ĐỨA CON CỦA YÊU QUÁI - Chương 29
Dù là bác sĩ, Hứa Ninh cũng không thể giải thích tình huống xảy đến với mình, mà cũng vì là bác sĩ nên Hứa Ninh hiểu rõ hơn bất cứ ai, tình trạng mất ngủ của gã không phải bệnh mà vì mơ.
Gã quá sợ nằm mơ, cảnh trong mơ vô cùng mơ hồ như bị che bởi một tấm vải mỏng, gã không thấy rõ cảnh trong mộng lắm, chỉ nhớ có bóng của một đứa bé lấy đi thứ gì đó rất quan trọng trong giấc mơ của gã. Gã không biết đó là gì, nhưng bản năng nói với gã biết món đồ kia rất quan trọng. Nhưng gã sợ, nỗi sợ đứa bé kia chính là lý do gã sợ mơ, gã không dám cản, tùy ý để đứa bé kia cầm đi.
Mà từ ngày đó trở đi, gã không còn ngủ được nữa.
Cơn mất ngủ ngắn còn khiến con người khó lòng chịu được, mất ngủ kéo dài khiến con người không thể chịu được đau khổ, nỗi đau này vừa là sinh lý vừa là tâm lý, từng mảng tóc lớn rụng đi, sắc mặt dần tái nhợt, cơ thể nhanh chóng già hẳn, cuối cùng Hứa Ninh bắt đầu không nhịn được nghĩ, đây có tính là báo ứng không?
Đúng vậy, báo ứng.
“… Người giết chết Hứa Giai Duệ thật sự không phải tôi, khi tôi gọi cho mẹ, Hứa Giai Duệ đã chết. Bà ấy cũng không cố ý, bà nói Giai Duệ ầm ĩ đòi mẹ, không nghe lời chạy vụt ra ngoài, bà ấy đuổi theo, Giai Duệ té ngã một cái, đầu đập vào đá chảy rất nhiều máu… Bà bị dọa sợ, nói khi hồi hồn lại thì Hứa Giai Duệ đã chết… Lúc tôi quay về, bà đã chặt Giai Duệ ra thành từng miếng… Bà bảo tôi báo cảnh sát, nhưng tôi chỉ có mình bà là mẹ, bố tôi mất sớm, bà đã vất vả nuôi tôi lớn đến thế, tôi không thể trơ mắt nhìn bà chết đi… Ném xác Giai Duệ xuống hồ nước là chủ ý của tôi, tôi có lỗi với nó, báo ứng, tất cả những gì hôm nay tôi gặp phải ngày hôm nay đều là báo ứng của tôi… Tôi buồn ngủ quá, cuối cùng tôi đã có thể ngủ một giấc thật ngon, ha ha ha…”
Hứa Ninh nhảy lầu tự sát.
Cảnh sát tìm được đoạn ghi âm này trong nhà gã, hành vi phạm tội của gã cuối cùng cũng bị lôi ra ánh sáng. Sau đó nhờ tìm đủ mọi cách, Đỗ Mỹ Ngọc cũng nghe được đoạn ghi âm.
Tôn Đại Ni và Hứa Ninh đều đã tự sát, con trai được báo thù hoàn toàn rời khỏi nhân thế, trong lúc nhất thời, yêu hận chống đỡ Đỗ Mỹ Ngọc bấy lâu nay cũng hoàn toàn biến mất, trong lòng cô như bị cuộc đời khoét một lỗ to, không biết mình nên có cảm xúc như thế nào.
Sau một cơn đổ bệnh nặng, Đỗ Mỹ Ngọc chợt hiểu ra, chờ khỏe lại, cô đặt hết tâm huyết lên công việc. Mỗi khi nhìn thấy đám trẻ con đáng yêu trong lớp, cô sẽ nhận lại nguồn năng lượng vô tận từ chúng. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhớ tới Hứa Giai Duệ, nhớ tới giấc mơ đẹp đẽ đó.
Có lẽ ở một thế giới song song khác, hoặc có lẽ là kiếp sau, nhất định Giai Duệ của cô có thể sống cuộc sống hạnh phúc. Mà những gì cô làm cho cậu bé là cầu nguyện và tích đức.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Con người luôn nói lời thật lòng trước khi chết, những gì Hứa Ninh để lại trong ghi âm trước lúc tự sát là toàn bộ chân tướng. Hạ Mạc đã sớm biết chân tướng từ Hứa Giai Duệ, cậu vốn muốn dùng ít mánh khóe ép Hứa Ninh tự khai ra, nhận lấy sự trừng phạt của pháp luật. Nhưng cậu không ngờ cuối cùng Hứa Ninh lại lựa chọn tự sát.
