ĐÓA HƯỚNG DƯƠNG CỦA ANH - Chương 42: Kết Thúc Hoàn Chính Văn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐÓA HƯỚNG DƯƠNG CỦA ANH
- Chương 42: Kết Thúc Hoàn Chính Văn
Sau khi hai người đăng kí kết hôn, hai gia đình đã thống nhất để đôi trẻ đi hưởng tuần trăng mật.
Trước đó Nhiễm Mộ Húc đã đưa câu lên chùa.
So với ba năm trước sức khỏe của Bạch Tĩnh An tốt hơn trước rất nhiều nên anh đưa cậu đến chùa để đáp lễ, hàng năm anh đều quyên góp không ít tiền nhang đèn cho chùa.
Sư thầy trong chùa cũng quen mặt hai người, mỉm cười gật đầu, Nhiễm Mộ Húc mở mắt ra nhìn người bên cạnh vẫn đang nhắm mắt ước nguyện, thầm nghĩ: “Mong em ấy đời đời ở bên mình, luôn bình an là tốt rồi.”
Cuối cùng, hai người đi tới cây nhân duyên ở phía sau.
Lúc đó Nhiễm Mộ Húc mua một lá bài nhân duyên rồi ném lên chỗ cao nhất, Bạch Tĩnh An thấy vậy cười nói: “Sao anh lại mê tín như vậy?”
Bây giờ họ coi như đã kết hôn, nhìn đến lá bài nhân duyên, cả hai không khỏi nhìn nhau, trong mắt hiện lên ý cười.
Về đến nhà họ nhanh chóng hành động, đêm đó Nhiễm Mộ Húc gọi điện cho thư ký, xử lý ổn thỏa mọi chuyện, ba anh cũng chủ động đến công ty hỗ trợ, để hai người có một chuyến đi du lịch vui vẻ, thoải mái.
Nhiễm Mộ Húc mặc kệ những việc này, chuẩn bị tốt mọi thứ, cuối cùng mua một ít mỹ phẩm dưỡng da vì sợ cục cưng của anh bị cháy nắng.
Chiều hôm sau đến giờ bay, Nhiễm Mộ Húc xách vali dẫn cậu ra sân bay.
Bạch Tĩnh An dường như rất phấn khích, suốt những năm đại học, cậu không có thời gian để đi du lịch nước ngoài.
Bởi vì cả hai người đều rất bận rộn, cuối cùng bây giờ họ cũng có thời gian rảnh rỗi.
Họ đến Hy Lạp, một đất nước vô cùng lãng mạn với những câu chuyện thần thoại cổ đại.
Mất 8 giờ bay mới có thể đến được đó, hành trình hơi lâu, Nhiễm Mộ Húc nhìn người bên cạnh đang rất phấn khích, nhẹ giọng nói: “Cục cưng, em có đói không, có muốn ăn chút gì đó không?”
Bạch Tĩnh An lắc đầu, tỏ ý không đói, Nhiễm Mộ Húc khẽ hôn lên đầu đối phương, nói: “Vậy chúng ta cùng nhau xem một bộ phim nhé?”
Nhiễm Mộ Húc ôm người vào lòng, để người kia dựa vào người anh một cách thoải mái nhất.
Xem đến nửa phim, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy đầu ai đó trong lồng ngực anh lắc lư, giống như đã ngủ say, anh lập tức tắt âm, tiếp viên đến bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: “Ngài, có cần gì không ạ?”
Nhiễm Mộ Húc nhàn nhạt nói: “Giúp tôi lấy chăn.” Anh bọc chăn kín người cậu, máy bay hơi lạnh một chút, cho nên anh sợ người trong lòng sẽ bị cảm lạnh.
Vươn tay ra dường như có thể chạm tới những đám mây bên ngoài cửa kính, ánh chiều tà chiếu qua những tầng mây tạo ra những vầng sáng, khuôn mặt trắng nõn của kia nhìn rất đẹp, Nhiễm Mộ Húc lấy điện thoại ra chụp khuôn mặt người ấy đang ngủ say.
