ĐỒ MI KHÔNG TRANH XUÂN - Chương 52: Thứ rẻ tiền mà xa xỉ (3)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- ĐỒ MI KHÔNG TRANH XUÂN
- Chương 52: Thứ rẻ tiền mà xa xỉ (3)
Đợi đến khi lần nữa mọi thứ chìm vào yên lặng, ta ngó quanh quất bốn phía, đây là một căn phòng nhỏ mờ tối, một cái bàn và một cái ghế, đơn giản đến nỗi giống hệt như nơi để thẩm vấn tra khảo, chỉ là thiếu một số dụng cụ tra tấn mà thôi.
Mà bấy giờ ta đang nằm trên một chiếc giường cứng rắn, khẽ giật giật người mới nhận ra tay chân mình đều đã bị trói chặt bằng dây thừng, không thể động đậy.
Theo tiếng đẩy cửa, bóng dáng của Lương Tú cũng xuất hiện. Đứng đối diện với ta, gương mặt nàng ta hiện lên nét giật mình, xen lẫn phần áy náy, bước nhanh đến cởi trói cho ta: “Chao ôi, cô coi đám người thô lỗ này, ta đã nói là “mời” cô tới mà, bọn họ xuống tay chẳng biết nặng nhẹ gì cả.”
Sau khi được cởi trói, ta cử động tứ chi đau nhức, mặt không đổi sắc hỏi: “Chẳng hay trắc phi “mời” tôi tới đây làm gì?”
Lương Tú phớt lờ thái độ lạnh lùng của ta, cười hết sức thản nhiên: “Trước kia ta đã nói cảm thấy cô và ta rất giống nhau, nhưng vẫn cứ không có thời gian. Giờ đây mới coi như là có cơ hội gần gũi với cô.”
Ta nhếch miệng cười khẩy, trào phúng đáp: “Cách gần gũi với người của chủ tử đúng là độc đáo.”
Lương Tú mím môi cười, chắc là trong phòng chỉ có hai người chúng ta, trông nàng ta hoạt bát hơn nhiều so với lần gặp mặt trước: “Nghe xưng hô “chủ tử” này quả là mới lạ, ta đã điều tra rồi, chúng ta bằng tuổi nhau, hay là cô cứ gọi ta là Tú Nhi đi, ta gọi cô là Tiểu Mi nhé?”
Nếu đổi một địa điểm khác, một hoàn cảnh khác, may ra thì ta còn cảm thấy nàng ta thực sự kết giao với mình. Nhưng ta của hiện tại, chỉ giương mắt thờ ơ xem nàng ta diễn trò.
Cuối cùng, dưới ánh cái nhìn chòng chọc của ta, dường như Lương Tú cũng hết hứng thú, bĩu môi hờ hững: “Cô nhìn ta như thế, thật đúng là làm ta đau lòng mà.”
Ta không khỏi nhíu mày, người này sao có thể lật mặt chỉ trong vòng một tích tắc vậy chứ?
Không để ý đến vẻ mặt nàng ta nữa, ta tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc cô bắt tôi tới đây để làm gì?”
Nghe vậy, Lương Tú nở nụ cười khiến đối phương chẳng thể hiểu nổi, đôi con ngươi đảo mấy vòng mới nói: “Đương nhiên là để đổi một món đồ tốt rồi.”
“Tôi chỉ là một nô tài, có thể làm gì được chứ?” Dù trong bụng sinh nghi, ngoài miệng ta vẫn hỏi chẳng chút nể nang.
Lương Tú hé miệng, bỗng dưng nàng ta lại cười, bảo: “Nếu cô có nhiều vấn đề muốn hỏi ta thế, hay là chúng ta chơi một trò chơi, cô hỏi một câu, sau khi ta trả lời thì đến phiên ta hỏi.”
Ta không từ chối, dù sao đây cũng là địa bàn của nàng ta, tất nhiên do nàng ta quyết định, bất luận Lương Tú có chủ ý gì, ta nhất định phải biết mục đích của nàng ta trước.
Lương Tú không nhìn thấu được suy nghĩ của ta, ngược lại cất tiếng hết sức hăng hái: “Vừa nãy cô hỏi rồi, nên giờ là lượt của ta. Ta nghe nói, cô biết rất nhiều chữ, nhưng không biết viết chữ, nguyên nhân vì sao vậy?”