Có lẽ tội của Hứa Ninh không đến mức phải chết, nhưng gã đã chết, Hạ Mạc không thể khiến gã sống lại, hơn nữa giữa Hứa Giai Duệ và Hứa Ninh cũng không có tình cha con, Hứa Ninh vừa chết, chút oán hận cuối cùng của nó đã biến mất, nhóc con vui vẻ chào tạm biệt Hạ Mạc, biến thành vô số ánh sáng đi vào luân hồi.
Đương sự đã không để ý, tất nhiên Hạ Mạc càng không thèm để ý, bây giờ Hạ Mạc chỉ chú ý hai việc, một là hạt ngọc trong tay cậu, hai là Thẩm Nặc.
Hạt ngọc kia cậu nhặt được trong giấc mơ của Hứa Ninh, cũng chính là món đồ cực kỳ quan trọng trong tiềm thức của gã.
Ngày đó Hạ Mạc ăn luôn đóa hoa kỳ lạ kia, sau đó lại bị sét đánh, lúc ấy không bị thương cũng không có gì khác thường, nhưng sau đó cậu cảm nhận sức mạnh của mình lớn hơn trước rất nhiều, trong đầu cũng có thêm một vài thứ. Mấy thứ này linh tinh vụn vặt không hoàn chỉnh, nhưng cũng thông qua chúng, cậu mới biết mình là hậu duệ của thần thú thượng cổ Mộng Mô(1), đồng thời cũng hiểu những năng lực trời sinh đã có sẵn của mình.
Vì thế cậu cố ý đòi bà Mạc dẫn mình quay về thôn họ Hạ một chuyến, tìm Hoàng Đại Tiên hỏi chuyện. Hoàng Đại Tiên nói cho cậu về truyền thừa trong tộc thuộc về cậu, còn những việc khác nó không chịu nói.
Hạ Mạc vẫn còn nhỏ, không hiểu truyền thừa trong tộc có ý nghĩa gì, cậu chỉ biết mình có mấy thứ này, cậu càng hiểu hơn về năng lực có sẵn. Hạ Mạc còn nhỏ khó tránh khỏi tò mò, không khỏi nóng lòng muốn thử. Đúng lúc Hứa Ninh xui xẻo thành vật thí nghiệm của cậu.
Mượn Hứa Giai Duệ làm vật dẫn, Hạ Mạc có thể dễ dàng đi vào giấc mơ của Hứa Ninh, hồi trước khi gặp kẻ canh gác giấc mơ cậu cũng chỉ có thể trốn, bây giờ có thể mượn sức mạnh trời cho để người canh gác tạm bỏ qua mình. Dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Mạc đã có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ như xây một cơn ác mộng cho Hứa Ninh.
Những cảnh mơ đáng sợ trong mơ của Hứa Ninh đều là Hạ Mạc học theo phim kinh dị, nói thật cậu cảm thấy mấy bộ phim kia khá thú vị, còn những diễn viên đóng phim còn thật hơn những quỷ quái cậu từng gặp trong hiện thực.
Hạ Mạc thấy chơi rất vui, Hứa Ninh bị nỗi sợ ngày qua ngày dọa đến mức không dám ngủ. Điều này khiến kẻ canh gác giấc mơ của gã yếu đi rất nhiều, cho nên cuối cùng Hạ Mạc mới dễ dàng lấy được hạt ngọc này trong chỗ sâu nhất giấc mơ.
Truyền thừa gọi hạt ngọc này là Mộng Hồn Châu, là vật thể duy nhất đưa được từ giấc mơ ra hiện thực, nó có thể mang bất cứ hình dạng nào trong mơ, là thứ quan trọng nhất trong tiềm thức chủ giấc mộng, thường giấu ở nơi sâu nhất, nhưng sau khi đưa về hiện thực sẽ hóa thành những hạt ngọc có màu sắc khác nhau.
Thứ quan trọng nhất trong tiềm thức Hứa Ninh chính là gã, được hắn giấu nơi sâu nhất trong giấc mơ là gã khi còn nhỏ, Hứa Ninh bị dọa mất hồn, gã khi còn bé cũng đồng cảm đối với sự sợ hãi này của hắn, vì vậy sau khi Hạ Mạc tìm ra, không cần Hạ Mạc ra tay, gã đã ngoan ngoãn đi theo Hạ Mạc ra khỏi giấc mơ, cuối cùng biến thành một viên Mộng Hồn Châu màu tím đen.
