ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH - Chương 33: Em không biết coi trọng lại càng vừa ý tôi.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH
- Chương 33: Em không biết coi trọng lại càng vừa ý tôi.
“Tôi muốn em!”
Câu nói ngắn gọn kia lại một lần nữa trầm thấp vang lên.
Rõ ràng là hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng lại cường thế bá đạo đánh thẳng vào trái tim cô.
Tim Thẩm Phồn Tinh mạnh mẽ run rẩy.
Cô thu hồi tay, một lần nữa ngồi thẳng người.
Nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ đang tạnh dần, cô phải mất thật nhiều sức lực mới có thể làm trái tim đang đập điên cuồng kia quay về tiết tấu vốn có.
Trong xe là một mảnh an tĩnh, nước mưa trượt xuống cửa xe tạo thành bức màn chắn làm cảnh sắc bên ngoài trở nên mơ hồ.
Thật lâu sau, Thẩm Phồn Tinh mới thấp giọng mở miệng: “Anh nói rất đúng, tôi nên bắt đầu lại một lần nữa. Chúc mừng anh, đã trở thành cuộc sống mới của tôi…..người đàn ông đầu tiên?”
Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày.
“Đổi lại một chút, không phải người đàn ông đầu tiên, mà là người đàn ông duy nhất.”
Thẩm Phồn Tinh nắm chặt đôi tay trước người.
Cô trầm ngâm trong chốc lát, trong lòng nghĩ đến lời hắn vừa nói, đầu quả tim vẫn là nhịn không được nhảy nhảy.
“Bạc Cảnh Xuyên…..tôi không có cách nào tin tưởng anh.”
Cô nói ra cũng thật gian nan.
Không phải không muốn tin mà là cô không bao giờ muốn gánh chịu hậu quả tương tự nữa.
Cô cũng đã từng vô điều kiện tin tưởng Tô Hằng, tám năm thời gian cô không hề nghi ngờ.
Nhưng kết quả thì sao?
Làm sao để cô có thể đi tin tưởng một người đàn ông mới có vài lần gặp mặt?
Cô lại có thể đánh cược cuộc sống của mình dễ dàng như vậy?
Làm không được, cô thật sự làm không được.
Trốn tránh thống khổ là bản năng của con người, không có người thay cô che mưa chắn gió thì cô phải tự bao vây chính mình lại, làm một con con nhím cũng không phải không thể.
Nhưng mà Bạc Cảnh Xuyên lại chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, nhẹ nói: “Đó là chuyện của tôi.”
“……” Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn hắn.
“Làm sao để em tin tưởng tôi, là chuyện của tôi.”
Hắn lại lặp lại một lần, sau đó liền nhẹ nhàng bật cười, con ngươi đen nhánh mờ mịt hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
“Nếu có thể dễ dàng có được em như vậy thì ánh mắt của tôi xác thật có vấn đề. Em không biết coi trọng, nhưng lại càng vừa ý tôi.”
Thẩm Phồn Tinh trố mắt một lúc lâu, cảm thấy đối mặt với người đàn ông này, quá mức khó khăn.
Cô thật sự……có chút chống đỡ không được.
Cuối cùng, cô chỉ có thể bất đắc dĩ mà xoa xoa cái trán trơn bóng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Anh vui là được.”
“Chờ em đáp lại cũng thật không dễ.”
Bạc Cảnh Xuyên trong giọng nói đều chứa đủ suиɠ sướиɠ, toàn bộ không khí trong xe vừa rồi vẫn còn là áp lực, đột nhiên lại sinh động hẳn lên.
“Tôi còn chưa nói đồng ý với anh.”
Không khí sáng lên rõ rệt này khiến Thẩm Phồn Tinh cảm thấy người đàn ông này như vừa cầu hôn thành công.
“Tôi biết.” Bạc Cảnh Xuyên ý cười không giảm.
“Vậy anh vui vẻ cái gì?”
“Chẳng lẽ em vừa mới nói tùy tôi vui vẻ không phải là đồng ý cho tôi theo đuổi em sao?”
“……Tạm biệt.”
Thẩm Phồn Tinh âm thầm cắn môi, trên gương mặt thanh tú xẹt qua một vòng bối rối.
Biết hắn cơ trí khôn khéo, nhưng phản ứng này cũng không khỏi quá nhanh.
Cô chỉ là không muốn thỏa hiệp cùng hắn, đồng ý hay không đồng ý, cô có thể quyết định sao?
Không đồng ý hắn liền cam chịu từ bỏ sao?
Đáp án căn bản không cần phải suy nghĩ.
Cô nói xong liền nghiêng người mở cửa, Bạc Cảnh Xuyên liền duỗi tay giữ cô lại.
Lòng bàn tay to lớn ấm áp bao phủ cổ tay nhỏ nhắn của cô, da thịt tiếp xúc làm người Thẩm Phồn Tinh hơi cứng đờ.
“Anh……làm gì vậy?”
“Phồn Tinh.”
Thanh âm trầm thấp mà từ hoặc của Bạc Cảnh Xuyên ở trong không gian xe chật hẹp chậm rãi nhộn nhạo phát ra.
Hai chữ giống như đã bị hắn ấp ủ trong cổ họng đã lâu, xuyên qua môi răng, lẩm bẩm thành tiếng, tự nhiên mà lại êm tai.
Lông mi Thẩm Phồn Tinh nhẹ nhàng run rẩy.