Không ngờ nàng ta sẽ hỏi chuyện này, ta ngẫm nghĩ một hồi, rồi thuật lại y như lý do thoái thác đã từng sử dụng trước đây: “Ngày xưa lén đi theo tiên sinh trong làng, học được khá nhiều chữ, nhà nghèo không mua nổi giấy mực, nên không biết viết. Giờ đến lượt tôi hỏi, món đồ ban nãy cô nói muốn đổi là thứ gì?”
“Binh phù.” Lương Tú trả lời ngay tắp lự, phớt lờ vẻ khiếp sợ tột cùng bao trùm lên khuôn mặt ta trong phút chốc, nàng ta tiếp lời: “Cô học bơi và cứu người rơi xuống nước lúc nào?”
“Hồi nhỏ ở Dự Châu.” Sau khi bật thốt lên theo bản năng, mất cả nửa buổi trời ta mới có được chút tỉnh táo, cố gắng kiềm chế trái tim va bịch bịch vào lồng ngực, nói: “Binh phù của người nào?”
“Hồ Nguyên Ly.” Mức độ giật gân trong câu trả lời của Lương Tú càng lúc càng tăng cao, câu hỏi thì lại càng lúc càng có vẻ tùy ý, “Lần trước tới Tần vương phủ, thấy đồ gì mà dùng mảnh vải bố bọc vụn than, ta nghe nói là cô làm, thứ đó là gì thế?”
“Bút chì.” Ta trả lời nàng ta rất qua quýt, dằn xuống nỗi bất an trong lòng: “Hồ Nguyên Ly lấy đâu ra binh phù?”
Thủ vệ binh trong hoàng thành đều nằm trong tay hoàng thất, binh sĩ ở biên thành từ lâu đã được Yến chiêu vương trả lại binh quyền cho hoàng đế, hiện giờ Hồ Nguyên Ly đâu ra mà còn binh lực?
Ta hỏi một lúc lâu, Lương Tú lại không nói nữa, nàng ta ngồi yên chốc lát rồi chợt ngửa đầu cười nói với ta: “Hôm nay tạm thời đến đây thôi, ta chơi đã rồi, lần sau hãy chơi tiếp.”
Nói xong nàng ta đứng dậy rời đi, ta không ngăn cản, hiện tại ta như cá nằm trên thớt, nàng ta không muốn nói, ta có nói bã họng cũng vô ích.
Chỉ là khi bước qua ngưỡng cửa, Lương Tú bỗng ngoảnh lại tủm tỉm bảo: “Đúng rồi, Tiểu Mi, ta vừa tung tin cô bị tấn công ra ngoài, không bằng ngày mai chúng ta cùng xem, rốt cuộc là giá trị của cô lớn cỡ nào.”
Nụ cười kia hồn nhiên chẳng có vẻ gì là mưu mô tính toán, khiến cả khuôn mặt với những đường nét tầm thường xinh đẹp hẳn lên, thực sự như đúc ra từ một khuôn với Châu Ngọc.
Mà lòng dạ ta bấy giờ cũng bất giác chùng xuống từng chút một theo tiếng cười của nàng ta.
– —–
Tuy bị nhốt trong gian phòng nhỏ này nhưng thực ra Lương Tú chưa từng giám sát ta nghiêm ngặt, mỗi bữa cơm còn phái người mang tới bao nhiêu là món đẹp mắt. Dẫu miệng mồm nhạt thếch chẳng có khẩu vị, ta vẫn tự ép mình phải ăn, ta cần giữ sức, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào ập đến.
Mãi tận xế chiều hôm sau Lương Tú mới xuất hiện. Nhìn khuôn mặt không thèm che giấu ý mừng đó, trái tim ta mỗi lúc một nặng trĩu.
Nàng ta vừa đặt mông ngồi đã nói như thân thuộc lắm: “Tiểu Mi, cô đúng là không làm ta thất vọng.”
Ta câm bặt, nhìn nàng ta chằm chằm, Lương Tú lại nói: “Nghe bảo từ hôm qua Yến vương phủ đã bị tiểu Yến vương quậy một trận gà bay chó sủa, người khác không biết tại sao, chỉ nghĩ tiểu Diêm Vương kia lại lên cơn nóng tính, Tiểu Mi cô thông minh như vậy, chắc là biết nguyên nhân nhỉ?”
Ngón tay ta khẽ siết chặt, mặt lạnh tanh nói với Lương Tú: “Đến cùng là cô muốn lấy thứ gì từ tay Hồ Nguyên Ly?”
Nàng ta nhìn ta, như lấy làm ngạc nhiên lắm: “Hôm qua ta nói rồi đấy thây? Ta muốn binh phù đó còn gì.”
