ĐOÁN THIÊN MỆNH - Chương 72-73-74
Quả nhiên cô ấy tiếp lời, nói: “Thực ra, mấy ngày trước cô gọi cho tôi nói về thi châu. Tôi biết nơi nào có, cũng chuẩn bị đi lấy nó. Lần trước lúc tôi xuống nước, bất ngờ phát hiện được một viên thi châu, nhưng viên thi châu đó thi khí rất lớn, nếu tùy tiện đến gần sẽ bị xác khí quấy nhiễu, lúc đó tôi không mang theo bất cứ dụng cụ gì, nên không lấy.”
“Ở chỗ nào?” Diệp Thanh thận trọng hỏi. “Với tính tình của cô, hiếm khi nói ra mấy từ này, xem ra có vẻ nguy hiểm.”
“Không sai, có chút nguy hiểm.” Người phụ nữ gật đầu không phủ định.
“Được, vậy cô dẫn chúng tôi qua đó xem thử đi.” Diệp Thanh nói.
“Có thể, nhưng có điều các quy tắc cũ cô biết rồi đấy.” Người phụ nữ nói.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cũng là lần đầu tôi tiếp xúc với cô ấy, đương nhiên tôi không biết quy tắc của cô ấy, Diệp Thanh giải thích cho tôi, những người “ăn cơm trên mặt” có mấy quy tắc.
Đối với Diệp Thanh mà nói, phụ nữ không được xuống nước vào mấy ngày này, bởi vì mùi máu sẽ thu hút rất nhiều thứ.
Thứ hai là báo cáo.
Báo cáo là gì? Chính là nói cho thần sông ở nơi này, tổng cộng có mấy người muốn vào sông, phải nói cho rõ ràng, để thàn sông ghi chép lại, thật ra nói thế nào thì chuyện ghi chép này cũng là một nhiệm vụ của thần sông.
Diệp Thanh bảo tôi gọi người phụ nữ này là chị Nguyệt. Tôi gật đầu, Diệp Thanh không vấn đề gì, tôi là một người đàn ông thì cũng làm gì có chuyện gì được? Có nghĩa là tổng cộng ba người, chị Nguyệt gật đầu, lấy ba cây nhang ra cắm thẳng lên mũi thuyền, rồi nói điều gì đó khó hiểu như đang nói với thần sông rằng ba người chúng tôi phải xuống nước.
Một cảnh tượng kỳ quái hiện ra, nhang không có châm lửa vậy mà lại bốc cháy một cách kỳ lạ. Điều này làm tôi vô cùng ngạc nhiên, chị Nguyệt gật đầu:
“Ừm, không có gì, chúng ta đi thôi …”
Nhưng cô ấy chưa kịp nói hết câu thì ba nén nhang đột nhiên vụt tắt không báo trước, cả ba cây nhang đột nhiên biến thành màu đen, giống như đang tức giận.
Sắc mặt Diệp Thanh hơi tối lại:
“Sao vậy? Thần Sông không đồng ý?”
Chị Nguyệt cũng rất ngạc nhiên:
“Không phải, ông ấy đồng ý rồi, nhưng chuyện nuốt lời hứa như này chưa từng xảy ra, để tôi hỏi thử.”
Cô ấy tự mình lấy ra một nén nhang, trong miệng nói gì đó, sau một phút cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng sửng sốt. Diệp Thanh cũng có chút kinh ngạc.
“Thần sông nói cậu lừa ông ấy, thiếu chút nữa bị cậu lừa rồi.” chị Nguyệt nói.
Tôi không nói nên lời, làm sao tôi có thể lừa ông ấy được? Tôi không phải chỉ có một mình sao?
“Thần sông nói cậu đang che giấu, trên người cậu vẫn còn một người nữa.” chị Nguyệt nói.
“Tôi chỉ có một…” Tôi ý thức được, nên tự mình dừng lại. Lẽ nào thần sông đang nói về Tiểu phượng hoàng trong ba lô của tôi??
“Rốt cuộc có mấy người?” chị Nguyệt hỏi tôi.
Tôi do dự một lát rồi nói, trong ba lô của tôi có một thứ.
“Có cái gì? Thứ đó là gì?” Cô ấy hỏi.
Tôi không biết phải nói như thế nào, Diệp Thanh liền giúp tôi nói chuyện, nói đó là một quả trứng, một quả trứng do yêu quái sinh ra.
Chị Nguyệt lại liếc nhìn tôi. Điều khiến tôi thở phào nhẹ nhõm là chị không hỏi nhiều, tôi cũng không phải trả lời quá nhiều. Phượng hoàng hiếm đến vậy, nếu ai đó có ý biết được tôi có trứng phượng hoàng, chắc tình hình sẽ không ổn.
