ĐỪNG NHẶT LOẠN HOÀNG ĐẾ Ở VEN ĐƯỜNG - Chương 3
Trong khoảng thời gian dưỡng thương, Mạnh Hành Uyên để ý quan sát, phát hiện ba điều. Một là lão già Thẩm An Thu này dù tính tình rất tệ, nhưng tài chữa bệnh của hắn quả là danh bất hư truyền*, hai là Thẩm An Thu cảnh giác với hắn luôn, cố tình không cho A Loan đến gần tiểu viện hắn dưỡng thương; ba là tiểu cô nương tên A Loan hóa ra không hẳn là hoàn toàn không nhìn thấy gì.
*Danh bất hư truyền: Tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng với sự thực, không hề sai lệch.
“A Loan!”
Âm thanh chợt vang lên ngoài cửa sổ kéo suy nghĩ Mạnh Hành Uyên trở về, hắn theo giọng nói quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc y phục vải thô màu xanh cầm một nắm cỏ như mang theo bảo vật đi theo phía sau A Loan.
Mạnh Hành Uyên cười nhạt, mấy tên tiểu tử chốn thâm sơn cùng cốc* quả thật đều ngu ngốc như nhau, đem một nắm cỏ đi tặng cho nữ nhi nhà người ta thì chờ bị đuổi ra khỏi cửa đi.
*Chốn thâm sơn cùng cốc: Nơi hẻo lánh xa xôi ở núi rừng
Nhưng, ngay sau đó, A Loan xoay người, cẩn thận nhìn nắm cỏ mà nam nhân đó đưa cho, mũi nhỏ hơi nhíu lại, mặt mày lộ vẻ nghiêm túc, trong phút chốc mặt nàng giãn ra mỉm cười.
A Loan nhận lấy thảo dược Thanh Hà đưa cho, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui sướng: “Thanh Hà ca ca, huynh làm thế nào tìm được thế, muội tìm bữa giờ đều tìm không ra.”
Thanh Hà mỉm cười, sờ sờ sau gáy, nói: “Ta chỉ dựa theo lời muội nói rồi vào trong núi tìm, thật ra ta cũng không hiểu biết nhiều lắm, chỉ là cảm thấy cái này rất giống như miêu tả nên cũng không nghĩ nhiều, liền hái một chút về cho muội xem thử.”
“ Thanh Hà ca ca, cảm ơn huynh.”
Âm thanh tiểu cô nương ngọt ngào, nụ cười trên mặt dưới ánh mặt trời cũng trở nên xinh đẹp, rực rỡ hơn, đến mực Mạnh Hành Uyên vừa nhìn liền cảm thấy có chút chói mắt.
Tiểu cô nương này đúng là có vấn đề về thị giác thật rồi.
Tên Lâm Thanh Hà kia người thì đen xì như được đào từ quặng than ra, vậy mà tại sao nàng có thể cười với hắn như vậy?
Loảng xoảng ——
Sau khi tiễn Thanh Hà, A Loan đang định đem những thảo dược kia rửa sạch sẽ rồi phơi khô, nhưng vừa đi được hai bước liền nghe thấy động tĩnh như có vật gì đó rơi xuống ở tiểu viện phía Tây. Bước chân A Loan hơi khựng lại, lời Thẩm An Thu dặn dò tránh xa Tây viện vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng hôm nay Thẩm An Thu đi ra ngoài đến thôn bên cạnh để xem bệnh vẫn chưa về, nếu người ở trong đó thật sự xảy ra chuyện thì phải làm thế nào? Trong lòng A Loan lập tức hạ quyết tâm, vội vàng đem thảo dược đặt trên bàn đá ở trong viện, nhanh chóng đi về phía Tây viện.
Đẩy cửa vào phòng, căn phòng ban ngày vẫn thắp đèn sáng, A Loan liền thấy mấy quyển thư tịch rơi trên mặt đất. Đó là mấy quyển thư tịch mà hai ngày trước A Loan nhờ Thẩm An Thu đưa cho Mạnh Hành Uyên đọc trong khi dưỡng thương. Hầu hết sách của Thẩm gia đều là y tịch và sách thuốc, nhưng cũng có vài cuốn Kinh Thi nhã tập.