Sau đó anh chỉnh sửa ảnh rồi post lên weibo @cụccưngnhàanhlà tốtnhất, đi kèm bức ảnh là dòng trạng thái: “Trời xanh mây trắng vẫn không đẹp bằng em!”
Xong việc, anh tắt máy, chăm chú nhìn người bên cạnh đang ngủ say, trong mắt anh đều là hình bóng của cậu là tình yêu vô bờ bến.
Vừa xuống máy bay, lập tức cảm nhận được khí hè nóng bức, Nhiễm Mộ Húc đưa cậu đến phòng nghỉ khách sạn đã đặt trước đó.
Phòng sạch sẽ, phóng khoáng theo phong cách Châu Âu, còn có thể nghe được tiếng sóng vỗ ở bên ngoài.
Bạch Tĩnh An nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, Santorini là một bờ biển rộng lớn, bằng mắt thường không thể bao quát hết tầm nhìn, có rất nhiều du khách đang lướt sóng trên bờ biển, nhìn khung cảnh trước mắt tâm trang của Bạch Tĩnh An tốt hơn rất nhiều.
Lúc Dương Dương đến đây còn gửi ảnh cho cậu xem, bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy, cậu cảm thấy khung cảnh thật đẹp hơn rất nhiều.
Vì đi du lịch nước ngoài nên họ chỉ có thể thưởng thức ẩm thực bản địa, mà chủ nơi này là một người rất hòa đồng và rất am hiểu về lịch sử lâu đời ở đây.
Thông qua giao tiếp bằng tiếp bằng tiếng anh, Bạch Tĩnh An có thể hiểu hơn về lịch sử và tập tục nơi này.
Buổi chiều, Nhiễm Mộ Húc cùng cậu nắm tay nhau, mười đầu ngón tay đan vào nhau, chậm rãi đi dạo trên phố.
Tòa nhà trên đường phố đều được xây theo lối kiến trúc Châu Âu, những ngôi nhà thuần trắng được bố trí xây dựng trên khắp hòn đảo theo phong cách bậc thang, những người dân địa phương tụm ba tụm bảy lại cùng nhau uống bia, nói chuyện, cười giỡn, họ không quan tâm đến ánh nhìn của người khác và luôn nở nụ cười thân thiện với du khách đến đây.
Gió biển làm dịu đi khí hè nóng nực và oi bức, đột nhiên người bán hoa trên phố nắm lấy tay áo của Nhiễm Mộ Húc, nhẹ nhàng nói: “Anh có thể mua hoa không? Để tặng cho người mà anh yêu thương nhất.”
Nhiễm Mộ Húc nhìn đứa nhỏ, từ trong túi quần lấy tiền ra đưa cậu bé, sau đó tặng cành hoa cho Bạch Tĩnh An.
Sau đó họ rời đi, Bạch Tĩnh An nhìn những người khác, nhẹ giọng nói: “Đây là một cách đẩy mạnh tiêu thụ? Anh dễ bị lừa như vậy sao?”
Nhiễm Mộ Húc nhìn người kia, dịu dàng nói: “Tặng cho em thì không tính là bị mắc lừa.”
Bạch Tĩnh An đột nhiên buông tay anh ra, nhanh chóng chạy về phía trước, người kia lập tức bắt lấy, ôm cậu vào lòng.
Bạch Tĩnh An nhẹ nhàng nói: “Nhiễm Mộ Húc?”
“Ừm?”
“Anh yêu em?”
“Đúng vậy, anh yêu em rất nhiều.”
“Em cũng thế.”
“Anh biết.”
_____________________
Lời tác giả: Câu chuyện đã đến hồi kết.
Câu chuyện về An An và tiểu Nhiễm đã kết thúc, ở một nơi nào đó họ sẽ vẫn luôn hạnh phúc..