Thay vào đó, chúng tôi lại lấy ra bốn nén nhang, tượng trưng cho bốn người chúng tôi, và một lần nữa dùng nhang để giao tiếp với Thần sông. May mắn thay, vì chị Nguyệt và Diệp Thanh đã quen biết nhau, cô ấy nói vài câu giúp, sau đó bốn nén nhang được thắp sáng cùng một lúc.
“Báo cáo xong rồi, chúng ta đi thôi.” chị Nguyệt đi lái thuyền ra khơi.
Tôi yên tâm, Diệp Thanh đi tới, nói với tôi:
“Đừng để ý, cô ấy là như vậy, nếu không thận trọng, cô ấy sẽ không bao giờ sống được đến ngày hôm nay.”
Cô ấy là một người phụ nữ mà có thể làm những việc này, đã rất lợi hại rồi, chưa kể cô ấy không nói gì nhiều, tôi đương nhiên cũng hiểu.
Tôi thấy thuyền di chuyển chậm rãi, trong lòng có chút tiếc nuối, lẽ ra nên đưa Ninh Vũ Hi quá đây, dù sao cô ấy bây giờ cũng là thần nước, bất kể sông lớn hay nhỏ, bằng thân phận của thần sông, đủ để cô ấy đến và đi tự do ở bất cứ đâu.
Thật tiếc là cô ấy quá ồn ào, tôi thực sự không chịu nổi cô ấy, nếu không tôi sẽ đưa cô ấy đi cùng rồi. Tuy nhiên, thần sông có thể cảm nhận được sức sống của Tiểu Phượng Hoàng, có vẻ như ngày nó phá vỡ lớp vỏ chui ra không còn xa nữa.
Tôi vừa mong đợi vừa lo lắng trong lòng.
Tôi thở dài, tìm một chỗ trong mũi thuyền ngồi xuống, Diệp Thanh và chị Nguyệt đang nói chuyện gì đó, chắc là đã lâu không gặp nên ôn lại chuyện cũ.
Vốn dĩ lúc này đã là buổi chiều rôi, thuyền đã đi được một lúc, chị Nguyệt bắt một con cá lên, làm một nồi cá kho dưa thơm phức, tôi nhịn không được đi qua đó, không kiêng dè cầm đũa lên ăn.
Mùi vị rất ngon, nhưng ngày nào chị ấy cũng ăn nên thấy vô vị, dù sao tôi cũng muốn ăn hết canh. Có lẽ do cách ăn của tôi nên chị Nguyệt nhìn tôi rất kỳ quái, cũng không nói gì, chỉ nói rằng cơm ở bên kia, tự lấy đi.
Chị Nguyệt ăn được một chút rồi tiếp tục chèo thuyền. Diệp Thanh và tôi tiếp tục ăn được 1 lúc chúng tôi đã ăn no, lúc này, bầu trời gần như đã tối hoàn toàn.
Ở mũi thuyền có ánh đèn chiếu ra phía xa, tôi không cảm thấy gì, nhưng lúc này con thuyền chậm rãi dừng lại, chị Nguyệt và Diệp Thanh bước ra ngoài, chị Nguyệt chỉ vào dòng nước chảy xiết phía trước nói:
“Thi châu ở dưới nước.”
Thật tốt, tướng mạo Diệp Thanh cũng có ánh sáng tương ứng xuất hiện, cho thấy bên dưới thật sự có thi châu.
“Chúng ta cần phải làm gì?” Diệp Thanh hỏi.
“Mọi người không quen xuống nước nên không cần cố. Tôi xuống là được rồi, mấy người nên cảnh giác. Trời tối rồi, những thứ dưới nước cũng không yên phận.” Chị Nguyệt nói, chuẩn bị bắt đầu xuống nước.
Dưới nước chảy xiết như vậy, chỉ những người ăn cơm trên mặt nước mới xuống nước được. Chị Nguyệt có thể làm việc này, chứng tỏ hơi thở của chị ấy rất tốt, có thể gấp mấy lần người thường.
Chị buộc một sợi dây vào bắp chân để tránh nước chảy cuốn đi rất nguy hiểm. Khi một mình, chị buộc dây vào mũi tàu, nhưng Diệp Thanh đã đi tới, chị tin tưởng Diệp Thanh, để cho Diệp Thanh kéo đầu dây bên kia.
Nhưng khi chị ấy chuẩn bị xuống nước, đột nhiên thuyền chuyển động 1 chút, như thể có thứ gì đó đập vào đáy thuyền.
Chị Nguyệt và Diệp Thanh dừng lại 1 chút, chị Nguyệt nhìn chằm chằm xuống dòng nước đen ngòm sau đó đi vào trong buồng lấy ra một con rắn, móc mật rắn ra rồi ném xuống:
“Đồ đã đưa rồi, ngươi có thể đi.”
