ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN LÀ BẠN TRAI - Chương 1
Tám giờ tối, buổi lễ tân sinh viên của đại học Tây đúng giờ bắt đầu, lớp 12 ban bảy của cấp ba Ninh Thành không một chút yên tĩnh.
[One Piece]: Theo tin tức đáng tin cậy, Tiêu ca và Lương ca ở cùng một trường đại học.
[Đệ nhất mỹ nữ Ninh Thành]: Không cần đoán cũng biết, bọn họ không chỉ học cùng trường mà còn cùng lớp, nói thật tôi cũng muốn xem hiện trường phát sóng trực tiếp.
[Không muốn học toán]: Đoán chừng Tiêu ca hiện tại đã muốn phiền chết, ai cũng biết anh ấy không thích Lương ca.
[Hoàng tử đại dương]: Phải nói một điều, Lương ca cũng không thích Tiêu ca.
Tiêu ca là ai? Tiêu Xuyên cũng là thể ủy (lớp phó thể dục) lớp 12 ban bảy, không nói đến thành tích thế nào, hắn chơi bóng rổ cực giỏi, còn thu được một đám đàn em mỗi ngày đều ước được cùng chơi bóng.
Mà Tiêu Xuyên trừ việc thích chơi bóng, còn thích đánh nhau, tương truyền thời cấp hai không thiếu lần bị gọi người nhà, khi vừa lên cấp ba cũng thường xuyên gây chuyện, bị giáo viên dạy dỗ.
Lương ca Lương Độc Thu cùng Tiêu Xuyên hoàn toàn là hai thái cực, anh thành tích tốt, ba năm cấp ba đều đứng đầu bảng, không chỉ là học sinh ba tốt trong mắt giáo viên, còn là học bá trong mắt bạn bè.
Hai người dù nhìn từ phương diện nào đều không giống như người sẽ xảy ra mâu thuẫn, bọn họ ba năm cấp ba xác thực không có đánh nhau, số lần nhìn nhau không thuận mắt không hiếm thấy, cho nên các bạn cùng lớp đều biết bọn họ chán ghét lẫn nhau, những lần có hoạt động đều sẽ cố ý ngăn cách bọn họ.
Ai biết không phải oan gia không đụng đầu, thật vất vả mới tốt nghiệp cấp ba, thế nhưng lại ở cùng trường đại học, còn mẹ nó trở thành bạn cùng lớp, không thể trách bạn bè tò mò, thế nhưng họ thực sự muốn biết hai đại lão này sẽ mang biểu tình gì.
Bạn bè cùng Tiêu Xuyên đến đại học Tây, còn cùng chơi bóng thời cấp ba, tự nhiên cũng biết chuyện giữa Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu, cho nên mấy người hiện tại ngồi nhìn ở bên cạnh Lương Độc Thu đều hận không thể chạy mất.
Quá mẹ nó xấu hổ đi?
“Không ăn?” Tiêu Xuyên liếc mắt nhìn Ngô Bộ Hoa, hạ giọng hỏi.
Ngô Bộ Hoa khó hiểu, “Sao vậy?”
“Tay run.” Tiêu Xuyên nói ngắn gọn, “Vẫn luôn run.”
Ngô Bộ Hoa cười không nổi, thậm chí muốn mắng Tiêu Xuyên, rốt cục tạo thành loại cục diện này toàn bộ là do Tiêu Xuyên.
Lương Độc Thu thoạt nhìn vậy nhưng thực ra thích ứng rất tốt, lúc trước dưới ký túc xá đụng phải hắn đến sắc mặt cũng không biến hóa, giống như là không quen biết Tiêu Xuyên.
Lại tỷ như hiện tại, Ngô Bộ Hoa xấu hổ đến mức không biết nói cái gì, Lương Độc Thu còn có thể vừa nghe tiếng Anh vừa nhớ trọng điểm, mà Tiêu Xuyên ôm điện thoại nói chuyện thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm.
Ngô Bộ Hoa cạn lời nhìn trời, rất muốn ở diễn đàn phát biểu một câu cảm nghĩ, nhưng anh biết nếu thực sự làm vậy, Tiêu Xuyên phỏng chừng đến cho anh một cú.
Cấp ba Ninh Thành không ai không biết tính tình Tiêu Xuyên nóng nảy, một năm nay tuy khá hơn, nhưng lão hổ thu liễm vẫn là lão hổ, Ngô Bộ Hoa không muốn tiến lên nhổ lông.
Nghĩ đến đây, Ngô Bộ Hoa thở dài, lấy điện thoại xem một lần vòng bạn bè, sau đó anh phát hiện Tiêu ca vạn năm không đăng gì, vài phút trước đã bắt đầu đăng lên vòng bạn bè.
Tiêu ca của mày: Năm thứ tư, ở trường khác.
Hình ảnh là buổi lễ khai giảng bình thường, một phút sau, khu bình luận bị các bạn ban bảy công chiếm, mọi người đều đang cười nghiệt duyên giữa Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu, mà Ngô Bộ Hoa tại hiện trường lại không dám phát biểu ý kiến.
Ngô Bộ Hoa nhìn Tiêu Xuyên cùng người ở khu bình luận hàn huyên, anh thậm chí còn thấy Lương Độc Thu cho Tiêu Xuyên một like, điều này làm Ngô Bộ Hoa lập tức quay đầu nhìn Lương Độc Thu, mới phát hiện nguyên lai người đang ghi chú, hiện tại đã chơi điện thoại.
Thoạt nhìn đang nói chuyện phiếm, chỉ là không biết đối phương đã gửi cái gì mới có thể làm Lương Độc Thu xưa này cao lãnh cười lên, Ngô Bộ Hoa nhịn không được miên man suy nghĩ, cho nên anh cũng không biết Tiêu Xuyên ngồi cạnh cũng cùng người nói chuyện mà cười.
Tiêu ca của mày: Bọn họ còn tưởng chúng ta quan hệ không tốt, hiện tại ở khu bình luận đều đang cười anh.
Nhất Giang Thu: Cái đó không quan trọng.
Nhất Giang Thu: Em biết chúng ta rất tốt là được.
Tiêu ca của mày: Đêm nay không về ký túc xá?
Tiêu ca của mày: Chúng ta đã hơn mười ngày không ở cùng nhau, bà xã anh nhớ em lắm!
Nhất Giang Thu: …
Nhất Giang Thu: Đi đâu?
Tiêu ca của mày: Bố mẹ thuê nhà cho anh, chúng ta có thể đến đó.
Tiêu ca của mày: Dán dán bà xã.jpg
Nhất Giang Thu: Được.
Nhất Giang Thu: Kỷ niệm bốn năm vui vẻ.
—Đọc tại truyenwiki1.com chanchanmeanchans—