ĐỜI NÀY NGUYỆN CÙNG QUÂN - Chương 8: Hai chữ chân tình, là thuốc cũng là độc
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐỜI NÀY NGUYỆN CÙNG QUÂN
- Chương 8: Hai chữ chân tình, là thuốc cũng là độc
Thấy vậy, môn chủ Thất Tuyệt Môn nở nụ cười khẩy đầy âm u: “Dạ Chấp, cậu vẫn vô cảm như trước. Mới nãy ta nghe Yến Uyển nói cậu thay đổi rồi, ta còn tưởng khi trông thấy tình cảnh này của Yến Uyển, ít ra cậu cũng sẽ thể hiện đôi chút tức giận.”
Mặc dù giọng điệu nghe như là đang chế giễu nhưng đồng thời cũng cho thấy sự hài lòng mà gã dành cho Dạ Chấp.
Môn chủ Thất Tuyệt Môn buộc phải công nhận rằng, trước kia Dạ Chấp tuyệt đối là học trò ưu tú nhất trong đám người ở Thất Tuyệt Môn, cũng vì lẽ đó gã mới thu nhận hắn làm đệ tử chân truyền. Thế nhưng cố tình, người mà gã chỉ định, người khiến gã hài lòng nhất, cái kẻ tàn nhẫn mà gã đã nghĩ là cả đời sẽ không bao giờ bị tình cảm chi phối lại giống hệt như những người khác, sầu lụy vì tình yêu.
Nếu như có thể, gã rất muốn Dạ Chấp ngoan ngoãn ở cạnh và phục tùng mệnh lệnh của gã, còn khi đối mặt với kẻ khác, Dạ Chấp sẽ duỗi ra móng vuốt sắc nhọn của hắn để cho tất cả bọn chúng biết rằng, Dạ Chấp chỉ tuân theo mệnh lệnh của một mình gã mà thôi.
Thật đáng tiếc, so với gã, dường như tên đàn ông kia càng am hiểu cách làm thế nào để Dạ Chấp vâng lời. Về phần thủ đoạn ra sao, tạm thời gã chưa thể nắm rõ.
Dạ Chấp nghiến răng, vẫn duy trì dáng vẻ đề cao cảnh giác với môn chủ Thất Tuyệt Môn. Hắn âm thầm liếc nhìn sang bên cạnh, cũng may lúc này Lý Tố Khanh đang ở một gian phòng khác, việc của hắn là không để môn chủ đặt chân vào gian phòng kia dù chỉ là nửa bước, như vậy là có thể che chở cho Lý Tố Khanh.
Song, tầm mắt của Dạ Chấp sớm đã bị môn chủ Thất Tuyệt Môn nhìn thấu, gã nương theo ánh nhìn của Dạ Chấp sau đó lặng lẽ cười khẩy một tiếng. Tất nhiên gã biết người trong phòng kia là ai, hơn nữa cũng muốn ngó thử xem y là người như thế nào mà lại có thể khiến cho đệ tử xuất chúng của mình mê muội đến như thế.
Đương lúc song phương vẫn đang giằng co thì cánh cửa của gian phòng kia lại trùng hợp mở ra.
Lý Tố Khanh không hiểu sự tình, từ trong bước ra, ho nhẹ một tiếng, “Sao vậy? Ban nãy có tiếng gì lớn lắm.”
Y ở trong phòng nghe thấy động tĩnh nên cứ nghĩ là Dạ Chấp và Yến Uyển xảy ra mâu thuẫn thậm chí còn động tay động chân với nhau, thế nên mới đi ra xem một chút. Song, chưa kịp ngước mắt lên nhìn tình cảnh trước mặt thì đã bị một bóng đen bất ngờ chắn trước người mình.
Dạ Chấp nghiến răng, gắng gượng hết sức chống trả đòn tấn công trực diện đang tới.
“Dạ nhi?” Lý Tố Khanh giật mình, y không khỏi giương lên đôi con ngươi nhìn về phía người đàn ông đang cầm kiếm muốn lao về phía mình, chỉ thấy gã ta nở nụ cười ngoan độc, tròng mắt lộ rõ vẻ khát máu muốn giết người.
“Dạ nhi?” Môn chủ Thất Tuyệt Môn khẽ nhíu mày, “Gọi tên thân mật đến thế cơ đấy.” Vừa nói, gã vừa phô diễn nội lực trấn áp đòn phòng vệ của Dạ Chấp, khiến hắn không tài nào nhúc nhích.
Trong tình huống này, Dạ Chấp chỉ cần thu lại nội lực rồi nhanh chóng tránh sang một bên là có thể đỡ được đòn công kích của môn chủ. Thế nhưng nếu làm như vậy, Lý Tố Khanh sẽ phải chết dưới lưỡi kiếm của gã. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, hắn phải che chở cho y, dù cho có phải hi sinh cả tính mạng này.
