DƯỢC NHẬP CAO HOANG - Chương 32: 32 Ôn Chước Ngôn 74
- Trang chủ
- Truyện tranh
- DƯỢC NHẬP CAO HOANG
- Chương 32: 32 Ôn Chước Ngôn 74
Cả đoàn người chỉ có mình Mạnh Uyên là say bí tỉ.
Không ai phải lái xe nên thật ra cũng dễ giải quyết.
Ôn Chước Ngôn để Sư Lâm đi trước, bản thân thì đợi một chiếc taxi bên đường để đưa Mạnh Uyên về cùng với Trương Quân.
Bắt mãi không đường xe, đa số đều thấy ma men là lái qua nên cậu đành phải móc điện thoại ra.
Mạnh Uyên lại nôn ọe, mệt mỏi mãi mới đến được phòng trọ.
Hai người phối hợp lột quần áo cậu ta ra rồi nhét người vào ổ chăn, nửa tiếng sau cậu ta mới bắt đầu thiếp đi.
Điều kiện gia đình của Mạnh Uyên không tồi.
Một mình cậu ta thuê một căn phòng riêng với đầy đủ đồ đạc.
Trương Quần bận rộn đi tới tủ lạnh tìm đồ ăn vặt nước hoa quả, Ôn Chước Ngôn chưa ăn no nên cũng vào bếp tìm mì úp hai bát.
Không có gia vị gì mấy nhưng hai người lại ăn uống rất thoải mái.
Bật TV lên, Trương Quần ngồi phịch xuống ghế sô pha, bắt đầu cắn hạt dưa: “Ông thấy Sư Lâm thế nào?”
Ôn Chước Ngôn cười nói: “Thế nào là thế nào? Tính giới thiệu cho tôi à?”
Trương Quần bật cười, một hơi ăn hết sạch nắm hạt dưa rồi vứt vào thùng rác.
Một trời mưa hoa, khó mà trúng hết được.
Ngồi hơn mười phút, Ôn Chước Ngôn đứng dậy mặc áo khoác.
Trương Quần sửng sốt: “Còn chưa ngồi ấm đít mà? Ông không thấy mệt à?”
“Mệt.” Ôn Chước Ngôn nhìn về phía phòng ngủ, “Người này ngủ rồi là okay.
Ông cũng về sớm đi.”
Nói xong, Trương Quần cũng không muốn ở lại nữa.
Hai người dọn dẹp đống rác trên bàn cà phê, khóa cửa cho Mạnh Uyên rồi cùng nhau xuống lầu.
Ôn Chước Ngôn không có nói dối, mới mười giờ hơn mà cậu đã buồn ngủ díp mắt lại, có chút nhớ thương cái tủ quần áo của Nhiếp Hàn Sơn.
Cậu xuống lầu thì cũng không đi đến ga tàu ngầm mà là trực tiếp bắt taxi.
Vừa lên xe cậu liền thiếp đi, cửa sổ cũng quên đóng lại, không biết bao lâu sau thì đau đầu đến tỉnh dậy.
Trước khi đến nơi, đồng hồ đã chạy đến bốn mươi sáu nhân dân tệ.
Cảm thấy nghẹt mũi, cậu lật khăn giấy trên người ra để thổi, nhưng không thổi được gì, hai bên thái dương cứ nhảy loạn xạ.
Chắc phát hiện cậu bắt đầu để ý đường, tài xế bắt đầu lái tử tế, chưa đến mười phút đã dừng lại trước cổng khu chung cư.
Trên người cậu chỉ còn lại năm mươi tệ tiền mặt, trả tiền xong cũng không khác gì học sinh tiểu học là bao.
Ôn Chước Ngôn cầm mấy tờ tiền đứng gấp giấy trong thang máy, gấp được hai hình trái tim thì bỏ vào túi, cầm lấy tờ tiền thứ ba, nhấn khóa để mở cửa.
Cậu thay giày ở cửa ra vào, vòng qua chỗ vách ngăn liền chuẩn bị trực tiếp đi vào phòng ngủ, kết quả còn chưa kịp bước ra đã phải trợn tròn mắt.
Sững sờ mất mười giây, cậu mới nói: “Sao anh không bật đèn?”
Phản ứng đầu tiên là nhà Nhiếp Hàn Sơn gặp chuyện.
Nhiếp Hàn Sơn mặc chiếc áo phông màu hồng tím sũng mồ hôi, chỗ ướt chỗ ráo.
Hắn ngồi sô pha hút thuốc, quần tây bao lấy đôi chân dài miên man.
Chiếc quần tây vẫn còn lấm lem bùn đất, nhưng đôi chân hắn lại để trần.
Một cái gạt tàn bằng thủy tinh chứa đầy nửa bình tro đặt cạnh chân, và ở đó là những mảnh vụn nằm rải rác trên mặt đất.
Tất cả đều là tàn thuốc.
Hắn vẫn đang cắn điếu thuốc vừa châm, liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó chuyển động ngón tay: “Lại đây, cho anh ôm một cái.”
Ôn Chước Ngôn cười một thoáng, đi tới cưỡi lên đùi hắn: “Như này hửm?”
