ĐỘC THOẠI CUỐI CÙNG - Chương 2
Khai giảng lớp tám được một tháng, kỳ thi tháng đến đúng hạn, sau khi có thành tích, chủ nhiệm lớp Lưu Phong xếp lại chỗ ngồi theo bảng điểm.
Mà Đàm Tư Nghi đứng thứ hai cứ như vậy trở thành bạn cùng bàn với Lục Bạch Xuyên đứng nhất.
Đây là lần đầu tiên Đàm Tư Nghi cảm thấy thành tích tốt cũng không tệ tí nào. Khi Lục Bạch Xuyên ngồi xuống, cô giả vờ thờ ơ không nói chuyện với cậu, vẫn luôn cúi gằm mặt, loay hoay không biết nói gì.
Nhưng khi giọng nói quen thuộc vang lên cô lại bất giác ngước lên nhìn cậu, “Xin chào, tớ là Lục Bạch Xuyên. Sau này cậu là bạn cùng bàn với tớ rồi, xin hãy quan tâm nhiều hơn.”
Vẫn là giọng nói sang sảng cùng với ánh mắt sạch sẽ như pha lê không lẫn chút tạp chất nào.
Đàm Tư Nghi gật đầu, không dám nhìn cậu, vài giây sau tim đập chậm lại cô mới mở miệng trả lời cậu.
“Xin chào, tớ là Đàm Tư Nghi.”
“Tớ biết.”
Nghe vậy Đàm Tư Nghi rất ngạc nhiên, nhưng trong sự ngạc nhiên ấy cũng không giấu được niềm vui, cô lại ngước lên nhìn cậu, trong mắt mang theo sự nghi ngờ, “Sao cậu lại biết?”
Lục Bạch Xuyên cong môi cười, “Chúng ta học chung lớp một năm rồi, sao tớ lại không biết tên của cậu được, nhưng cậu không hay nói chuyện với mọi người trong lớp nên tớ sợ cậu không biết tớ là ai mới tự giới thiệu. Vậy bây giờ chúng ta đã biết nhau rồi, sau này chung sống hòa thuận nhé Đàm Tư Nghi.”
Năm mười bốn tuổi Lục Bạch Xuyên đã để lại cho Đàm Tư Nghi một dấu ấn không thể nào xóa nhòa được, thế nên sau này Đàm Tư Nghi cũng không thể nào quên được sinh mạng của chàng trai ấm áp này.
——
Gió lạnh qua đi, mùa hạ đã đến, tháng sáu xao động cũng đến đúng hẹn.
Đàm Tư Nghi đứng ở hành lang bên ngoài phòng chống cằm nhìn bóng dáng chàng trai đang chạy trên sân bóng bên dưới, đồ thể dục đỏ trắng đan xen làm làn da của cậu phơi ra dưới ánh mặt trời. Sau khi ném vào rổ, chàng trai ấy vẫy tay xoay người về hướng Đàm Tư Nghi đang đứng rồi cười, hai chiếc răng nanh lộ ra cùng với đôi mắt trong sáng thuần khiết ấy đã trở thành ký ức khó quên của cô.
Thân cây vươn thẳng lên trời, trụi dần, màu xanh thẳm lại xuất hiện, ánh nắng chói chang quét qua kẽ hở trên cành lan ra từng chút một.
Đàm Tư Nghi cứ đứng trên hành lang mãi như thế, ngửi được hương thơm của cây cỏ trong gió trời mùa hạ, nhìn cảnh tượng tươi đẹp trước mắt đến xuất thần.
Mãi đến khi một bóng đen che đầu cô.
“Không nắng sao?”
Là cậu ấy.
Đàm Tư Nghi quay lại nhìn Lục Bạch Xuyên, cầm mũ đội lên rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Trên mũ là hơi thở của cậu ấy, một mùi hương thanh mát.
Cô cụp mắt xuống nhìn lần nữa.
Lục Bạch Xuyên vừa chơi thể thao về, mái tóc ngắn gọn gàng đã hơi lộn xộn, trên trán và thái dương đều có những giọt mồ hôi, vài giọt từ cằm rơi xuống dưới, ánh nắng trong veo bao trùm lấy cậu, vừa thanh mát lại sảng khoái, tràn đầy cảm giác trẻ trung.
Nếu đôi mắt thật sự biết nói thì thời khắc đó cô đã muốn nói thích Lục Bạch Xuyên biết nhường nào.
Chỉ là cô không dám.
Càng tiếp xúc lại càng sợ, càng hiểu biết nhiều lại càng thích nhiều hơn, sau khi trở thành bạn rồi cô lại càng muốn giấu đi sự rung động ấy.
Nếu ngay từ đầu Đàm Tư Nghi chỉ động tâm với Lục Bạch Xuyên mà thôi thì sau ba tháng tiếp xúc với người ấy, Đàm Tư Nghi đã khắc cốt ghi tâm.
Bởi vì quen với Lục Bạch Xuyên, Đàm Tư Nghi dần nói nhiều hơn, tuy tính cách vẫn hướng nội nhưng lại hay cười, lần nào Lục Bạch Xuyên cũng dẫn cô đến chơi với các bạn cùng lớp, cô cũng dần trở nên quen thuộc hơn một chút.
Lục Bạch Xuyên đã chiếu những tia sáng vào cuộc đời u ám tối tăm của Đàm Tư Nghi, cũng biến cô thành một cái cây có thể tự sinh trưởng.
Gió mùa hạ thổi qua, những tán cây lay động xào xạc, tiếng ve kêu, ánh mặt trời xán lạn chiếu rọi trái tim nóng bỏng.
Cô như người say dũng cảm nói ra câu ——
“Lục Bạch Xuyên.”
“Hả?”
“Chúng ta cùng nhau đến trường trung học phụ thuộc đại học Giang đi.”
“Được chứ, cứ thế mà thẳng lên thôi.”
“Vậy cùng nhau thi vào đại học Giang nha.”
Lục Bạch Xuyên quay đầu nhìn cô, ánh chiều tà rơi lên vành mũ làm lòng người xao xuyến.
“Được thôi.”
Khoảng cách hai mét là khoảng cách tim rung động mãnh liệt.
Cô lấy danh nghĩa một người bạn lén hứa hẹn.
Thanh xuân là màu sắc rực rỡ, nhịp tim đập rộn ràng là tần số tự nhiên nhất của yêu thầm.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Yêu thầm không nhát gan chút nào đâu!