Chị Nguyệt nói rằng thuyền thật sự không va đập gì cả, tôi yên tâm, có vẻ như chị Nguyệt đã có nhiều kinh nghiệm, thông thạo mọi thứ dưới nước. Sau khi làm xong, chị ấy nhảy xuống nước, trông như 1 con cá, làm mặt nước động 1 chút rồi lặn mất.
Tôi đi đến bên cạnh Diệp Thanh, cô ấy có chút lo lắng:
“Nơi này âm khí rất nặng.”
Xung quanh lạnh lẽo, tôi cũng cảm thấy như vậy. Những thứ dưới nước chẳng khác gì ma nước, nhưng mặt nước xung quanh chúng tôi vẫn bình thường, chắc không có ma nước nào mà không biết điều như vậy để chị Nguyệt phải chú ý đến.
Tôi và Diệp Thanh không xuống nước, không thể làm gì với những thứ ở dưới nước, nên cứ đợi.
Mỗi phút mỗi giây trôi qua, chẳng mấy chốc chị Nguyệt đã ở dưới nước được năm sáu phút. Tôi hơi ngạc nhiên. Diệp Thanh lắc đầu:
“Cô ấy có thể ở dưới nước 2-30 phút, giờ vẫn còn sớm.”
Tôi bị những lời này làm cho bất ngờ, nín thở lâu như vậy? Nhưng vào lúc này, đột nhiên có chuyển động trên mặt nước, tôi vội vàng nhìn xem, có phải chị Nguyệt ngoi lên không?
Chắc chắn, chính là chị Nguyệt từ trong nước nổi lên, nhưng sắc mặt có chút xấu:
“Không ổn, tôi chậm một bước, thi châu đã bị lấy đi rồi…”
Lấy đi? Tôi vô thức liếc nhìn sắc mặt Diệp Thanh, Diệp Thanh nhíu mày:
“Không sao, tôi kéo cô lên trước.”
Tôi cũng chung tay, cả hai chúng tôi dùng sức kéo. Chị Nguyệt được kéo lên, cả người ướt đẫm, thở hổn hển vì ở dưới nước quá lâu.
Tướng m ạo của Diệp Thanh nói với tôi rằng thi châu vẫn còn ở đó, nhưng chị Nguyệt xuống nước lại không tìm thấy chúng, chỉ có thể nói rằng thi châu đã bị lấy đi, nhưng vẫn ở gần đây.
Tôi vừa nói thì bỗng chiếc thuyền rung chuyển dữ dội, tôi không thể đứng vững, tự dưng ngã xuống đất,
Rắc…
Tôi bàng hoàng, vì không phải xương của tôi bị gãy, mà âm thanh phát ra từ ba lô của tôi, không, vỏ trứng của Tiểu Phượng Hoàng đã bị tôi ngã đè lên vỡ rồi!
Chương 73
Tiếng “rắc rắc” làm tôi hoảng đến độ tim muốn rớt ra ngoài. Tôi vội bò dậy khiến Diệp Thanh giật mình chạy qua dìu:
“Lý Dịch, sau lưng cậu…”
Cô ấy cũng nghe được tiếng đó.
Tôi hấp tấp mở túi ra xem thế nào, bởi vì “rắc rắc” thì chỉ có thể là tiếng nứt trứng. Vậy phải làm sao đây?? Mọi thứ quá diễn ra đột ngột mà tôi lại chưa từng ngồi thuyền nên không thể đứng vững, vậy là liền ngã uỵch. Kiểu này là đè trúng hộp chắc rồi. Lòng tôi sốt như lửa đốt.
“Cẩn thận, vịn chắc trước đã.” Chị Nguyệt bảo vội. Tôi lập tức làm theo, vịn lan can trên đầu thuyền rồi ngồi xổm xuống.
Lúc này, đáy thuyền lần nữa bị va chạm khiến cả thuyền lung lay. Lẽ nào chúng tôi bị thứ gì theo dõi?
“Chị Nguyệt, có chuyện gì vậy?” Diệp Thanh cấp bách hỏi.
Chị Nguyệt quanh năm sống trên thuyền đã quen với sự rung lắc bèn ổn định cơ thể bước tới đầu thuyền, chăm chú hướng đôi mắt xuống dưới.
Uỵch! Thuyền lại bị đụng, cường độ quá mức kịch liệt buộc tôi phải siết chặt tay vịn.
“Lý Dịch, cậu vịn chắc lan can trước đi, để tôi qua kia xem chị Nguyệt. Nắm chặt đấy, đừng để ngã.” Diệp Thanh đứng dậy chạy qua chỗ chị Nguyệt.
