ĐỘC SỦNG NÔNG MÔN TIỂU KIỀU THÊ - Chương 31
Chương 31: Dọn nhà
Buổi trưa về nhà ăn cơm xong Liễu Nhi liền ôm Đại Bạch cùng Thẩm Lục Mạn ra ngoài.
Sau một buổi sáng quan sát, cuối cùng Thẩm Lục Mạn cũng cảm thấy trong làng rất an toàn, Liễu Nhi Cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết ở một bên trông đám nhóc chơi đùa cũng thấy chán, liền để Kinh Ngạo Tuyết ở nhà thu dọn hành lý.
Nàng nói: “nhà lá ở chân núi sắp sửa xong rồi, buổi chiều ngươi rảnh thì đem hành lý gói lại, nếu mai thời tiết tốt, thì ngày mai bắt đầu dọn nhà luôn.”
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng tiễn các nàng đi, rồi bắt đầu thu dọn hành lý.
Nàng dạo qua các phòng trong viện trạch một lần, đại khái muốn biết phải chuyển bao nhiêu thứ, rồi mới bắt đầu thu dọn từng món.
Các nàng ở trạch viện này nhiều năm đồ đạc lại không nhiều, vấn đề là nguyên chủ trước kia quá cặn bã đem hết tiền trong nhà đi tiêu xài còn có cả đồ đạc có giá trị, cho nên trong nhà cũng không còn bao nhiêu thứ.
Ngoại trừ chút nhu yếu phẩm cho sinh hoạt hàng ngày ra thì cũng không còn gì khác.
Kinh Ngạo Tuyết giật giật khóe môi, vừa cảm thấy mình may mắn vì không quá nhiều việc, vừa đem nguyên chủ mắng một trận.
Lúc nàng thu dọn còn đem mọi thứ lau chùi một lần, nên tốc độ cũng có chút chậm.
Nhưng cũng không hiểu vì sao, có lẽ là thân thể của nguyên chủ quá yếu, nàng làm không nhiều việc, thì đã ngồi trên ghế thở phì phò một hồi.
Nói đến, trước đó nàng cũng thức đêm nhiều ngày như vậy nhưng cũng không có mệt mỏi buồn ngủ như vậy, nhưng không ngờ lần này nàng vừa đau vừa mệt, khi tỉnh lại thì toàn thân bất lực, nên luôn cần phải dùng mộc hệ dị năng vận chuyển kinh mạch để chèo chống cho thân thể này hoạt động.
Nghĩ vậy, nàng cũng bất an nhíu mày.
Khi ở tận thế, nàng mấy ngày mấy đêm không ngủ chỉ cần dùng mộc hệ dị năng để khôi phục thân thể, chỉ cần nhắm mắt lại một hồi thì tinh thần trở lại khỏe mạnh như bình thường.
Xem ra, cỗ thân thể này quá hư nhược.
Nhưng nghĩ lại cũng chỉ như vậy, khi nguyên chủ còn ở tu tiên giới không coi trọng phương diện tu hành cho thân thể, ngoại trừ pháp thuật lợi hại ra, thì những kỹ năng khác một chút cũng không có.
Đến khi 16 tuổi, vô tình bị thương linh căn hủy hết, thân thể chịu tổn thương không nhỏ, nghe nói nối dõi gia tộc cũng là vấn đề.
Cuối cùng lại bị gia chủ đè xuống tin này, mới tìm cho nàng một chỗ tốt gả đi.
Nhưng chuyện này khiến Kinh Ngạo Tuyết suy sụp, khiến nàng đau khổ, mỗi ngày chỉ biết ở trong viện mượn rượu tiêu sầu.
Cho đến khi bị Kinh đại bá ném khỏi tu tiên giới, vào nhân gian, sau lại theo chân tên cặn bã Lương Thăng Vinh tiêu xài hoang phí, ăn uống bê tha, làm việc nghỉ ngơi thất thường.
Chỉ qua vài năm, thể nội càng suy yếu, cho dù trước đó nàng có ngâm thuốc tắm dược ăn hoàn, lúc nào cũng dùng mộc hệ dị năng bồi bổ thì trong thời gian ngắn như vậy, cũng không thể an dưỡng nổi.