“Hiện giờ trong thành Hồ Nguyên Ly chỉ là một vương gia khác họ, lấy binh phù ở đâu ra chứ?” Ta hơi buồn cười hỏi lại.
Lúc này đây, Lương Tú thực sự kinh ngạc, nhìn ta một hồi lâu, thốt nhiên trong mắt hiện lên tia sáng mờ ám: “Hóa ra cô không biết thật à? Ta cứ tưởng tiểu Yến vương đối xử với cô đặc biệt thế, thậm chí từng vì cô mà đánh cả công tử Ngô gia, sao ngài ấy không nói cho cô nhỉ?”
Ta hơi nhíu mi: “Cô không thấy thủ đoạn châm ngòi ly gián của mình quá mức nực cười ư?”
Lương Tú nhún vai thờ ơ: “Chẳng sao, ngài ấy không nói cho cô, vậy để ta nói cho. Chắc cô cũng biết thân thích trực hệ của Yến vương phủ không thể rời đi toàn bộ?”
Đón lấy ánh mắt không một gợn sóng của ta, Lương Tú chậm rãi nói: “Quy tắc mặc định này đặt ra không hẳn là vì hoàng đế đề phòng Yến vương phủ, mà muốn để người ở lại làm con tin… Đương nhiên, khả năng cũng có thể mang hàm ý đó. Có điều, quan trọng hơn là trong tay Yến Chiêu vương lịch nhiệm* đều có một lực lượng quân sự bí mật ẩn bên ngoài hoàng thành, được truyền qua các đời Yến Chiêu vương. Đây cũng là ân huệ mà tiên đế ban cho vị Yến Chiêu vương đầu tiên đã cùng mình tranh đấu giành thiên hạ.”
(*Lịch nhiệm: Nhiều lần đảm nhiệm chức vụ. Ví dụ: Sau khi tham gia vào quân đội, nhiều lần đảm nhiệm chức vụ đại đổi trưởng v.v.)
Con ngươi của ta hơi co lại, chuyện này, quả thực là lần đầu tiên ta nghe.
Lương Tú rõ ràng cũng biết điều đó, nàng ta tiếp lời: “Nói chung tin tức ấy chỉ có hoàng đế và thái tử lịch nhiệm biết thôi, bởi lẽ binh lực nắm trong tay Yến Chiêu vương, bình thường bất luận có khẩn cấp đến mấy cũng không thể sử dụng, bọn họ chỉ có một chức trách, chính là bảo vệ hoàng thất. Mà hoàng thất chỉ gồm hoàng đế và thái tử.”
Ta âm thầm tính toàn, thảo nào Hồ Nguyên Ly luôn đứng bên phe cánh thái tử, ngoại trừ việc hắn nói tính tình Cao Giới tốt, e là còn chứa ý nghĩa sâu xa nữa, cũng khó trách trước kia Cao Hoằng Lãng không ngại dùng chính biểu muội của mình để gài bẫy Hồ Nguyên Ly…
Từ từ, nếu chỉ bảo vệ hoàng đế và thái tử, vậy làm cách nào Cao Hoằng Lãng biết được?
“Nếu lời cô nói là thật, vậy thì tại sao cô biết?” Ta đổi một cách hỏi khác.
“Tất nhiên là Tề vương nói ta biết.” Lương Tú buột miệng đáp, tựa như thấy đây chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ, thế nên vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp, “Người đời ai chả biết hoàng đế thiên vị trưởng tử của mình, vương gia cũng biết, có gì mà hiếm lạ đâu.”
Không ngờ hoàng đế đã bất công tới nước này, ngay cả bí mật đó cũng cho Cao Hoằng Lãng biết, bảo sao Cao Giới tuy là thái tử, xuất thân vượt trội nhưng cảnh ngộ khốn khổ.
Sau khi tiêu hóa ngần ấy tin tức, ta mở miệng: “Cô cảm thấy một tiểu Yến vương rải tình khắp chốn sẽ vì một nha hoàn mà chắp tay, giao hết mọi binh lực tổ tiên đã truyền cho mình ư?”
“Cứ phải thử mới biết.” Lời của Lương Tú nghe có vẻ quen tai, ngay sau đó nàng ta còn bổ sung: “Nếu ngài ấy không đến, thì đành nghĩ cách khác vậy.”