Mộng Hồn Châu chính là thức ăn quan trọng nhất tộc Mộng Mô bọn họ, cũng là nơi cung cấp sức mạnh lớn nhất. Nhưng Mộng Hồn Châu lại liên kết với một mảnh hồn nhỏ chủ giấc mơ, dù chỉ là một bộ phận rất nhỏ, mất đi cũng sẽ không ảnh hưởng tới luân hồi, nhưng Thiên Đạo vẫn không cho phép Mộng Mô tùy tiện cướp lấy ăn chúng.
Nhưng nếu chủ nhân cảnh trong mơ đã làm chuyện Thiên Đạo không dung, Thiên Đạo cũng sẽ không để ý chuyện đối phương mất đi một mảnh hồn nhỏ. Hoặc là nếu chủ giấc mơ tự nguyện dâng Mộng Hồn Châu ra, Thiên Đạo cũng sẽ không xen vào việc người khác. Dù sao mất Mộng Hồn Châu cũng chỉ như mấy một mảnh hồn nhỏ, dù có mất cũng không ảnh hưởng nhiều tới chủ giấc mơ, có nhiều khi mất đi Mộng Hồn Châu, chủ giấc mơ cùng lắm chỉ mất đi năng lực nằm mơ, mất cả năng lực ngủ như Hứa Ninh có thể tính là ngoài ý muốn.
Nhưng dù ngoài ý muốn thì trong mắt Hạ Mạc, viên Mộng Hồn Châu này vẫn liên quan tới cái chết của Hứa Ninh, cho nên sau khi có được hạt ngọc, Hạ Mạc vẫn hơi do dự, không ăn luôn nó.
Thôi cất đi đã.
Thuật pháp truyền thừa, Mộng Hồn Châu mang lại sức mạnh có mạnh có yếu cho họ, hương vị cũng khác nhau, người như Hứa Ninh, chỉ sợ Mộng Hồn Châu của gã cũng không được ngon cho lắm.
Hạ Mạc nhét một que khoai tây Mao Mi vào miệng, ghét bỏ cất Mộng Hồn Châu vào hộp gỗ Hoàng Đại Tiên cho cậu, khóa lại giấu vào tủ quần áo.
Sau khi giấu Mộng Hồn Châu đi, cậu quay về phòng khách, ngồi xếp bằng trên sofa, ôm máy bàn gọi vào dãy số Thẩm Nặc để lại cho cậu.
“Số máy quý khách vừa gọi không đúng, xin hãy kiểm tra và gọi lại sau.”
Giọng nữ lạnh như băng lần nữa lặp lại, Hạ Mạc không khỏi dẩu miệng.
Thẩm Nặc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ngày đó cậu bị sét đánh đến choáng váng đầu óc, cậu nhớ rõ ràng khi vừa bò ra khỏi ao đã có người đẩy một cái, khiến cậu tránh được một đòn thiên kiếp cực kỳ đáng sợ. Hình như lúc ấy cậu còn nghe thấy giọng Thẩm Nặc. Nhưng Thẩm Nặc đang ở thành phố B, dù có bay cũng không tới cứu cậu kịp được chứ? Chỉ là từ ngày đó về sau, điện thoại Thẩm Nặc không gọi được nữa, trong giấc mơ cũng chưa từng gặp lại hắn.
Phải đi đâu mới tìm được Thẩm Nặc đây?
Thẩm Nặc ở thành phố B quá xa, chắc chắn mẹ sẽ không cho cậu đi xa như vậy. Thế thì… viết thư cho Thẩm Nặc vậy.
Trước kia Thẩm Nặc gửi cho cậu không ít đồ, Thẩm Nặc có thể gửi đồ cho cậu, chắc chắn cậu cũng có thể gửi thư cho Thẩm Nặc. Đồ Thẩm Nặc gửi cho cậu, cậu phải đến bưu điện lấy, vậy thì cậu sẽ đến bưu điện gửi thư cho Thẩm Nặc. Bưu điện nằm trên con đường đối diện trường, chỉ cách vài bước chân là đến, nhân lúc mẹ không chú ý, chắc chắn cậu có thể đi gửi thư.
Ông đây quả là thông minh.
Hạ Mạc nhanh chóng chạy vào phòng, xé tờ giấy cuối cùng trong vở bài tập ra, cầm bút chì bắt đầu viết.