Thấy sắc mặt hai người khó coi, tôi liền gấp gáp móc hộp sắt ra nhìn, vừa nhìn, lòng đã lạnh đi một nửa. Ban nãy cái hộp bị tôi đè hơi méo mó, mà bên trong…
Tôi đánh thót, vội vã mở hộp ra kiểm tra, thế là chứng kiến quả trứng vàng xuất hiện một vết nứt. Đều do tôi đè mà ra. Lòng tôi hiện rất lo lắng, chẳng biết liệu vết nứt này có ảnh hưởng đến quá trình ấp trứng của tiểu phượng hoàng không nữa.
Tôi vô thức hỏi có sao không, nhưng sao tiểu phượng hoàng trả lời tôi được? Con bé không nhúc nhích, tôi chỉ có thể dùng ngón tay cảm nhận mạch đập gấp gáp của nó từ trong vỏ trứng, như thế càng làm tôi áy náy tự trách. Tôi tranh thủ bọc tiểu phượng hoàng bằng quần áo, bỏ nó vào hộp sắt rồi cất vào túi đeo. Thời điểm này mà cầm con bé trên tay còn nguy hiểm hơn.
Tôi vịn tay đứng lên, khó khăn tới cạnh Diệp Thanh và chị Nguyệt theo chuyển động của thuyền, sau đó đưa mắt nhìn xuống. Thế mới phát hiện ở dưới nước, một cái bóng đen đang va từng cái, từng cái vào thuyền như thể muốn lật bọn tôi xuống. Tôi nhìn mà kinh hãi, vội hỏi có chuyện gì vậy?
Dù sao thuyền của chị Nguyệt cũng không lớn, bị nó đụng mạnh vậy có khác gì bị xe đâm đâu. Thuyền có khả năng sẽ lật, nhỡ chúng tôi rơi xuống nước thì chẳng phải càng thêm nguy hiểm?
“Không biết điều! Thứ này đang đuổi chúng ta đi!” Chị Nguyệt tức giận hô, sau đó vào phòng mình lôi cây dao vừa dùng để giết cá ra. Tôi xem hoảng cả hồn. Gì đây? Chị ấy muốn xuống nước chặt cá à?
Chị Nguyệt chẳng nói chẳng rằng đã nhảy tọt vô nước. “Ùm”, cây dao trong tay chị chém xuống. Tôi gấp gáp hỏi không sao chứ, thứ dưới nước dẫu gì cũng rất lớn! Lấy dao chặt vậy sao được?
Diệp Thanh mới bảo: “Con dao này của chị Nguyệt không phải dao thường. Lúc tôi mới quen chị ấy từng chứng kiến chị chém cá trong nước, mấy phút sau đã kéo lên cả trăm ký cá…”
Tôi nghe mà sợ, hơi bị mạnh quá rồi đó?
Diệp Thanh thấy chị Nguyệt nhảy xuống cũng tuốt kiếm gỗ đào chuẩn bị nhảy theo. Tôi ngó qua mặt cô ấy, bảo:
“Thi châu vẫn còn ở gần đây, khả năng cao là bị con cá này nuốt.”
Diệp Thanh gật đầu.
Thấy cô ấy quấn dây vào người định xuống nước, tôi bèn làm theo, ai ngờ Diệp Thanh lắc đầu:
“Cậu không được, lỡ quả trứng trong túi cậu đeo lại bị va đập nữa thì sao?”
Tôi thoáng chốc chẳng biết làm gì nữa.
“Đúng rồi, vừa nãy thế nào rồi?” Cô ấy hỏi, tôi liền đáp có vết nứt rồi. Cô ấy thở phào một hơi, nghĩ nghĩ một chốc lại nói:
“Không quá nghiêm trọng, nhưng có thể sẽ bị ảnh hưởng, nói không chừng con bé sẽ ra sớm hơn…”
Tôi lập tức thấy nguy. Ra sớm hơn?
“Cậu đừng lo quá. Trứng phượng hoàng không phải bị cậu đụng một cái là xảy ra chuyện lớn đâu, người ta là thần thú đấy.” Coi như cô ấy muốn an ủi, tôi cũng chỉ có thể cười khổ. Cứ mong là vậy đi.
Diệp Thanh kêu tôi trông chừng sợi dây, tôi vừa gật đầu, cô ấy đã nhảy vọt xuống nước đâm tới tấp. Tôi chạy vội lên đầu thuyền nhìn, dưới nước nhanh chóng trồi lên một bãi máu loãng. Tôi hết sức kinh ngạc khi thấy một cái bụng trắng đang dần nổi lên. Thế mà là một con cá chép 100 – 150kg đỏ rực nổi lềnh bềnh trên nước trông khá khiếp.
