ĐÓA HƯỚNG DƯƠNG CỦA ANH - Chương 40: Cầu Hôn
Nháy mắt, thành phố A đã đón chào mùa thu.
Mùa thu năm nay đến rất sớm, thời tiết bên ngoài vẫn còn lạnh, buổi sáng Nhiễm Mộ Húc mặc đồ đông dày lên người, sau đó mới dám lái xe đưa người đến trường.
Lúc sắp xuống xe, anh hôn cậu, dịu dàng nói: “Buổi tối anh sẽ đến đón em và đi ăn cùng mọi người.
Sau tiết học buổi sáng, Bạch Tĩnh An và bạn cùng phòng đến căng tin ăn trưa, vì cậu chuyển ra ngoài nên họ hiếm khi có cơ hội như vậy, bởi vì buổi chiều còn lớp học từ chọn khác nhau nên sau khi ăn xong thì đường ai nấy đi.
Trong giờ học tự chọn, Bạch Tĩnh An gặp lại một người quen cũ, nhưng cả hai không chào hỏi như trước, Từ Vĩ muốn nói nhưng không biết nói gì, từ lần trước tan rã không vui, họ giống như đã xa cách nhau từ rất lâu.
Thời gian có thể khiến con người gần nhau hơn nhưng dường như cũng khiến họ càng xa cách hơn.
Bạch Tĩnh An không có bất kì động tác nào, người này trông có vẻ mềm mại nhưng cũng rất lạnh nhạt, hắn lắc đầu loại bỏ suy nghĩ trong đầu, tiếp tục nghe giảng.
Chuông tan học vang lên, một ngày học đã kết thúc.
Sau khi tan học Bạch Tĩnh An trực tiếp ra cổng trường, bóng dáng cao lớn của người kia đang đứng đó, hai mắt đang chăm chú nhìn cổng trường, giống như sợ bỏ lỡ người quan trọng.
Bạch Tĩnh An bước tới, anh nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Sao tay em lạnh thế?” Đôi tay to dài mảnh khảnh của anh nắm chặt lấy đôi tay nhỏ của cậu như muốn truyền hơi ấm sang.
Bạch Tĩnh An nhẹ nhàng đẩy người không biết giữ ý tứ nơi công cộng ra, khẽ nói: “Đi thôi, em đói rồi.”
Vào xe, anh lấy hộp bánh nhỏ đã chuẩn bị từ trước đưa cho cậu, nói: “Em lót dạ trước đi, lát nữa sẽ được ăn món chính.”
Cuối cùng họ đến một nhà hàng có đầu bếp nổi danh, nơi đó nằm ở vị trí khá hẻo lánh, nhưng môi trường xung quanh lại rất tốt, về cơ bản chỉ có người có tiền mới có thể đến đây thưởng thức.
Anh nắm tay cậu, nhẹ nhàng mở cửa ra, giây tiếp theo nhanh chóng che mắt cậu lại, nói khẽ bên tai: “Bé yêu, em không được phép nhìn.”
Bên trong hai người nào đó có vẻ hơi ngượng ngùng, không ngờ lại bị bắt gặp.
Điền Dương nhéo vào chân người bên cạnh, biểu tình trên mặt càng thêm lạnh lùng, sao lại ở chỗ này hôn, về nhà hôn không được à!
Ninh Dung Hứa ở bên cạnh không dám hé răng, thận trọng nói: “Tôi sai rồi, về nhà nói sau.” Sau đó hắn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Tới rồi à, mau nói phục vụ đem đồ ăn lên.”
Trong kỳ nghỉ hè, hai bạn nhỏ không được gặp nhau nhiều, Bạch Tĩnh An lập tức chạy đến chỗ Điền Dương, ôm chầm lấy y, ủ rũ nói: “Đã lâu không gặp, Dương Dương.”
Trong mắt mang theo ý cười, Điền Dương xoa đầu cậu, “Đã lâu không gặp, An An.”
Hai người còn chưa kịp ôn chuyện đã bị 2 người đàn ông kia tách ra, sắc mặt tối sầm, tại sao đối với bạn thân còn nhiệt tình hơn bạn trai????
Sau khi đồ ăn được dọn lên, trong mắt Bạch Tĩnh An chỉ có đồ ăn, không ai có thể cản trở giây phút cậu thưởng thức đồ ăn! Hai người đàn ông đều gắp những món mà cục cưng của họ thích, dĩ nhiên đối phương càng ăn ngon miệng thì họ sẽ càng vui vẻ.