Bấy giờ ta mới hiểu vì sao lại thấy lời nàng ta nói quen tai, bởi vì ta cũng đã từng nói, thái độ của chúng ta khi đứng trước một sự việc giống nhau đến lạ kỳ.
Lương Tú như có thuật đọc tâm, nàng ta quan sát sắc mặt ta rồi cất tiếng hỏi: “Sao thế? Ta nói đúng chứ, có phải thấy chúng ta rất giống nhau không hả?”
Tâm trí ta xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng lạnh giọng nói: “Giống? Tôi chẳng thấy chỗ nào giống cả, ít nhất tôi sẽ không vì lợi ích cá nhân mà ra tay giết một đứa bé.”
Nét cười của Lương Tú dần cứng lại, nụ cười thường trực ngự trên khuôn mặt nhạt đi, nhưng tuyệt không hề có ý lảng tránh hay hổ thẹn, chỉ vương một chút mất mát: “Ta cho rằng chúng ta đều xuất thân từ nô tài thấp hèn, thì cô sẽ hiểu ta. Kiểu chủ tử ngồi tít trên cao, không hài lòng tí là thỏa sức đánh chửi tra tấn hạ nhân của mình, Cao Thừa An kia, tuổi còn nhỏ mà đã ương ngạnh hống hách.”
Ta có hơi khó tin, nhưng vẫn cố kìm nén: “Nó ương ngạnh hống hách thì liên quan gì tới cô? Giữa các người cơ bản chẳng hề dính dáng gì.”
“Vì ta muốn leo lên cao.” Lương Tú nói câu ấy mà mặt không đổi sắc, máy móc hệt đang đọc bài trong sách giáo khoa. Nếu không phải trong phòng có mỗi hai người chúng ta, có khi ta sẽ nghi ngờ là người khác nói.
Một lúc lâu sau, Lương Tú mới lấy về nụ cười, nhìn ta nói lần nữa: “Kỳ thực ta vốn là nô tài hạ đẳng của Ngô phủ, sau đó dốc hết thủ đoạn mới được hầu hạ cạnh đích nữ Ngô gia. Tuy cuộc sống khấm khá hơn chút, nhưng chắc cô biết Ngô Vân Thiều đó ăn sung mắc sướng từ nhỏ, tính nết trái ngang, tưởng dễ ở chung chắc? Ta không thể không chuyển mục tiêu sang Tề vương của Ngô phủ, chí ít đi theo hắn, ta sẽ không phải mặc người… làm nhục nữa. Để được theo hắn, ta mới phải chứng minh năng lực bản thân.”
Giọng ta không khỏi run lên, mà càng nhiều hơn là phẫn nộ: “Đây là nguyên nhân cô xuống tay với Cao Thừa An?”
Lương Tú dửng dưng như không: “Cao Thừa An là vũ khí có lợi nhất trong tay thái tử, lần nào cũng chen vào giữa hoàng thượng và Tề vương. Đứng trước tình cảm chú cháu, Tề vương luôn mềm lòng không ra tay được, ta mới chủ động giúp hắn một tay. Dù sao ta với Cao Thừa An không quen không biết, hành động dễ như chơi.”
Ta đứng phắt dậy, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, ra sức nói với mình rằng không thể xúc động, nếu muốn tự giải cứu, nhất định phải tỉnh táo lại.
Dù hai ngày nay không được thả ra ngoài, nhưng ta cũng biết đại khái chỗ mình đang ở nằm ngoài hoàng thành, vì đêm qua ta loáng thoáng nghe thấy tiếng chim hót côn trùng kêu vang mà chỉ khu vực núi mới có. Chẳng qua, quanh khu viện này chắc chắn rất nhiều người trông coi, muốn ra ngoài thì cũng chỉ có thể tìm cách để Lương Tú chủ động đưa đi, khi đó mới có cơ hội chạy thoát.
“Thực ra…” Mới nói được nửa câu, mắt Lương Tú đảo qua bàn tay cuộn thành nắm đấm của ta, bỗng cong môi cười: “Bỏ đi, hôm khác nói với cô. Cô còn muốn hỏi gì ta không? Qua hôm nay sợ là về sau cô chả có tâm trạng hỏi nữa đâu.”
Ruột gan xoắn vào nhau, xem ra thời gian còn lại của ta thực sự không còn nhiều, mấy người có liên quan đến hoàng thất này quả là kỳ lạ, hoặc là một chữ bẻ đôi cũng không nói, hoặc cố chấp lôi kéo người khác hận không thể khai sạch tận gốc gác của mình.