Trên đầu nó có một vết dao trí mạng do chị Nguyệt chém bằng dao phay, ngoài ra mắt nó còn mù một con, do Diệp Thanh đâm.
Chị Nguyệt với Diệp Thanh cùng trồi lên khỏi mặt nước. Chị Nguyệt mặt không đỏ, thở không gấp, trong khi Diệp Thanh thì kém hơn, thở hồng thở hộc. Xem ra người ăn cơm trên nước có chênh lệch ở thời gian nín thở là điều hiển nhiên.
Diệp Thanh dùng kiếm gỗ đào rạch bụng con cá chép, mỡ nó nhiều đến hoảng, thoáng chốc đã khiến mặt nước bóng loáng. Diệp Thanh kế đó mò tay vào lục tìm, sau nhướng mày bảo thi châu không có trong đó.
Cô nàng ngửa mặt nhìn tôi, lắc đầu bảo: “Lý Dịch, không có thi châu.”
Tuy nhiên, tướng mạo cô ấy nói cho tôi biết thi châu đang ở gần đây, nếu không… Nếu không, cung Mệnh cô ấy cũng sẽ xuất hiện hiện tượng tương ứng; hiện giờ không xuất hiện nghĩa là thi châu đang ở gần đây.
Tôi kêu cô ấy tìm kỹ chút, Diệp Thanh liền tìm lại lần nữa. Ruột cá đều kéo hết cả ra, chị Nguyệt cũng chung tay tìm, nhưng vẫn không thấy.
Diệp Thanh lắc đầu với tôi, tôi tỉ mỉ xem tướng mạo cô ấy mấy lần rồi hỏi tại sao con cá lại công kích chúng ta?
Chị Nguyệt giải thích:
“Hẳn là quả trứng trong túi cậu thu hút nó, nó định đẩy cậu xuống nước để ăn quả trứng.”
Tôi giật mình, “sức hút của tiểu phượng hoàng lớn vậy á?” Tôi vô tình bật thốt câu này làm chị Nguyệt nghe được ngạc nhiên vô cùng:
“Cậu nói gì cơ? Trong túi cậu là trứng phượng hoàng?”
Diệp Thanh hướng về phía tôi gật đầu, ý bảo có thể nói thật với chị ấy. Thế là tôi gật gật, chị Nguyệt vỡ lẽ:
“Khó trách, quả mật trong người phượng hoàng là một trong những vị thuốc mấu chốt để chế tạo thuốc trường sinh bất lão cho Tần Thủy Hoàng. Quý giá như vậy hỏi sao có thể hấp dẫn sự chú ý của những thứ đó. À phải, vừa rồi trứng nở chưa?”
Tôi bảo chưa, chị ấy lập tức gật gù:
“Vậy thì vấn đề không lớn.”
Tôi vừa thở ra thì đúng lúc này, Diệp Thanh hỏi phải làm gì, tôi liền đáp:
“Thi châu đang ở dưới nước, mọi người tìm thử đi.”
Diệp Thanh gật đầu, sau đó liếc qua con cá rồi hỏi chị Nguyệt một câu gì đó. Chị Nguyệt đánh mắt sang tôi nói được, thế là Diệp Thanh bóp lấy quả mật to hơn cả nắm tay của con cá ném lên: “Chớ lãng phí, ăn đi, cái này có lợi cho cậu.”
Tôi vô thức bắt lấy. Mật có thể giúp sáng mắt, đúng thật là có lợi cho việc xem tướng, nói không chừng còn có thể dùng khí che giấu tướng mạo thật, mà tôi cũng có thể coi được một… hai… Cơ mà mật đắng vậy làm sao ăn được?
“Đừng lãng phí, giá thị trường một quả mật tận ba chục nghìn đấy! Mua chẳng nổi đâu!” Nghe Diệp Thanh nói, tôi đành cắn răng nhét thẳng quả mật vào miệng. Mùi máu tươi làm tôi suýt phun ra lại. Đắng quá, mới cắn vào thôi đã muốn ói, nhưng tôi lại buộc phải nuốt chửng nó.
Tôi chạy vào trong kiếm nước uống, uống xong lại chạy ra, lưỡi mất hết vị giác, chỉ còn lại vị đắng tanh, tôi thậm chí còn nghĩ trong mấy tháng tới sẽ không động đũa vào cá. Chỉ hy vọng quả mật này có thể giúp hai mắt tôi sáng hơn, nếu không… tôi hối hận chết mất.
Chỉ từng đó thời gian, Diệp Thanh đã trồi lên khỏi mặt nước thở hổn hển. Nín thở quá lâu, cô ấy chịu không nổi.