Ăn no nê, mọi người bàn nhau đi mua sắm.
Cách đó không xa có một trung tâm mua sắm lớn, bốn người đi bộ đều thu hút sự chú ý của mọi người, phong cách tuy khác nhau nhưng họ đều rất đẹp.
Cách đó không xa, cửa hàng trang sức thu hút sự chú ý của Nhiễm Mộ Húc, khiến anh suy nghĩ rất lâu, Ninh Dung Hứa đưa mắt nhìn sang, hai người liếc mắt nhìn nhau, Nhiễm Mộ Húc nhẹ nhàng nói: “Bé yêu, chúng ta lựa món đồ trang sức thích hợp để tặng quà cho ba mẹ nhé.”
Lý do này rất hay nên sẽ không ai từ chối kể cả Bạch Tĩnh An.
Vì vậy bốn người đến cửa hàng trang sức, nhân viên của hàng thấy vậy rất vui mừng, niềm nở giới thiệu.
Nhiễm Mộ Húc sắc mặt lạnh lùng, không ai dám gần, ba người còn lại bị vây lại giới thiệu, cuối cùng Nhiễm Mộ Húc nói: “Chúng tôi tự mình xem đi, không cần giới thiệu.”
Ba người kia hiển nhiên được giải phóng, mọi người xem qua rất nhiều thứ kể cả nhẫn.
Nhiễm Mộ Húc rất không hài lòng nên đã quyết định tự mình chọn sau, cuối cùng mọi người mua trang sức và vòng tay tặng mẹ mình.
Khu vực dành cho trẻ em trong trung tâm thương mại có rất nhiều máy gắp thú bông khiến cho Bạch Tĩnh An không tự chủ dính mắt nhìn vào trong lúc đi đường.
Nhiễm Mộ Húc nhìn theo ánh mắt của người kia, nhẹ nhàng nói: “Nếu em thích thú nhồi bông thì chúng ta thử xem sao?”
Bạch Tĩnh An khẽ nói, “Đó là nơi dành cho trẻ em.
Em không còn là một đứa trẻ nữa.”
Điền Dương sờ sờ đầu cậu, nhàn nhạt nói: “Cậu vẫn còn là một đứa nhỏ.”
Nhiễm Mộ Húc nhìn người đoạt mất lời thoại của mình, ánh mắt ra hiệu cho Ninh Dung Hứa, lập tức nắm tay người kia đi qua chỗ đó, người phục vụ trong khu trò chơi còn tưởng ba đưa con nhỏ đi chơi, kết quả lại thấy hai thiếu niên ở đằng sau, vì thế yên lặng nhìn bảng hiệu, nhanh chóng đổi xu trò chơi.
Bạch Tĩnh An có chút háo hức muốn thử, hình như cậu chưa bao giờ gắp được, không biết cái này có chống lại cậu không, cậu gắp thử 10 lần nhưng không lần nào thành công.
Nhiễm Mộ Húc nhìn thấy cậu ánh mắt không được vui, vì vậy anh nghiêm túc nói: “Em yêu, để anh thử, em muốn cái nào?”
Bạch Tĩnh An chỉ vào con thỏ đáng yêu nhất trong đó.
28 năm qua Nhiễm Mộ Húc cũng chưa bao giờ làm chuyện này, nhưng hôm nay anh phải làm vì cục cưng, anh cảm thấy loại chuyện này cũng không hiếm.
Anh gắp theo cảm xúc nhưng không ngờ lại gắp trúng, anh thử tiếp mấy lần nữa và gắp trúng vài con khác.
Bạch Tĩnh An cảm thấy hài lòng, mặc dù cậu không thể nhưng người yêu cậu thì có thể! Cuối cùng lúc tạm biệt bạn mình, trong mắt cậu tràn ngập ý cười.
Về đến nhà, Nhiễm Mộ Húc nhìn người kia vui vẻ lạ thường, ghen tị nói: “Anh và Oa Oa em thích ai hơn.
Bạch Tĩnh An không chút do dự nói: “Oa…!Đương nhiên là anh.”
Nhiễm Mộ Húc nhìn chằm chằm đối phương rồi dần dần cười lạnh, đưa người vào phòng.
Một giờ sau có âm thanh không rõ ràng phát ra từ căn phòng.