Lúc ta đang ngầm suy tính phương pháp đối phó, Lương Tú lại tự hỏi tự trả lời: “Ta cũng rõ cô muốn biết điều gì. Lúc ở riêng, Tề vương từng nhắc một câu về chuyện dịch bệnh với ta, sau đó ta đã nghĩ ra ý tưởng “dịch bệnh” ấy, mà thành quả của hắn còn hoàn hảo hơn ta nghĩ.”
“Còn việc thái tử phi bị tập kích ngoài thành, cũng là ta hiến kế cho Tề vương, vừa khéo vu oan cho hãn phỉ Thiểm Bắc, mượn cơ hội cầm luôn quân quyền hoàng thành. Sau nữa cũng là do đứa nhỏ trong bụng thái tử phi mà thái y kêu là hoàng tử kia, Tề vương mới nghe lời ta nói diễn vở bị thương hôn mê. Rồi ta vẽ ra một loạt chuyện, làm thái tử phi sinh non, ai ngờ đứa nhỏ kia mạng lớn, mẹ thì khó sinh qua đời, con thì vẫn còn sống…”
Chân tướng năm xưa ta đổ hết tâm huyết điều tra, vậy mà giờ lại bị Lương Tú kể với vẻ thản nhiên như một vở hài, như đang chứng kiến một tên tội phạm tay đầy máu tươi luôn mồm khiêu khích “Ta giết người rồi!”. Thế nhưng, ta làm gì được nàng ta đây?
Không thể nghe nổi nữa, ta sải bước đến gần nàng ta cùng cơn tức giận ngút trời, túm lấy vạt áo nàng ta, hàm răng nghiến vào nhau tưởng nát tan: “Có phải cô bị điên…”
Lời còn chưa dứt, tay đã bị gạt phăng ra, Lương Tú nhấn ta xuống mặt bàn gỗ mục nát. Một bàn tay Lương Tú bóp cổ ta, hai tay ta dùng sức kéo. Thế nhưng lại phát hiện ở dưới tay nàng ta, cả người ta không một chút sức phản kháng.
Nàng ta biết võ.
Ý nghĩ vẫn còn lượn lờ trong đầu, bỗng có cảm giác bên tay kia của Lương Tú lướt qua miệng, khoang miệng chợt lành lạnh, một vị đắng nghét trượt từ cổ họng xuống bụng. Nàng ta đè vào cổ họng ta, khiến ta không thể động đậy cũng như nhổ thứ đó ra lập tức.
“Cô…”
Chưa nói được gì thì Lương Tú đã cắt ngang, ánh mắt trịch thượng: “Từ sau khi theo Tề vương, hắn đã dạy ta ít võ thuật phòng thân, người khác không dám nói, tuy nhiên để đối phó với cô thì có thừa. Đừng vùng vẫy vô nghĩa nữa.”
Tay nàng ta tuy không dùng sức nhưng cũng ép ta được ta ngồi xuống. Ta dứt khoát nói trong tư thế này: “Cô đạp lên mạng người để đi đến vị trí này, tới bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một trắc phi mà thôi. Cho dù Cao Hoằng Lãng soán vị, nhiều lắm cô chỉ có thể làm phi tần.”
Lương Tú nhìn ta: “Ta dùng một năm đã đi từ thị thiếp lên hàng trắc phi, tất nhiên là không lo lắng vị trí về sau. Tề vương phi hiện giờ hệt như ông cha thái sư của cô ta, toàn là đám đầu gỗ chỉ biết trung quân, uổng phí bao tâm tư của Tề vương, cưới về nhà mà chẳng có tác dụng gì. Vị trí đó nghiễm nhiên không ngồi được lâu đâu.”
Nàng ta không phủ nhận Cao Hoằng Lãng mưu toan soán vị, mắt ta tối sầm, bị áp chế nhưng không hề nao núng: “Cô biết nhiều bí mật như thế, Cao Hoằng Lãng cuối cùng sẽ bỏ qua cho cô sao?”
Lương Tú bật cười: “Ban nãy ai nói ngón trò khích bác này nực cười ấy nhỉ? Sao giờ lấy ra dùng rồi?”
Ta cắn chặt răng, vẫn trả lời: “Cô thông minh như vậy, tự biết lời tôi nói là thật hay giả.”
Nàng ta nhìn ta với vẻ vô cùng thương tiếc: “Cô nhìn cô xem, ta nói muốn kết giao với cô nên mới dễ dàng kể hết mọi chuyện người ngoài không bao giờ biết cho cô, sao cô chả cảm kích gì thế? Đã biết những bí mật đó, không chỉ mỗi ta, cô cũng bị ta kéo xuống nước.”
