DUY CHỈ MÌNH EM - Chương 13: Chương 13
Giang Thừa quay đầu xe, trở lại bên cạnh thùng rác, cúi xuống tìm chiếc vòng mà anh vừa ném đi.
Tìm một hồi không ra, nhíu mày, sau lưng có giọng nói vang lên:
– Có phải anh đang tìm cái này không?
Giang Thừa quay đầu lại.
Ôn Giản đang cầm chiếc vòng bị anh vứt bỏ, mở to đôi mắt tròn xoe, mím môi nhìn anh.
Pudding ngồi xổm bên cạnh cô, thè lưỡi ra thở.
Anh liếc nó một cái, dời mắt đến Ôn Giản, chìa tay ra:
– Trả đây.
– Là tôi nhặt được- Ôn Giản giấu chiếc vòng đi.
– Thì cũng là của tôi- Bước tới một bước, chồm đến lấy, Ôn Giản nghiêng người tránh đi.
– Chiếc vòng này vốn dĩ là của tôi.
Động tác Giang Thừa hơi khựng lại, ngẩng đầu, hơi nheo mắt nhìn cô, ánh mắt anh nghiền ngẫm.
Ôn Giản bị anh nhìn chằm chằm nên có hơi sợ sệt, dưới ánh mắt bức người của anh, vẻ hùng hồn ban nãy thoáng tiêu tan, bàn tay buông xuôi bên người ngo ngoe muốn động, suýt nữa định mang trả lại anh, lại có chút tiếc rẻ, từng bước lùi về sau, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy cảnh giác, yếu ớt tranh luận:
– Nó vốn dĩ là của tôi.
Giang Thừa đứng thẳng người, sắc mặt khôi phục như thường.
– Ai chứng minh?
– Trên này có khắc tên tôi- Ôn Giản nắm chặt chiếc vòng, nghĩ ngợi sau đó giơ tay lên, mở bàn tay ra tìm thử.
Tìm đến hoa mắt cũng chưa ra, một bàn tay đột nhiên quét tới, dọa đến Ôn Giản nắm tay lại, giấu bàn tay ra sau lưng, cảnh giác nhìn anh.
Giang Thừa không muốn đôi co cùng cô, xòe bàn tay ra trước mặt cô:
– Lấy ra đây.
– Tôi nhặt được thì là của tôi- Ôn Giản lắc đầu kiên định.
Giang Thừa lườm cô một cái:
– Em cũng do tôi nhặt được đấy.
Ôn Giản: +_+
Bóng râm phủ xuống, lúc hơi thở ấm áp phả vào mặt, bàn tay cầm chiếc vòng kia đột nhiên bị chụp lấy, một tay khác vói vào, cạy mở từng ngón tay cô ra.
Ôn Giản kinh ngạc nhìn Giang Thừa gần trong gang tấc, anh cũng đang nhìn cô, vẻ mặt điềm nhiên như không, chỉ hơi nghiêng người, một tay cố định cổ tay cô, ép vào sau lưng, tay kia thì vòng ra sau cô, từ từ cạy mở từng ngón tay cô.
Đứng sát quá rồi.
Ôn Giản bực bội lùi lại một bước, muốn rút tay về, nhưng lại không rút ra được, tức giận lặp lại:
– Đây đúng là của tôi mà.
– Em đã đem cho rồi.
– Tôi kiếm về được rồi.
– Vậy thì sao?- Bình tĩnh hỏi vặn lại, bàn tay Ôn Giản siết chặt hơn, anh nhất quyết túm cả bàn tay cô, cạy một ngón liền chặn lại một ngón, không cho cô gập ngón tay lại.
Pudding thấy thế bèn nhe răng gầm gừ với Giang Thừa, sủa gâu gâu, tiếng sủa này thu hút ánh mắt của mẹ Giang Thừa vừa tan tầm về, bà ngạc nhiên, thằng con chưa từng có dính dáng với đứa con gái nào của bà giờ đang thân mật ôm cô nào đây? Lại còn giữa ban ngày ban mặt.
Đứng từ góc độ của bà, Ôn Giản đúng là bị Giang Thừa ôm vào lòng, một đứa ngước đầu, một đứa cúi đầu, còn bà…
Cú sốc quá lớn, mẹ Giang Thừa suýt thở không ra hơi, gọi anh một tiếng:
– Giang Thừa!
Ôn Giản vô thức lùi lại, ngay giây phút ấy chiếc vòng trong tay cô cũng đã rơi vào tay Giang Thừa, anh bước dài về sau, quay đầu ngó Khâu Mộng Kỳ.
Khâu Mộng Kỳ trợn tròn mắt, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Ôn Giản và Giang Thừa, xem ra là đang hiểu lầm.
Ôn Giản sững sờ không biết nên nói gì.
Sắc mặt Giang Thừa lại tỉnh bơ, xoay người leo lên xe đi mất.
Khâu Mông Kỳ mỉm cười gượng gạo với Ôn Giản, cảm thấy cô bé này khá quen, nhưng lại không nhớ từng gặp qua ở đâu, cố nén cú sốc đi theo Giang Thừa về nhà.