Bánh bao nhỏ nghe tiếng cậu chủ, tưởng rằng cậu đang kêu nó nên cứ đứng cạy cửa, nhưng người bên trong không có thời gian để quan tâm đến nó, cuối cùng nó tự rời đi.
Trong phòng tắm, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người đang không ngừng quấn lấy nhau.
Cuối cùng, Nhiễm Mộ Húc hài lòng bế người bước ra, người kia đã mơ màng sắp ngủ.
Anh dỗ người đi ngủ, sau đó vào phòng làm việc.
Anh gọi điện cho ba Bạch, nói: “Thưa chú, cháu muốn cầu hôn An An vào dịp sinh nhật của em ấy.
Mong mọi người có thể ở đó để chúng kiến và chúc phúc cho hai đứa.
Dù chỉ quen nhau được một năm nhưng cháu có thể đảm bảo, em ấy là người mà cháu muốn ở bên cả đời này.”
Bạch Khinh Thuật nghĩ không phải nhanh mà là cực kì nhanh, tuy rằng chỉ là đính hôn chứ chưa thật sự kết hôn nhưng tốc độ của người kia sao lại nóng nảy như vậy.
Ông suy nghĩ một lúc, vẫn phải xem ý kiến của quý tử, nói: “An An thì sao? Nó nghĩ thế nào.”
Nghe thấy tên người kia, vẻ mặt của Nhiễm Mộ Húc dịu dàng hơn rất nhiều, anh nói: “Em ấy không biết, cháu muốn cho em ấy một bất ngờ, dù thế nào thì cháu sẽ cầu hôn cho đến khi nào em ấy đồng ý mới thôi.
”
Bạch Khuynh Thuật đồng ý nói: “Được, lúc ấy như thế nào cháu cứ nói trước với chúng ta.”
Cúp điện thoại, Nhiễm Mộ Húc lại gọi điện thoại cho cha mẹ, hai người vui mừng đến mức hận không thể mau mau mang con dâu về nhà.
Anh đã đoán trước hai người sẽ phản ứng như vậy, nên nhẹ nhàng nói: “Hai người cứ chuẩn bị sẵn sàng là được!” Anh trở lại phòng và cầm ngón tay cậu lên, khẽ so sánh với ngón tay của mình, thấy được kích cỡ khá chênh lệch.
Ngày hôm sau, Nhiễm Mộ Húc đến một thương hiệu cao cấp xa xỉ, chọn một cặp nhẫn cưới có kiểu dáng đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, trên nhẫn còn khắc tên viết tắt của nhau.
Anh nhẹ nhàng cất vào túi, đợi đến sinh nhật cậu, anh vô cùng mong chờ giây phút đó.
Vào ngày sinh nhật của cậu, Nhiễm Mộ Húc cho người đến trường như thường lệ, cũng không nói gì, lần đầu tiên Bạch Tĩnh An cảm thấy người này im lặng như vậy nên nghi hoặc hỏi: “Anh à, hôm nay anh có gì muốn nói không?”
Nhiễm Mộ Húc đáp: “Sinh nhật vui vẻ, anh biết chứ cục cưng, chiều anh sẽ đến đón em đi ăn tối.”
Thường thì trước khi cậu bước xe người kia sẽ hôn cậu đến nghẹt thở, nhưng hôm nay cũng không có gì bất thường, anh đợi mấy phút mà người kia vẫn không có phản ứng, thật ra Nhiễm Mộ Húc muốn nhanh chóng về nhà chuẩn bị nhưng không dám thúc giục cậu, vì vậy nhẹ giọng nói: “Em yêu, có chuyện gì mà em vẫn chưa xuống xe?”
Bạch Tĩnh An trừng mắt nhìn anh, sau đó nhanh chóng cắn một cái lên môi anh rồi rời đi.
Nhiễm Mộ Húc nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của cậu mà bật cười, thầm nghĩ: “Sao bé yêu của mình lại dễ thương như vậy.”
Bạn cùng phòng biết hôm nay là sinh nhật em út nên họ cùng nhau ăn cơm trưa, Lý Tráng thấy bạn cùng phòng của mình đều rất tốt nhưng ai cũng còn độc thân nên cay đắng nói: “An An cậu nên yêu đương đi, tớ vẫn cứ cô đơn nè.”
Bạch Tĩnh An không mở miệng phản bác, cậu cũng không biết làm thế nào để nói với bạn cùng phòng rằng, không phải ai cũng chấp nhận tình yêu đồng giới và quốc gia của họ cũng chưa ban hành luật về vấn đề này.