“Dạ Chấp, chỉ dựa vào một mình cậu mà cũng muốn ngăn cản ta?” Môn chủ ngoan độc nheo mắt đánh gãy thế giằng co giữa hai người, sau đó lại một lần nữa tập kích Dạ Chấp.
Còn Dạ Chấp cứ như vậy bị môn chủ áp chế đến mức mỗi lúc một thụt lùi về sau, trong giây phút bất cẩn hắn đã để cho môn chủ nắm được sơ hở, nội lực thâm sâu của gã hung bạo đánh vào lồng ngực hắn.
Dạ Chấp không thể đỡ nổi đòn tấn công này, cả người bị hất văng ra ngoài ba trượng (*), thậm chị còn làm vỡ luôn cánh cửa gỗ của gian phòng bên cạnh.
Cơn đau nơi lồng ngực kéo đến báo cho Dạ Chấp biết chắc chắn xương sườn của mình đã gãy. Song, trước khi hắn có cơ hội suy xét xem vết thương của mình nghiêm trọng đến đâu thì một tiếng ho nhẹ truyền đến bên tai đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.
“Dạ nhi, em không sao chứ?” Tuy rằng vẻ mặt Lý Tố Khanh trông có vẻ đau đớn nhưng y vẫn không quên hỏi han tình huống của Dạ Chấp.
Lúc này, cả người Lý Tố Khanh đã bê bết máu, đó không phải là máu từ trên cơ thể của Dạ Chấp mà là máu của chính bản thân y. Lý Tố Khanh chỉ là một người bình thường không có võ công, ngay cả Dạ Chấp còn chịu không nổi một chưởng của môn chủ chứ đừng nói chi tới Lý Tố Khanh!
Huống hồ, Lý Tố Khanh vì muốn che chở không để hắn bị thương thế nên y vẫn luôn ôm thật chặt hắn trong vòng tay của mình.
Phần lớn lực va chạm và sát thương do nội lực gây ra hầu như đều dồn hết lên người của Lý Tố Khanh. Cơ thể y vốn đã suy nhược, nay còn nhận thêm một đòn kia, miệng y phun đầy máu tươi, nhuốm đỏ cả quần áo.
Vì vậy mới tạo nên tình cảnh mà như bây giờ Dạ Chấp nhìn thấy.
“Tố Khanh!” Dạ Chấp hoảng loạn gọi tên đổi lấy một nụ cười từ y, “Nói thật nha, tôi không muốn nghe em lần đầu tiên gọi tên tôi trong hoàn cảnh như thế này đâu.” Ở bên Dạ Chấp lâu như vậy nhưng Dạ Chấp chưa bao giờ gọi thẳng tên y, đến khi được nghe thì lại ở trong tình huống thế này.
Lý Tố Khanh không thể không nói, y chẳng biết mình nên vui sướng hay là nên cảm thấy bất lực nữa.
“Yên tâm đi, tôi vẫn ổn.” Có lẽ Lý Tố Khanh hoàn toàn không nhận thức được khi thốt ra những lời ấy, dáng vẻ hiện tại của y có bao nhiêu rợn người.
Dạ Chấp mím chặt môi với vẻ mặt đầy cam chịu, Lý Tố Khanh ngay lập tức hiểu được bộ dạng của mình thê thảm đến mức nào, y chỉ có thể nở nụ cười dịu dàng, tiếp tục an ủi Dạ Chấp, “Tôi là thầy thuốc, cơ thể mình ra sao tôi rõ hơn em rất nhiều, đúng không nè? Hay là em không tin những gì tôi nói?”
“Không phải…” Dạ Chấp vội vàng lắc đầu.
“Được rồi mà Dạ nhi.” Lý Tố Khanh mỉm cười, khe khẽ vuốt ve gò má của Dạ Chấp.
Đột nhiên, y hoàng thét lên: “Dạ nhi, cẩn thận!”
Lời nhắc nhở này của Lý Tố Khanh đến rất đúng lúc, Dạ Chấp hoàn toàn có thể tránh được mũi kiếm đang lao đến từ phía sau lưng thế nhưng nếu hắn tránh, Lý tố Khanh sẽ phải làm sao?
Dạ Chấp biết, Lý Tố Khanh cũng giống như mình, cho dù y không có võ công nhưng vẫn một lòng che chở cho hắn. Chính tại thời khắc này, hắn đột nhiên thông suốt những lời mà Yến Uyển đã từng nói với hắn.
Hắn xác thực sẽ… làm hại Lý Tố Khanh.
Ngay từ ban đầu, đáng lẽ ra hắn không nên lưu luyến vòng tay ấm áp của y, càng không nên chìm đắm vào bên trong nụ cười dịu dàng ấy. Dù cho là như vậy, hắn cũng tuyệt nhiên không hối hận vì đã ở bên cạnh y, cùng y bộc bạch tình cảm… Đây là thứ mà người ta gọi là ích kỷ.