Tướng mạo cô ấy đang ngày càng sáng, chứng tỏ nó vẫn còn dưới nước. Chắc chị Nguyệt cũng tìm được thi châu rồi, tôi liền thở phào: “Chị Diệp Thanh, chị lên đi, chị Nguyệt tiếp cận được thi châu rồi.” Tôi nghĩ có khả năng đụng phải mấy nơi khác.
Diệp Thanh hiểu ý, nhanh chóng nắm dây leo lên. Quả nhiên chưa tới ba phút, chị Nguyệt đã ló ra khỏi nước, trong tay còn cầm một hạt châu đen khá phản quang. Đây chính là hạt châu bị đặt trong thi thể? Vật thế này… Lâm Tử Mệnh kêu Diệp Thanh tìm làm gì?
Tôi với Diệp Thanh hợp sức tính kéo chị Nguyệt lên, chị Nguyệt lại lắc đầu ném thi châu cho Diệp Thanh. Diệp Thanh bắt lấy, vội kiểm tra nó tới lui.
“Dưới nước còn vài thứ, đợi chút.” Chị Nguyệt lại lặn xuống, mấy phút sau, chị xuất hiện cùng một chiếc rương, tôi và Diệp Thanh nhanh chóng kéo chị ấy lên.
Chị Nguyệt gấp không chờ nổi mở rương ra. Song, vừa thấy đống đồ bên trong, cả ba chúng tôi đều ngẩn cả người.
Bên trong cái rương này có một lớp giấy chống thấm nước, giúp cách ly nước một cách hoàn hảo, mặc dù bên ngoài rương hiện đầy bùn đất. Nhưng khi chị Nguyệt từ từ mở mấy tầng giấy chống thấm này ra, ba chúng tôi thấy được đồ vật bên trong, sắc mặt cũng thay đổi. Tôi cứ nghĩ đó là cái gì giống như vàng bạc, châu báu, tiền xu, vàng khối,…, dù sao cái rương bị bùn đất bao bọc này chất liệu cũng không tệ lắm, đồ vật bên trong giá trị chắc cũng không kém chứ? Nhưng không, năm bên trong lẳng lặng một cuốn sách cổ, giống như tấu chương. Trong này một giọt nước cũng không có, cuốn sách này được bảo quản hoàn hảo, giống y như mới, chỉ có điều bề ngoài vì lâu đời như vậy nên có chút ố vàng.
Chị Nguyệt ngạc nhiên cầm cuốn sách lên, mở ra nhìn, lập tức ngẩn người, hơn nữa trong ánh mắt có vẻ giật mình, như là không nghĩ tới có thể thấy được đồ vật như thế này….
“Trong đó viết cái gì vậy?” Diệp Thanh cũng trở lên tò mò.
“Các cô cậu tự mình xem đi.” Chị Nguyệt đưa sách cho hai chúng tôi.
Tôi và Diệp Thanh nhìn nhau. Diệp Thanh nhận lấy cuốn sách, tôi tò mò nhìn sang, cũng sững cả người, hai chữ “Tư Liệu” đập vào mắt tôi đầu tiên.
Ba vị thuốc chính: Mật Phượng Hoàng, Hình nhân thái tuế, Gan rồng.
Mười hai dược liệu phụ: Linh chi ngàn năm, bách niên minh nhật diệp, tim thiếu nữ,…
“Đây là cái gì?” Tôi vô thức hỏi.
Diệp Thanh nhìn chị Nguyệt:
“Đây là phương thuốc kia?”
Chị Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi gật đầu: “Không sai, hẳn là 8-90%, đây là phương thuốc trường sinh bất lão năm đó Tần Thủy Hoàng muốn tìm. Nghe nói Từ Phúc chính là dựa theo những tài liệu này để tìm kiếm, chỉ tiếc tìm còn chưa thấy mà người thì đã một đi không về….”
“Loại thuốc này thật sự có thể luyện chế ra được sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào ba chữ “Mật Phượng Hoàng” phía trên, trùng hợp như vậy ư? Trên người tôi cũng có thể là có “Mật Phượng Hoàng”. Nhưng tôi cảm thấy bài thuốc này rất viển vông, con người có thể trường sinh bất lão, như vậy thì các hoàng đế cổ đại không phải đều có thể sống đến tận bây giờ sao?
Chị Nguyệt lắc đầu, Diệp Thanh cũng lắc đầu: “Cái này khó mà nói. Thời cổ đại, một số thứ trong tư liệu dễ tìm hơn so với hiện tại. Dù sao cổ đại có rất nhiều núi rừng hoang sơ, Rồng, Kỳ Lân, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều thường xuyên qua lại. Dựa trên tình cảnh lúc đó, khả năng có ba phần cơ hội gom đủ những thứ này, nhưng hiện tại chắc không có khả năng, rất nhiều thứ cậu không thể tìm thấy, càng đừng nói đến việc tinh luyện ra….”