Thẩm Nặc, sao số điện thoại của anh biến mất rồi? Sao anh không gọi điện cho tôi?
Cả một tờ giấy to như vậy, chỉ viết một câu có ít quá không?
Đúng rồi, cậu quên hỏi thăm Thẩm Nặc nữa.
Vì thế cậu kèm thêm một câu:
Thẩm Nặc, dạo này anh khỏe không, có vui không?
Viết xong còn thấy hình như hơi thiếu thiếu, vì thế lại viết tiếp:
Thẩm Nặc, lâu rồi tôi chưa được gặp anh, dạo này anh có bận không?
Hình như vẫn còn ít, trước kia Thẩm Nặc gọi điện tới cho cậu, câu cuối cùng đều sẽ nói một câu sến súa rằng: Tôi nhớ em. Hạ Mạc cắn đầu bút cân nhắc một lúc, viết vào cuối bức thư: Thẩm Nặc, hình như tôi hơi nhớ anh, anh có nhớ tôi không?
Trên trang giấy không lớn lắm bị nét bút chì xiêu vẹo choán hết chỗ, Hạ Mạc cẩn thận gấp giấy viết thư lại giấu trong cặp. Đúng rồi, trước kia Thẩm Nặc gửi rất nhiều quà cho cậu, đây là lần đầu Hạ Mạc viết thư cho hắn, không gửi ít quà sang sẽ rất mất mặt. Gửi gì cho hắn thì được nhỉ?
Hạ Mạc cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nhét hộp đựng bút trước đó không lâu Trương Đằng bốc thăm trúng giúp cậu trong khoai tây chiên Mao Mi vào cặp sách.
Giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Mạc thừa dịp tan học đông người, lẩn vào đám người trốn khỏi tầm mắt bà Mạc, nhanh chân chạy đến bưu điện đường đối diện, lấy hộp bút và thư ra nói với nhân viên: “Cô ơi, con muốn gửi thư ạ.”
“Sao không có phong bì thư?” Nhân viên thấy Hạ Mạc vẫn còn là trẻ con, trông cũng xinh đẹp, giọng nói không khỏi dịu đi: “Nhóc con, nếu muốn gửi thư thì phải có phong bì thư, còn phải điền số bưu phẩm, địa chỉ, họ tên người nhận thư, còn phải dán tem nữa. Vả lại nếu con muốn gửi hộp bút này đi thì phải gói sang hộp khác.”
Niềm hào hứng của Hạ Mạc vụt tắt, ủ rũ rời đi. Bởi vì ban nãy chuồn êm nên còn bị bà Mạc xách tai tội không nghe lời. Về đến nhà, Hạ Mạc lôi hết những thứ Thẩm Nặc gửi cho mình, thậm chí cậu còn tìm được những thứ cần thiết mà nhân viên bưu cục nói, chỉ là bên trên đó có mã số bưu phẩm và địa chỉ nhà cậu chứ không có Thẩm Nặc.
Hình như cậu không tìm thấy Thẩm Nặc đâu nữa.
Cách ngày, Hạ Mạc tan học về nhà, bà Mạc đưa cho cậu một cái bọc: “Chắc là Thẩm Nặc gửi cho con đấy.”
Hạ Mạc nhìn qua, bên trên vẫn không có mã số bưu phẩm và địa chỉ, chỉ có một con dấu bưu kiện thành phố B. Cái bọc không lớn lắm, Hạ Mạc cẩn thận mở ra, bên trong là một hộp gỗ dài, mở hộp ra, đập vào mắt là một bông hoa khô, phía dưới hoa khô là một hạt ngọc ánh vàng lấp lánh chỉ lớn bằng ngón cái.
Mộng Hồn Châu.
Đây là Mộng Hồn Châu của Thẩm Nặc.
Hạ Mạc lập tức nhận ra hơi thở của Thẩm Nặc, là ai đã lấy Mộng Hồn Châu của Thẩm Nặc? Là ai gửi Mộng Hồn Châu của Thẩm Nặc cho cậu? Vì sao lại gửi cho cậu.
Vô số câu hỏi lóe lên, một suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu Hạ Mạc… Liệu… liệu có phải cậu sẽ không được gặp lại Thẩm Nặc nữa không?
Hạ Mạc cầm lấy đóa hoa khô màu tím, cậu chưa từng thấy loài hoa này bao giờ, mãi thật lâu về sau, cậu mới biết đây là hoa forget me not(2).