Giang Tri Tâm nhìn An An, cảm thấy cậu rõ ràng đang lo lắng, lập tức đổi chủ đề nói: “Khi nào thoát ế thì truyền kinh nghiệm cho bọn tớ với.” Vài người cười nói phá vỡ bầu không khí khó xử ngượng ngùng.
Lúc này, Nhiễm Mộ Húc và bố mẹ lần lượt sắp xếp hoa và bong bóng khắp phòng khách, những bức ảnh mà hai người chụp chung cũng được treo lên tường.
Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ còn đợi người về thôi.
Buổi chiều, Nhiễm Mộ Húc nóng lòng chạy đến trường đón người.
Bạch Tĩnh An nhìn thấy anh, tâm trạng cậu có chút không vui nên tự mình lên xe, không cho đối phương cơ hội nào.
Nhiễm Mộ Húc chạm vào kính xe, khóe miệng co giật.
Suốt đường đi không ai nói chuyện, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy người kia tức giận cũng rất đáng yêu, rốt cuộc thì bộ dạng nào thì anh cũng thích, nhưng sợ cục cưng thật sự tức giận, nhẹ nhàng đan tay vào tay cậu, dịu dàng nói: “Bà xã, anh sai rồi, hôm nay là sinh nhật nên đừng hờn giận anh, có được không?”
Bạch Tĩnh An nhìn người đàn ông không biết xấu hổ này, quay mặt sang một bên, pcười giảo hoạt, nhàn nhạt nói: “Lái xe cho tốt, đừng nghĩ lung tung.”
Đối với việc nhận được sự bất ngờ, không biết người mình yêu có thích không, Nhiễm Mộ Húc cũng không chắc, anh rất yêu người này nên hẹn hò được một năm thì muốn ở bên cậu cả đời.
Lúc trở về nhà, Bạch Tĩnh An nhìn thấy ba mẹ hai bên đang nói chuyện vui vẻ với nhau, xung quanh trang trí tiệc sinh nhật rất chu tất, không hiểu sao cậu luôn có cảm giác như bữa tiệc đám cưới, cậu lắc đầu, nghĩ mình suy nghĩ nhiều rồi.
Mọi người quan tâm cậu như mọi khi, cậu cũng không cảm thấy có gì khác lạ, trừ bỏ ăn nhiều hơn một chút thì mọi thứ không có gì thay đổi.
Đến tám giờ, Điền Dương và Ninh Dung Hứa mang theo bánh sinh nhật đến, khiến mắt cậu sáng lên, mọi người thắp nến sinh nhật cho cậu, thúc giục cậu nhắm mặt lại thầm ước.
Khi cậu mở mắt ra, Nhiễm Mộ Húc đã quỳ một chân xuống trước mặt cậu, trên tay anh còn cầm bó hoa hồng, nhẹ nhàng nói: “An An, hôm nay là ngày em tròn 19 tuổi, cũng là ngày chúng ta bên nhau gần một năm.
Anh biết là hơi sớm để ngỏ lời cầu hôn, nhưng anh luôn muốn ở bên em cả đời, anh mong mỏi muốn em bước vào cuộc đời anh, trở thành một nửa của anh, mỗi năm sinh nhật đều có thể trải qua cùng em, là người yêu trọn đời trọn kiếp của nhau, em có đồng ý không?”
Bạch Tĩnh An nhìn người thường ngày luôn bình tĩnh, lúc này trong mắt hiện lên một tia mong đợi cùng bất an, cậu bình tĩnh nói: “Anh sẽ yêu em cả đời chứ?
Nhiễm Mộ Húc không do dự nói: “Sẽ mãi yêu em.”
Khoé miệng Bạch Tĩnh An cong lên, trong mắt ngập tràn ý cười, nghiêm túc nói: “Em bằng lòng.”
Nhiễm Mộ Húc nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, tiếp đó hai người trao nhẫn cho nhau, sau đó anh ôm người vào lòng.
Cha mẹ và bạn bè xung quanh đều nở nụ cười, chân thành chúc phúc cho tình cảm của hai người.
Ninh Dung Hứa nhìn nụ cười trong mắt người bên cạnh, thầm nghĩ mình cũng phải nhanh lên.
________
Lời tác giả: Cầu hôn!!! Thật tuyệt, họ sẽ ở bên nhau mãi mãi..