Nàng thở dài một hơi, thầm nghĩ: trước đó còn định dạy Liễu Nhi học võ, giờ chỉ còn lại vài cái tư thế, chờ dọn nhà xong, mỗi sáng phải dậy sớm chạy quanh chân núi hai canh giờ a.
Nàng quyết định như vậy, liền bắt đầu có ý thức rèn luyện bản thân.
Sau khi dọn đồ xong, cho dù mệt mỏi, cũng không dám nghỉ ngơi chút nào.
Chờ đến khi mặt trời lặn, Thẩm Lục Mạn đem Liễu Nhi về nhà, nàng đã dọn được hơn phân nửa, cả người tựa như được vớt ra từ trong nước, một thân toàn là mồ hôi.
Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy liền giật mình vội tiến đến đỡ nàng nói: “ngươi sao vậy?”
Kinh Ngạo Tuyết cong khóe môi miễn cưỡng cười một tiếng nói: “vẫn còn khỏe, chỉ là muốn thử sức một chút, ngươi không cần lo, ngủ một giấc là khỏe thôi, nhanh đi nấu cơm đi, ta ăn cơm tắm rửa xong, hôm nay đi nghỉ sớm.”
Thẩm Lục Mạn cau mày vẻ mặt lo lắng đỡ nàng đến nhà chính ngồi xuống ghế, mới nói: “vậy ta đi làm cơm, ngươi ở đây nghỉ ngơi chút đi.”
Nàng còn nhiều lời trách móc muốn nói, nếu mệt thì nghỉ đi, còn không thì để hành lý ở đó, tối nàng về thu dọn là được, dù sao nàng cũng là tu sĩ, lại làm quen mấy việc này, đối với nàng cũng không có gì đáng kể.
Nhưng thấy Kinh Ngạo Tuyết mệt đến nhắm hai mắt lại nàng cũng không muốn quấy rầy nàng, liền kéo Liễu Nhi trong lòng lo lắng đến phòng bếp nấu cơm.
Liễu Nhi đem thỏ con để dưới đất, bất ăn nắm vạt áo Thẩm Lục Mạn nói: “nương thân, mẫu thân, sẽ…”
Thẩm Lục Mạn hành động nhanh chóng, nghe nàng nói như vậy liền cắt lời nàng nói: “mẫu thân con chỉ mệt thôi, không sao đâu, Liễu Nhi nếu rảnh thì giúp nương thân rửa rau đi con.”
Những việc này Liễu Nhi đều làm, chỉ là động tác rất chậm.
Liễu Nhi nghe vậy, vội gật đầu vén tay áo đến giúp Thẩm Lục Mạn.
Hôm nay Thẩm Lục Mạn tận lực tăng nhanh động tác, so với bình thường càng nhanh gấp đôi để chuẩn bị đồ ăn, còn nấu nước nóng sẵn.
Ngày thường Kinh Ngạo Tuyết cao hứng thì ngồi trên bàn ăn có thể ăn được vài chén cơm, nhưng hôm nay lại chỉ có một chén.
Thẩm Lục Mạn nhíu chặt mày, hận không thể mang Kinh Ngạo Tuyết lên trấn xem đại phu.
Kinh Ngạo Tuyết hiểu rõ thân thể mình, nàng thấy nước đã nấu, liền đi tắm rồi từ phòng tắm đi ra.
Nàng đến trước mặt Thẩm Lục Mạn, cả người tựa vào vai nàng, thấy đối phương vẫn như cũ lo lắng nhìn mình, ngược lại có chút tự trách vì hôm nay làm quá mức, sau này vẫn nên rèn luyện nhiều hơn.
Nàng cười nói: “ta không sao, ngươi đừng lo chỉ hơi mệt thôi, thân thể ta vốn không tốt, nên nghĩ muốn rèn luyện thân thể một chút, không như vậy thì tương lai sao có thể bảo vệ ngươi cùng Liễu Nhi…”
Thẩm Lục Mạn nhếch miệng nói: “không cần ngươi bảo hộ, ta vẫn có thể chiếu cố tốt Liễu Nhi.”
