn Giản hoảng hốt nhìn thấy cánh tay trắng muốt xụi lơ trên sàn, bốn bề yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng ở buồng bên cạnh.
Ôn Giản bụm miệng lại, tay run rẩy lấy điện thoại ra, cố trấn tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng:
– Alo, mẹ à, con vừa thấy có cuộc gọi nhỡ của mẹ, tìm con có gì à? Ừm con đang ở nhà bạn, giờ con về ngay, mẹ đừng lo lắng quá.
Vừa nói vừa đứng dậy kéo cửa, vừa nói điện thoại vừa đi ra ngoài.
Ngoài cửa có người đi vào, là một phụ nữ rất cao.
Cô ta nhìn cô một cái.
Ôn Giản cũng nhìn lại cô ta, khống chế biến hóa trên mặt mình, bình ổn hơi thở, đến gần, lướt ngang qua, khi sắp thuận lợi thoát thân, người nọ đột nhiên biến sắc, đưa tay tóm lấy cô, Ôn Giản uốn người, linh hoạt tránh khỏi tay cô ta, bỏ chạy, dọc theo hàng lang âm u, chạy bán sống bán chết về phía trước, đằng sau vang lên tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, tim Ôn Giản như vọt lên cổ họng, theo bản năng chạy thẳng về trước, sau đó rẽ trái, rẽ phải… Một bàn tay thò ra từ cửa phòng túm lấy cô, Ôn Giản suýt hét lên, nhưng tay còn lại đã kịp thời bịt miệng cô, lặng lẽ kéo cô vào phòng.
Ôn Giản đờ người, vừa kinh ngạc vừa lo sợ nhìn chàng trai lúc nãy đứng giữa hai cô gái.
Giang Thừa nhíu mày nhìn cô, tầm mắt từ khuôn mặt cô dời xuống phù hiệu trường ngay trước ngực cô, đôi mày càng nhíu chặt.
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân rất gần.
Ôn Giản căng thẳng đến mức môi run lên bần bật.
Giang Thừa đứng bất động nhìn cô, không lên tiếng.
***Lời tác giả***
Lần đầu tiên gặp lại sau nhiều năm, anh Giang của chúng ta dường như lại “soái” hơn một chút.
Tiểu Ôn Giản lanh lợi và Tiểu Giang Thừa trong hồi ức của chúng ta gặp lại nhau rồi.
***Hậu trường***
Sau khi trưởng thành, gặp lại Giang Thừa lần đầu tiên, có ấn tượng gì với cậu ấy không?
Ôn Giản: Chẳng phải người đứng đắn.
Giang Thừa: =.=.