Cửa nhà vừa đóng lại, Khâu Mộng Kỳ đi thẳng vào vấn đề:
– Cô bé ấy là ai? Hai đứa hẹn hò khi nào? Tại sao không có dấu hiệu gì?
– Không có hẹn hò- Giang Thừa để ba lô xuống, quay đầu nhìn bà- Chỉ là bạn học, mẹ đừng đoán mò.
Khâu Mộng Kỳ nhíu mày:
– Không hẹn hò mà ban nãy con làm gì với con gái người ta?
Giang Thừa hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, anh chỉ lấy lại vòng tay thôi mà, trừ thái độ hơi cứng rắn ra, cũng chẳng có gì quá đáng.
– Chỉ lấy đồ thôi- Anh nhàn nhạt đáp.
Giọng điệu hời hợt làm Khâu Mộng Kỳ tức nghẹn họng.
Bà không phản đối Giang Thừa có bạn gái, chỉ cần biết chừng mực là được.
Ở tuổi nào thì nên làm chuyện đó, cái gì nên làm cái gì không nên làm, bà tin anh càng có nguyên tắc hơn người làm mẹ này.
Bà chỉ sợ con trai mình không có hứng thú với con gái, cứ vậy lông bông cả đời.
Đối với Giang Thừa, bà luôn cảm thấy tiếc nuối.
Khi Giang Thừa còn nhỏ, bà với chồng chỉ lo làm lụng lập nghiệp, ông nội nó thì nghiêm khắc, từ nhỏ nó đã chịu sự giáo dục của ông nội, tuy cũng có mặt tốt, nhưng lại dung dưỡng ra bản tính cứng rắn, hồi nhỏ đã già dặn hơn các bạn đồng trang lứa, không nhiệt tình với bất cứ ai, chỉ nhàn nhạt duy trì khoảng cách nhất định, càng đừng nhắc đến con gái.
Bà cũng không trông mong chuyện anh giống con cái nhà người ta đi ghẹo gái khắp nơi, trêu đến một đống con gái đeo bám tranh giành tình cảm, nhưng tốt xấu gì cũng nên có những mối quan hệ bình thường, có một nhóm bạn thân gồm cả nam lẫn nữ lâu lâu hẹn nhau đi ăn, du lịch, dã ngoại gì đó.
Không phải nó không có bạn bè, nhưng bạn nó lại toàn đực rựa, chỉ là người ta cũng có bạn gái chứ không như nó.
Lớn đến cỡ này rồi, không phải không có cô gái nào thích nó.
Nó đẹp trai, từ bé đã được con gái yêu thích, tiếc rằng bị ông nội rèn giũa thành một đứa lòng dạ sắt đá, khó gần đến độ con gái người ta muốn tiếp cận cũng không dám.
Khâu Mộng Kỳ lo lắng cứ tiếp tục như vậy, con trai bà sẽ không kiếm được vợ mất, rồi đột nhiên thấy nó thân mật với con gái, Khâu Mộng Kỳ phát hiện nỗi sợ của bà lấn át tất cả.
Bà có chút hiếu kỳ về cô gái kia, nhưng không khai thác được gì từ miệng con trai bà.
Dùng xong bữa tối, Giang Thừa lại cắp sách đến trường như mọi ngày, ở cùng khu cư xá, không thể trách khỏi việc đụng mặt Ôn Giản cũng đi học vào giờ này.
Bởi vì vụ trắng trợn giật lấy vòng tay ban nãy, Ôn Giản thấy anh liền đề phòng, ngước mắt nhìn anh, không nói gì, lại cố tình đạp xe chậm lại, cố gắng kéo dài khoảng cách với anh.
Giang Thừa quay đầu lườm cô, một chân chống xuống đất, dứt khoát dừng xe lại đợi cô.
Bánh xe Ôn Giản có lăn chậm đến cỡ nào cũng từ từ lăn đến trước mặt Giang Thừa.
Giang Thừa không nói gì, thấy cô tới gần liền đi tiếp, đạp xe song song với cô.
Ôn Giản lén nhìn anh, suy nghĩ hồi lâu vẫn hỏi ra miệng:
– Tại sao anh vẫn học lớp mười hai? Hồi đó anh đã học đến tiểu học rồi mà.
– Học dở.
– Xạo- Đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh rõ ràng không tin, lại hỏi tiếp- Tôi nghe Hà Thiệu kể trước kia anh rất giỏi, là nhân vật nổi tiếng trong trường.
– Tôi cũng nghe giáo viên nói em rất giỏi, còn học nhảy lớp nữa mà- Anh quay sang nhìn cô- Lời đồn chẳng đáng tin.
Ôn Giản: +_+
Không biết từ đâu, Hà Thiệu xuất hiện đạp xe đuổi theo gọi lớn:
– Anh Thừa, Giản Giản.
Sao hai người lại đi cùng nhau?
