DỤ DỖ ĐẠI LUẬT SƯ - Chương 159: Giáo huấn
“Cô yên tâm, tôi sẽ xuống thu xếp ngay”
Sau khi Khương Tuyết Nhu đợi ở dưới lầu nửa giờ, có người đưa cô đến văn phòng của giám đốc Phương.
Giám đốc Phương rót cho cô một tách trà, khi họ vừa ngồi xuống, điện thoại của giám đốc Phương bất ngờ đổ chuông.
Sau khi nghe máy xông, anh ta xin lỗi nói: “Cô Khương, bên bộ phận công trình có việc gấp, xin cô đợi lát nữa.”
Khương Tuyết Nhu gật đầu.
Đợi hơn 20 phút, thấy đã gần năm giờ rưỡi, cô có hơi chán nản, nghĩ chắc hôm nay sẽ lại về muộn.
Sợ rằng Hoắc Anh Tuấn lại nghi ngờ cô, cô chủ động gọi điện thoại: “Hôm nay có thể tôi về rất muộn. Tôi vẫn đang đợi khách hàng.”
Cô có thể chủ động báo cáo lịch trình của mình, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy rất hài lòng, nhưng vừa nghĩ đến người phụ nữ của anh phải đợi người khác, anh đột nhiên lại cảm thấy có hơi bất mãn: “Em đang đợi ở đâu?” “Tập đoàn Hồng Nhân.”
Hoắc Anh Tuấn nhìn ra bên ngoài, nơi này hình như cách Tập đoàn Hồng Nhân không xa: “Ừ”
Khương Tuyết Như thấy anh không có ý định tìm hiểu sâu nữa, cô nói vài câu rồi cúp máy.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc vest đen bước vào: “Xin chào, có phải là cô Khương không? Giám đốc Phương tạm thời khá bận không thể rời đi được, bảo tôi đưa cô đến thực địa xem phòng trước, đây là danh thiếp của tôi.”
Khương Tuyết Nhu nhìn lướt qua danh thiếp, người này tên là Vương Đông. “Phòng của các anh có thể vào trong sao” Cô cảm thấy có chút kỳ lạ. “Có một tòa nhà đã lắp trần, chỉ là chưa lắp phần tường bên ngoài, trước mắt có thể vào trong xem thử.” Vương Đông cười nói: “Công ty rất xem trọng căn bất động sản này, mấy công ty trang trí thông thường đều đến coi thực tế ”
Khương Tuyết Nhu trong lòng khẽ động: “Còn có công ty trang trí khác tới sao?” “Đúng vậy, có một công ty trang trí cũng quen biết một người quản lý khác của chúng tôi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài, Khương Tuyết Nhu muốn từ miệng mình lấy thêm thông tin về công ty đối thủ, cô vô tình đi vào phạm vi công trường phía sau. “Cô Khương, đi vào từ bên này.” Vương Đông chui vào một cái lều ở công trường.
Khi Khương Tuyết Nhu chuẩn bị bước vào, tiếng hét nghiêm nghị của một người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng cô. “Mau tránh ra!”
Khương Tuyết Nhu còn chưa kịp phản ứng, nhưng đã thấy một bóng người lao nhanh về phía cô, bất ngờ nhào tới đè cô xuống đất.
Ngay sau đó–
Sau một tiếng “rầm”, bảy hoặc tám viên gạch rơi xuống từ nơi cô vừa đứng, mảnh vỡ văng tung tóe.
Khương Tuyết Nhu được người đàn ông che chắn bảo vệ cho cô, chỉ sau khi xung quanh trở nên yên tĩnh, mới mò ra khỏi vòng tay của anh, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Anh… anh không sao chứ.”
Là Hoắc Anh Tuấn “Đồ ngốc, ai kêu em đến công trường.” Hoắc Anh Tuấn vội vàng một tay ôm cô đi tới nơi an toàn. “Tôi… tôi đang xem phòng” Khương Tuyết Nhu hai chân phát run, cô nghiêm túc xem lại năm nay có phải là năm bất lợi với mình không, sao đi đâu cũng gặp những chuyện nguy hiểm đến tính mạng. “Vậy sao em không đội mũ bảo hộ?” Hoắc Anh Tuấn mắng cô: “Có biết nếu như không phải tôi đang ở gần đây, vừa nãy đầu em đã bị đập nát rồi không?” “Xin lỗi, tôi quên mất”
Khương Tuyết Nhu đột nhiên chú ý tới trên cánh tay phải của anh có bụi, cô mới nhớ lại khi nãy gạch rơi xuống, và khi nãy anh ôm cô hình như cũng không dùng tay phải: “Anh… tay của anh bị đập trúng rồi sao?”
Cô nói xong liền muốn xem thử, vừa chạm vào cánh tay của anh, anh đã giật mạnh một cái: “Đừng chạm vào.”
Khương Tuyết Nhu biết ngay vết thương của anh không hề nhẹ: “Tôi sẽ gọi xe cấp cứu ngay”
Vừa gọi điện xong, Vương Đông lo lắng chạy ra khỏi tòa nhà: “Cô Khương, cô có sao không, tôi xin lỗi, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện này.” “Là anh đưa cô ấy đến đây sao, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Hoac Anh Tuấn nằm lấy tay Khương Tuyết Nhu đi ra ngoài công trường. Chỉ nhìn anh bước đi càng lúc càng nhanh, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, Khương Tuyết Nhu lo lắng nói: “Anh khoan đi đã được không, chúng ta đợi xe cứu thương tới.” “Đừng lo, chỉ là một vết thương nhỏ.” Sắc mặt của Hoắc Anh Tuấn Thuần trầm tĩnh như nước.
– ———————-