Chị Nguyệt cũng gật đầu:
“Tôi cũng nghĩ là không thể. Tôi nghe nói năm đó Từ Phúc có được phương thuốc này hình như là từ trên trời truyền xuống, chứ người bình thường căn bản không thể nghĩ ra phương thuốc thế này….”
“Ai?” Tôi hỏi.
“Thái Thượng Lão Quân, người luyện đan trên thiên đình.” Chị Nguyệt nói.
Tôi và Diệp Thanh nhìn nhau. Nói như vậy, phương thuốc này là tiên dược?
“Thái Thượng Lão Quân truyền phương thuốc này xuống làm gì?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Ai mà biết được? Dù sao cũng không phải người thường nghĩ ra được.” Chị Nguyệt lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách này, trên đó ghi lại toàn bộ dược liệu, rất nhiều loại, tôi nhìn mà hoa cả mắt. Loại tài liệu này sau khi xem đều cảm thấy con người không thể nghĩ ra được.
“Vậy cuốn sách này xử lý như thế nào?”
Tôi nghĩ nên thiêu hủy đi, dù sao phương thuốc này lại có mật phượng hoàng, nhỡ đâu bị người nào lấy được, muốn bắt phượng hoàng, vậy thì… Đột nhiên tôi nghĩ đến, ông chủ sau lưng Lâm Tử Mệnh kia đang tìm mẹ tôi, ông chủ này có phải cũng vì Mật Phượng Hoàng không? Cái này cũng có khả năng. Nhưng mà dựa theo phản ứng của mẹ tôi lúc đó thì chắc là không phải. Chị Nguyệt do dự:
“Tôi thấy cứ giữ lấy trước đã, thiêu hủy cũng đáng tiếc.”
Tôi bất lực, nhưng chẳng nói được gì, dù sao đây cũng là chị ấy tìm thấy ở dưới nước, tôi có cái quyền gì bắt bị ấy thiêu hủy chứ?
Diệp Thanh nhìn chị Nguyệt, cũng không nói gì. Tuy nhiên lúc chị Nguyệt chuẩn bị cất phương thuốc này đi, Diệp Thanh như nhìn thấy trên đó có cái gì, đột nhiên trong mắt như có kim quang lóe lên….Cô ấy đưa tay giật lấy phương thuốc, chị Nguyệt khẽ chau mày:
“Đây là tôi tìm được.”
Diệp Thanh liếc nhìn chị Nguyệt rồi buông tay, chị Nguyệt thu phương thuốc này lại.
Sau đó, Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào Thi Châu trong tay, ba chúng tôi không ai nói chuyện, chị Nguyệt bắt đầu lái thuyền trở về. Tôi có chút say sóng, có thể là do vừa ăn hết mật đắng của con cá kia, làm tôi buồn nôn quá. Tự mình tìm chỗ ngồi xuống, híp mắt một lúc, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh gì đó, hình như là giọng của Diệp Thanh và chị Nguyệt, mang theo một chút tranh chấp. Tôi buồn ngủ quá, cũng không để ý đến mà tiếp tục ngủ….
Sáng sớm, Diệp Thanh đẩy tôi. Tôi mở to mắt, trời đã sáng cả rồi.
“Đến rồi, chúng ta xuống dưới thôi.” Diệp Thanh nói.
Tôi dụi dụi mắt đứng dậy, thấy sắc mặt chị ấy không được tốt lắm, đây không phải do không ngủ, mà là bởi vì tối qua tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau. Chị ấy và Diệp Thanh cãi nhau cái gì nhỉ? Tôi không hỏi nhiều, mà phát hiện cung tiền tài của Diệp Thanh có dấu hiệu tiền đi ra, rõ ràng là chị ấy đã trả chị Nguyệt không ít thù lao, cũng phải thôi.
Nhưng điều khiến tôi kinh hỉ hơn chính là cái mật đắng mà tôi ăn hôm qua thực sự khiến mắt tôi nhìn mọi thứ rõ ràng hơn một chút, xem ra nó thật sự có ích. Con cá hôm qua chắc phải sống trên trăm năm rồi.
Tôi nói để chào chị Nguyệt, Diệp Thanh lắc đầu bảo không cần, trực tiếp đưa tôi xuống thuyền. Tôi không suy nghĩ nhiều, theo chị ấy rời đi. Nhưng khi quay lại nhìn thuyền của chị Nguyệt, lại phát hiện chị ấy đang tiến tới chỗ tôi, tôi sững người. Chỉ là khoảng cách quá xa, tôi không thấy rõ vẻ mặt của chị ấy, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc chị ấy và Diệp Thanh cãi nhau vì cái gì? Chẳng lẽ là vì phương thuốc kia?
