DỤ DỖ ĐẠI LUẬT SƯ - Chương 157: Đốt vàng mã
Sáng sớm hôm sau, Khương Tuyết Nhu dậy đúng giờ như thường lệ, Hoắc Anh Tuấn cũng đã dậy từ lâu, anh thấy cô đã dậy liền cau mày nói: “Em định làm gì?” “Làm bữa sáng”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, bà nội không còn, còn có tâm trạng đi làm bữa sáng sao? “Đừng đi nữa, sáng nay để dì Lâm làm là được rồi. Anh nắm lấy cánh tay cô nói. “Không được, làm bữa sáng cho anh là nhiệm vụ của tôi. Khương Tuyết Nhu ngoan ngoãn giống như một người hầu.
Hoắc Anh Tuấn buồn bực ngồi dậy: “Không ăn nữa, em thay đồ vào, tôi dẫn em đến một chỗ.”
Khương Tuyết Nhu cau mày, anh không cấm túc cô nữa sao. Cô định hôm nay sẽ đi làm, nhưng mà bây giờ thế giới của cô đều do anh quyết: “Được.”
Sau khi tắm rửa xong, Hoắc Anh Tuấn trực tiếp lái xe chở cô ra khỏi thành phố.
Khương Tuyết Nhu không biết anh muốn đi đâu, cũng không hỏi, bây giờ cô cũng chẳng muốn nói chuyện với anh.
Cho đến khi xe chạy vào một khu đất nghĩa trang, cô mới nhận ra, đây không phải là nơi chôn cất bà nội sao? “Anh đưa tôi đến đây làm gì?” “Truy điệu.” Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe đi xuống, chỉ thấy cô vẫn còn ngồi thẫn thờ trên xe. “Tôi đã làm xong lễ truy điệu rồi. Anh không cần đi, không phải việc của anh” Khương Tuyết Nhu không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng đó nữa.
Hoắc Anh Tuấn không vui, lạnh lùng nói: “Lục Thanh Minh có thể làm lễ truy điệu, nhưng tôi lại không được sao, ý của em là gì đây, có cần tôi nhắc nhở cho em biết, tôi vẫn là chồng em trên danh nghĩa đấy!” “Nhưng anh không coi tôi là vợ.” Khương Tuyết Nhu khẽ lẩm bẩm, nhếch môi: “Là anh nói sẽ không đi gặp người thân của tôi.” “Nhưng tôi không có nói người thân mất sẽ không đến phúng viếng.” Hoắc Anh Tuấn trực tiếp ôm cô xuống xe.
Ngay sau đó, một chiếc xe tải lớn chạy tới, Ngôn Minh Hạo nhảy xuống xe nói: “Cậu Hoắc, tôi chuẩn bị mười tỷ đồng tiền âm, còn rất nhiều thỏi vàng, và mười biệt thự lớn, ngoài ra còn có mười cặp nam đồng nữ bộc bằng giấy.”
Khương Tuyết Nhu liếc nhìn chiếc xe tải, mới phát hiện bên trong đều chứa những thứ đốt được.
Cô sững sờ: “Các người đây là ”
Ngôn Minh Hạo lo lắng Hoắc Anh Tuấn sẽ nói lời khó nghe, lập tức giải thích: “Đây là thứ cậu Hoắc nhờ tôi đốt cho bà Khương, tuy bà Khương không còn nữa, anh ta cũng không thể làm được gì, nhưng hy vọng bà ấy ở thế giới bên kia không cần phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, có được cuộc sống dư dả.”
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Anh nói như vậy khi nào chứ, được đấy, Ngôn Minh Hạo cái tên này cũng biết thêm mắm thêm muối rồi.
Nhưng mà nhìn Khương Tuyết Nhu nhìn mình, hai mắt mở to có vẻ kinh ngạc, khóe miệng anh khẽ giật, hay là thôi đi, anh không muốn giải thích nữa, cứ như vậy đi. “Hửm.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng gật đầu: “Đây là chút tâm ý tôi dành cho bà nội.”
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu rất kỳ quái, cô không ngờ cậu Hoắc này lại làm chuyện như vậy. “Nhưng mà… anh xác định muốn làm vậy sao?”
Làm ơn đi, cả một xe tải lớn lận đấy, người trông mộ đồng ý cho anh đốt sao, hơn nữa, đây có phải là nhiều hơn mức bình thường rồi chẳng? “Có gì mà không thể, tiền có thể làm được tất cả.” Hoắc Anh Tuấn nháy mắt với Ngôn Minh Hạo.
Quả nhiên một lát sau Ngôn Minh Hạo đã làm được, anh ta thuê mấy người vác đồ lên núi, ngọn lửa bùng cháy rất lâu, Khương Tuyết Nhu nhìn đến ngơ ngác.
Hoắc Anh Tuấn bước tới gần cô, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, bà nội của em ở thế giới bên kia sẽ sống rất tốt.” “Ừm.” Khương Tuyết Nhu bất giác gật đầu, mấy ngày nay tâm trạng chán nản của cô dường như đã khá lên rất nhiều.
Bà nội vẫn luôn nhớ tới ông nội, như vậy cũng tốt, nói không chừng bà nội có thể sống hạnh phúc cùng ông nội và cô rồi.
– ———————-