Thế nhưng nếu Lý Tố Khanh phải chết để đổi lấy tính mạng cho hắn, hắn tuyệt đối không đồng ý, dù cho có bị trường kiếm của môn chủ xỏ xuyên hắn cũng quyết không tránh né, thậm chí là sẽ không để cho môn chủ thương tổn Lý Tố Khanh thêm một lần nào nữa.
Chợt nghe Lý Tố Khanh thở dài bên tai, Dạ Chấp chẳng hay y thở dài vì điều gì.
Sau đó, hắn trông thấy Lý Tố Khanh bất thình lình duỗi tay ra, y dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình kẹp chặt trường kiếm của môn chủ. Giữa khe hở từ các ngón tay, môn chủ Thất Tuyệt Môn phát hiện ra dù cho gã có dốc cạn nội lực thì cũng không cách nào khiến trường kiếm mảy may di chuyển.
Chỉ kịp thấy Lý Tố Khanh nhẹ nhàng gập lại mà đã khiến cho thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn kia gãy thành vô số đoạn!
“Ngươi là môn chủ của Thất Tuyệt Môn?” Lý Tố Khanh nhấc mắt nhìn về phía gã môn chủ đang đứng từ trên cao nhìn xuống bọn họ, dáng vẻ của y tuy trông thật thảm thương nhưng vẫn có thể cảm nhận được nét điềm nhiên nhu hòa vốn có.
“Nếu ngươi thật sự là môn chủ của Thất Tuyệt Môn, vậy thì ta là ai đây?” Lý Tố Khanh nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Ngươi, ngươi là…” Môn chủ Thất Tuyệt Môn hoảng hốt, không tự chủ lùi về sau vài bước.
Gã hiểu rõ hơn bất kì ai, dù cho là ở trên giang hồ hay là bên trong Thất Tuyệt Môn, tất cả mọi người đều nhận định gã chính là môn chủ của Thất Tuyệt Môn. Tuy nhiên, thân là một trong những con rối của Thất Tuyệt Môn, gã biết ở trên mình hãy còn tồn tại một môn chủ chân chính.
Nói là nói vậy nhưng trong chốn giang hồ không một ai biết môn chủ thật sự của Thất Tuyệt Môn là ai, đến cả chính gã cũng không biết kẻ đứng phía trên khống chế hết thảy mọi thứ có bộ dạng thế nào.
Bên cạnh đó, đã rất nhiều năm gã không còn cảm nhận được sự tồn tại của vị môn chủ chân chính ấy nữa. Huống chi, chẳng ai muốn trở thành một con rối cả, nhất là khi gã cùng lắm chỉ là một con tốt thí dùng để che mắt người trong giang hồ mà thôi.
“Suốt mười năm ta vắng bóng, bản thân ngươi đã giở những trò mèo nào, ngươi cho rằng ta không biết?” Lý Tố Khanh nở nụ cười ôn hòa nhưng lại chẳng có mấy phần thiện ý.
“Nhưng ngươi cũng đã giúp ta gặp được một người rất tốt, vì điều này ta sẽ để ngươi chết một cách thoải mái hơn.”
Ngay khi Lý Tố Khanh vừa dứt lời, “môn chủ Thất Tuyệt Môn” bỗng dưng cảm thấy cổ họng lạnh lẽo.
Võ công của gã ở Thất Tuyệt Môn, không một kẻ nào có thể sánh được, ngay cả những người võ công cao cường lừng lẫy trên giang hồ cũng chưa chắc có thể giết được gã chỉ trong tích tắc. Nếu không, khi ngồi ở vị trí này, gã đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Song, tên Lý Tố Khanh trông ốm yếu dặt dẹo lại không hề có tí nội lực này lại có thể dễ dàng chỉ trong nháy mắt phóng ám khí đâm thẳng vào yết hầu của gã.
“…” Mắt thấy người môn chủ mà trước đây mình vẫn luôn sùng bái ngã xuống ngay trước mặt mình, Diệp Chấp không khỏi ngẩng đầu lên quan sát người đang đứng quay lưng về phía mình là Lý Tố Khanh.
Hắn trăm triệu lần không ngờ tới, một Lý Tố Khanh không có chút nội lực nào, một Lý Tố Khanh tay trói gà không chặt vậy mà lại là môn chủ chân chính của Thất Tuyệt Môn?
Lý Tố Khanh xoay người lại, vẫn là nụ cười dịu dàng, nhưng đầu ngón tay đã bị máu tươi nhiễm đỏ, thậm chí còn nhỏ giọt rơi xuống nền đất.
“Dạ nhi à, hiếm lắm mới được trông thấy vẻ mặt này của em.” Lý Tố Khanh nhấc tay nâng lên gương mặt của Dạ Chấp, buộc hắn phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, “Nhưng mà thú vị lắm đó.”