Kinh Ngạo Tuyết hé miệng nói: “khó mà làm được, ta là gia chủ trong nhà… tiểu nương tử, ngươi hôn ta một cái đi, ta sẽ đi ngủ liền.”
Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy còn có tâm tư hồ nháo có chút tức giận.
Nhưng thấy Kinh Ngạo Tuyết híp mắt mong đợi nhìn nàng, nàng liền mềm lòng đôi môi hôn lên trán nàng một cái rồi đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi.
Chiếu cố Kinh Ngạo Tuyết ngủ xong Thẩm Lục Mạn nhẹ nhàng ra khỏi phòng khép cửa lại.
Nàng nhìn hành lý đã thu dọn để trong viện, bất đắc dĩ thở dài một hơi, để Liễu Nhi tự mình đi tắm rồi ngủ, còn nàng bắt đầu đóng gói số hành lý còn lại.
Làm xong toàn bộ, thì cả cái viện chất đầy đồ, trong đó còn có một phần đồ hôm trước mua từ trên trấn về, còn dụng cụ hôm trước mua trên trấn hôm qua cũng đã đem đến chân núi sử dụng.
Nàng nghĩ đến việc dọn nhà tốt nhất thuê hai chiếc xe lừa, ngày mai khi nàng đến chân núi sẽ hỏi vài tráng hán sửa nhà, xem bọn họ có nguyện ý giúp chuyện này không, đương nhiên nàng sẽ trả bạc.
Nàng xoa cái vai đau nhức, ngẩng đầu nhìn ánh trăng một chút.
Đêm nay thời tiết khá tốt, không có mây đen che lấp, bầu trời thoáng đãng cùng vành sáng ánh trăng sung mãn, không chút khách chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt cùng vơi ánh nến lập lòe chiếu sáng cả một viện.
Môi nàng mím thành một đường, bất an nói thầm: sắp trăng tròn…
Trước kia mỗi khi thấy trăng tròn, nàng sẽ để lại Liễu Nhi ngủ một mình, rồi một mình đi lên núi chờ.
Nhưng hiện tại, đến tháng này Kinh Ngạo Tuyết đã ở nhà muốn giấu nàng, thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thôi, dù sao hai ngày nữa các nàng phải dọn nhà rồi, mặc dù nhà còn chưa sửa xong, nhưng cũng chỉ cần bốn năm ngày là đi, chỉ là một vài chỗ nhỏ cần tu sửa, không có gì đáng ngại.
Chờ dời đến chân núi, thì nàng lên trên núi cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Nàng nghĩ như vậy, liền thở dài một hơi, xoay người đến phòng tắm để tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Ngày thứ hai, Kinh Ngạo Tuyết ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh, nàng ngáp một cái ngồi dậy, trong lòng tự nhủ: quả nhiên rèn luyện như vậy có lợi cho giấc ngủ a, đã lâu nàng không được ngủ thư thái như vậy.
Nàng duỗi lưng một cái, mặc y phục rồi đến viện rửa mặt, vốn cho rằng Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi đã ra ngoài, nhưng không ngờ Liễu Nhi còn ở trong nhà, ngay tại nhà chính luyện chữ.
Nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết tỉnh, vội gác bút lại nói: “mẫu thân, người đã tỉnh, thân thể, có khá hơn chút nào không?”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, luôn cảm thấy Liễu Nhi so với trước kia hiểu biết nhiều hơn.
Nàng cười nói: “Đa tạ Liễu Nhi quan tâm, ta đã tốt hơn nhiều, ban đầu cũng không phải chuyện gì đáng lo, chỉ là rèn luyện thân thể quá độ, nên mệt mỏi mà thôi, ngược lại khiến cho con với nương thân bị dọa sợ, việc này là ta không tốt, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”
Liễu Nhi lắc đầu nói: “không có chuyện gì, là tốt rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói, gương mặt trắng hồng gò má còn mang theo mũm mĩm của tiểu hài nhi, cả người tựa như cái lò bánh bao nóng mới được lấy ra, nhìn thấy là khiến người ta muốn ăn, muốn ôm lấy gặm một ngụm.
