Đường Chuyên - Chương 1475: Thẹn Quá Hóa Giận
Đợi khi tâm tình Vân Diệp khá hơn, Đơn Ưng mới nói:
– Đệ thấy Lý Tượng xuất hiện ở nhà Độc Cô Mưu, không phải chỉ một hai lần, rất liên tục, vượt quá quan hệ bình thường.
– Không lạ, Độc Cô Mưu muốn chiếm tiên cơ, tranh thủ Lý Tượng, để nắm cục diện sau thời Lý Thừa Càn, hắn chuẩn bị thật sớm. Đáng tiếc sau khi bệ hạ đem chuyện nhượng vì thành tổ huấn, Thừa Càn tuyệt đối không chọn con lớn tuổi làm hoàng trữ, chỉ chọn trong số ba đứa nhỏ thôi. Độc Cô Mưu không biết bệ hạ muốn lập tổ huấn, nên mới đem hi vọng đặt lên Lý Tượng.
– Đoán chừng Trường Tôn Xung đã biết, hoàng hậu khả năng đã nhắc nhở hắn, giờ chúng ta ngồi xem kịch hay đi, đợi Thừa Càn lên ngôi tuyên bố lập trữ, tới khi đó chẳng biết Độc Cô Mưu có cùng Lý Tượng tạo phản không. Mấy năm qua Lý Tượng hoạt động rất tích cực, lôi kéo được cả đám người, cứ theo dõi là được, hắn chẳng làm được trò trống gì đâu.
Đơn Ưng rất thích đậu phộng, đổ toàn bộ vào ống tay áo xong đi tìm Vô Thiệt, hắn không thích nghe Vân Diệp nói chuyện triều chính, chỉ cần nghe thấy là bỏ đi.
Vân Diệp túm tóc, gia quy không cho con nhập sĩ của Đơn Ưng rất khốn kiếp, Đại Nha mong có một đứa con vào thư viện học, sau đó quang minh chính đại nhập sĩ, nhưng ở điểm này Đơn Ưng cực kỳ ngoan cố, chuyện khác Đại Nha muốn gì cũng được, nhưng chuyện này không thương lượng. Đại Nha tìm Vân Diệp than vãn vô số lần, Đơn Ưng không thay đổi lập trường, chỉ nói:
– Con cháu ăn cướp đi làm quan là trò cười.
Thực ra huân quý hay bách tính đều có suy nghĩ giống nhau, đều bị tửu sắc tiền tài ảnh hưởng, trí tuệ huân quý cũng chẳng cao hơn người khác, chỉ có tầm nhìn là rộng hơn.
Tầm nhìn là thứ rèn nên, không phải thứ sinh ra đã có, Vân Diệp không hiểu, Lý Tượng được bồi dưỡng bao năm, sao dù học tập, thay đổi thế nào vẫn là tên ngu xuẩn không có tầm nhìn.
Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, hai thứ đó hắn đều đã làm, nhưng trừ bồi dưỡng dã tâm của hắn ra thì chẳng có tiến bộ gì, có lẽ vì hắn quá chú ý tới hoàng vị.
Sau khi sự kiệt Lý Trì kết thúc, phủ tông nhân giám sát hoàng tộc tới đỉnh điểm, dù Lý Khác ở đất Ngô hay Lý Ảm ở Thục, Lý Hữu ở Tề Châu đều phải kẹp đuôi lại làm người, bọn họ có thể xa hoa, có thể dâm dục, nhưng tuyệt đối không chủ động đi uy hiếp hoàng quyền, an phận thủ thường mới là bổn phận lớn nhất của phiên vương.
Bằng vào cái gì Lý Tượng cho rằng phủ tông nhân bỏ qua hắn? Vân gia còn có thám tử của hoàng đế nữa là, chuyện này Vân Diệp biết lâu rồi, nhưng không truy tra, tra ra mới là phiền toái, đôi khi hồ đồ là đạo lý sống.
Chưa bao giờ nghe nói nhà huân quý nào tra ra mật thám của hoàng đế, ở chuyện này tất cả huân quý đều không hẹn mà cùng lựa chọn ngậm miệng.
Thủ hiếu chín trăm ngày đã kết thúc, Vân Diệp cố chấp kéo dài thời gian ba năm, tức thì được khắp nơi tán thưởng, không có một tạp âm nào, hiếu đạo bất kể lúc nào cũng là chính xác. Có điều Vân Diệp không ở lỳ trong nhà như trước mà tới thư viện dạy học, tiên sinh thư viện có thể dạy số học cấp cao ít tới đáng thương.
Ôm sách từ phòng học đi ra, Vân Diệp tràn ngập khoái cảm sau khi ngược đãi kẻ khách, đám học sinh đần độn, tưởng học được mấy phép tính đơn giản là có thể tiếu ngạo thiên hạ rồi, bài Vân tiên sinh giảng, bọn chúng chẳng hiểu một chữ.
Cái gì mà muốn giải được hàm số phải hiểu được quan hệ đối ứng số rỗng, sau đó hiểu hàm số quan hệ giữa a,b không phải là một. Cuối phải trọng điểm lý giải ba yếu tố của hàm số.
Đừng nói đám học sinh ù ù cạc cạc, với trình độ của Vân Diệp chỉ miễn cưỡng hiểu được thôi, hiện giờ chỉ tiếp xúc với bộ phận đơn giản nhất, còn bộ phận cao thâm chúng tự đi mà mày mò, dù sao Vân Diệp chỉ đưa ra khái niệm, không dạy chúng lý giải ra sao.
Trên bảng đen để lại vô số x, y, (), a, b với đường vòng vèo, cái này chắc bóp chết được lòng ham học của chúng rồi? Vân Diệp nghe thấy tiếng than thở trong phòng học, lòng càng khoan khoái.