Vừa nói vừa đuổi kịp họ, đạp xe song song với Giang Thừa, cánh tay theo thói quen lại khoác vai Giang Thừa, bị Giang Thừa lấy xuống.
Hà Thiệu không giận, cười khì hỏi Giang Thừa:
– Anh Thừa, tối nay có hẹn không?
– Không.
Hà Thiệu quay đầu ra hiệu bằng mắt với Ôn Giản.
Ôn Giản chẳng hiểu ra sao.
Tới nhà gửi xe, dựng xe xong, Hà Thiệu lén kéo ba lô Ôn Giản lại, cười cười nhìn Giang Thừa ở bên:
– Anh Thừa, em với Giản Giản muốn ra ngoài mua sách, anh vào lớp trước đi.
Giang Thừa nhìn Ôn Giản.
Ôn Giản ngơ ngác, nhất thời không nhớ hôm nay là sinh nhật của Giang Thừa.
Hà Thiệu nhắc nhỏ vào tai cô:
– Sinh nhật.
Cô gãi gãi cổ, nhìn Giang Thừa:
– Tôi đi một lát rồi vào lớp sau.
Giang Thừa gật đầu, quay người đi mất.
Ôn Giản nhìn theo bóng lưng anh xa dần, quay sang hỏi Hà Thiệu:
– Mình giúp cậu đặt bánh ga tô thôi nhé, ở ký túc xá thì các cậu tự dàn xếp, tối nay mình phải về nhà, không qua đó.
Hà Thiệu làm dấu “OK”, không quên nói thêm:
– Thì ghé qua chúc mừng anh Thừa, có tốn bao nhiêu thời gian đâu.
Ôn Giản lắc đầu, cô không dám về muộn, chuyện mấy hôm trước bị theo dõi vẫn khiến cô sợ hãi lắm.
Trước cổng trường có tiệm bánh ngọt.
Ôn Giản ra khỏi cổng đã gặp Hứa Nhiễm vừa đến.
Cô gọi cô ấy đi cùng.
Hứa Nhiễm là người bạn đầu tiên cô kết giao ở trong lớp, thấp người, khoảng mét rưỡi là cùng, lại còn rất gầy, hơi đen, kiệm lời, có chút tự tin, cũng khá phòng bị người khác, nhà ở vùng nông thôn ngoại thành, điều kiện gia đình hình như không tốt lắm, nhưng tính tình khá tốt, chỉ là vì quá tự tin nên hay thui thủi một mình, ít giao du với các bạn trong lớp, nhưng cũng khá thân thiết với người bạn ngồi cùng bàn là cô.
Giờ này tiệm bánh không quá đông khách.
Ôn Giản không biết Giang Thừa thích bánh ga tô vị gì, cô chọn lựa rất lâu, cuối cùng mua cho anh chiếc bánh gato hai lớp trái cây, để lại số điện thoại của Hà Thiệu, báo chủ tiệm sau khi làm xong thì liên hệ với cậu ta.
Lúc tính tiền khủy tay bị người khác đụng phải, ví tiền rơi xuống đất, Ôn Giản khom người định nhặt, một bàn tay nhanh hơn cô nhặt lên trước, sau đó đưa trả lại cho cô.
Ôn Giản ngẩng đầu, nhìn người thanh niên xa lạ trước mặt, cười nói:
– Cảm ơn.
Người nọ khoảng hơn hai mươi tuổi, rất lịch sự, người hơi gầy, cũng mỉm cười với cô:
– Là tôi nên nói xin lỗi.
Ôn Giản mỉm cười, nhận lại ví tiền rồi thanh toán.
Người nọ cũng đứng tính tiền, trong lúc chờ đợi, nghiêng người nhìn cô, thuận miệng hỏi:
– Em là học sinh của trường trung học phụ thuộc à?
Ôn Giản không biết người nọ là ai, chỉ mỉm cười, lắc đầu.
Người nọ cười cười, hỏi tiếp:
– Học lớp mấy?
Ôn Giản vẫn giữ nụ cười trên môi, không đáp, nhận lại tiền thừa từ nhân viên, khẽ nói cảm ơn rồi đi ra.
Tiếng nói của người nọ vang lên đằng sau lưng:
– Còn nhỏ mà có tâm lý đề phòng nhỉ.
Ôn Giản vờ như không nghe thấy, tinh thần căng thẳng, đi cùng Hứa Nhiễm vào trường.
Chiếc xe màu đen đỗ ở đầu ngõ, Uông Tư Vũ mặc thường phục đang theo dõi hành động của người thanh niên kia, cầm điện thoại lên chụp tấm ảnh, sau đó gửi sang cho đồng nghiệp, nhờ điều tra danh tính người nọ, rồi anh cũng bước xuống xe, hòa vào đám đông học sinh đi vào trong trường.
***Hậu trường***
Giản Giản: Tôi nhặt được thì là của tôi.
Anh Thừa: Em cũng là tôi nhặt được… Tại sao không nói em là của tôi đi.
Giản Giản: Cái hố này tôi không nhảy đâu ~~~.