ĐUỔI THEO CON SÓNG - Chương 16
Dù luyện tập với cường độ cao, các thành viên cũng đều dành thời gian lên mạng đọc bình luận. Fan nhóm vô cùng chờ mong các màn trình diễn của nhóm nhỏ và cá nhân, đặc biệt là nhóm của Tùy Ý và Phương Vũ – hai người vốn đã nổi, lại có fan CP chống lưng. Đoạn video hơn một phút được cắt ra từ show thực tế nhóm được các fan truyền tay nhau, mlem liên tục, gần như là vạn người chờ mong.
Nào ngờ đến hôm showcase lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Phương Vũ đột nhiên cảm thấy không khỏe, gọi điện tới nói không thể tham gia buổi biểu diễn lần này. Trương Phạm vội đến độ lửa sém lông mày, hỏi xem cậu ta bị làm sao. Giọng Phương Vũ rất yếu ớt, cậu định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ bảo mình thật sự không thể tham gia. An Lâm lập tức chạy tới nhà cậu ta rồi quay về báo cáo. Tình hình thật sự vô cùng nghiêm trọng, Phương Vũ không thể xuống giường nổi. Trương Phạm không thể làm gì khác, đành đầu hàng, bảo An Lâm cầm máy quay tới chỗ Phương Vũ quay một đoạn video cho fan, sau đó triệu tập khẩn cấp những thành viên còn lại.
“Tiết mục solo của Phương Vũ là hát, giờ đột nhiên bảo các cậu chuẩn bị thêm một tiết mục, chắc chắn sẽ không kịp. Tôi đã thông báo với bên V-Wish, bọn họ có nhiều ca khúc, tùy tiện chọn một bài làm tiết mục biểu diễn là ổn.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Trương Phạm nhíu mày, chống tay xoa cằm: “Còn tiết mục nhảy đôi của Tùy Ý và Phương Vũ… đổi thành tiết mục solo của Tùy Ý đi, để tôi bảo nhân viên tìm một cây đàn violin tới cho cậu.”
Cô vừa dứt lời, Tùy Ý đã quả quyết cự tuyệt: “Tôi sẽ không kéo đàn.”
Ninh Lan lặng lẽ quan sát Tùy Ý, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt điềm tĩnh, không giống như đang nói đùa.
Trương Phạm gõ vài nhịp lên bàn, nghiêm nghị nói: “Hiện giờ mọi chuyện quá khẩn cấp, là đội trưởng, cậu nên đặt lợi ích nhóm lên hàng đầu. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để cậu bộc lộ tài năng, có lợi cho việc tăng độ nổi tiếng của cậu.”
Tùy Ý trầm giọng đáp: “Chuyện này không liên quan đến tinh thần đồng đội. Trước khi debut, tôi đã yêu cầu không ghi violin vào mục sở trường của mình, là tổ kế hoạch tự quyết định. Tôi nhất định sẽ không kéo đàn.”
Thấy thái độ của hắn kiên quyết, lại xét về hành động tự ý kia, đúng là công ty đuối lý. Trương Phạm đỡ trán suy nghĩ một lát, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Được rồi, tiết mục nhảy đôi này không thể cắt bỏ, nếu không thời lượng biểu diễn không đủ, khán giả sẽ có ý kiến.”
Trương Phạm đưa mắt nhìn một lượt, cuối cùng dừng trên người Ninh Lan: “Vậy người nhảy cùng Tùy Ý đổi thành Ninh Lan đi. Trước kia, lúc quay show thực tế, Ninh Lan đã từng nhảy bài này rồi, tôi thấy cậu nhảy không tệ lắm. Từ giờ đến lúc biểu diễn còn chút thời gian, cậu và Tùy Ý phối hợp luyện tập cho tốt đi.”
Da đầu Ninh Lan căng ra, huyệt thái dương giật mạnh: “Không, như vậy không được đâu, tôi không nhảy được, hay là đổi sang bọn họ đi…” Nói rồi cậu chỉ sang đám người Cố Thần Khải, Cao Minh ở bên cạnh.
“Lục Khiếu Xuyên quá cao, Cao Minh, Vương Băng Dương đều đã có tiết mục nhảy, khí chất của Cố Thần Khải lại không hợp, chỉ còn cậu thôi.” Trương Phạm phân tích vô cùng hợp lý.
Ninh Lan toát mồ hôi lạnh, cậu có thể thay thế vị trí của Phương Vũ được sao? Chưa nói đến chuyện nhảy tốt hay không, chỉ bằng độ hot của CP Cao Hoa cũng đủ khiến cậu không dám bước ra nhảy thay rồi.
“Fan muốn xem nhóm trưởng nhảy với Tiểu Vũ, nếu đổi thành tôi, chắc chắn bọn họ sẽ không thích đâu.” Ninh Lan tiếp tục giãy dụa.
“Sao cậu biết bọn họ không thích? Cắt luôn tiết mục mà hàng vạn người mong chờ mới càng khiến bọn họ tức giận. Đây là cách giải quyết ổn thỏa nhất rồi. Trước đó cậu không được chỉ định biểu diễn trong nhóm nhỏ, giờ là thời điểm cậu góp sức cho cả nhóm.” Trương Phạm nói xong thì trừng mắt nhìn cậu đầy uy hiếp.