Đánh trượt rất nhiều học sinh số học cao thâm, nhưng một số tên biến thái vẫn tìm được chìa khóa, vì như con côi của Trương Công Cẩn là một trọng ví dụ đó, nhìn thấy tên tiểu tử này nghiên cứu số học tới sắp ngốc rồi, Vân Diệp biết hắn thực sự ngốc nghếch, mười hai tuổi mà như cái hạt đậu, mắt cận cao độ, nhìn cái gì cũng nheo mắt, có điều ông trời luôn ưu đãi người như thế, nghĩ tới Tăng Nhất Hành là con cháu hắn, Vân Diệp nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.
Học sinh chăm chỉ cũng rất đáng ghét, luôn có vô số điều hỏi ngươi, bất kể sắc mặt ngươi có kém tới mấy cũng không bỏ qua. Rõ ràng tiên sinh đã nói đây là môn học vấn đang nghiên cứu, vấn đề phía sau tiên sinh cũng không có đáp án, hắn vẫn cứ hỏi, còn dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi ngươi.
Vừa đấm vừa đá đuổi học sinh đi, vừa quay đầu lại liền thấy Nguyên Chương giận dữ, tuy Vân Diệp đã lên tới mức đỉnh cao của nhân thần, nhưng ở thư viện vẫn là hàng tiểu bối, bất cứ lão già râu trắng nào cũng có thể tới trách mắng.
– Làm thấy là truyền nghiệp hoặc giải đáp, ngươi không giải đáp được phải chỉ cho học sinh con đường chính xác, thẹn quá hóa giận không phải tấm gương của người thầy, đưa tay ra.
Đường đường quốc công bị mắng mỏ đánh tay trước mặt vô số học sinh, vô cùng mất mặt, cho nên bị đánh mắng xong, Vân Diệp càng giận, nhịn đau quay lại chửi đám học sinh một hồi mới khá hơn.
Về tới nhà hô muốn ăn rau, Tân Nguyệt nói rau tháng tư lừa già cũng chẳng ăn, điên mẹ nó rồi, một ngày thẹn quá hóa giận tới ba lần thì không phải người bình thường nữa, Vân Diệp nhìn mặt trời mới lên đỉnh đầu, cảm thấy ít nhất còn ba lần nữa.
Hàn Triệt đưa khuê nữ tới, tiểu cô nương vô cùng đáng yêu, tuy khắp người châu ngọc, nhưng vô cùng nhát gan, nói chuyện như muỗi kêu.
– Hơi nhát gan, ta ở lại Bạch Thạch cung đích thân dạy dỗ ba năm vẫn không thay đổi bao nhiêu, để nó học được cách tiếp xúc với người khác, ta định đưa vào thư viện. Tháng năm thư viện khai giảng hả, kiếm cho con ta một hạn ngạch, học hai năm có khi thay đổi.
Vân Diệp không đáp, đi vòng quanh Hàn Trệt, cứ như không nhận ra hắn. Hàn Triệt gãi cằm nói:
– Đừng nhìn nữa, không đeo mặt nạ đâu, chỉ tính cách thay đổi nhiều.
Khuê nữ được Tân Nguyệt đưa tới hậu đường chơi rồi, Vân Diệp mới hỏi:
– Chắc chắn con ngươi chứ?
Hàn Triệt đắc ý ngửa mặt lên trời cười, hai tay đập ngực bồm bộp như con đại tinh tinh hưng phấn.
– Chắc chắn là hậu đại Bàng gia, có điều ta định để nó mang họ Hàn, lão tử cũng là nhân kiệt một đời, khai sáng ra một dòng họ có là gì. Ngươi là bá bá, lại là học vấn đại gia, đặt tên cho nó đi, đừng có hoa, thủy gì gì đó đấy.
– Vốn định đặt tên nó là Phù Dung, ngươi không muốn thì đổi vậy. Ngươi đang xây dựng thiên cung, cung điện đó nhất định vô cùng huy hoàng, nhưng thiếu chút hơi thở nhân gian, có đứa bé này coi như bù đắp lại, cái tên nhất định phải nghĩ cho kỹ.
– Tuyệt đối không thể là cái tên Phù Dung, ta phát hiện khi ngươi nói hai chữ này không che dấu được ý cười, chắc chắn không phải tên hay, đặt một cái tên thật tốt, để nó cả đời an khang.
– Vậy đặt là Hàn Nguyệt đi, đem tên của ta cho đứa bé đó ấy, thiên cung có hàn nguyệt, nghĩ đã thấy đẹp, Hàn Triệt huynh đệ, tẩu tẩu ta sống tới hiện giờ phúc lộc song toàn, thế n ào cũng được coi là người có phúc, đứa bé này sẽ tên là Hàn Nguyệt.
Tân Nguyệt dẫn tiểu cô nương ra, Vân Diệp rất lo cho cái đầu của nó, trên đầu cắm mười mấy cái trâm, toàn là kim loại nặng.
– Hàn Nguyệt…
Vân Diệp vừa định lên tiếng phủ nhận, kết quả bị Tân Nguyệt hung dữ nói:
– Thiếp thân sống tới giờ không có gì tiếc nuối, chỉ có điều tên mấy đứa con nghĩ tới là thiếp thân muốn cứa cổ, chàng không biết đặt tên gì hết! Quyết định đặt là Hàn Nguyệt đi.
Vốn định thẹn quá hoa giận lần thứ tư, nhưng thấy Hàn Triệt cảm kích đứng dậy thi lễ với Tân Nguyệt, đành nuốt giận vào, trước mặt Hi Đồng và Hàn Triệt, Tân Nguyệt không bao giờ khách khí.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!