Nàng nhịn không được liền đưa tay nhéo khuôn mặt Liễu Nhi, trong lòng nghĩ: cảm xúc quả nhiên rất tốt, sau này phải xoa bóp nhiều mới được a.
Liễu Nhi ngơ ngác đứng im cho nàng bóp, dù sao cũng không đau chờ Kinh Ngạo Tuyết bóp đã rồi, võng qua nàng đến phòng bếp hâm cơm canh, mới nói: “nương thân, sờ đã hơn.”
Kinh Ngạo Tuyết cười khúc khích nói: “lời này đừng để nương thân con nghe được, nàng sẽ xấu hổ mà nổi giận đó.”
Liễu Nhi nhíu mày, đang chuẩn bị nói gì đó, thì nghe thấy tiếng Thẩm Lục Mạn truyền đến: “chuyện gì mà không để ta nghe thấy?”
Kinh Ngạo Tuyết vội ra khỏi cửa phòng bếp nói: “sao hôm nay lại về sớm như vậy?”
Nàng vừa rồi chăm chú nấu cơm, không để ý đến tiếng bước chân của đối phương, chủ yếu là Thẩm Lục Mạn đi đường không phải ra tiếng bước chân, trừ phi không khí yên tĩnh, hoặc là nàng phải tập trung tinh thần nếu không sẽ không thể nghe được.
Thẩm Lục Mạn nghe vậy hỏi: “ngươi vừa dậy? thân thể thế nào rồi?”
Kinh Ngạo Tuyết đi đến, ở trước mặt nàng dạo một vòng dang tay nói: “này, ngươi xem, không phải đang hảo hảo sao.”
Thẩm Lục Mạn thấy tinh thần nàng thực sự không tệ mới nói: “vậy là tốt rồi, hôm qua không phải nói hôm nay dọn nhà sao? buổi sáng ta đến nhà là dưới chân núi xem, bên kia đã sửa sắp xong rồi, hôm nay chúng ta đem mấy thứ vặt vẵn dời qua đó trước đi, chờ đến ngày dọn nhà chính thức, thì đem những thứ còn lại đi là được.
Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng nói: “vậy ngươi thuê xe lừa rồi sao?”
“Đúng vậy a,” Thẩm Lục Mạn chỉ ra ngoài cửa nói: “ta nhờ hai người trong thôn, bọn họ đang cưỡi xe lừa chờ ở ngoài cửa, ta sợ khiêng đồ ồn ào, ảnh hưởng ngươi đang ngủ, nên mới kêu bọn họ ở ngoài cửa chờ, chờ ta vào xem ngươi dậy chưa rồi mới báo lại.”
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: “tiểu nương tử thật biết quan tâm, ta dậy rồi, đang chuẩn bị cơm canh nóng để ăn, ngươi cho bọn họ vào chuyển đồ đi.”
Thẩm Lục Mạn lên tiếng, đi ra ngoài gọi người vào giúp đỡ.
Nhìn hai người chỉ mới chừng 20 tuổi, dáng người đều khỏe mạnh đều nhìn thấy được sức lực không tệ.
Bọn họ chào hỏi với Kinh Ngạo Tuyết, rồi bắt đầu chuyển đồ trong viện.
Kinh Ngạo Tuyết đi rót mấy chén trà để sẵn, chờ bọn họ khát nước thì có thể lấy uống.
Còn nàng thi đi trông nồi, chờ đồ ăn hâm nóng xong, rồi hỏi bọn họ có muốn ăn cơm không, đương nhiên chỉ là khách sáo hỏi thăm thôi, hiện tại mới là buổi sáng, cũng không đến mức quá đói.
Qủa nhiên bọn họ lắc đầu vội nói không đói.
Kinh Ngạo Tuyết cảm giác một mình ngồi tại nhà chính ăn cơm, còn người ta thì làm việc cũng thực kỳ cục.
Liền để đồ ăn ở phòng bếp ăn xong rồi mới rửa chén ra khỏi phòng.