Ninh Lan không dám nói thêm gì nữa.
Lần trước, ở khách sạn Bích Hải Triều Sinh, cuối cùng Ninh Lan quyết định không vào, ngồi xổm ở cửa gọi điện cho Trương Phạm. Dù mắng cậu té tát, nhưng Trương Phạm vẫn ra tay giải quyết giúp cậu. Về tình về lý, cậu đều đang mắc nợ cô.
Nhảy thì nhảy, Ninh Lan vô cùng miễn cưỡng đi vào phòng tập cùng Tùy Ý.
Hôm nay cậu vẫn buộc tóc mái thành một búi trên đầu. Không biết có phải do quá căng thẳng, sau một động tác bế lên, khi tiếp đất, hai chân Ninh Lan mềm nhũn, lảo đảo ngã về phía trước, trán đập vào môi Tùy Ý.
“Xin lỗi cậu, tôi không cố ý.” Ninh Lan vội vàng giải thích.
Tùy Ý cố gắng không để ý đến cánh môi đang nóng bừng lên, nhìn sang chỗ khác, nói: “Không sao.”
Hai người phối hợp luyện tập. Một lát sau, giáo viên vũ đạo Từ Nhị bớt chút thời gian đến xem bọn họ nhảy. Ngay khi nhạc vừa dừng, cô đứng dậy vỗ tay, vui mừng nói: “Trạng thái này là được rồi đó.”
Ninh Lan không rõ nên hỏi Tùy Ý: “Trạng thái gì vậy?”
Tùy Ý lắc đầu, nói không biết.
Giữa trưa, sáu người AOW trừ Phương Vũ tập hợp cùng một chỗ để ăn cơm. Các thiếu niên vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, cũng không rảnh để đấu đá nội bộ. Ăn uống xong xuôi, tất cả cùng tập hợp luyện hai bài nhóm. Thiếu Phương Vũ nên đội hình có lỗ hổng, công ty đã cử một vũ công tới để phối hợp với bọn họ. Mọi người tập trung luyện tập, lần diễn tập cuối cùng trước khi lên sân khấu không hề mắc bất kỳ lỗi nào.
Hai tiếng trước buổi biểu diễn, trang phục được đưa tới, các thiếu niên ngồi phía sau sân khấu tạo kiểu tóc. Hôm nay tóc Tùy Ý được nhuộm về màu đen, chải ngược ra phía sau, để lộ vầng trán cao sáng sủa, phối hợp với quần áo phong cách Âu phục của tiết mục mở màn, trông vô cùng đẹp trai.
Tóc mái của Ninh Lan được thả xuống, stylist muốn cố định mái của cậu sang một bên, Trương Phạm đi qua chỉ đạo: “Không cần làm tóc mái của Ninh Lan, cứ để tự nhiên, lát nữa còn phải đổi kiểu tóc cho tiết mục khác.”
Mới đầu Ninh Lan còn cảm thấy khó hiểu, cậu không nhớ bản thân còn phải đổi sang tạo hình nào, mãi đến khi thấy trang phục được chuẩn bị cho tiết mục nhảy của mình và Tùy Ý, cậu mới bừng tỉnh.
Đó là một chiếc váy dài màu đen, dù sao cũng không giống đồ nam, phía trên còn để một bộ tóc giả màu vàng dài đến ngực với những lọn xoăn lớn.
Ninh Lan chạy tới hỏi Trương Phạm xem có phải cậu nghĩ sai hay không. Trương Phạm chớp mắt: “Cậu không biết phải mặc đồ nữ à?”
Ninh Lan không nói gì, điệu nhảy này vốn đâu phải của cậu, sao cậu biết được.
Trương Phạm vỗ vai cậu, an ủi: “Vậy mới nói những người khác không được, da không đủ trắng mà mặc cái này vào thì khác gì cục than. Còn cậu mặc vào thì sẽ là tiên nhân hạ phàm.”
Ninh Lan: “…” Được khen cũng không thể vui nổi.
Nhưng thật ra cậu không hề có ý định từ bỏ, chưa nói tới chuyện hi sinh vì nghệ thuật, cậu cần nghe lời để hoàn thành nhiệm vụ, thế là được rồi.
Chỉ có điều Tùy Ý là trai thẳng nên chuyện này có hơi xấu hổ.
Ninh Lan tìm một góc không có ai để mặc thử váy. Chiếc váy bó sát người, xẻ từ bắp chân đến tận giữa đùi, nửa trên từ ngực đổ lên vai đều là ren trong suốt. Vừa soi gương, cảm giác xấu hổ đã dâng lên trong lòng cậu.
Cậu kéo váy xuống, hai điểm bên trên suýt lộ ra ngoài, kéo váy lên thì mông lại gần như lộ thiên.
Ninh Lan đỏ mặt, thầm nghĩ dù sao cũng chỉ có năm phút, chịu đựng chút vậy.