Răng nghiến đến nỗi cơ hồ chảy cả máu, ta chưa từng gặp người nào giống nàng ta, như là hoàn toàn đoán được mỗi bước đi của ta, cứng mềm không chịu… Không, trước kia ta đã gặp kiểu người này rồi, chính là Vương Trác một lòng chịu chết.
Nhưng Vương Trác không thông minh bằng nàng ta. Lương Tú, trông thực sự chẳng sợ chết.
“Cô sẽ gặp quả báo thôi.”
Giờ khắc này, ta mới biết khi thốt ra lời nguyền rủa ấy lòng mình bất lực cỡ nào, nên chỉ biết dùng một câu nhẹ bẫng để biểu đạt cơn giận.
“Tốt nhất là vậy.” Lương Tú trả lời ta vô cùng nghiêm túc.
Nói xong, bỗng nàng ta nhìn thoáng qua nền trời tối mịt ngoài cửa sổ, nói: “Hết ngày rồi, đoán chừng tối muộn ngày mốt tiểu Yến vương sẽ đến, ta chỉ cho ngài ấy thời gian ba ngày.”
“Nằm mơ chắc, cô đừng quên, Yến Vương phủ còn cả một viện oanh oanh yến yến, bên người hắn không thiếu phụ nữ, thiếu một người như tôi thì có sao?” Như tìm được cái cớ để phản bác, ta nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Lương Tú nheo mắt há mồm, chưa kịp nói năng gì thì cửa bất ngờ bị đá văng ra, một giọng nói quen thuộc cuốn theo sự căm phẫn vang lên: “Tiểu gia ta trong lòng nàng là loại người thế à?”
Lương Tú thuận thế buông cổ ta ra lui về sau vài bước, ta còn chưa kịp ngồi dậy thì người đã bị kéo xốc lên.
Khuôn mặt Hồ Nguyên Ly thoắt cái đã lọt vào tầm mắt, hắn túm lấy ta nhìn từ trên xuống dưới mấy bận, rồi đôi con ngươi lại trợn ngược lên trừng trừng nhìn ta.
Ta cứng đơ người không phản ứng, còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc khi hắn xuất hiện bất thình lình. Lương Tú đứng cạnh đã mở miệng trước: “Nghe nói tiểu Yến vương bị mù đường, tôi còn đặc biệt để người ra bên ngoài dẫn đường. Giờ xem ra, tiểu Yến vương tự xông vào đây, thật đúng là sốt sắng quá nhỉ.”
Hồ Nguyên Ly liếc mắt qua Lương Tú, bấy giờ mới nóng nảy nói: “Bớt nói nhảm đi, nhân lúc ta chưa ra tay, biết điều thì mau mau cút khỏi đây cho ta!”
“Vậy tiểu Yến vương phải lấy một món đồ ra đổi rồi.” Nàng ta đáp không hề khó chịu.
“Ngươi tưởng cái viện rách nát này có thể trói được chân ta sao?” Giọng Hồ Nguyên Ly tràn ngập uy hiếp.
Thế mà Lương Tú lại nở nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ: “Bản lĩnh của tiểu Yến vương cao cường, đã muốn chạy thì hiển nhiên giữ không được. Chẳng qua vì sợ tiểu Yến vương làm ẩu, tôi đã cho Tiểu Mi uống thuốc độc rồi, nếu tiểu Yến vương xằng bậy, vậy thì cô ấy không sống được quá một tháng đâu.”
Ta sực nhớ viên thuốc ban nãy nàng ta đút cho ta, lửa giận trong lòng tức khắc bùng lên.
Bàn tay Hồ Nguyên Ly siết chặt kêu tiếng răng rắc, đấu tranh hồi lâu, hắn bỗng nhiên giơ tay ném một vật màu xanh đen về phía Lương Tú.
Lương Tú đưa tay ra chộp lấy, ta trông thấy trên bề mặt thứ đó chi chít những hoa văn phức tạp. Có điều, chẳng đợi ta nhìn kỹ thì đầu đã bị Hồ Nguyên Ly xoay lại.
Ngữ khí của hắn đầy tức giận bất bình: “Sao nàng im lặng vậy hả? Vào những lúc như này chả phải nàng nên nói ta đừng lo lắng cho nàng, giục ta chạy đi trước sao?”
(còn tiếp)