Lúc này đồ trong viện đã dời đi một phần.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, liền tiến đến hỗ trợ, đem hai chiếc xe lừa chất đầy phía sau, liền đi cùng Thẩm Lục Mạn mang theo Liễu Nhi đi theo sau xe lừa chậm rãi đến dưới chân núi.
Nàng để Liễu Nhi chơi đùa cùng đám nhỏ, còn mình thì cùng người khác đem đồ trên xe lừa chuyển xuống.
Thẩm Lục Mạn ở chỗ này xếp đồ, nàng ngồi lên xe lừa rồi về nh, tiếp tục khuân đồ.
Đồ trong nhà các nàng không nhiều, nhưng nếu là những người khác dọn nhà thì cũng đi hơn mười mấy vòng.
Mà nàng chỉ còn lại hai chuyến, đã đem đồ dời đi gần xong.
Trong viện lúc này vắng vẻ, chỉ còn lại chút nhu yếu phẩm sinh hoạt, nàng đóng cửa lại liền đến chân núi.
Thẩm Lục Mạn còn đang sắp đồ, mấy thứ này chỉ có thể để một mình nàng làm, không gia giúp tốc độ dĩ nhiên cũng chậm đi nhiều.
Kinh Ngạo Tuyết cũng đến phụ một tay, hai người vội vàng hết một buổi chiều mới xong.
Kinh Ngạo Tuyết lau mồ hôi trên mặt nhìn nhà lá.
Nhà lá này so với viện tử trước nhỏ hơn nhiều, ngoại trừ hai gian phòng để đồ, thì chỉ có ba cái phòng ngủ, một gian bếp, một gian phòng tắm, cùng một cái nhà chính diện tích lớn nhất.
Ngược với viện tử trước đó, phòng trống có đến mười mấy gian.
Nàng nhìn gian phòng nhỏ hẹp, lắc đầu trong lòng nghĩ: chờ thảo dược nàng bán được tiền, thì sẽ sửa viện tử lớn thêm chút nữa, tạm thời ở nhà như vậy trước đã.
Nàng ra khỏi cửa phòng, ngoài sân cũng trống trải, bất quá chỉ có đống đồ rối tung vẫn để ở kia, chờ sửa phòng xong thì mới có thể dọn vào hết.
Nàng nói tiếng cám ơn với mấy người sửa nhà, rồi dắt tay Thẩm Lục Mạn đến bờ sông.
Kinh Ngạo Tuyết nằm trên đồng cỏ nói: “cuối cùng chuyển xong rồi, mệt chết ta.”
Thẩm Lục Mạn ngồi một bên, nhặt một viên đá ném xuống sông, nói: “Mệt lắm a, nhờ có ngươi ở chung cùng dọn đồ.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, mỉm cười nhìn nàng nói: “vậy ngươi phải cổ vũ cho ta gì đó a? hôm nay ta là đại ân giúp ngươi a.”
Thẩm Lục Mạn ngừng lại nhìn kỹ mặt nàng nói: “sao ta lại thấy ngươi mặt dày như vậy a?”
Kinh Ngạo Tuyết cười ha ha, nàng thích nhìn thấy Thẩm Lục Mạn thoải mái trước mặt nàng.
Nàng xoay người đè lên Thẩm Lục Mạn, đối diện với đôi mắt bối rối của nàng, cúi đầu nhu hòa bên tai nàng nói: “đừng sợ, ta sẽ không ăn ngươi.”
Thẩm Lục Mạn đưa tay muốn đẩy nàng ra, liền bị Kinh Ngạo Tuyết nâng môi hôn lên.
Nàng liền mở to mắt nhìn, Kinh Ngạo Tuyết liếm môi, thổi hơi nói: “này, lúc hôn đừng mở mắt a, nhắm mắt lại hưởng thụ mới đúng nha.”
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt sợ hãi nhắm mắt lại.
Sau khi nhắm mắt các giác quan liền phóng đại vài lần, nàng cảm giác được rõ ràng Kinh Ngạo Tuyết đang đè trên người nàng, nhiệt độ cơ thể ấm áp dù cách lớp vải y phục nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Thân thể đối phương khẽ phập phồng, đó là hô hấp của nàng.
Hương khí cây