Miệng bị chặn lại, cậu mới phát hiện người này cũng đã say.
Mùi vị thuốc lá và rượu hòa vào miệng.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhiếp Hàn Sơn say trước mặt cậu, nhưng là lần đầu tiên cậu nếm được mùi vị như vậy.
Quá đột ngột.
Khiến cho ký ức và thực tại như hai bánh răng chuyển động không ngừng.
“Răng rắc” một cái, tạo thành một vết nứt, khiến Ôn Chước Ngôn có chút phát ngốc.
Nhưng trong chốc lát, đầu óc trở lại sáng suốt.
Cậu vươn tay định đẩy, nhưng lại bị Nhiếp Hàn Sơn khóa chặt hàm, đầu lưỡi đành phải mặc cho đối phương cắn, tiếp theo là bị kịch liệt quấn lấy.
Ôn Chước Ngôn chống lại cơn đau nhưng không đẩy ra, hai tay dần dần đưa ra phía sau, lòng bàn tay áp xuống cơ lưng căng cứng của hắn, nhẹ thật nhẹ.
Lực trên tay Nhiếp Hàn Sơn yếu dần, nụ hôn cũng dần trở nên lưu luyến.
Đợi tới lúc hắn muốn rút lưỡi về, Ôn Chước Ngôn lại ấn sâu, không ngờ bàn tay đặt lên quai hàm của cậu bỗng nhiên siết chặt.
Cậu đau đến run rẩy, mà trong nháy mắt đó, gương mặt kia đã chuyển đến bên tai cậu: “Ngôn Ngôn.”
Ôn Chước Ngôn gian nan lên tiếng.
Nhiếp Hàn Sơn ngậm lấy vành tai cậu mà cắn một cái, “Có phải em thích bố mình không?”
Răng nanh như có gai, thuốc mê theo chất nhờn tiêm vào lỗ thủng khiến đầu cậu choáng váng.
“Người đầu tiên là một nhà thiết kế, lớn hơn em mười tuổi.
Người thứ hai anh đã gặp, là bác sĩ Lưu, lớn hơn em mười ba tuổi.
Sau đó lại là anh, hơn em tám tuổi.” Nhiếp Hàn Sơn nói, “Trùng hợp sao?”
Thuốc vẫn chưa dập, Nhiếp Hàn Sơn lại đang giữ eo cậu.
Những tia lửa nóng bỏng ở sau lưng cậu, như thể chỉ cần cậu gật đầu, chúng sẽ đốt vào tận sâu trong xương tủy cậu.
Vợ chồng Dương Phàm Vĩ, ly hôn, quan tòa, luật sư.
Vợ chồng anh họ của Nhiếp Hàn Sơn, ly hôn, quan tòa, luật sư.
Ôn Chước Ngôn bất động không nói lời nào, cũng khâm phục chính mình đến giờ vẫn còn có thể bình tĩnh đến mức khiến người ta giận sôi.
Trong vài giây ngắn ngủi đó, cậu tìm kiếm đủ loại ngôn từ thích hợp trong trí não, xáo trộn, lắp ráp, sau đó công bố đáp án.
Lúc mở miệng ra, giọng cậu không kiềm chế được mà run lên: “Có phải Vương Nghiêu nói em động dục gọi tên bố mình như một con chó đê hèn không?”
“Em biết tại sao anh lại về.” Nhiếp Hàn Sơn trầm giọng nói.
Ôn Chước Ngôn cảm thấy buồn cười, cậu không rõ tại sao một người lạnh thấu tâm can lại còn có thể cảm thấy buồn cười.
Mà cậu cũng quả thật cười ra tiếng: “Em không lừa anh, Nhiếp ca.”
Nhiếp Hàn Sơn nói: “Vậy là em lừa người ta?”
Hầu kết của Ôn Chước Ngôn lăn một vòng, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn, “Em không có cảm xúc với người ta.”
Trên tường chỗ treo TV có một cái đồng hồ, Ôn Chước Ngôn theo kim giây đếm được ba mươi giây, sau đó Nhiếp Hàn Sơn dời mặt khỏi tai cậu.
Hắn rút tay về, ra hiệu muốn đứng dậy, cậu đành phải từ trong lòng hắn đứng lên.
Vứt tàn thuốc xuống đất, Nhiếp Hàn Sơn xoay người đi vào phòng ngủ, rầm một tiếng, cửa phòng khách đóng sầm lại.
Ôn Chước Ngôn cảm giác như mình vừa mới bị tát một cái vào mặt.
Ôn Chước Ngôn như tỉnh dậy sau cơn mơ.
Đứng đó đếm thêm 300 giây, cậu ngồi xổm xuống, nhặt tàn thuốc trên sàn, bỏ vào gạt tàn rồi dập tắt.
Cậu vào bếp tìm một cái chổi và một cái hót rác, quét tàn thuốc và tro trên sàn, lau sàn rồi đặt lại cái gạt tàn trên bàn cà phê — bên cạnh bông hồng pha lê trên mặt kính, vị trí quen thuộc của Nhiếp Hàn Sơn.
Hắn thường ngồi gác chân ở chính giữa ghế sô pha, chỉ cần thò tay một cái là có thể với tới cái gạt tàn..