A Loan hơi sửng sốt, liền nghe thấy giọng nói trầm ấm lạnh lùng của Mạnh Hành Uyên vang lên: “Vừa nãy ta trượt tay, làm phiền A Loan cô nương.”
A Loan ngước mắt, đôi mắt trong veo sáng ngời, phản chiếu chân dung anh tuấn của Mạnh Hành Uyên, nàng liếc mắt nhìn Mạnh Hành Uyên một cái, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, nàng ngồi xổm xuống, nhật những quyển sách rơi trên mặt đất, rồi nhẹ giọng trả lời: “Không sao.”
Giọng nói vẫn ngọt ngào như thế, nhưng Mạnh Hành Uyên lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Hắn nhướng mày nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm quyển sách dày đặt lên trên chiếc bàn ở cạnh giường, sau đó ánh mắt nương theo bàn tay bé nhỏ dừng lại ở khuôn mặt nhu hòa mềm mại của tiểu cô nương, hắn hỏi: “ Đôi mắt của A Loan cô nương..……” Thấy sắc mặt nàng hơi cứng đờ, hắn theo bản năng mà nói lời xin lỗi, “Là do ta vô ý.”
A Loan lắc lắc đầu, “Thật ra cũng không có gì, mắt ta nhìn không rõ được, ban ngày thì ổn hơn một chút, nhưng khi mặt trời lặn thì cũng không khác người mù là mấy.” Trong giọng nói không khỏi có chút ảm đạm.
Mạnh Hành Uyên không rõ, Thẩm An Thu y thuật cao siêu như vậy nhưng tại sao lại không thể trị khỏi bệnh cho nữ nhi của mình.
A Loan như biết suy nghĩ của hắn, liền nhoẻn miệng cười, giải thích nói: “Ta bị bệnh này ngay từ khi còn ở trong bụng mẫu thân, phụ thân ta đã thử rất nhiều cách, vậy nên mắt ta hiện tại so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.”
Mạnh Hành Uyên nhìn chằm chằm đôi mắt trong trẻo, chậm rãi mím môi, đôi mắt sáng như vậy, quả thực là đáng tiếc.
“Sau này trẫm…Ta chắc chắn sẽ tìm cách chữa khỏi mắt cho nàng.”
A Loan nghiêng đầu cười, cũng không đáp lời.
Nàng biết lời này của Mạnh Hành Uyên là thật lòng, nhưng dù có chữa khỏi hay không, với nàng mà nói cũng không quá quan trọng.
“ Nàng không tin? ” Mạnh Hành Uyên hỏi.
A Loan lắc lắc đầu, “A Loan đa tạ công tử.”
Trả lời thế này nghĩa là không tin còn gì.
Sắc mặt Mạnh Hành Uyên lạnh lùng, cũng không muốn nhiều lời, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
A Loan thu dọn thư tịch xong, lại pha thêm trà cho Mạnh Hành Uyên, làm xong chuyện này, nàng lại nhìn thoáng qua người nằm trên giường, bóng người mơ hồ kia tựa như đang giận dỗi? Nàng hơi cau mày, suy nghĩ một chút, mơ hồ hiểu ra..
Nàng nói: “Công tử giận ta hả? ”
Mạnh Hành Uyên không nói.
Nàng lại nói tiếp: “Cũng không hẳn là A Loan không tin công tử có thể tìm ra biện pháp trị liệu cho mắt tiểu nữ.”
Trước đây nàng đã rất nhiều lầm hy vọng mỗi khi phụ thân nàng tiến hành chữa trị, nhưng mỗi khi mong đợi không thành sự thật, thì kết quả không chỉ là sự tuyệt vọng, mà còn khiến Thẩm An Thu càng thêm áy náy và tự trách…
Đối với việc mẫu thân nàng mất như thế nào, A Loan nhiều ít cũng nghe Lâm thẩm bên cạnh nói một ít, đó cũng là nút thắt vĩnh viễn không thể tháo gỡ trong lòng phụ thân nàng, hơn nữa bệnh tình của nàng cũng dần trở thành tâm bệnh của người, khiến người dù vẫn còn trẻ nhưng tóc đã sớm điểm bạc..
A Loan lo sợ, sau này Mạnh Hành Uyên nếu thật sự khăng khăng tìm người trị liệu cho đôi mắt của nàng, chữa khỏi thì không nói, nếu như không chữa được thì chẳng phải càng khiến trong lòng phụ thân thêm khó chịu.