Tôi không suy nghĩ gì nhiều, cùng Diệp Thanh lên xe, xe quay đầu, chắc mất một ngày. Đi được nửa đường, Diệp Thanh nói đi gặp Lâm Tử Mệnh, ý là sẽ đem Thi Châu cho hắn. Chị ấy để tôi tự ngồi xe trở về, tôi nói không vấn đề gì, tuy nói là ngồi xe về nhưng mà cũng gần đến nhà tôi rồi, không vấn đề gì cả. Chị ấy nói sau khi xử lý xong sẽ đến nhà tìm tôi.
Tôi nói được thôi. Sau khi tách ra, tôi tự mình đổi xe về nhà. Về đến nhà đã là trưa ngày thứ ba, tôi rất mệt mỏi, đặt Tiểu Phượng Hoàng trở lại chỗ cũ rồi lăn ra giường ngủ. Chỉ là Ninh Vũ Hi lại gào thét, như muốn đâm thủng màng nhĩ, nói tôi sao lại làm vỡ Tiểu Phượng Hoàng??
Tôi chỉ có thể nói đại khái tình hình. Ninh Vũ Hi có vẻ đau lòng, một mực an ủi Tiểu Phượng Hoàng, hỏi em ấy có đau không các thứ. Nghe cô ấy lải nhải, có lẽ tôi quá mệt mỏi, liền lăn ra ngủ…
Những ngày sau đó tương đối nhàn nhã. Quách Đình Đình có tới tìm tôi một lần, tôi cũng giúp nhìn ra vấn đề. Vấn đề hơi lớn, tạm thời không thể giải quyết dễ dàng như vậy, chỉ có thể bảo cô ấy nếu gặp chuyện thì cứ đến đây tìm tôi.
Mà Diệp Thanh trên đường đã gọi cho tôi, hỏi tôi tình hình thế nào. Tôi nói không có gì to tát, ý là để chị ấy làm việc của mình đi, mà tôi nghe ra chị ấy có việc. Chị ấy còn hỏi tôi, chị Nguyệt có tới tìm tôi hay không? Tôi có chút khó hiểu, chị Nguyệt tới tìm tôi làm gì? Lúc tôi hỏi, Diệp Thanh cũng không nói nhiều, làm tôi thật bất lực.
Mà nhàn hạ cứ nhàn hạ, thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, mẹ tôi vẫn chưa trở về, Dương Siêu cũng không tới tìm tôi, chắc là bận chuyện của em gái anh ấy. Mấy buổi tối gần đây, rõ ràng tôi nghe thấy một chút tiếng động, như là tiếng động vật mổ gì đó. Tôi cứ ngủ mơ mơ màng màng, cũng chẳng tỉnh dậy. Tiếng động này kéo dài vài ngày, tôi ngày hồi hộp, bởi vì theo thời gian thì Tiểu Phượng Hoàng có lẽ sắp chui ra rồi. Nhưng lớp vỏ vàng không hề có dấu hiệu nứt vỡ, ngoại trừ một chút nứt tôi làm lần trước.
Tôi thấy rất nóng vội, mấy hôm nay Ninh Vũ Hi cũng không dám tiến vào phòng, chỉ một mực đứng ở cửa phòng mẹ tôi nhìn sang. Tôi chìm vào giấc ngủ trong sự hồi hộp chờ đợi cao độ. Thế mà tôi lại mơ một giấc mơ, mơ thấy vỏ trứng vàng kim nở ra, từ bên trong bay ra một con chim màu vàng, nó rất đẹp, đẹp hơn vẹt….
“Lý Dịch, Lý Dịch…”
Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Tôi mở to mắt, thấy Ninh Vũ Hi đứng ở trước của phòng tôi, tay chỉ vào ngăn tủ. Tôi vô thức nhìn sang, lập tức vô cùng hoảng sợ. Bởi vì quả trứng vàng đã vỡ ra, nhưng bên trong rỗng tuếch, tiểu phượng hoàng đâu rồi?
Tôi vội vàng từ trên giường nhảy xuống, trong lòng lạnh đi một nửa. Hôm nay tôi ngủ say như chết, căn bản là không biết hôm nay là ngày sinh. Con bé vừa sinh ra đã đi đâu? Đi tìm mẹ sao??
Tôi lập tức chạy ra ngoài tìm, sau khi tìm một vòng quanh nhà, đột nhiên nghe được tiếng khiếp sợ của Ninh Vũ Hi lần nữa.
“Tiểu…Tiểu Phượng Hoàng….”
– Hết chương –