ĐỢI TÔI CÓ ĐƯỢC KHÔNG? - Chương 35: Cùng nhau tập luyện
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐỢI TÔI CÓ ĐƯỢC KHÔNG?
- Chương 35: Cùng nhau tập luyện
Đã 7h30 tối.
Tôi cũng không hiểu sao mình vội vàng thế nữa, vội ăn cơm rồi nhanh chóng chạy qua nhà Dương Nguyên, hiện tại đã đứng trước cửa nhà cậu ta rồi.
Đang nghĩ xem có nên bấm chuông không, cơ mà…như thế này hình như có phải còn sớm không? Có khi nhà cậu ấy còn đang dùng cơm tối, thế thôi 30 phút sau mình quay lại vậy.
Mới vừa chắc mẩm như thế, xoay người đi vừa mới bước được vài bước thì chuông điện thoại reo lên inh ỏi trong tay, hú hồn, giật mình suýt làm rơi.
– Alô, cậu gọi tôi à?
– Chứ còn làm gì nữa?
– Ồ…Có chuyện gì?
Tôi có thể nghe tiếng thở hắt có vẻ bực tức bên đầu giây bên kia. Một giây sau có tiếng trả lời:
– Đã tới rồi sao không vào lại còn tính đi về?
– Ơ, cậu nhìn thấy tôi à?
Tôi ngó nghiêng bốn phía xung quanh cảnh giác, lại nhìn lên tầng, hứ… muốn ná thở với cậu ta, đứng trên kia qua cửa sổ nhìn thấy tôi từ lúc nào?
Ở phía trên,
Dương Nguyên nhìn xuống, suy nghĩ trong đầu…
– “Cậu ta ngốc thật hay giả vờ thế không biết, trước cửa còn có camera.”
– Alo
– Mau vào đi cửa mở rồi.
Nghiêng người qua, thấy cửa tự động đang mở thật tôi dò dẫm bước vào…
Hình như, cũng lâu rồi tôi mới lại tới đây, nhà cũng chỉ cách nhau có vài bước thế mà cứ ngỡ như xa tận chân trời. Xa cậu ta có vài tháng thôi nhưng sự thay đổi đột ngột của cậu ấy lại khiến tôi ngỡ ngàng tột độ, không biết điều gì đã làm một người như thế trong chốc lát lại khác xa ngày trước đến thế? Thần kì thật.
– Em chào hai chị ạ!
– Ôi dồi, ai thế này? Nhật Hạ, sao lâu rồi không thấy em qua chơi?
– Tụi chị ngóng bao lâu mà giờ mới thấy em qua đấy.
– Chị Nơ, chị Mít còn nhớ tên em cơ ạ? Hì, dạo này em đi học nhiều quá, lên cấp 3 rồi, học thêm nhiều…lắm lắm.
– Ô, cậu chủ đang đợi em ở trên ấy, mau lên đi, lại quát ầm lên bây giờ – Giọng chị Mít bỗng nhiên nhỏ lại.
Tôi cười hì hì rồi cũng vẫy tay với hai chị, một mạch bước lên lầu.
Hừmm, cũng chẳng có gì thay đổi mấy, cũng phải thôi mới có mấy tháng thôi mà haha.
– Sao lâu vậy?
Vừa mới bước lên, còn chưa bước qua hồ cá lớn thì đã thấy một người đứng khoanh tay với vẻ gì giận dỗi, mặt nhìn tôi chắm chú đứng bên kia.
– Cậu giận gì chứ? Tôi đứng nói chuyện với hai chị kia chút thôi mà.
– Tôi nói giận hồi nào? Theo tôi.
Tôi theo sau, miệng lầm bầm “Đồ công tử bột!”
Bước vào phòng lớn của cậu ta, đang đi nửa chừng thì người đi trước bất ngờ dừng chân làm cái đầu đáng thương của tôi đâm phầm vào lưng cậu ta.
Cả hai đều giật mình, Dương Nguyên lập tức xoay người lại làm tôi lùi một bước, cậu ta lên tiếng:
– Cẩn thận chút.
– Rõ ràng là do cậu đấy chứ!
– Nói nhiều quá, lên trên kia, ngồi xuống ghế đấy tôi đi lấy chút đồ.
Tôi cũng vừa mới bực mình chút thế mà lại ngoan ngoãn nghe lời cậu ta, im lặng bước tới phía cây đàn.
Chẹp, sao đi đâu mà lâu thế nhỉ? Tính bỏ mình đơn phương độc mã ở đây chắc? Nãy giờ nghịch nghịch phím đàn mà chưa thấy cậu ấy quay lại. Tôi tụt xuống ghế, lò dò bước ra ngoài xem thử.
Mới hé cửa định bước ra thì bên cạnh truyền tới giọng nói quen thuộc:
– Vâng, mẹ không có ở nhà…Bà, bà không được nói mẹ cháu như thế!
Cậu ta đang trả lời điện thoại sao? Vừa nãy nghe loáng thoáng hình như là bà cậu ấy gọi, nhưng sao lại nói giọng khó nghe như thế?
– Cậu đang làm gì vậy?
A, nghe điện thoại xong rồi sao, tôi mở to mắt nhìn hơi hoảng hốt bập bẹ vài tiếng:
– Tôi…tôi khát nước!
– Hừ, lát có người mang lên cho cậu, quay lại chỗ đi.
– À à, được thôi – Như sợ bị phát hiện điều gì tôi đi vội lại chỗ cũ.
Một lát sau đó chúng tôi cũng đã bắt tay vào luyện tập, Dương Nguyền dùng bàn tay thon dài lượt một đường lên phím đàn, chắc là đang thử đàn đó mà. Đang gật gù thì Dương Nguyên cất giọng nhưng không quay qua nhìn tôi:
– Cậu muốn biểu diễn bài gì?
– Hả? À bài thì, hừm…à! Cậu biết bài Cô tuyệt vời nhất không?
– Không biết. Nhưng nghe qua thì đánh được thôi.
Tôi nhìn qua cảm thán, tự tin ghê!
Nhưng quả nhiên cậu ấy không đùa, Dương Nguyên tài thật, nếu là tôi…chắc phải mất một tuần để tập bài này mất.
– Được rồi, cậu thử hát một đoạn xem.
– Ừm
Tôi gật đầu, hít một hơi chuẩn bị tinh thần…
Giọng hát ai ngân lên, còn một ai đó trông có vẻ say sưa, bàn tay uyển chuyển lướt trên phím đàn nhưng mắt thì không ít lần liếc qua người bên cạnh, khóe môi bất giác tạo thành một đường bán nguyệt tuyệt đẹp, vẻ mãn nguyện không giấu nổi.