Đương nhiên A Loan cũng biết rõ rằng điều quan trọng nhất là phụ thân nàng không muốn nàng dính dáng đến người trước mặt.
“Nếu vừa rồi không phải không tin, thì tại sao nàng lại cự tuyệt.” Mạnh Hành Uyên gặng hỏi không dứt.
A Loan nói: “Vô ân không nhận lộc*.”
*Vô ân/công không nhận lộc: Không có ân tình/ công lao thì không nên nhận bổng lộc
Mạnh Hành Uyên cười nhạo: “Nàng đã cứu mạng ta, ta tìm người chữa trị mắt cho nàng là vì báo ân, chẳng lẽ không được?” Hắn dừng một chút, rồi hừ lạnh một tiếng nói, “Chẳng lẽ muốn ta lấy thân báo đáp?”
“……”
A Loan đỏ mặt, dù tính tình nàng luôn dịu dàng những cũng nhịn không được mà hừ lạnh, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Sau đó, không cần Thẩm An Thu dặn dò, A Loan cũng không tới gần tiểu viện phía Tây nửa bước. Nửa tháng cứ như vậy trôi qua, một đêm nọ, cha con Thẩm gia đều đã nghỉ ngơi, trong phòng tiểu viện phía Tây có vài thân ảnh lặng yên không một tiếng động lẻn vào.
“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh Bệ hạ giáng tội.”
Mạnh Hành Uyên ngồi ngay ngắn trên mép giường, lạnh lùng nhìn hai người đang quỳ gối,
“Tốc độ tìm người của các ngươi cũng khiến trẫm mở rộng tầm mắt đấy.”
Thấy hai người hoảng loạn cúi đầu không nói, hiếm khi Mạnh Hành Uyên không tiếp tục truy cứu, chỉ hỏi tình hình hiện tại trong kinh thành.
Tô kỳ vội trả lời, “Tin tức Bệ hạ mất tích đã được Thái hậu che dấu, trong triều cũng không có người nào biết được, chỉ có điều, Sở thừa tướng mấy ngày gần đây đều liên tục phái người ra khỏi kinh thành, một nửa là hướng tới Giang Nam, nửa còn lại hướng đến Sóc Bắc.”
“Sóc Bắc? ”
“Thuộc hạ phái người đưa bồ câu truyền tin đến Sóc Bắc, trong thư nói rằng nửa năm gần đây vương thần Sóc Bắc huấn luyện một lượng lớn tân binh, còn thu thập dữ trữ lương thực và dược liệu, nhưng nhìn qua thì Bắc La Vương cũng chưa có dấu hiệu phát động chiến tranh, cho nên……”
Mạnh Hành Uyên sắc mặt trầm lãnh xuống, giơ tay xoa vết thương ở ngực, nở nụ cười: “Chủ ý của Sở thừa tướng thật hay.”
Sóc Bắc hỗn loạn, biên giới không cũng ổn định, trong triều có sự thay đổi.
Hắn trước giờ luôn tín nhiệm Sở thừa tướng, nhưng nếu Sở tướng dám phản bội hắn vậy thì ông ta chắc cũng đã chuẩn bị tin thần chấp nhận hậu quả tự mình gây nên.
Tô Kỳ ngạc nhiên nói: “Lần này vì gấp gáp nên hai người thuộc hạ đi trước, những người còn lại cùng xe ngựa ngày kia sẽ đến Đào Trấn.”
Ý của Tô Kỳ là ủy khuất Mạnh Hành Uyên ở tại tiểu viện của Thẩm gia hai ngày, ai ngờ Sở tướng so với Tô Kỳ đến còn nhanh hơn.
Mạnh Hành Uyên đang ở Tây phòng, còn Sở tướng mà hắn động sát tâm thì đang được cha con Thẩm gia đón vào sân, lúc này hắn mới phát hiện ông ta đến Đào Hoa Trấn không phải vì hắn, cùng lúc đó, hắn cũng biết được thân thế mẫu thân sớm đã mất của A Loan cũng chính là nữ nhi nhất của Sở tướng.
A Loan kia cứu hắn rốt cuộc là ngoài ý muốn hay vốn dĩ là có âm mưu từ trước?